Tam trưởng lão nhìn thấy thì muốn nói lại thôi.
Nhưng nghĩ đến vẫn chưa tìm được vị thị nữ đó của Ô Tinh Tinh, thì quay đầu sai bảo đệ tử tìm người trước.
Hai ngày sau.
“Yêu vật” đã qua tay của Tùy Ly, đích thân xử chết.
Thị nữ A Tiếu đã được người tìm thấy ở một sơn động ở dưới chân núi tuyết.
Mà lúc này vòng đấu đầu tiên của Đại Hội Luận Kiếm cũng đã kết thúc rồi.
Bọn họ sắp kết đội vào Kiếm mộ.
Đã đến bước này rồi, mọi người cũng không khỏi trầm mặc lại.
Không ai hiểu rõ chỗ này hơn Kiếm Tông....vốn phải là do Ninh Dận dẫn dắt mọi người, dẫn đầu đi vào Kiếm mộ. Mọi người cũng sớm ngầm thừa nhận Thất Sát kiếm đó phải thuộc về Ninh Dận rồi.
Mọi người đang bàn bạc chuyện sắp xếp đội ngũ như thế nào.
Qua Dạ Tinh đứng ra, trầm giọng nói: “Vẫn là do Kiếm Tông dẫn đầu đi.”
Qua Dạ Tinh tuổi còn rất trẻ, vẫn là bộ dạng thiếu niên khí phách.
Nhưng hắn ta là con của Thanh Linh Kiếm tôn, để tự thân truyền của Ninh Dận.
Trong lòng mọi người biết một khi Ninh Dận rời đi thì phải dựa vào Qua Dạ Tinh cứu vãn danh tiếng của Kiếm Tông.
“Vậy thì do Dạ Tinh đạo hữu dẫn dắt đi.”
Bên này bàn bạc sôi nổi.
Bên kia A Tiếu cuối cùng đã biến lại bộ dạng con người rồi.
Tùy Ly hỏi nàng ấy: “Ban đầu ngươi hiểu nhiều chuyện của giới tu chân như vậy, là Ninh Dận nói cho ngươi biết sao?”
A Tiếu gật đầu, cung kính rót cho hắn một chén trà linh trước, sau đó nàng ấy mới ngồi xuống kế bên Ô Tinh Tinh, nói: “Ừ. Lúc đó ta vẫn còn ở Vĩnh Dạ quốc, đi nhầm vào truyền tống trận đến Huyền Cực Châu. Trên đường gặp một tu sĩ, rút kiếm chém chết sơn tặc, cứu mọi người ở đó, cũng đã cứu ta.”
“Tên tu sĩ này, chính là Tông chủ Kiếm Tông đó sao?” Ô Tinh Tinh nhỏ tiếng hỏi.
A Tiếu gật đầu, nói: “Trái lại cũng không phải là chuyện hiếm gặp gì. Ta lúc đó lạ nước lạ cái, ở Bắc Trạch Châu lại chưa bao giờ nhìn thấy tu sĩ. Ta lo lắng trong mơ hồ mất đi tính mạng nên đi theo sau lưng ông ta.”
“Đợi đến quen một chút rồi, ông ta lại nói với ta, ông ta là đệ tử bên ngoài của sư môn, vì bị người khác ức hiếp, đạo hạnh lại không đủ sâu, nên chỉ có thể nhân nhượng bảo vệ mình. Sau đó cuối cùng có được cơ hội xuống núi rèn luyện, ông ta muốn có thể thăng cấp nhiều cho mình, sau này quay về tông môn, tất nhiên không cần chịu sĩ nhục nữa.”
Tùy Ly nhướng mi nói: “Nếu là chuyện của một trăm năm trước, lúc đó ông ta đã là trưởng lão của Kiếm Tông. Sư tỷ của ông ta là Thanh Linh Kiếm tôn, là Tông chủ Kiếm Tông lúc đó. Nhưng mà lúc đó tu vi của ông ta thật sự không bằng Thanh Linh Kiếm tôn, Thanh Linh Kiếm tôn muốn thoái vị, ông ta lại không đủ tư cách tiếp vị. Sau đó mới truyền ra tin tức ông ta bế quan.”
A Tiếu ngừng lại rồi nói: “Ta cũng là mới biết hôm nay, thì ra ngay cả lời nói kia cũng là bịa ra.”
Ô Tinh Tinh bĩu môi, nhỏ tiếng nói: “Hay là chúng ta nói chút chuyện khác đi?”
A Tiếu lắc đầu nói: “Chuyện của một trăm năm trước, nói đến lại cũng không khó chịu nhiều. Tùy Ly đạo tôn đã cứu ta, ta phải nói cho rõ ràng. Tránh sau này gây trở ngại.”
