Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 100

Chương 100 -
Chương 100 -

Sau một nén nhang.

Tùy Ly đã đến trước chỗ đăng ký.

“Đạo quân dẫn theo mấy người?” Tu sĩ phụ trách đăng ký hỏi.

Tùy Ly nói: “Bốn người.”

“Vậy mới từng người ký tên vào chỗ này.” Tu sĩ nói.

Lập tức Dương Cửu, Dương Thập lên trước ký tên, tiếp theo là A Tiếu. Tu sĩ kinh ngạc nhìn A Tiếu nói: “Vị cô nương này vào Kiếm mộ, chỉ e có chút nguy hiểm...”

Tùy Ly nhận lấy bút, thay Ô Tinh Tinh viết tên của nàng. Đợi nét bút cuối cùng rơi xuống, hắn mới ngẩng đầu nói: “Không sao cả.”

Tu sĩ cũng không nói gì nữa.

Phục Hy Tông có bản lĩnh lớn, lại không cần hắn ta phải nhọc lòng.

Đợi sau khi kết thúc việc đăng ký, mọi người đã tự thu dọn hành lý của mình.

Đặc biệt là Ô Tinh Tinh, nàng chỉ túi trữ vật ở bên hông mình, nói: “Chứa đầy rồi.”

Tam trưởng lão vô cùng kinh ngạc: “Sao mà nhanh đầy như vậy? Túi trữ vật của Tùy Ly sư điệp có thể chứa ba vạn linh thạch, sáu bảy pháp bảo, lại chứa ít đồ linh tinh, cũng vẫn còn dư....”

Tùy Ly nghĩ thầm sợ là đều dùng để chứa đồ linh tinh rồi.

Ô Tinh Tinh gật đầu nói: “Thật sự là chứa đầy rồi.”

Tam trưởng lão nghĩ, cởi túi trữ vật của mình xuống đưa cho Ô Tinh Tinh nói: “Vậy người tạm thời cầm cái của ta dùng trước đi, vào Kiếm mộ rồi, có lẽ bên trong có không ít thứ cần lấy. Túi trữ vật này của ta, có chút không giống với người khác, nó có thể chứa vật sống.”

Tam trưởng lão có ba túi trữ vật, cho đi một túi cũng không đau lòng.

Huống hồ túi trữ vật vốn hoàn toàn không đáng quý, thứ đáng quý là pháp bảo bỏ ở bên trong.

Bởi vì nghĩ đến an nguy của Tùy Ly, dù là biết Tùy Ly lợi hại, nhưng Tam trưởng lão cũng vẫn là cất nhiều pháp bảo trong túi trữ vật, lỡ đâu xảy ra chuyện gì.

Ô Tinh Tinh cảm ơn Tam trưởng lão, treo túi trữ vật ở ngang hông, lại xoay người đi lên trấn mua chút bánh nướng lót dạ, còn mua hai con gà, ba con vịt.

Lúc này Tam trưởng lão vẫn không biết, bởi vì một câu có thể chứa vật sống của ông ta mà trong túi trữ vật của ông ta đã có rất nhiều gia cầm sống.

Tam trưởng lão cũng không biết nàng đã mua cái gì, thấy nàng quay lại, vội cười hỏi: “Vừa rồi quên hỏi ngươi, trên người đã mang theo linh thạch rồi chứ?”

Ô Tinh Tinh lắc đầu.

Thứ nàng muốn mua dùng không được linh thạch.

“Hơn ba ngàn linh thạch đủ không?” Tam trưởng lão bỗng hỏi.

Đây chính là thứ Phục Hy Tông không thiếu nhất.

“Hả?” Ô Tinh Tinh phản ứng lại, là Tam trưởng lão muốn cho nàng linh thạch.

Tuy rằng có một chút động lòng nhưng Ô Tinh Tinh vẫn là quay đầu nhìn Tùy Ly, thấp giọng nói: “Không cần, hắn sẽ cho ta.”

Tam trưởng lão khựng lại, thu tay về nói: “Được rồi.”

“Ô cô nương.” Chỉ nghe thấy tiếng của Vô Tương Tử ở không xa vang lên.

Ô Tinh Tinh ngoảnh đầu nhìn, thì thấy Vô Tương Tử đi về phía nàng.

“Ô cô nương cũng muốn đi vào Kiếm mộ sao?” Vô Tương Tử đi đến trước mặt nàng hỏi.

Mà ở bên khác, trong mắt Tam trưởng lão lóe lên ánh sáng, cũng mượn cơ hội mời Tùy Ly đi đến một bên, thấp giọng hỏi hắn: “Hai người Ô cô nương hoàn toàn không phải là người của Phục Hy Tông, Tùy Ly sư điệp cũng muốn mang bọn họ đi vào?”

