Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 99

Chương 99 -
Chương 99 -

“Sắc mặt ông ta thay đổi lớn, giơ tay muốn giết ta. Ta mới nói cho ông ta biết, cổ bạc đầu rốt cuộc là thứ gì.”

Tùy Ly: “...”

Hóa ra A Tiếu luôn nói xấu hắn với tiểu yêu quái, nguyên do ở đây.

“ Cổ bạc đầu, ý là bạc đầu giai lão. Nếu ông ta già đi thì ta cũng già theo. Nếu ông ta chết thì ta cũng không còn. Nhưng ông ta đã không muốn cùng ta bạc đầu rồi. Trên thế giới này lời thề tuyệt đẹp nhất, đã biến thành thứ độc lợi hại nhất, cả tu sĩ cũng không thể giải được.”

“Sau khi ông ra biết rõ công dụng của vật này thì muốn ta giải cổ giúp ông ta.”

“Nhưng vì ông ta đã có lòng muốn giết ta, thế là ông ta nhìn vào kính thì thấy bộ dạng mình ngày càng xuất hiện nếp nhăn, tóc bạc trắng, tứ chi biến thành già yếu không có sức.”

“Ông ta phải ở trong luân hồi vô tận như vậy, không ngừng cạt kiệt sức lực và già đi.”

“Nếu như ông ta không muốn cùng ta già đi, vậy thì chỉ có một mình già đi thôi.” A Tiếu mỉa mai nhếch mép.

Tuy rằng tu sĩ rất mạnh.

Nhưng vạn vật trong thế gian đều có sự huyền diệu riêng.

Ninh Dận là bị gieo thứ ông ta chưa bao giờ biết rõ.

Tùy Ly nhàn nhạt tiếp lời: “Sau đó ngươi từ truyền tống trận chạy về Bắc Trạch Châu? Ông ta khó khăn tìm tung tích của ngươi. Người tu tiên, cầu trường sinh, ông ta lại phát hiện mình không có cảnh giới. Thân xác đã trở nên tệ hơn cả người bình thường. Nếu ông ta không giải cổ, thì đời này cũng không được trường sinh. Người trong giới tu chân dùng ánh mắt khác thường đánh giá ông ta. Thế là từ đây tính cách thay đổi.”

A Tiếu gật đầu nói: “Tùy Ly đạo quân nói không sai.”

Gan của nàng ấy vốn không lớn.

Đời này chỉ làm qua một chuyện to gan nhất....đó là thành thân,còn cùng đối phương kế cổ bạc đầu.

Tùy Ly hỏi: “Sau đó thì sao?”

Sau đó?

A Tiếu ngớ người.

Tùy Ly nói: “Sau đó ngươi làm sao gặp được Ô Tinh Tinh?”

A Tiếu mới phản ứng lại.

Chuyện Tùy Ly càng muốn nghe, e là làm sao nàng ấy quen biết Ô Tinh Tinh.

A Tiếu do dự nhìn Tùy Ly.

Tùy Ly càng thâm trầm hơn Ninh Dận, phía sau còn có tông môn vô cùng lớn....

Chỉ là chưa đợi A Tiếu phân vân xong thì bên này Ô Tinh Tinh đã tự mình nói ra rồi.

Nàng nói: “Có một con dê.”

Tùy Ly: ?

“Con dê đó hỏi ta có muốn ăn thịt không? Nếu muốn ăn thịt thì theo hắn ta về nhà.”

Tùy Ly: “...Dê tinh?”

Ô Tinh Tinh đáp: “Đúng vậy. Lúc đó ta đói muốn chết.” Nàng đang nói, còn không nhịn được liếm môi dưới, lại nói: “Ta liền đồng ý.”

“Tiếp đó?” Tùy Ly hỏi.

Ô Tinh Tinh nói: “Tiếp đó ta đã đến chỗ hắn ta ở, một sơn động tối đen như mực. Hắn ta nói với ta, muốn ta làm tân nương của hắn ta.”

Tùy Ly: “... Lúc đó ngươi bao nhiêu tuổi?”

Ô Tinh Tinh đáp: “Mười hai mười ba? Ta nhớ không rõ.”

Lệ khí trong lòng Tùy Ly đã bốc lên.

“Vậy con dê đó tên gọi là gì?”

Ô Tinh Tinh: ?

Ô Tinh Tinh nói: “Ta không biết. Lúc đó ta còn đang chảy nước miếng với hắn ta, đang nghĩ mùi vị của dê nướng mà mọi người trên trấn nói là gì.”

Tùy Ly: “...?”

Ô Tinh Tinh thở mạnh một cái, nói: “Nhưng mà ta vẫn chưa cắn được một miếng thì đột nhiên hắn ta ngã xuống. Lông màu trắng tuyết đều biến thành màu đen rồi. Hắn ta trúng độc chết, ta thì không thể ăn. Lúc đó ta còn không biết tại sao, bây giờ nghĩ kỹ...chắc chắn là A Tiếu đánh chết hắn ta.”

A Tiếu dở khóc dở cười.

Tùy Ly cụp mắt xuống, không tự chủ bấm đốt ngón tay.

