Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 102

Chương 102 -
Chương 102 -

Có Vô Tương Tử ở phía trước, Tùy Ly ở phía sau, lại có Qua Dạ Tinh phối hợp tấn công.

Cứ như vậy bọn họ thuận lợi đến vùng trung tâm của Kiếm mộ.

Một sức ép vô cùng to lớn, mạnh bạo rơi xuống.

Mọi người đảo mắt nhìn khắp nơi, mới phát hiện trên sườn núi cao thấp khác nhau, khắp nơi cắm đầy kiếm, những thanh kiếm này giống như phủ tro bụi dày đặc, u ám không ánh sáng. Nhưng lúc nhìn đến thì lại có một loại ảo giác bị khí thế không nhìn thấy đập trong lòng.

Gào thét và căm phẫn ở trong không gian nhỏ hẹp xông ra

Các tu sĩ không nhịn được che lấy ngực.

“Tìm Thất Sát kiếm!” Không biết là ai lớn tiếng nói.

Các tu sĩ vội vàng vừa triền đấu với hồn phách bên trong vừa bắt đầu tìm tung tích của Thất Sát kiếm.

“Thất Sát kiếm trông như thế nào? Ô Tinh Tinh không tự chủ hỏi.

A Tiếu nói: “Ta cũng không biết.”

Ô Tinh Tinh trông thấy lại có một hồn phách tu sĩ cổ lướt qua mình, nàng cảm thấy mình giống như không hợp với chỗ này.

Đến cả những hồn phách cổ kia đó cũng không để ý đến mình.

Ô Tinh Tinh đã thành người duy nhất nhàn nhã trong đám người.

Nàng cúi người xuống, lau thanh kiếm gần nhất. Đợi đến sau khi lau chùi hết bụi bặm, nàng nhìn thấy chữ khắc trên thân kiếm, đó chắn hẳn là tên của kiếm.

“Thanh này là Nguyên Võ.”

“Thanh này gọi là Phượng Minh.”

“Thanh này tên Thiên Địa Nhật Nguyệt.”

Ô Tinh Tinh lẩm bẩm, lau chùi hết thanh này đến thanh khác. Nhưng mà nàng chậm chạp không có nhìn thấy Thất Sát kiếm.

Chính lúc đang suy nghĩ thì Ô Tinh Tinh đã nghe thấy một tiếng rit rất dài.

Tiếng rít đó khàn khàn sắt nhọn, mang theo sự dữ tợn làm người ta kinh hãi.

Sơn động rung chuyển, lung lay.

Hễ là người đeo kiếm, kiếm bên hông hay trong tay đều bỗng nhiên bay ra, bay đến một phương hướng.

Không kịp đuổi theo kiếm, trước mắt mọi người trở nên tối sầm, trong chốc lát tất cả ánh sáng đều bị che giấu, ngay cả kim quang trên người Vô Tương Tử.

Ô Tinh Tinh cảm giác cổ áo phía sau bị kéo, Tùy Ly rất nhanh túm nàng vào trong lòng.

Theo bản năng nàng bắt lấy tà áo của đối phương, sau đó ngửi thấy một mùi hương như tuyết như tuyết nhàn nhạt, lành lạnh, ẩm ướt...

Không biết đã qua bao lâu rồi.

Khi mọi người mở lại mắt ra, xung quanh là ánh sáng sáng ngời, chỉ là ngẩng đầu lên, giống như không nhìn thấy được điểm cuối. Chỉ có thể nhìn thấy bông tuyết rơi không ngớt, lạnh đến mọi người không khỏi rùng mình.

“Sao lại lạnh như vậy?”

“Chúng ta không phải ở Kiếm mộ sao? Chỗ này....Chỗ này sao giống như là trấn Võ Lăng vậy?”

Tiếng của một người đua nhau vang lên.

Bọn họ lần lượt hoảng loạn quay đầu lại nhìn.

Sau lưng là khách điếm Hoan Hỷ, trước mặt là cửa hiệu may, nhưng mà bên cạnh vốn phải là hiệu đồ sắt, hiện giờ lại biến thành một gian bán đồ cổ.

Kỳ lạ nhất là, những cửa hiệu này không có lấy một chút tiếng động, cửa nẻo mở toang, không thấy có người ra vào, giống như một chút hơi người cũng không có. Chỉ có duy nhất tiếng bông tuyết rơi xuống và hơi thở nhè nhẹ của các tu sĩ.

Ô Tinh Tinh chớp mắt, Tùy Ly cúi đầu nhìn xuống, lau chút bông tuyết trên mi mắt cho nàng.

Sau đó Ô Tinh Tinh mới nhận ra rằng mình vẫn còn ở trong lòng của Tùy Ly.