Tùy Ly nhàn nhạt đáp lại: “Phải, để lại chỗ này cũng không yên tâm lắm.”

Tam trưởng lão muốn nói lại thôi

Đại Thừa kỳ như ông ta ở lại không đủ an toàn sao?

Tùy Ly rất nhanh cũng phản ứng lại, câu vừa rồi của mình nói ra có chút lỡ lời.

Hắn khựng lại, lại nói thêm: “Sợ có người lấy nàng làm cơ hội ra tay với ta.”

Tam trưởng lão nói: “À.”

Nhưng trong chớp mắt, Tam trưởng lão lại suy nghĩ, cũng vẫn cảm thấy có chỗ kỳ lạ.

Làm sao có thể dùng Ô cô nương tạo cơ hội ra tay với hắn được?

Ô cô nương này cũng hoàn toàn không phải là điểm yếu của Tùy Ly sư điệp !

Bên này vừa nói chuyện xong, bên kia tất cả mọi người cũng đều đã thu dọn xong xuôi rồi.

Bọn họ đãiđến núi tuyết gió nổi của trấn Võ Lăng, núi tuyết đã trải qua một trận tuyết lở, gần như con đường đều bị bao phủ bởi tuyết.

May mắn các tu sĩ đều có pháp bảo riêng, hoặc có cảnh giới cao, không sợ giá rét.

Nhưng A Tiếu lại có thể ôm một con linh thú để sưởi ấm, làm mọi người thật sự vô cùng ganh tỵ.

Đây chẳng qua là thị nữ của vị Ô cô nương này đi?

Thị nữ đều có linh thú.

Bọn đến cả chuyện bắt một con linh thú để thuần phục thành vật cưỡi cũng cực kỳ khó.

Thật sự là người với người, tức chết người ta mà.

Mọi người vừa cảm thán vừa vượt qua gió tuyết lên núi.

Bên này Ô Tinh Tinh không khỏi quay đầu đi, nhìn chằm chằm một bên khác của núi tuyết. Chỗ đó vốn có một dãy núi nhô ra, chỉ là trận lở tuyết ngày đó, chỗ đó đã bị rơi xuống, kể cả vị Du đảo chủ đeo mặt nạ đó.

Hắn ta thật sự là tộc trưởng sao?

Ô Tinh Tinh không biết.

Có lẽ là nàng đoán sai rồi, tộc trưởng Hồ tộc chắc đang ở Bắc Trạch Châu, sao mà đến Huyền Cực Châu chứ? Sao lại biến thành đảo chủ Ly Hỏa?

“Ô cô nương đang nhìn cái gì vậy?” Vô Tương Tử hỏi.

Ô Tinh Tinh thu ánh mắt lại, nói: “Ta đang nhìn tuyết lớn...”

Vô Tương Tử chắp hai tay lại.

Khi lòng bàn tay hắn ta mở ra, trong bàn tay có thêm một đạo kim quang.

Hắn ta thật sự chia kim quang ra!

“Đây.” Vô Tương Tử phóng khoáng đưa tới, nói: “Vì Ô cô nương mà dạo gần đây ta có nhiều cảm ngộ mới, nhất cử đột phá Kim Đan hậu kỳ.”

Dựa vào tuổi tác của hắn ta hiện giờ, cũng có thể xem như là một thiên tài sau Tùy Ly rồi!

Ô Tinh Tinh nắm lấy kim quang đó.

Kim quang chưa vào trong lòng bàn tay nàng thì đã biến mất rồi.

Ô Tinh Tinh: ?

Vô Tương Tử: !

Mọi người của Kim Thiền Tông: !!!

Tùy Ly xách Ô Tinh Tinh qua chỗ mình: “Mở tay!”

Ô Tinh Tinh vội giang tay ra cho hắn xem.

Tùy Ly đưa tay nhấn một cái

Ô Tinh Tinh nhẹ nhàng hô hấp, thấp giọng nói: “Ngứa.”

Tùy Ly nhếch môi, khuôn mặt lạnh lùng.

Hắn liếc mắt nhìn Vô Tương Tử.

Vô Tương Tử vội nói: “Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, kim quang đó đúng là chia ra từ trên người ta. Trong sách, trong sách không có nghi chép liên quan...sao lại như vậy chứ?”

Ô Tinh Tinh hoàn toàn không cảm thấy có gì kỳ lạ, nàng khép lòng bàn tay, nắm lấy ngón tay của Tùy Ly.

Bình Luận (0)
Comment