Quan trọng hơn là...
Thanh Ngưng tiên tử nhìn Tùy Ly, nàng ta hy vọng có thể cùng Thanh Nguyên đạo quân, tạo quan hệ tốt.
Nếu như nàng ta có quan hệ tốt với Kim Thiền Tông, Kiếm Tông thì dĩ nhiên càng tốt rồi. Ai không tham lam chứ?
Nhưng nàng ta nhìn rồi lại nhìn.
Từ đầu đến cuối Tùy Ly không có nhúc nhích, Kim Thiền Tông, Kiếm Tông cũng không động đậy, đến cả Pháp m Tông cũng im lìm.
Mà thôi, đây có lẽ là bọn họ tích cốc quá lâu, còn không biết lúc người phàm sắp chết đói, phải đau khổ như thế nào.
Thanh Ngưng tiên tử mới nghĩ đến chỗ này thì nghe thấy tiếng “cục cục” vang lên.
Thiếu nữ có vẻ ngoài xinh đẹp bên cạnh Tùy Ly đó, xách một con gà.
....Gà?!
Đừng nói là Thanh Ngưng tiên tử, người khác cũng nhìn đến ngây ngốc rồi.
Ô Tinh Tinh nói: “Ngươi muốn ăn thịt gà không? Bỏ đi...vẫn là ăn thịt vịt đi. Thịt vịt nhiều hơn. Gà giữ lại đẻ trứng. Chúng ta còn có một con gà trống. Lỡ đâu có thể đẻ gà con thì sao?”
Mọi người: ???!
Trứng, gà con.
Đây có thể phát triển lâu dài đó
---
Thịt cá gà vịt, trứng và bánh, rốt cuộc đều là vật của thế giới trần tục.
Trong bụng các tu sĩ réo lên mấy tiếng, nhưng vẫn là quay đầu đi. Dù sao thì trong mấy năm tu hành này, cũng không phải uổng công. Đã nâng cao tu vi, cũng đã rèn luyện ý chí.
“Chỉ e không thể nhóm lửa.” Thanh Ngưng tiên tử thấp giọng nói.
“Đúng.” Có tu sĩ bất ngờ phản ứng lại, “Hiện giờ đã mất linh lực rồi, cũng không khởi động pháp bảo được, khắp nơi không có người, băng tuyết ngập trời, cũng tìm không được mồi lửa...”
Ô Tinh Tinh bỏ con gà vào lại trong túi trữ vật.
Các tu sĩ thấy vậy, giật khóe miệng. Túi trữ vật này...là loại có thể chứa vật sống sao? Cái này là dùng để chứa yêu thú và thiên tài địa bảo đặc biệt! Sao có thể để chứa..chứa gà chứ?
Nếu như bọn họ biết đây là túi trữ vật của Tam trưởng lão của Phục Hy Tông, chỉ sợ càng kinh ngạc hâm mộ hơn.
Ô Tinh Tinh chậm rãi đi xuống dưới lầu, quay người đi vào trong nhà bếp.
Trong chốc lát, mọi người đã nhìn thấy nàng và A Tiếu mang theo tấm sắt, đá và giấy vàng đi ra.
“Đó là cái gì vậy?” Các tu sĩ đều tràn đầy kinh ngạc.
Chỉ thấy A Tiếu đá đánh hướng về giấy vàng
Một cái, rồi lại hai, ba cái...không biết bao nhiêu cái. Cuối cùng có người nghĩ ra, thấp giọng hỏi: “Có thể là đập đá đánh lửa?”
Lời hắn ta vừa dứt thì giấy vàng trong tay A Tiếu đã được nhóm cháy.
Mọi người ngây ngốc, lúc này mới nghĩ ra, rất nhiều sức mạnh thần kỳ trong thế gian này, cũng không phải là nhất định phải dựa vào luyện tập, tu chân mới có thể đạt được.
Dù là người phàm, cũng hiểu được làm thế nào sử dụng thứ trong đất trời, để mình càng sống tốt hơn.
Bọn họ khẽ động trong lòng, tựa như đã hiểu ra điều mới trong đó.
Thế là vội xếp bằng ngồi xuống, nhắm mắt cảm nhận tỉ mỉ cảm ngộ vừa mới hiểu được.
Chờ các tu sĩ lại tỉnh lại, đã đói đến bụng dính vào lưng rồi, trong cuống họng càng là đau bỏng rát. Đó là do sau khi đã khát nước quá lâu tạo thành.
Trong nhà có có một đống lửa được nhóm.
Củi là tìm được ở sân sau, vì nguyên do không đủ nên vẫn phải dùng bàn ghế gỗ.