“Thử xem các ngươi có điều động được linh lực không?” Tùy Ly lên tiếng.

Mọi người giật mình, sau đó lập tức thử dẫn động chân nguyên, điều động linh lực....lại chỉ cảm thấy tử phủ trống không, hoàn toàn không có gì cả.

Thật giống như, giống như đột nhiên, bọn họ đã biến thành người bình thường rồi.

Chẳng trách bọn họ lại cảm thấy lạnh vô cùng!

Nghĩ đến chỗ này, lại có người không kiềm được rùng mình hai cái.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Linh lực của ta đều không thể dùng được!”

“Ta cũng vậy...”

Qua Dạ Tinh chầm chậm xoay người lại, trầm giọng nói: “Là ảo cảnh.”

Từ khi Tông chủ Kiếm Tông Ninh Dận vứt bỏ đồ đệ mà đi, trên mặt Qua Dạ Tinh đều chỉ còn lại sự lạnh lùng và nghiêm túc.

“Là sự oán khí ngút trời của hồn kiếm và tu sĩ cổ, đã tạo ra ảo cảnh sao?” Có người không biết gì hỏi.

“Đừng đứng ngốc ra đấy, tìm nơi tránh gió tuyết. Nếu như thật sự quay về thành người phàm rồi, chưa đến nửa khắc, các ngươi đều sẽ bị lạnh chết.”

Mọi người sực tỉnh, liền vội nói: “Thanh Ngưng tiên tử nói phải.”

“Chi bằng lui vào trong khách điếm trước?”

“Được, được.”

“Ta đi vào trước.” Tùy Ly nói.

“Vậy thì phiền đạo quân kiểm tra khách điếm trước xem có gì lạ thường không.” Các tu sĩ run cầm cập chắp tay nói.

Ô Tinh Tinh nghĩ cũng không nghĩ đi theo cùng Tùy Ly.

A Tiếu do dự một lúc, vẫn là đợi ở bên ngoài, chỉ ôm chặt linh hồ trong lòng hơn một chút. Trong chốc lát đã thu hút không ít ánh mắt ganh tỵ của tu sĩ. Nếu có một vật sống để ôm thì thoải mái nhiều rồi.

Khách điếm Hoan Hỷ trong ảo cảnh không giống với khác điếm trong đời thực, bên trong không có người phục vụ, cũng không có trồng cái gì mà tiên thảo linh thực, sau viện cũng không có trâu ngựa.

Chính lúc các tu sĩ đợi đến toàn thân đều lạnh rùng mình, chịu không được giậm chân. Một cửa sổ ở trên lầu của khách điếm bị đẩy mở, tiếng của Tùy Ly truyền đến: “Không có gì, không có lấy một vật sống, vào đi.”

Mọi người ngẩng đầu nhìn, cùng lúc nhìn thấy Tùy Ly, cũng nhìn thấy Ô Tinh Tinh bên cạnh hắn.

Đôi mắt Thanh Ngưng tiên tử hơi lóe sáng, nhìn chằm chằm Ô Tinh Tinh mấy lần.

Mấy ngày trước đó nàng ta đều đóng cửa không ra ngoài. Cũng chỉ lộ mặt một lần trên Đại Hội Luận Kiếm. Cho đến hôm nay vào Kiếm mộ, Thanh Ngưng tiên tử mới đứng ra dẫn đầu mọi người của Phiêu Miễu Tông.

Nữ tử kia là ai?

Thanh Ngưng tiên tử nghĩ.

Bên này cửa sổ đóng lại.

Ô Tinh Tinh cũng hỏi Tùy Ly: “Vừa rồi có một cô nương nhìn chằm chằm ta rất lâu.”

Tùy Ly khựng lại hỏi: “Ai?”

Ô Tinh Tinh đáp: “Ta không biết là ai. Nàng ấy mặc quần áo màu tím nhạt, trên quần áo có hóa văn càn khôn bát quái.”

“Đó là người của Phiêu Miễu Tông.” Tùy Ly nói.

Ô Tinh Tinh thật sự không biết chút gì về giới chân tu, hỏi: “Phiêu Miễu Tông lợi hại không?”

“Đứng sau Phục Hy Tông.”

Ô Tinh Tinh nghĩ vậy là rất lợi hại rồi.

“Tùy Ly đạo quân? Đạo quân có ở đó không?” Dưới lầu có tiếng tu sĩ truyền lại.

Tùy Ly lúc này mới dẫn Ô Tinh Tinh xuống lầu.

Chỉ thấy có một tu sĩ ôm lấy bụng, sắc mặt khó chịu nói: “Ta cảm thấy...Ta hình như đói rồi.”

Bình Luận (0)
Comment