Qua Tinh Dạ đi ra thì lại khác.
Chỉ thấy Vô Tương Tử bấm đốt ngón tay.
Một hạt châu tròn bay ra ngoài, đánh trúng cán của một thanh kiếm.
Vô Tương Tử nói: “Đó là kiếm mà Qua Tinh Dạ đúc.”
Ô Tinh Tinh nghe thấy liền ngước mắt.
Chỉ thấy trên thân kiếm của cán kiếm có khắc chú văn, lơ lửng giữa không trung, tỏa ra chút linh khí màu lam.
Không bao lâu sau.
Cổng lớn của đảo không trung được mở ra, Qua Tinh Dạ bước nhanh ra ngoài, hỏi: “Là phật tử sao?”
Vô Tương Tử đáp lại một tiếng.
Chỉ nghe được tiếng của loong coong , đó bảy thanh kiếm lập tức dàn ra thành con đường.
Tùy Ly nghe tiếng thì đỡ lấy eo của Ô Tinh Tinh, nhẹ nhàng mang theo nàng, nhún người bay lên trên đảo.
Qua Tinh Dạ thấy bọn họ cũng có chút kinh ngạc: “Sao Tùy Ly đạo quân cũng đến đây?”
Vô Tương Tử chấp tay lại với nhau nói: “Trước đây không phải không rảnh sao? Đúng lúc đang rảnh, liền muốn đến tụng kinh vì Ninh Dận kiếm tôn, áp chế bệnh khó chữa.”
Ninh Dận là tên của Tông chủ Kiếm Tông.
Sắc mặt Qua Tinh Dạ dịu lại nói: “Phật tử và đạo quân, còn có...vị Ô cô nương này tạm thời vào trong uống chén linh trà. Sư tôn đang rất đau đầu, vừa mới đi ra luyện một bộ kiếm chiêu, vừa nghỉ ngơi rồi, ta phái người đi thông báo một tiếng.”
Tùy Ly gật đầu.
Vô Tương Tử cũng gật đầu theo.
Đợi vào cổng rồi.
Vô Tương Tử lập tức bắt đầu truyền âm với Tùy Ly.
Hai người cũng xem như thân thiết, Ô Tinh Tinh vẫn chưa học được truyền âm, nhưng nàng lại có thể nghe thấy lời bọn họ nói.
“E là kiếm tôn sẽ không gặp chúng ta.” Vô Tương Tử nói.
Tùy Ly không thay đổi sắc mặt, dường như là sớm đoán được rồi.
Đúng như dự đoán, không lâu sau Qua Tinh Dạ đã quay lạ, nói sư tôn không tiếp khách.
Tùy Ly truyền âm nói: “Ngươi nói ngươi ở ngoài phòng tụng kinh cho ông ta.”
Vô Tương Tử lập tức nói lại lời của Tùy Ly.
Qua Tinh Dạ đã thấy bộ dạng tức giận vì bệnh khó chữa của Tông chủ Kiếm Tông, trong lòng cũng hy vọng có thể xoa dịu sự đau khổ của sư tôn, như vậy đệ tử Kiếm Tông cũng có thể sống tốt hơn rất nhiều.
Vì thế hắn ta gật đầu nói: “Cách này rất hay.”
Ngay lập tức liền dẫn người đến ngoài cửa viện của Tông chủ Kiếm Tông.
Tùy Ly lại truyền âm nói: “Ta có một cách, có thể ép ra chỗ ở của A Tiếu. Nhưng lại phải để lộ thân phận của nàng ta, nàng ta còn phải chịu chút cực khổ. Nhưng ta sẽ che chở tính mạng của nàng ta, để nàng ta thoát từ trong tay Tông chủ Kiếm Tông...”
Vô Tương Tử nghiêm túc nghe, đợi sau khi nghe xong rồi, hắn ta mới bỗng phản ứng lại, lời này sợ là nói với Ô cô nương.
Tùy Ly truyền âm nói: “Ngươi có tin ta không?”
Ô Tinh Tinh ngước lên nhìn hắn, gật đầu thật mạnh với hắn.
Từ lúc Tùy Ly nói muốn mang nàng đi tìm A Tiếu, nàng đã tin hắn rồi.
Nếu như không có hắn...
Thì đến cả chỗ này nàng cũng không vào được.
Tùy Ly lập tức truyền âm nói: “Tụng Lăng nghiêm chú.”
Vô Tương Tử ngớ người.
Kinh văn của phật gia có rất nhiều loại, có tái sinh chú, có tiêu tai mang may mắn chú, cũng có kinh văn để dùng tu luyện.
Hầu hết chúng đều có công dụng xua đuổi tà ma, trấn yêu.
