Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 103

Chương 103 -
Chương 103 -

Hắn ta vừa mới nói, người còn lại cũng nhao lên nói: “Đúng, vừa rồi không cảm thấy, hiện giờ vừa mới vào, khắp người không còn lạnh như vậy nữa. Cảm giác đói và khát trở nên rõ ràng rồi!”

“Đúng rồi, vừa rồi ta còn cho rằng là cảm giác sai. Ta đã tích cốc không biết bao nhiêu năm rồi.”

“Chúng ta thật sự biến thành người phàm rồi sao?” Có người sợ hãi cất tiếng, “Vậy chúng ta cũng sẽ lạnh chết? Sẽ đói chết sao?”

Tùy Ly nói: “Chỗ này không có thức ăn, sau viện có một cái giếng, nhưng đóng băng hơn một nửa rồi.”

Đối với các tu sĩ đại năng, cưỡi gió mà đi, giơ tay dời núi mà nói, đây là điều bọn họ từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến.

Tuyết rơi rất lớn.

Dù là ra bên ngoài tìm thức ăn, thì cũng tìm không được!

Trong chốc lát sắc mặt mọi người có chút khó coi, trong khách điếm cũng rơi vào trong bầu không khí trầm mặc.

Không biết trải qua bao lâu, Qua Dạ Tinh dẫn đầu mở miệng, hắn ta hỏi: “Người phàm đều là sống qua cái lạnh như thế nào?”

“Đúng vậy đúng vậy, chúng ta có thể học theo những người phàm đó! Tạm thời chịu đựng qua hôm nay trước, đợi đến thân thể hồi phục rồi. Chúng ta có thể đi tìm cách phá vỡ ảo cảnh!” Có người lập tức nói theo.

Nhưng mà...ai hiểu được người phàm sống như thế nào?

Trong bọn họ, hoặc là xuất thân gia thế tu chân, hoặc là tự có xương cốt thanh kỳ được nuôi dưỡng trong đại tông môn, cũng có từ người phàm hóa thành, nhưng đến hiện tại cũng qua được trăm năm, đã sớm quên cuộc sống trước đó rồi.

Tùy Ly không nhịn được nhìn về phía Ô Tinh Tinh và A Tiếu.

Ô Tinh Tinh chậm rãi chớp mắt, thấp giọng nói: “Vào ngày đông người phàm chống chịu rất khó khăn, mỗi năm đều sẽ chết rất nhiều, rất nhiều người...”

Mọi người nghe đến ngây ngốc.

Người phàm dễ chết như vậy sao? Hình … hình như rất dễ chết. Nhưng từ trước đến giờ bọn họ cũng chỉ biết vậy, không có cảm giác gì.

“Vậy chúng ta...phải làm sao?”

“Không có đồ ăn thức uống, không cách nào chống rét, chúng ta có thể sống được mấy ngày? Ở trong ảo cảnh chết đi thì trong hiện thực chúng ta cũng sẽ chết đi...”

Không khí đột nhiên trở nên nặng nề.

Thanh Ngưng tiên tử đột nhiên cất tiếng nói: “Trong túi trữ vật của ta có một ít viên ngự thực, còn có ít tiên thảo, một ít linh chi, còn có một ít linh tuyền...”

Mọi người nghe thấy, hai mắt lập tức sáng lên nói: “Thật không?”

“Liệu có thể dùng linh thạch trao đổi với quý tông không?”

Thanh Ngưng tiên tử nhếch môi nhàn nhạt cười nói: “Không cần, đều là đạo hữu, cần gì phải khách khí như vậy? Cũng đáng giá mấy viên linh thạch chứ?”

Mọi người ngay lập tức càng cảm động, vội vây xung quanh.

Còn có người lắm mồm nói: “Vẫn là Thanh Ngưng tiên tử nghĩ thỏa đáng, biết chuẩn bị chút đồ này, chúng ta lại hoàn toàn không có chuẩn bị! Còn phải mặt dày lấy đồ của tiên tử.”

Lại duy chỉ có người của Phục Hy Tông, Kim Thiền Tông, Pháp m Tông và Kiếm Tông thì không nhúc nhích.

Người của Kim Thiền Tông và Pháp m Tông đều là tu thiền, bọn họ sớm xếp chân ngồi xuống, trong lòng thầm niệm tâm pháp, dùng để chống lại cơn đói và giá rét.

Mà người của Kiếm Tông vì chuyện của Ninh Dận, đã không qua lại nhiều với người của tông khác.

Còn về Dương Cửu, Dương Thập, bọn họ dĩ nhiên là nghe ý của Tùy Ly trước.