Các tu sĩ cử động thân thể, hình như không lạnh giống như lúc trước.
Rất nhanh Phiêu Miễu Tông đã phân phát linh thảo và viên ngự thực, còn dùng chén chia cho mọi người một ít linh tuyền.
Lúc này một mùi thơm xộc vào trong mũi bọn họ.
Đổi lại trước đây, bản thân bọn họ vô cùng coi thường. Chỉ là hôm nay, mùi thơm này như có như không, giống như xộc thẳng vào trong tim, dẫn dụ bọn họ không nhịn được chảy nước miếng.
Mà càng nhaiviên ngự thực thì càng cảm thấy trong miệng khô ran, nhạt nhẽo, bụng cũng không cảm thấy no.
Chỉ nghe thấy một phía khác nói: “Được rồi.”
Bọn họ quay đầu lại, thì thấy A Tiếu cầm xuống nửa con vịt nướng từ trên lửa.
Toàn thân vịt nướng đã được bôi gia vị, tỏa ra từng đợt hương thơm. Dầu nhỏ xuống trên củi lửa, phát ra tiếng xèo xèo.
Bọn họ nhịn không được hỏi: “Lấy nguyên liệu ở đâu ra vậy?”
Ô Tinh Tinh nói: “Mua đó, mua thịt dĩ nhiên phải mua nguyên liệu rồi.”
Bọn họ không nhịn được lại nhìn hai con gà đang bị trói ở chân bàn, một trống một mái.
Mà phía trước con gà còn rải một ít gạo, bắp và cám.
“Những thứ này là từ đâu ra?”
“Lúc mua gà đã cho một ít, mình cũng tự mua một ít” Ô Tinh Tinh nói.
Nàng không biết chuyến đi này mất bao lâu, đối với những thứ này hoàn toàn không có khái niệm này, dĩ nhiên là phải nhét cho đầy túi trữ vật.
Các tu sĩ nghe thấy, trong chốc lát lại có chút hoảng hốt.
Bọn họ tu tiên đã quá lâu, mỗi ngày ra ngoài chỉ lo mang theo bùa chú, pháp khí và linh thạch mà thôi. Ai còn giống như người phàm, nhớ đến những chuyện vặt vãnh này chứ?
Bên đó nướng xong vịt, bỏ vào trong dĩa gốm trắng.
Rồi lại lấy ra mấy cái bánh lớn.
Ô Tinh Tinh nói: “Bánh nướng ăn cũng rất ngon, nếu như không ăn được thịt, thì ăn chút bánh cũng rất tốt. Còn có, còn có bánh bao đã lạnh nướng lên cũng rất thơm...”
Thật ra không cần nàng nói.
Bánh đó vừa nướng lên thì có thể ngửi thấy mùi thơm rau và hành của bánh rồi.
Vô Tương Tử mở mắt, thấp giọng hỏi: “Có chia cho bọn ta không?”
Ô Tinh Tinh gật đầu.
Nàng keo kiệt một chút, nhưng mà rốt cuộc đã mượn một chút kim quang từ chỗ Vô Tương Tử.
Còn có, còn có, Kim quang tráo nữa, đều bị Tông chủ Kiếm Tông chém nứt ra rồi...
Vô Tương Tử nhịn không được cười, hai mắt phát sáng, mới mang theo người Kim Thiền Tông tập trung quanh đống lửa.
Người của Pháp m Tông thật sự nhịn không được mà chảy nước miếng.
Bọn họ cũng là người tu phật! Bọn họ cũng muốn ăn một miếng bánh!
Không có người nào biết lúc này trong lòng các tu sĩ khác bị dày vò như thế nào.
Ô Tinh Tinh cầm dao cắt rau tìm được từ nhà bếp, dùng nước tuyết nấu sôi làm nóng, mới vụng về bắt đầu cắt vịt nướng.
Yêu quái ăn thịt, từ trước đến giờ không phải nhã nhặn như vậy, cầm cắn xé là được rồi.
Nhưng mà hiện giờ ở trước mặt người khác, rốt cuộc không tiện lỗ mãng như vậy.
Ô Tinh Tinh nhè nhẹ than thở.
Nhưng mà con vịt này thật sự rất khó cắt.
“Để ta.” Tùy Ly ở bên cạnh này nói, “Ta làm.”
Vô Tương Tử bỗng lên tiếng: “Chi bằng Qua Dạ Tinh đạo hữu làm đi? Người của Kiếm Tông, làm những chuyện sắc bén này, thuần thục hơn bọn ta một chút.”