Chỉ là loại “Lăng nghiêm chú” này, chính là kinh văn xua đuổi tà ma, trấn yêu lợi hại nhất, trong đó mạnh nhất có thể gọi yêu quái có tu vi không đủ cao, hiện ra nguyên hình ngay, thất khiếu chảy máu. Như vậy niệm một lần, tiêu diệt yêu gian.
Ô Tinh Tinh thì không hiểu những thứ này rồi.
Nàng chỉ giương mắt nhìn cánh cổng phía bên đó.
Nàng biết, Tông chủ Kiếm Tông đang là giấu A Tiếu trong phòng của mình, bởi vì chỉ có như vậy, mới là thỏa đáng nhất.
“Niệm.” Tùy Ly lại thúc giục một tiếng.
Vô Tương Tử hít sâu một hơi, lập tức bắt đầu tụng “Lăng nghiêm chú” .
Trong phòng.
Tông chủ Kiếm Tông Ninh Dận mệt mỏi, một tay tựa vào sạp giường. Nếp nhăn trên mặt ông ta không giảm, vì thế càng hiện rõ u ám, lạnh lẽo, lại có một cổ hơi thở mục nát thối rữa.
Đây chính là nguyên nhân sợ già, mà muốn cầu trường sinh.
Nếu không phải bệnh khó chữa của ông ta phát sát, sao ông ta có thể để Du Minh đi chứ?
Sắc mặt Ninh Dận càng lúc càng lạnh.
Mà động tác của yêu quái kia cũng nhanh, thoắt cái đã dẫn theo Tùy Ly đến cửa rồi.
Thật là lạ, từ xưa đến nay Tùy Ly lạnh lùng, không qua lại với người trong tu chân giới. Lúc này lại giống như bị thúc giục.
Chẳng qua không sao cả.
Rốt cuộc ông ta là Tông chủ Kiếm Tông… Người nào dám xông vào chỗ này, muốn lục soát tìm người ở chỗ địa bàn của ông ta?
Ông ta đã bắt được A Tiếu.
Dù A Tiếu có chết cũng chỉ có thể chết chỗ này.
Ninh Dận quay đầu nhìn qua
A Tiếu nằm trên mặt đất, không hề nhúc nhích.
Ninh Dận thấp giọng nói: “Nàng ta đến cứu ngươi rồi.”
Lúc này A Tiếu mới nhúc nhích.
Ninh Dận lại nói: “Nhưng nàng ta cứu không được ngươi đâu. Cho dù chỉ cách một cánh cửa, nàng ta cũng không phá vỡ được, xông vào không được.”
A Tiếu xoay người, yếu ớt nói: “Sao ta lại cần nàng ấy cứu? Nếu ta chết rồi, ngươi cũng phải cùng chết.”
Nàng ấy vừa dứt lời, chỉ nghe thấy bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng niệm tụng kinh văn.
A Tiếu lập tức lộ ra biểu cảm cực kỳ đau khổ.
Vẻ mặt nàng ấy trở nên đáng sợ, tứ chi co giật.
Sau đó bỗng hiện hình, quét đẩy hết tấ cả bàn ghế trong phòng đổ xuống.
Một luồng yêu khí ngút trời sinh ra, đan dược ăn trước đó cũng không ngăn chặn nói
Chỉ thấy một con rết cực kỳ lớn, uốn éo trong phòng.
Sau đó ở ngoài phòng truyền đến tiếng nói lạnh lùng chói tai của Tùy Ly: “Tông chủ Kiếm Tông giấu yêu vật? Nhanh bắt lại!”
Ninh Dận ngẩn ra.
Sắc mặt lập tức tái mét, vô cùng khó nhìn.
Đánh rắm!
Rõ ràng là yêu quái của Phục Hy Tông, sao giờ lại thành ông ta giấu yêu quái?
Thật sự là quật ngược lại mà!
---
Đệ tử của Kim Thiền Tông sớm đã nhận được truyền âm của Vô Tương Tử, khi mấy người bọn họ đến khách điếm thì mới từ trong miệng tu sĩ khác biết được, Vô Tương Tử đi đến Kiếm Tông rồi.
Bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng phật tử quý giá, thế là nghĩ cũng không nghĩ đã đi đến Kiếm Tông.
Cũng thật là vừa khéo.
Bọn họ vừa mới đi đến dưới chân đảo trên không của Kiếm Tông thì một luồng khí ép mạnh mẽ bất ngờ lan rộng ra khắp nơi.
Rồi sau đó bọn họ đều nghe được tiếng nói lạnh lùng của Tùy Ly.
Cái gì?
Tông chủ Kiếm Tông che giấu yêu quái?
Chắc là lúc Vô Tương Tử tụng kinh áp chế bệnh khó chữa cho ông ta thì phát hiện.