Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 106

Chương 106 -
Chương 106 -

Qua Dạ Tinh lập tức gật đầu nói: “Có ta ở đây, Ô cô nương một cọng tóc cũng sẽ không thiếu.”

Vừa rồi còn bởi vì Tùy Ly một mình rời đi mà Ngọc Lăng vui mừng khích lệ, thoáng chốc lại nghiến răng nghiến lợi ngồi xuống lại.

Tùy Ly thật sự xem Ô Tinh Tinh là bảo bối sao?

Hắn muốn đi, đều phải gửi gắm Ô Tinh Tinh cho hạng nhân vật như Qua Dạ Tinh?

Đây còn chưa xong.

Bên đó Vô Tương Tử cũng căn dặn người của Kim Thiền Tông, chẳng qua lời hắn ta nói không giống thôi.

“Trên người Ô cô nương có thức ăn, nếu một ngày, mười ngày chúng ta đều không thể đi ra thì phải dựa vào Ô cô nương mới được.”

Người của Kim Thiền Tông nghe thấy, trong chốc lát hăng hái tinh thần, tự giác gánh vác trọng trách bảo vệ Ô Tinh Tinh, mặc kệ gặp chuyện gì, một bước cũng không dám lùi.

Ngọc Lăng nghe thấy bên đó đệ tử của Kim Thiền Tông lớn tiếng thề.

Tâm can nàng ta cũng run rẩy theo ...

Lúc trước khi Ô Tinh Tinh ở trong Hồ tộc, là người được yêu mến nhất. Không ngờ hôm nay thay trời đổi đất đến địa giới của tu sĩ loài người rồi, Ô Tinh Tinh còn có thể thong dong tự tại như vậy!

Ngược lại là những yêu quái bọn họ, sợ hãi, cẩn thận từng chút một, không chú ý một tí thì sẽ biến thành bộ xương trên đất vừa rồi.

Ngọc Lăng cúi mạnh đầu xuống.

Chỉ có như vậy, nàng ta mới có thể kiềm chế sự ghen ghét và khao khát trong lòng.

Mọi người cũng không chờ đợi quá lâu.

Chưa đến nửa canh giờ thì Tùy Ly và Vô Tương Tử đã quay lại rồi.

Ô Tinh Tinh nghe thấy tiếng bước chân, nhanh chóng đứng dậy, lập tức chạy đi nghênh đón.

Vô Tương Tử không việc gì.

Trên lông mi và tóc của Tùy Ly đều kết một lớp sương mỏng. Càng làm cho mặt mày của hắn nhìn càng thấy lạnh lẽo.

Ô Tinh Tinh muốn ôm hắn.

Nhưng bị hắn đưa tay giữ lấy đầu.

Ô Tinh Tinh: ?

Đây không phải là chê nàng thấp sao?

“Không thể lên núi được.” Tùy Ly nói.

“Tại sao?” Tu sĩ còn lại vội vàng lên tiếng hỏi.

“Gió tuyết trên núi rất to, chúng ta hiện giờ là người phàm, đi đường gian nan, nếu không có công cụ hỗ trợ, chỉ sợ chưa đến nửa lưng đồi thì rơi từ trên xuống rồi.” Vô Tương Tử hít một hơi nói.

Trong chốc lát mọi người đều im lặng.

Trên mặt bọn họ không hiện rõ, trong lòng lại có chút hoảng sợ.

Mất đi tu vi, bọn họ hoàn toàn không làm được gì!

Ảo cảnh này thật sự độc ác!

Đợi quay lại trong khách điếm, Tùy Ly và Vô Tương Tử tự mình ăn chút đồ, làm ấm tay chân.

Chuyện lên núi, cũng chỉ có cân nhắc kỹ lại.

Nhìn thấy sắc trời không còn sớm, mọi người liền giao hẹn ngày mai đi lên trấn một chuyến trước.

Bọn họ giữ nguyên đống lửa, rồi mỗi người chọn phòng đi ngủ.

May mắn trong phòng có đủ chăn bông, không đến mức khiến bọn họ chịu lạnh giữa đêm. Ai kêu bọn họ hiện tại là người phàm, cũng không dám ở trong phòng đốt lửa sưởi ấm, sợ không cẩn thận thiêu chết mình.

Bên này Tùy Ly đẩy cửa vào trong phòng.

