Lúc Tùy Ly tìm được Ô Tinh Tinh thì Vô Tương Tử cũng đã đến khách điếm rồi.
Vừa hay lúc này kết giới bị vỡ.
Kết giới vừa vỡ, cuối cùng hơn một nửa khách điếm chống đỡ không nổi, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bỗng nhiên sụp đổ, không ít tu sĩ bị chôn vùi ở bên trong.
Trên khuôn mặt thanh tú của Vô Tương Tử, đột nhiên cứng đờ.
Hắn ta vội bay người lên trước, đưa các tu sĩ từ trong đống đổ nát ra ngoài.
Nhưng những tu sĩ này tự lật mái ngói ra ngoài, lắc đầu nói: “Cũng không cần phiền đến phật tử, bọn ta tự mình đi ra là được rồi.”
Vô Tương Tử thấy thế thì thả tay xuống, nhàn nhạt cười, cũng không tiến về phía trước nữa.
Khách điếm này sụp đổ đột ngột, rất nhiều tu sĩ không kịp chạy ra ngoài, nhưng cũng có vài tu sĩ bình thường khắp người có thần chú hộ thể, vì vậy mà còn có thể điềm tĩnh đi ra ngoài từ trong đống đổ nát.
Vô Tương Tử nhìn chằm chằm bọn họ rồi hỏi: “Có nhìn thấy Ô cô nương không?”
Do sau tin đồn dỗ bôi thuốc của Tùy Ly, lại thêm hành động câu thú trong hồ trên Đại Hội Luận Kiếm, hiện giờ dường như là không ai không biết Ô cô nương rồi.
Mọi người vừa nghe hắn ta hỏi liền theo bản năng cũng quay đầu đi nhìn đống đổ nát.
“Chưa từng nhìn thấy.”
“Không, thấy qua rồi, dường như nàng đã đi đến gian phòng lớn nhất ở bên trái lầu hai. Ở đó cũng có một cô nương, bọn họ quen biết nhau sao?”
Vô Tương Tử nói: “Ngươi là nói A Tiếu?”
“Đúng rồi, bọn ta cũng không biết cô nương đó tên gọi là gì.”
Vô Tương Tử lại hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì chưa từng thấy qua….”
“Cũng không còn thấy A Tiếu nữa?”
“Không thấy.”
Vô Tương Tử khẽ nhíu mày.
Hắn ta đã không cảm nhận không được Kim Quang Tráo ở chỗ này nữa, xung quanh cũng không còn chút yêu khí nào.
Bọn họ có thể bị người nào bắt đi chứ? Là nhắm đến Phục Hy Tông sao? Hay là cả một Đại Hội Luận Kiếm?
Vô Tương Tử và tam trưởng lão của Phục Hy Tông có cùng suy nghĩ với nhau.
Đều cho rằng đây là một âm mưu lớn.
Vô Tương Tử đứng tại chỗ suy nghĩ, ngay lập tức truyền âm về đảo không trung của Kim Thiền Tông.
Tu sĩ ở khách điếm đều không hiểu tại sao, hỏi: “Đã xảy ra chuyện lớn gì sao?”
Vô Tương Tử mím môi, không nói.
Lúc này một loạt tiếng bước chân tiến lại gần.
Mọi người quay đầu nhìn, thì nhìn thấy hai người Tùy Ly.
“Không phải là Ô cô nương ở đây sao?” Có tu sĩ lên tiếng.
Vô Tương Tử cũng vội quay đầu nhìn.
Ô Tinh Tinh thật sự ở cùng một chỗ với Tùy Ly, chỉ là nếu nhìn kỹ thì có thể nhìn ra nàng đang run rẩy, hai má trắng bệt, giống như mới bị người ta lôi ra từ trong băng tuyết ngập trời vậy.
“Tùy Ly đạo quân.” Vô Tương Tử đi lên nghênh tiếp. “Tìm được Ô cô nương ở chỗ nào vậy?”
“Du Minh đã cứu nàng ra rồi mang lên núi.” Tùy Ly đáp.
Hắn thật sự cảm thấy kỳ quái.
Tại sao Du Minh lại biết được tiểu yêu quái gặp nạn? Mọi người đều biết Ô cô nương là khách của Phục Hy Tông. Tại sao Du Minh không đưa nàng quay về Phục Hy Tông? Mà lại mang nàng lên trên núi.
“Du đảo chủ?” Vô Tương Tử cũng ngớ người, “Vậy Du đảo chủ đâu?”
“Tuyết lở xuống, không biết Du Minh đã đi đâu.”
“Vậy người ra tay với Ô cô nương và A Tiếu là ai?” Vô Tương Tử cau mày.