Nàng ấy nói xong, ngừng lại, lại nhịn không được nghiêng đầu đi nhìn Ô Tinh Tinh, nàng ấy nhẹ giọng: “A Tinh, cảm ơn ngươi chưa bao giờ ngừng cứu ta.”
Ô Tinh Tinh nằm bò lại trên bàn.
Nàng không biết phải an ủi A Tiếu thế nào.
Ừ...nếu như là động vật, liếm nước mắt, liếm lông một cái là được rồi. Nhưng nàng sợ Tùy Ly nhìn thấy thì nắm lấy sau gáy của nàng.
A Tiếu nhịn sự thôi thúc đi sờ đầu Ô Tinh Tinh, dù sao Tùy Ly cũng đang ở trước mặt.
Nàng ấy tiếp tục nói: “Lúc đó ta nghe lời của ông ta, ông ta rất lợi hại trong mắt của ta. Ta nghĩ ta không giống với ông ta. Lúc ta ở Vĩnh Dạ quốc, là cổ mẫu có địa vị rất cao trong tộc. Tất cả trùng cổ trong tộc đều phải dựa vào ta nuôi dưỡng. Các ngươi sợ là không biết cái gì gọi là trùng...”
Ô Tinh Tinh gật đầy nói: “Biết, phu...ca ca nói với ta rồi.”
“Lúc đó ta nghĩ ông ta trải qua đau khổ như vậy, ta phải đối tốt với ông ta một chút. Thường xuyên qua lại, tự nhiên quan hệ càng thân mật. Sau đó có một ngày, ông ta mua một cái gương cổ ở đầu đường. Người bán kính điên dại, nói vật này có thể biết chuyện xưa và nay. Ông ta cầm gương lên, đã nhìn thấy ta từ trong mặt kính.”
“Ông ta vuốt mặt kính nói, duyên phận ở đây. Mà sau đó đã thành thân với ta. Ta với hắn thành thân mười năm, ông ta chưa từng gặp qua người trong tộc của ta, ta cũng chưa từng gặp sư trưởng thân hữu của ông ta.”
“Lúc Thất Tịch, ông ta nói sư môn cho gọi, vội vã rời đi. Mà trên núi tộc chúng ta sống, đột nhiên có quái vật xâm phạm. Quái vật đó...là một con rết. Ta thường nghe Ninh Dận nói biết đây là yêu vật.
“Quái vật là theo linh khí của tu sĩ thu hút mà đến. Ninh Dận không ở trong trấn, dĩ nhiên không ai có thể chống chọi. Ngày đó vô số người chết trong sơn trấn, ta cũng ở trong đó, chỉ là ta và thân thể ông ta có cổ bạc đầu, ông ta không chết, thân thể ta có vỡ nát, máu chảy cạn cũng đều sẽ còn một hơi thở. Ta đợi ông ta quay lại, đợi được mười ngày. Vì thân thể ta đã nát, không thể cử động. Ta đói vô cùng, chỉ có thể cắn yêu vật đó một cái. Yêu vật đó hút linh khí, hút đến vui sướng, hoàn toàn không nhận ra. Đợi đến lúc nó nhận ra thì nó giống như bị linh khí làm căng đến nổ tung mà chết.”
“Ta muốn sống tiếp, tiếp tục sống tốt...Ta đã uống máu, ăn yêu đan của nó. Lúc đó ta cái gì cũng không hiểu, chỉ muốn hoàn hảo làm người như lúc trước, đợi ông ta quay lại. Nhưng khi ta mở mắt ra, ta đã từ người biến thành nửa yêu.”
A Tiếu nói đến chỗ này, Tùy Ly không khỏi nhìn Ô Tinh Tinh một cái.
Tiểu yêu quái nghe rồi, có phải sẽ cảm thấy tu sĩ đáng sợ không?
Lúc này chỉ nghe thấy Ô Tinh Tinh nhẹ nhàng cảm thán một tiếng: “Vậy rất đau đi?”
A Tiếu nhếch môi cười: “Không nhớ nhiều, dường như rất đau. Lúc chết chỉ còn lại một hơi thở thì đau một chút.”
“Ngày đó Ninh Dận quay lại, đã mang theo rất nhiều vàng bạc, linh thạch, pháp khí. Nói với ta, ông ta thức tỉnh tất cả thất khiếu, tu vi cao thêm, là lúc chặt đứt tình duyên ở thế tục. Ông ta trực tiếp truyền tống vào nhà, sau khi đẩy cửa ra, mới nhìn thấy cảnh tượng trong trấn.
“Ông ta lập tức quay đầu hỏi ta đã xảy ra chuyện gì, ta liền nói sự đau khổ trong mấy ngày này.”