Hắn bỗng cảm thấy, tiểu yêu quái này nếu không buộc chặt ở bên cạnh, chỉ sợ bị người khác lừa đi mất dễ như trở bàn tay.

“Nếu ngươi muốn ăn dê, lần sau dẫn ngươi đi ăn.” Tùy Ly nói.

Ô Tinh Tinh ủ rũ nói: “Thôi đi, lúc đó là vô cùng đói, lại không hiểu chuyện, mới nhớ đến ăn thịt nhà người ta. Hiện giờ nếu muốn ta đi ăn thịt yêu quái, rất lạ...”

Trong mắt Tùy Ly có chút ánh sáng.

Hắn nhìn chằm chằm Ô Tinh Tinh nghĩ. Có lẽ lúc này nàng đã hiểu chuyện rồi?

“Sau khi con dê đó chết, ta đã nhìn thấy A Tiếu. A Tiếu ngồi xổm trong sơn động, bộ dạng nhếch nhác. Ta lấy quần áo chia cho nàng ấy một bộ.” Ô Tinh Tinh nói.

A Tiếu cũng nhớ lại.

Khi đó Ô Tinh Tinh đã biết mình cười một cái với người khác, có thể đổi được một cái bánh bao. Thì lúc không có chuyện gì sẽ xuống núi vác mặt đi đổi bánh bao.

Nàng giấu một cái bánh bao trong lòng, còn muốn trộn thịt ăn.

Kết quả thịt không còn.

Bánh bao cũng ít đi một nửa.

Lúc đó Ô Tinh Tinh ngồi xổm cùng một chỗ với nàng ấy.

Nàng tò mò nhìn nàng ấy, trong đáy mắt không có một chút thương xót, cũng không có nghi ngờ gì. Chỉ đơn giản là tò mò.

Sau đó tiểu cô nương yếu ớt mới mười mấy tuổi, thở dài tuyệt vọng chia cho nàng ấy nửa cái bánh bao.

Còn hỏi nàng ấy: “Sao ngươi lớn lên lại to hơn ta nhiều như vậy?”

Lúc đó A Tiếu không thể quay về trong tộc nữa, nàng ấy còn phải trốn Ninh Dận.

Nàng ấy liền nhận lấy bánh bao, làm thị nữ của Ô Tinh Tinh.

Lúc đó Ô Tinh Tinh còn hỏi nàng ấy.

Thị nữ là cái gì?

Nói chung chính là người phải hầu hạ ngươi bảo vệ ngươi cả một đời.

A Tiếu nói.

Đã từng có người nói như vậy với A Tiếu, chỉ là người đó đã thất tín rồi.

Nhưng A Tiếu nghĩ, mình không bao giờ thất tín.

“Tùy Ly đạo quân.” Đột nhiên bên ngoài cửa có tiếng nói truyền lại.

A Tiếu và Ô Tinh Tinh vội vàng ngồi thẳng lên, không còn nói chuyện nữa.

Tùy Ly thoáng cau mày hỏi: “Chuyện gì?”

Người ngoài cửa nói: “Muốn mời Tùy Ly đạo quân đi chọn thẻ, quyết định thứ tự trước sau vào Kiếm mộ. Còn có, trong Phục Hy Tông có mấy người cùng đi, đều muốn đạo quân quyết định.”

Tùy Ly hơi liếc nhìn Ô Tinh Tinh.

Kiếm mộ không có gì để ăn, cũng không có linh khí gì, càng không có gì để chơi, chỉ có nguy hiểm vô cùng.

Nhưng hắn vẫn muốn mang theo tiểu yêu quái.

Tùy Ly không có quên, đến bây giờ vị Du đảo chủ đó vẫn chưa làm rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Càng huống hồ, nếu Ninh Dận quay lại đâm một lần nữa, bọn họ phải ứng phó như thế nào?

Nếu lại thêm một con dê gì đó, một con sư tử mắt tía đang động dục thì sao?

Ánh mắt Tùy Ly hơi nghiêm nghị, thấp giọng hỏi: “Ngươi thích kiếm không?”

Ô Tinh Tinh nghĩ đến Tông chủ Kiếm Tông thì lập tức lắc đầu.

Tùy Ly hỏi: “Nếu đưa ngươi một thanh thì sao?”

Ô Tinh Tinh ngập ngừng một lúc, hỏi: “Chính là cái loại của Tông chủ Kiếm Tông sao?”

Tùy Ly: “...Ừ.”

Ô Tinh Tinh hỏi: “Vậy ta có thể tự chọn không?”

Tùy Ly đáp lại: “Dĩ nhiên.”

Ngày đó Vô Tương Tử nói với nàng tên của mấy thanh kiếm, nhưng nàng chỉ nhớ một thanh.

Ô Tinh Tinh chép miệng nói: “Thất Sát Kiếm đi.”

Tùy Ly ngừng lại.

Mọi người đều nhắm đến Thất Sát...Ninh Dận cũng muốn thanh Thất Sát Kiếm đó.

Là thanh kiếm có hồn, rất khó thuần phục.

“Ừ, có thể. Vậy ngươi cùng ta vào Kiếm mộ chứ?” Một lát sau, chỉ nghe thấy Tùy Ly nói như vậy.

Bình Luận (0)
Comment