Ô Tinh Tinh nhìn đống đổ nát trước mặt, khàn giọng nói: “E là đã mang A Tiếu đi rồi.”
Người kia lợi hại như vậy, dĩ nhiên sẽ không bị đè dưới đống đổ nát.
Vô Tương Tử nghĩ cũng đúng, gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu hắn đã nhận biết được vật của Kim Thiền Tông, tự nhiên sẽ không ở chỗ này chờ chúng ta đến vây quét hắn ta.”
Tuỳ Ly quay người nói: “Đi Kiếm Tông.”
Vô Tương Tử vẫn chưa hiểu được nói: “Kiếm Tông?”
Vô Tương Tử đoán có lẽ là trên đường đến, Ô cô nương đã nói trước gì đó với Tùy Ly đạo quân rồi, nên cũng không hỏi nhiều, lập tức cùng bọn họ tiến về phía đảo không trung nơi của Kiếm Tông.
Bên ngoài đảo của Kiếm Tông có bảy thanh kiếm bao quanh để bảo vệ.
Vì kiếm khí của Kiếm Tông trước giờ luôn ác liệt, vì vậy xung quanh cũng không người nào đi qua.
Vô Tương Tử bước chậm lại rồi mới hỏi: “Người tập kích Ô cô nương là người của Kiếm Tông?”
Trên thế gian này mọi người đều có tư lợi.
Nhưng Vô Tương Tử không có.
Vì thế Tùy Ly không giấu hắn ta, bình tĩnh trình bày: ”Là Tông chủ Kiếm Tông.”
Vô Tương Tử kinh ngạc, quay lại nhìn Tùy Ly: “Sao có thể? Có thể là người khác cải trang không?”
“Người nào có thể cải trang chứ? Có thể để Du Minh không trực tiếp chiến đấu với ông ta, mà là phá kết giới đi trước, thì là ai được.” Tùy Ly nói.
“Nhưng mà tại sao...lẽ nào Kiếm Tông có lòng muốn tuyệt giao với Phục Hy Tông?” Trên mặt Vô Tương Tử lộ ra sự mờ mịt.
Đúng, vì sao?
Ô Tinh Tinh cũng đang nghĩ.
Tùy Ly cũng không biết, bọn họ và Tông chủ Kiếm Tông mới chỉ ở Đại Hội Luận Kiếm gặp mặt một lần, nhưng đã nhìn thấu thân phận yêu quái của hai người Ô Tinh Tinh.
Chỉ là nghe qua lời kể của tiểu yêu quái thì hoàn toàn không giống như vậy.
Ô Tinh Tinh đột nhiên cất tiếng hỏi: “Cổ bạc đầu (cổ trùng làm tóc bạc) là gì?”
Vô Tương Tử xấu hổ nói: “Đến cùng ta vẫn đọc quá ít sách, chưa từng nghe qua cổ bạc đầu.”
Tùy Ly ngừng lại rồi cất tiếng nói: “Bắc Trạch Châu có một Vĩnh Dạ quốc, bên cạnh Vĩnh Dạ quốc có một tộc, tên là Già Già. Cổ bạc đầu là đồ của tộc Già Già.”
Ô Tinh Tinh nhỏ tiếng hỏi: “Là hạ trên thân người, người này sẽ có tóc bạc trắng sao?”
Vô Tương Tử nhịn không được phì cười.
Ô cô nương thật sự suy nghĩ thuần khiết, không biết nghĩa của bạc đầu.
Hắn ta nói: “Bạc đầu của cổ bạc đầu, nhất định là lấy từ ý nghĩa của bạc đầu giai lão đi? Là dùng giữa tình nhân?”
Tùy Ly gật đầu.
Ô Tinh Tinh nói: “Tông chủ Kiếm Tông muốn A Tiếu giải cho ông ta, chính là cổ bạc đầu này.”
Vô Tương Tử nghĩ một chút về hơn một trăm năm trước của Tông chủ Kiếm Tông, sau khi xuất quan thì cơ thể biến đổi dị thường.
Vô Tương Tử kinh ngạc nói: “Đó không phải là yêu độc? Là cổ bạc đầu?”
Ô Tinh Tinh cũng không biết: “.... Có lẽ đi.”
Nàng nói xong, nhịn không được ngẩng đầu nhìn đảo không trung trước mắt nói: “Chúng ta đi lên trước không?”
Vô Tương Tử nói: “Chúng ta thế này không vào được đâu, không được xem thường đại trận của Kiếm Tông. Ngươi tạm thời chờ, ta gọi Qua Tinh Dạ ra.”
Tùy Ly không nhúc nhích.
Dĩ nhiên lệnh bài của Phục Hy Tông cũng có thể đập mở cửa lớn của Kiếm Tông, nhưng như vậy thì quá bứt dây động rừng.