Sương tuyết đọng lại trên mặt mũi hắn đã tan ra, chỉ còn lại một chút nước, sau khi thấm ướt mặt mũi, lại có cảm giác dịu dàng hơn một chút rồi.

Từ trước đến giờ Tùy Ly cũng chưa từng thấy qua ảo cảnh này, hắn không dám khinh suất, cũng xem mình như là người phàm, dùng chăn bông cuộn chặt, nằm ở trên giường.

Tùy Ly nhắm mắt lại, tâm trí dần chìm xuống, chính giữa lúc mơ hồ...có thứ gì đó đã chui vào chăn của hắn?

Tùy Ly miễn cưỡng mở mắt ra.

Chỉ thấy Ô Tinh Tinh đẩy chăn mở ra, chui đến ôm chặt lấy hắn.

Nàng còn nhẹ giọng hỏi hắn: “Ngươi lạnh không? Hôm nay ta muốn ôm ngươi, sao ngươi không đồng ý?”

Tùy Ly hơi giật mi mắt một cái, nhanh chóng nắm lấy góc chăn, giữ chặt.

Trấn Võ Lăng vào buổi tối dường như càng thêm lạnh lẽo, đói rét khổ cực từ trước đến giờ chưa từng cảm nhận qua, hôm nay đều cùng lúc cảm nhận đủ.

Tùy Ly không có đẩy tiểu yêu quái ra.

Hắn sợ một lúc nữa tiểu yêu quái cũng lạnh thành băng.

Ô Tinh Tinh lại tựa như không tim, không phổi, ngoan ngoãn nằm trước ngực hắn, còn đưa tay lên, lau hơi ẩm giữa mặt mũi hắn.

Tâm trạng của nàng không lo sợ như những người khác, nàng thậm chí rõ ràng có hơi vui sướng.

Nàng nói: “ Hôm nay là sinh nhật của ta!”

Tùy Ly khựng lại nói: “Không phải còn mấy tháng nữa sao?”

“Ta cũng không nhớ rõ lắm, sau khi ta rời Hồ Minh Sơn thì rất hiếm trải qua sinh nhật rồi. Nhưng A Tiếu giúp ta nhớ, vừa rồi A Tiếu nói với ta.” Ô Tinh Tinh ngẩng mặt cười.

Tùy Ly mím môi dưới, lập tức một tay ôm lấy Ô Tinh Tinh, tay còn lại ấn xuống giường, thong thả ngồi dậy.

Cái lạnh nhanh chóng bao trùm lấy hắn.

Nhưng hắn vẫn là nói: “Ngươi đợi một chút.”

Ô Tinh Tinh nhịn không được hỏi: “Đợi cái gì?”

Tùy Ly nói: “Ngươi muốn có ai cùng ngươi trải qua sinh nhật?”

Đánh thức phật tử dậy, còn gọi thêm Dương Cửu, Dương Thập?

Tùy Ly biết trong dân gian có tập tục ăn mì trường thọ.

Nhưng chỗ này làm gì có mì?

Tùy Ly còn đang ngẫm nghĩ, chỉ nghe thấy giọng Ô Tinh Tinh lanh lảnh nói: “Cùng ngươi!”

Nàng nói: “A Tiếu cũng không thường trải qua sinh nhật, bởi vì A Tiếu sẽ nhớ nhà. Nhưng hôm nay ta muốn đón sinh nhật với ngươi!”

Tùy Ly nắm chặt ngón tay lạnh đến hơi tê dại của mình.

Hắn thấp giọng hỏi: “Ngươi muốn trải qua như thế nào?”

Tùy Ly cũng chưa từng trải qua sinh nhật.

Bởi vì không ai biết bát tự ngày sinh của hắn.

Dĩ nhiên hắn cũng không biết phải trải qua sinh nhật như thế nào...nếu như tu sĩ khác, ở trong tông môn được sủng ái, lúc đó phải mở tiệc mời thân hữu đến đi?

Ô Tinh Tinh có lẽ là vui sướng quá mức rồi, giọng nói của nàng tràn đầy ngọt ngào nói: “Vì để ăn mừng sinh nhật, chúng ta song tu đi!”

Nàng đã mong đợi rất rất lâu rồi, thật sự làm cho nàng rất chờ mong!

Nàng nghĩ, cảm thấy hôm nay lấy cớ này sẽ càng trở nên trịnh trọng, không có chút tùy tiện nào?

Bình Luận (0)
Comment