Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 107

Chương 107 -
Chương 107 -

Một tiếng động vang lên.

Tùy Ly bất ngờ ôm lấy Ô Tinh Tinh, lại dần dần nằm trở lại giường.

Có lẽ là quá lạnh.

Tùy Ly mới cứng đơ từ đầu đến chân.

Lại có lẽ là quá nóng.

Tùy Ly mới sẽ cảm thấy trong lồng ngực trống rỗng của mình, có một ngọn lửa bốc lên, vả lại ngọn lửa này ngày càng lớn, giống như muốn nuốt chửng cả con người hắn.

Hắn nhìn chằm chằm Ô Tinh Tinh, không chớp mắt, nắm chặt tay nàng, không tự chủ dùng sức đến tê dại cả ngón tay.

Sau đó Ô Tinh Tinh khẽ “Ưm” một tiếng.

Tùy Ly lúc này mới chậm chạp hoàn hồn, buông lỏng ra.

“Không thể song tu.” Hắn thấp giọng nói.

Ô Tinh Tinh cau mày nói: “Tại sao? Là bởi vì ngươi không biết sao?”

Tùy Ly đáp: “... Không phải vấn đề biết hay không biết.”

Ô Tinh Tinh không từ bỏ hỏi: “Vậy là gì?”

Các này thật tàn nhẫn.

Nhưng Tùy Ly vẫn là tỉnh táo nói: “Bởi vì ta là người, ngươi là yêu. Đợi trăm năm sau, ngàn năm sau hay vạn năm sau...người và yêu đều không thể đi cùng một con đường. Làm sao kết đạo lữ?”

“Vậy...con đường ngươi đi là gì?”

“Đường trong tu tiên.”

“Vậy yêu thì sao? Yêu không thể tu tiên sao?”

“Trên trời có những ràng buộc, yêu không thể thành tiên. Cứ cho may mắn được thăng thiên thì cũng sẽ bị đánh quay về phàm trần.”

“Tại sao?”

Tại sao.

Tùy Ly từ trước đến giờ chưa bao giờ nghĩ qua vấn đề này.

“Bởi vì người trần cảm thấy yêu quái xấu xa sao? Hay trời cũng cảm thấy như vậy?” Ô Tinh Tinh nắm chặt vạt áo hắn hỏi: “Ta cũng xấu xa sao?”

Trên thế gian có lẽ không có yêu quái nào tốt hơn yêu quái nào.

Tùy Ly trầm giọng nói: “Kim quang công đức cũng không thể làm ngươi bị thương, làm sao ngươi lại xấu xa?”

Ô Tinh Tinh vịn vào ngực của hắn, dùng sức một cái, bò dậy

Mắt nàng đã đỏ hoe, nàng thầm nghĩ tại sao hồ ly cầu hoan dễ dàng như vậy? Còn nàng cầu hoan lại khó như thế? Hồ ly tinh không phải đều rất dễ mê hoặc người khác sao? Sao nàng không thể mê hoặc được hắn chứ?

Lẽ nào...nàng thật không phải là hồ ly sao?

Ô Tinh Tinh xoay người xuống giường.

Nàng không vui, rất không vui.

“Vậy có tác dụng gì chứ? Công đức kim quang cũng không thể song tu cùng ta.” Ô Tinh Tinh hung hăng nói.

Tùy Ly cũng ngồi dậy trên giường

Tiểu yêu quái thẳng thắn vô tư, đến cả tức giận cũng không che giấu.

Đáng yêu đến chết người.

Người khác nói Công đức kim quang quý giá, nàng lại giống như cảm thấy nó hoàn toàn không bằng hắn.

Có một phút chốc như vậy, hắn muốn giữ tiểu yêu quái lại, dỗ nàng một chút. Tiểu yêu quái cũng dễ dỗ, dỗ một chút là được rồi.

Chỉ là suy nghĩ này chỉ ở trong lòng thôi, hắn cũng không làm ra hành động gì.

Mà bên đó Ô Tinh Tinh càng nghĩ càng tức, quay người đạp chân giường, tức giận nói: “Ta biết, ngươi chắc chắn là không muốn làm phu quân của ta. Làm phu quân của yêu quái thì rất mất mặt sao? Ta đi....”

Nàng nói xong thì đi ra chỗ cửa

Đi đâu?

Tùy Ly nheo mắt, theo bản năng đưa tay ra.

Nếu là bình thường, hắn chỉ cần ngồi ở chỗ này, vừa nhấc tay áo, thì có thể hút cả người tiểu yêu quái vào trong tay. Chỉ là hắn quên rồi, hiện giờ tu sĩ ở đây đều đã biến thành người phàm.

Đợi hắn nâng tay rồi lại bỏ xuống.

Chỉ nghe thấy một tiếng “Cạch”, Ô Tinh Tinh đã đẩy mở cửa ra.

Tùy Ly giở chăn ra đi xuống, bước vội vàng, đã bước đến cửa.

