Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 101

Chương 101 -
Chương 101 -

Nàng chép miệng nói: “Nhưng mà thật sự không còn quá lạnh nữa.”

Vô Tương Tử thật sự vô cùng lo lắng, hắn ta nói: “Là ta lỗ mãng rồi...Nếu như làm cho thân thể của Ô cô nương có vấn đề gì, ta chết vạn lần cũng khó thoát tội!”

Bên này Tùy Ly rút tay lại, thấy nàng thật sự không có vẻ gì đau đớn, mới nói: “Lần sau không được cái gì cũng đụng.”

Ô Tinh Tinh ngoan ngoãn đáp: “Ồ.”

Giữa lúc nói chuyện, bọn họ đã đến cửa vào Kiếm mộ rồi.

Ô Tinh Tinh ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy một thanh kiếm lớn cao đủ hai mươi thước cắm xuyên vào trong đất, sau thân nó là một vách đá bị tuyết bao phủ.

Qua Dạ Tinh đi đầu tiên.

Hắn ta ung dung quay người lại nói: “Mời tu sĩ của Phục Hy Tông, Phiêu Miễu Tông và Kim Thiền Tông lên trước.”

Hắn ta dứt lời, Ô Tinh Tinh liền thấy Tùy Ly, Vô Tương Tử, còn có một nữ tử áo trắng thân hình thướt tha, trẻ tuổi, cũng đã đi đến trước kiếm lớn đó.

Bọn họ ở cùng Qua Dạ Tinh, cùng lúc bấm tay niệm thần chú, đánh ra ngoài.

Nhìn thấy kiếm lớn rung động, nhấc lên mặt đất, ở trên vách đá, phá vỡ gió tuyết, “Uỳnh” một tiếng, con đường sau vách đá cũng bị chẻ ra.

Mọi người men theo con đường này để tiến về phía trước.

Trên đường tối đen không thấy một chút ánh sáng.

Có tu sĩ lấy ra dạ minh châu, ném lên trên đỉnh động, rất nhanh biến thành một ngọn đèn bên trên.

“Cái gì đây? Cẩn thận!” Chỉ nghe thấy phía trước có người kinh ngạc la một tiếng, tiếp đó Qua Dạ Tinh nhún người lên, rút kiếm nghênh tiếp.

Mọi người nhìn chăm chú.

Mới phát hiện đó là một hồn phách.

Hồn phách này ăn vận như tu sĩ thượng cổ, tốc độ cử động cực nhanh, mặt không biểu cảm vươn tay một cái, bị kiếm trong tay Qua Dạ Tinh chém đi nửa bàn tay.

Nhưng lúc này mọi người cũng không lơ là, mà ngược lại càng cảnh giác.

Bởi vì chỉ thấy trước mặt lại có bảy tám hồn phách của tu sĩ cổ bay đến.

“Những hồn phách của tu sĩ này...có tu vi Nguyên Anh.” Có người khó khăn nói ra từng chữ một

Mọi người nghe thấy liền lập tức thay đổi sắc mặt.

Phải biết số lượng tu sĩ Kim Đan kỳ trong số bọn họ không có nhiều! Nhiều nhất vẫn là tu sĩ Dung Hợp kỳ.

Cảnh giới tu vi trong truyện: Trúc Cơ, Khai Quang, Dung Hợp, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Hợp Thể, Đại Thừa, Độ Kiếp

“Hay là...chúng ta tạm thời quay về trước, mời các trưởng lão mỗi Tông môn cùng vào Kiếm mộ?” Có người lên tiếng.

Chỉ là lúc này không ai trả lời.

Cứ thế này quay về, khó tránh cũng quá uất ức đi?

Qua Dạ Tinh là đệ tử cấp cao nhất trong số hậu bối trẻ tuổi nhất của Kiếm Tông, nhưng hắn ta cũng chỉ mới là tu vi Kim Đan kỳ. Chỉ là xưa nay Kiếm Tông ngang ngược, ccàng hiếu chiến. Thấy vô số tu sĩ Nguyên Anh bay đến, sắc mặt của Qua Dạ Tinh không thay đổi, không có một chút ý nghĩ lui về sau.

Cũng vào lúc này, Tùy Ly thấp giọng nói: “Tránh ra.”

Các tu sĩ mới nhớ ra, lúc Tùy Ly đạo quân xuất hiện ở Đại Hội Luận Kiếm, không biết tại sao đã là tu vi Hóa Thần kỳ rồi.

Bọn họ liền vội vàng tránh đường ra cho Tùy Ly.

Tùy Ly thong thả nâng tay áo.

