Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 105

Chương 105 -
Chương 105 -

Từ sau khi Kiếm Tông xảy ra chuyện, trên dưới Kiếm Tông đều rất kiệm lời. Tông môn khác cũng không qua lại nhiều với bọn họ. Lời này của Vô Tương Tử vừa nói ra, Qua Dạ Tinh lập tức quay đầu lại nhìn.

“Dạ Tinh đạo hữu, thế nào?” Vô Tương Tử hỏi.

Qua Dạ Tinh biết biến cố của Kiếm Tông không thể đổ lên đầu Phục Hy Tông, ngay từ lúc tính tình sư tôn bắt đầu thay đổi lớn, có lẽ đã định trước có ngày này rồi.

Hắn ta khựng lại, rồi mới tiến lên một bước, rút kiếm ra.

Sau đó lại nhìn Ô Tinh Tinh.

Nàng không gật đầu đồng ý.

Kiếm Tông muốn ra sức cũng không thể làm được.

Ô Tinh Tinh ngẩng đầu nhìn hắn ta.

Trong lòng nàng cũng không có khúc mắc gì, sẽ không vì Tông chủ Kiếm Tông mà căm ghét Kiếm Tông. Trong mắt nàng, ngoại trừ người mình thích thì là người mình ghét. Yêu ghét vô cùng rõ ràng, còn lại thì đều chỉ là người xa lạ mà thôi.

Ô Tinh Tinh từ bên cạnh bưng chén lên, trong chén còn chứa nước tuyết mới nấu sôi.

Nàng ào một cái đổ lên trên kiếm của Qua Dạ Tinh, nói: “Rửa sạch.” “Được rồi.”

Qua Dạ Tinh mới nhúc nhích.

Kiếm chói hoa cả mắt.

Giống như chỉ là chuyện trong tức khắc, lại nhìn trong dĩa, thịt vịt đã được cắt xong rồi.

“Xong rồi.” Qua Dạ Tinh nói.

Có tu sĩ thầm than thở trong lòng, nếu không phải Ninh Dận, Kiếm Tông sao đến mức này?

Hôm nay khó tránh khỏi tinh thần chán nản.

Trái lại vẻ mặt Qua Dạ Tinh rất bình tĩnh.

Do bởi sự giúp của Qua Dạ Tinh nên rất nhanh Kiếm Tông cũng được chia một ít thức ăn.

Vốn dĩ da mặt của đệ tử Kiếm Tông mỏng, cảm thấy thật mất mặt. Nhưng Qua Dạ Tinh đã dẫn đầu rồi, tất nhiên bọn họ dè dặt cũng vô dụng!

Dần dần bọn họ cũng đã ngồi vây quanh đống lửa.

Các tu sĩ nhìn thấy, đôi mắt hơi lóe sáng,nghĩ, có thể thấy Phục Hy Tông thật sự không có ý nhắm vào Kiếm Tông. Chỉ ra Ninh Dận Kiếm tôn giấu yêu vật, cũng chỉ là theo lẽ công bằng mà thôi.

Người ta còn có thể ngồi cùng với Kiếm Tông, chắc chắn Kiếm Tông sẽ không lụn bại nhanh như vậy.

Các tu sĩ trước đó còn nghĩ, gọi Qua Dạ Tinh đến cắt gà chính là không biết trân trọng nhân tài, khó tránh sỉ nhục người ta.

Bọn họ lại không chú ý rằng, tâm thái lúc này của bọn họ, càng chức minh tác dụng lời lúc này gọi Qua Dạ Tinh của Vô Tương Tử, mà hoàn toàn không phải là sỉ nhục Qua Dạ Tinh.

Dù sao chút than thở đồng tình đó của bọn họ có tác dụng gì chứ?

Ô Tinh Tinh chia thịt cho Tùy Ly và A Tiếu trước tiên, sau đó là Dương Cửu và Dương Thập, phía sau là đám người Qua Dạ Tinh...

Có thể nói mức độ yêu thích, rất rõ ràng.

Các tu sĩ chỉ có phần im lặng hâm mộ.

Đây không chỉ là Phục Hy Tông cực kỳ xem trọng Ô cô nương, Ô cô nương này lại cũng giống như là một lòng một dạ chỉ có Tùy Ly đạo quân.

Mọi người chép miệng, hâm mộ ganh tỵ.

Chính trong thời gian này, bất ngờ có tu sĩ nhịn không được xông thẳng lên, tay chân hắn ta nằm sấp trên đất, động tác cực kỳ nhanh.

Mọi người bị dọa cho giật mình, hoàn toàn không phản ứng lại.