Ô Tinh Tinh đã bước một bước đi ra ngoài rồi, lại bị hắn ôm lấy eo, kéo cả người nàng vào, sau đó vội vàng khóa cửa lại.

Tu sĩ khác trong khách điếm bị giật mình, vội đi ra thò đầu nhìn.

“Tiếng gì vậy?!”

“……”

Không ai trả lời.

Tu sĩ chỉ nhìn thấy gian phòng của Tùy Ly đạo quân, cánh cửa đó đóng chặt, còn có một chút hình bóng lờ mờ hạ xuống trên cửa. Giống như là có người đứng ở sau cửa...nhưng tối nay rất lạnh, ai lại đứng ở sau cửa chứ?

Các tu sĩ rùng mình một cái, thấp giọng gọi: “Đạo quân?”

Vẫn không ai đáp lại.

Thế là tu sĩ cũng không có lòng dạ nhìn kỹ, vội vàng quay lại vào trong chăn.

Mà sau khi cửa phòng đó đóng chặt lại....

Ô Tinh Tinh chỉ cảm thấy eo thắt chặt, sau đó lưng áp lên cửa.

Là Tùy Ly ấn giữ nàng.

Sức lớn đến mức nàng không thể động đậy được.

Mọi thứ giống như chỉ xảy ra ở trong chớp nhoáng.

Ô Tinh Tinh hoa cả mắt.

Nam nhân nâng cằm nàng lên, nàng cảm giác nước mắt tức giận của mình hình như rơi trên ngón tay hắn. Sau đó khi Ô Tinh Tinh còn chưa hiểu gì, hắn cúi xuống hôn nàng.

Lúc bắt đầu cực kỳ nhẹ nhàng

Nhưng rất nhanh đã thành ảo giác rồi.

Hắn hôn quá dùng sức, hoàn toàn không giống dáng vẻ bình thường của hắn.

Tim Ô Tinh Tinh nhảy bình bịch, giống như muốn mang yêu đan từ trong lòng ngực nhảy ra ngoài. Nàng không tự chủ nắm chặt vạt áo của Tùy Ly, trong mũi tràn đầy hơi thở lạnh lẽo của băng tuyết.

Mà Tùy Ly thì vòng tay ra sau eo nàng, ấn vào xương sống của nàng, chậm rãi di chuyển lên, sau cùng đến đỉnh đầu của nàng.

Hắn sờ đầu nàng.

Ô Tinh Tinh nhịn không được rùng mình một cái, một loại cảm giác kỳ lạ từ chân lan đến toàn thân.

Thoải mái mà lại tê dại.

Lỗ tai của nàng cũng rung theo.

Sau đó nàng mới phát hiện, đôi tai lông tơ của mình đã nhảy ra rồi.

Vừa rồi thứ Tùy Ly sờ không phải đầu của nàng, mà là tai của nàng.

Nàng cảm thấy mình sắp thở không nổi nữa, thân thể cũng nhẹ nhàng run lên, không phải lạnh, mà là cảm giác kỳ lạ khác.

Tùy Ly xoa đỉnh tai của nàng, rời khỏi môi của nàng, sau đó giọng nói bình tĩnh của hắn cũng trầm trầm rơi vào trong tai nàng: “Không phải muốn song tu sao?”

Ô Tinh Tinh giương đôi mắt ướt nhòe nước mắt.

Nàng khó tránh có chút e thẹn, nhẹ nhàng liếm môi dưới, nhỏ giọng hỏi: “Đây chính là song tu sao.”

Tùy Ly rủ mắt.

Hóa ra làm loạn đòi song tu, rốt cuộc đến cả song tu là gì cũng không hiểu.

Tùy Ly thấp giọng đáp: “Ừ.”

Ô Tinh Tinh liền vui sướng hơn một chút, nàng níu chặt tay áo của hắn, trong giọng nói kiềm không được sự phấn khởi, nói: “Vậy, vậy ngày mai sẽ có tiểu hổ ly sao?” Giống như đã quên mất tức giận lúc nãy

Tùy Ly: “...”

Hắn véo má nàng, lạnh nhạt vô tình nói: “Không có.”

Ánh mắt Ô Tinh Tinh lấp lánh, đáng thương hỏi: “Tại sao chứ?”

Từ trước đến giờ Tùy Ly chỉ lo giết yêu quái, làm sao biết yêu quái sinh yêu quái nhỏ hơn như thế nào.

Nhưng hắn nghĩ chó mèo, sư tử và hổ...chắc hẳn đều không khác nhau nhiều?

“Phải ba đến bốn tháng.” Tùy Ly nói.

Ô Tinh Tinh không hiểu: “Nhưng sao mỗi ngày gà mẹ đều đẻ trứng?”

Tùy Ly càng tàn nhẫn nhắc nhở nàng nói: “Cho dù gà mẹ muốn ấp nở ra gà con thì cũng cần thời gian rất rất dài.”

Bình Luận (0)
Comment