Vô số đá vụn khảm trong đất bay vọt lên, mang theo lực lượng Hóa Thần, bay đến hồn phách của những tu sĩ cổ đó, dùng lực một mình cản trở khí thế hung dữ của bọn họ.

Ngay tức khắc các tu sĩ được khích lệ, cũng dần dần lấy pháp bảo ra.

Trong hang lúc này vô số ánh sáng ngập trời.

Ô Tinh Tinh llui về sau mấy bước, nàng dường như không sợ nhiều đến vậy, chỉ là suy nghĩ một chút, cảm thấy mình có lẽ đánh không lại. Đánh không lại vậy thì tự giác trốn ở phía sau là được rồi, tránh làm phiền người khác.

Ngọc Lăng cũng ở trong đội ngũ vào Kiếm mộ.

Nàng ta nhịn không được nhìn về phía Ô Tinh Tinh, chỉ hận không thể đẩy Ô Tinh Tinh đến giữa những hồn phách của tu sĩ cổ đó. Nhưng mà...ai kêu bên cạnh Ô Tinh Tinh đột nhiên còn có một Vô Tương Tử chứ!

Ngọc Lăng hoàn toàn tìm không được cơ hội ra tay, chỉ có thể cố gắng hết sức để mình đến gần bên đó nhất có thể, càng đến gần một chút...

Đợi đến gần rồi.

Ngọc Lăng chỉ nghe thấy Ô Tinh Tinh nghi ngờ cất tiếng hỏi: “Nếu như mọi người đều sợ kim quang trên người ngươi, yêu ma càng là chết ngay lập tức khi đụng vào...”

Ngọc Lăng nghe đến chỗ này không kìm được mà rùng mình một cái, nàng ta ngừng bước, sợ một lúc nữa Ô Tinh Tinh nhận ra thân phận thật sự của nàng ta, đẩy nàng ta đến bên cạnh Vô Tương Tử.

Lúc này lại nghe thấy Ô Tinh Tinh nói: “Vậy nếu như ngươi đi đầu tiên, không phải là hồn phách của tu sĩ gì đó cũng không thể lại gần chúng ta sao?”

Ngọc Lăng: ?

Tu sĩ khác ở gần đó: ?

Giỏi lắm! Đây là để Phật tử làm lá chắn kim quang rồi! Trực tiếp một đường san bằng phía trước?

Đến cả mình Vô Tương Tử cũng ngớ ra.

Bởi vì từ trước đến giờ chưa có ai nghĩ đến cái này.

Bọn họ chỉ nhìn thấy sức mạnh đáng sợ của công đức kim quang, cùng với cơ hội phi thăng trong tương lai, nó có thể hỗ trợ Vô Tương Tử, không biết chừng một bước lên trời.

Ai mà nghĩ đến cái này chứ? Cũng không dám nghĩ. Dù sao người ta là Phật tử quý báu của Kim Thiền Tông! Người mang hắn làm thành lá chắn? Kim Thiền Tông lập tức ghi thù này với ngươi!

Vô Tương Tử nói: “...Ô cô nương nói cũng có chút đạo lý, không bằng ta đi thử xem.”

Ô Tinh Tinh gật đầu nói: “Ta cảm thấy ngươi rất lợi hại, giống như...vũ khí hình người.”

Vô Tương Tử bật cười: “Hôm nay ta cũng cảm thấy hóa ra mình lợi hại như vậy!”

Hắn ta nói xong, thì tiến về phía trước, muốn chắn phía trước Qua Dạ Tinh.

Các tu sĩ nhìn thấy nghẹn họng nhìn trân trối, sao đột nhiên Phật tử lại nghe lời như vậy?

Chỉ có Ngọc Lăng tim đập thình thịch, nghĩ, lẽ nào cơ hội đã đến?

Giây tiếp theo, nàng ta liền nghe thấy Phật tử bên đó cũng không dao động lớn tiếng nói: “Người của Kim Thiền Tông tạm thời bảo vệ Ô cô nương!”

Thật ra cũng không cần hắn ta mở miệng?

Dương Cửu, Dương Thập, sau khi Vô Tương Tử rời đi, đã xoay người, tụ lại chỗ Ô Tinh Tinh.

Ngọc Lăng: “...”

Nàng ta thật sự muốn mắng một câu thô tục.

Vô Tương Tử bộc phát ra kim quang trên người, ở trong hang động càng trở nên chói mắt.

Các hồn phách của tu sĩ cổ gặp phải hắn ta, thật sự tránh không được. Có tránh cũng không kịp, ngay lập tức bị đốt đi nửa cánh tay, nửa cái chân.*

Bình Luận (0)
Comment