Tùy Ly hơi nhìn lướt qua Thanh Ngưng tiên tử, cảm thấy có chút kỳ lạ.

Mang theo tiên thảo, linh chi, là việc bình thường. Nhưng viên ngự thực, thật sự là thích hợp dùng cho tu sĩ mới tích cốc, bởi vì vẫn chưa thích ứng với thay đổi này, không thể ăn thức ăn của thế giới trần tục, tránh để lòng tu đạo không thuần khiết. Lúc này bọn họ có thể dùng được viên ngự thực.

Một viên, là có cảm giác no bụng.

Nó rất thường thấy trong tu sĩ cấp thấp.

Nhưng Thanh Ngưng tiên tử của Phiêu Miễu Tông, tháng trước mới bước vào Kim Đan kỳ.

Tu vi của nàng ta cách xa người khác, dĩ nhiên tích cốc cũng là chuyện của trăm năm trước rồi, tại sao lại mang theo viên ngự thực bên mình?

Lúc này tay áo của Tùy Ly bị kéo xuống nhè nhẹ.

Ô Tinh Tinh ngẩng đầu nhìn hắn, nhỏ tiếng hỏi: “Ngươi đói không?”

Có một chút, nhưng không rõ ràng.

Sức chịu đựng của Tùy Ly vượt xa người thường.

Ô Tinh Tinh lại hỏi: “Ngươi ăn thịt không?”

Tùy Ly: ?

Ô Tinh Tinh nói: “Ta bảo A Tiếu làm cho ngươi ăn nha, A Tiếu làm thịt ăn rất ngon.”

Bên này Thanh Ngưng tiên tử cũng đang nhìn hai người Tùy Ly.

Tùy Ly thật đoán không sai, nàng ta thật sự là sớm có chuẩn bị.

Tại sao nàng có thể đoán trước được tình hình của chỗ này chứ?

Chuyện này phải nói từ nhiều năm về trước.

Trong Phiêu Miễu Tông có một tảng đá, tảng đá này tên là “Tam Sinh”, truyền thuyết kể lại rằng nó vốn phải nằm yên ở trong Địa Phủ. Nhưng thời kỳ Thượng Cổ, con của thần quân một đao chém mở Đia Phủ. Từ đó Đá Tam Sinh trôi dạt khắp nơi, cho đến khi rơi vào Phiêu Miễu Tông.

Tuy có thần khí này, nhưng Tông chủ Phiêu Miễu Tông nghiêm lệnh trên dưới, ai cũng không được tự ý đụng vào Đá Tam Sinh.

Lúc này Thanh Ngưng tiên tử tuổi còn nhỏ.

Nàng vào nhầm đại điện, đã chạm vào Đá Tam Sinh.

Cái gọi là Đá Tam Sinh, là ở phía trên sẽ xuất hiện rõ cuộc đời kiếp trước, kiếp này và kiếp sau mà ngươi trả qua.

Thanh Ngưng tiên tử đã nhìn thấy cuộc đời của mình từ phía trên.

Nàng ta vội vàng nhìn kiếp trước, nhưng rất mờ, không nhìn ra được cái gì. Thời gian cấp bách, nàng ta sợ bị phát hiện nên chỉ chú ý nhìn cuộc đời của kiếp này. Khi nàng ta thấy được tám chữ lớn “Độ kiếp phi thăng, liệt vào hàng tiên”, Thanh Ngưng tiên tử vui sướng đến dường như không thở được.

Nàng ta nhìn thấy vài chuyện lớn mà nàng ta phải trải qua viết bên trên.

Một chuyện trong đó là sau Đại Hội Luận Kiếm, nàng ta vào Kiếm mộ, suýt nữa chết trong Kiếm mộ.

Thất Sát kiếm đó quá đáng sợ...

Sự căm phẫn ngút trời mà ảo cảnh tạo ra đột nhiên vây chết rất nhiều tu sĩ.

Thật nực cười.

Tu sĩ không ăn không uống mà tu thành bất tử, cuối cùng lại là chết đói chết khát ở trong ảo cảnh.

Dĩ nhiên Thanh Ngưng tiên tử không muốn trải qua nỗi đau như vậy, thế là sớm đã có chuẩn bị. Không chỉ như vậy, nàng ta càng dự định cùng cứu tu sĩ khác, khiến tu sĩ khác đều cảm kích nàng ta. Như vậy uy tín của nàng ta ở trong Phiêu Miễu Tông cũng có thể nâng cao rất nhiều.

Bình Luận (0)
Comment