Ba người Tùy Ly, Vô Tương Tử và Qua Dạ Tinh, trái lại nhanh chóng rút gỗ đang cháy vào trong đốm lửa, đánh mạnh về phía người nọ.

Xương khớp của người đó phát ra một tiếng “đôm đốp”, sau đó quỳ xuống thật mạnh, quần áo cũng lập tức bị bốc cháy.

“Hắn ta bị đốt cháy rồi.” Ô Tinh Tinh nhịn không được nói.

Tùy Ly vững vàng ngồi ở chỗ đó, cũng không nhúc nhích nói: “Không việc gì.”

Sắc mặt của mọi người đều cực kỳ kinh ngạc, nghe tiếng la hét của người đó, vội hỏi: “Đây là xảy ra chuyện gì? Hắn ta sao vậy?”

“Lẽ nào trong ảo cảnh này còn có thứ gì đáng sợ mê hoặc hắn ta sao?”

Vô Tương Tử chắp tay nói: “A di đà phật, có lẽ hắn ta là yêu.”

“Cái gì?!”

“Hắn ta không khống chế được bản năng của thú, đã nhào đến thức ăn.” Vô Tương Tử nói

Lúc này mọi người mới phản ứng lại.

Có người thở dài nói: “Người này là một tán tu, trước đây ta có quen. Có lẽ trước đó bao lâu, thì bị tiểu yêu quái đổi đi thân xác, hại cả tính mạng...”

Không bao lâu, người đó bị đốt đi da thịt, chỉ còn lại một bộ xương vặn vẹo kỳ lạ bên trong.

Đổi lại trước đây, A Tiếu nhìn thấy cảnh tượng này, đều phải rùng mình ớn lạnh, thầm nói đám tu sĩ này thật sự tàn nhẫn.

Nhưng hôm nay nàng ấy đã bình tĩnh rất nhiều.

Tu sĩ cảm thán một tiếng nói: “Không ngờ ảo cảnh này lại giúp chúng ta bắt được yêu quái trà trộn vào giữa tu sĩ.”

Cảm thán xong, bọn họ lại tiếp tục ganh tỵ và hâm mộ cắn viên ngự thực để giải quyết cơn đói.

Trong một góc khuất.

Ngọc Lăng run lẩy bẩy, đầu toát mồ hôi lạnh.

Vừa rồi nàng ta cũng suýt không khống chế được mình...

Ô Tinh Tinh sao lại ở giữa nhiều tu sĩ, thản nhiên không lo sợ như vậy?

Móng tay của Ngọc Lăng cắm vào trong thịt, mới khống chế được bản năng và nỗi sợ trong lòng. Nàng ta ngẩng đầu nhìn Ô Tinh Tinh, ánh mắt lộ ra mấy phần ganh tỵ và thù hận.

Đợi đến ăn uống no nê rồi, thân thể mới từ từ ấm lại.

Mọi người lại bàn bạc phải phá cảnh như thế nào.

“Chắc chắn phải tìm được thanh Thất Sát kiếm trước mới được! Mấu chốt chắc hẳn ở trên Thất Sát kiếm!”

“Nhưng làm sao ngươi biết Thất Sát kiếm ở hướng nào? Phải có manh mối trước mới được.”

“Hay là cứ đi một vòng trấn Võ Lăng trước, tìm thử chỗ nào không giống với hiện thực, có lẽ mấu chốt ẩn giấu trong chỗ không giống.”

Mọi người nhao nhao nói.

Vẫn là một câu nói của Tùy Ly đã xác định phương hướng.

Hắn nói: “Trước tiên ta trèo lên núi tuyết có gió kia thử, lần nữa tiến vào Kiếm mộ thăm dò tình huống.”

Vô Tương Tử vội nói: “Ta cũng đi.”

Mạo hiểm đi về phía trước thăm dò đều do Tùy Ly và Vô Tương Tử gánh vác hết, bọn họ chỉ cần đợi ở chỗ này là được rồi.

Dĩ nhiên các tu sĩ không có dị nghị gì, chỉ lên tiếng đáp lại: “Cực khổ cho đạo quân, cực khổ cho phật tử...”

Lần này hiếm thấy Tùy Ly không có mang theo Ô Tinh Tinh.

Hắn đảo mắt nhìn Qua Dạ Tinh nói: “Phiền Kiếm Tông và Phục Hy Tông cùng bảo vệ an nguy của Ô cô nương rồi.”

Qua Dạ Tinh có lòng muốn xóa đi danh tiếng tiêu cực của Kiếm Tông, mà Phục Hy Tông đã cho hắn ta bước đệm rất tốt.

Bình Luận (0)
Comment