Ô Tinh Tinh buồn bã nói: “Vậy chúng ta vẫn nên sớm rời khỏi chỗ này đi, đợi không được gà con sinh ra, chúng ta đã đói chết rồi.”
Tùy Ly đáp: “Ừ.”
Hắn chắc chắn sẽ mang nàng rời khỏi chỗ này.
Ô Tinh Tinh cũng không chìm đắm trong thất vọng quá lâu.
Nàng đổi giọng lại nói: “Chân ta mềm nhũn, ngươi ôm ta lên giường đi.”
Ánh mắt Tùy Ly hơi lóe sáng, khom người ôm nàng lên.
Ô Tinh Tinh tựa vào lòng hắn, nhẹ giọng nói: “Ta nghe nói, song tu sẽ gia tăng tu vi, là thật sao? Sao ta không cảm thấy được?”
Tùy Ly khựng lại, thiếu chút ném tiểu yêu quái trở về.
.....Nàng muốn song tu, vì để gia tăng tu vi?
“Ừ, có phải là vì chúng ta ở trong ảo cảnh không?” Ô Tinh Tinh tự hỏi tự trả lời, “Vậy đợi sau khi chúng ta đi ra, lại song tu một lần nữa. Không, mười lần đi.”
Gân xanh trên trán Tùy Ly nổi lên.
Chỉ là ngọn lửa trong lồng ngực lăn qua lục phủ ngũ tạng, cũng cháy càng mạnh hơn.
Tùy Ly đặt nàng quay lại giường.
Đến lúc này, hắn mới phát giác tay của mình càng thêm lạnh buốt. Sự lạnh lẽo của ban đêm thật sự nguy hiểm. Cũng không biết vừa rồi lúc nắm cằm tiểu yêu quái, nàng có cảm thấy lạnh hay không.
Tùy Ly mở chăn bông dày ra, rồi nằm xuống theo.
Vừa rồi hắn còn đặt Ô Tinh Tinh nằm xuống đàng hoàng, lúc này nàng cuộn một vòng, thì lăn vào trong lòng của hắn.
Tùy Ly hơi hít nhẹ một hơi, không có đẩy ra.
Ô Tinh Tinh đã nhận được thứ mình muốn, cũng không nhắc đến sinh nhật nữa.
Nàng nhẹ nhàng híp mắt, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Sương đã trở nên nhiều hơn.
Không biết đã trải qua bao lâu, Tùy Ly đang nửa tỉnh nửa mê, nghe thấy giọng nói ngây thơ lại ngọt ngào của tiểu yêu quái, nàng hỏi: “Khi nào ngươi thành tiên?”
Tùy Ly không biết.
Tu sĩ trong thế gian không ai có thể quyết định ngày thành tiên của mình...
Tiểu yêu quái lại nói: “Thành tiên cần rất rất lâu sao? Đợi đến ngày ngươi thành tiên, ta chắc chắn đã chết rồi. Ngươi không cần đau đầu, người và yêu không thể đi một con đường. Bởi vì ta đã chết rồi...”
Tùy Ly lập tức giật mình tỉnh giấc.
Đợi ngồi dậy, trời đã sáng rõ rồi.
Trong chốc lát hắn không xác định rõ đoạn lời nói đó, thật sự là Ô Tinh Tinh nói, hay là hắn mơ thấy trong mơ.
Tùy Ly đảo mắt nhìn.
Ô Tinh Tinh đã không còn ở trong phòng.
Hắn lập tức ngồi dậy, sau khi vệ sinh đơn giản, thì cũng đẩy cửa xuống lầu.
Dưới lầu lại nướng bánh rồi, mùi thơm của bánh dần dần tỏa ra, tu sĩ còn lại cũng lại nhịn không được cơn đói và sự thèm ăn trong lòng, nhìn Ô Tinh Tinh chăm chú.
Tùy Ly thấy vậy, đột nhiên cảm thấy có chút không vui trong lòng.
Hắn bước dài đi đến, nhanh chóng đến bên cạnh Ô Tinh Tinh ngồi xuống.
Các tu sĩ giật nảy mình, vội nói: “Đạo quân tỉnh rồi?”
Bọn họ tranh nhau nói: “Ảo cảnh này thật sự quá kỳ lạ, từ trước đến giờ ta còn chưa khốn khổ qua như thế này, thật sự giống với người phàm.”
“Đúng đúng, viên ngự thực này cũng không có tác dụng, ăn rồi cũng như không ăn, linh tuyền uống trong miệng cũng không cảm thấy dễ chịu. Vừa rồi vẫn là mang nước tuyết nấu sôi, uống mấy ngụm, mới cảm thấy trong bụng êm lại.”
Bọn họ có chút sợ hãi nói: “Chúng ta sẽ không cứ như vậy, không trở về được chứ?”
Bọn họ nói thẳng một mạch xong, mới phát hiện Tùy Ly giống như hoàn toàn không nghiêm túc nghe.
Tùy Ly đang nhìn Ô Tinh Tinh.
Tiểu yêu quái đang nghiêm túc nướng đồ, đến cả hắn đến cũng chưa hề chú ý đến. Trên mặt nàng cũng không e thẹn gì, giống như sớm đã quên đi “song tu” tối qua.
Hiện giờ trái lại là Tùy Ly bỗng dưng sinh ra một chút khó chịu.
“Tùy Ly đạo quân?”
“Đạo quân?”
“Đạo quân sao lại nhìn....”
Bên đó tu sĩ cẩn thận lên tiếng, còn nghĩ xem mình có chỗ nào không thận trọng mạo phạm Tùy Ly.
Tùy Ly lúc này mới nhìn về phía bọn họ, giọng điệu trầm tĩnh hỏi: “Đã thăm dò qua trong trấn chưa?”
Các tu sĩ nhìn con gà vui vẻ nhảy nhót bên cạnh Ô Tinh Tinh, lại âm thầm nuốt nước miếng, sau đó mới nói: “Thăm dò rồi, không có vật sống.”
Thanh Ngưng tiên tử hắng giọng nói: “Có phát hiện khác.”
Tùy Ly ngước mắt nhìn nàng ta một cái rồi đợi câu tiếp theo của nàng ta.
Thanh Ngưng tiên tử tiếp xúc ánh mắt của hắn một cái rồi mới nói: “Ta đi thăm dò các cửa hiệu. Phát hiện trong những cửa hiệu này, hoặc là sổ sách, hoặc là thư họa, tất cả nét chữ đều là từ cùng một người.”
Đá Tam Sinh hoàn toàn không viết rõ bọn họ đi ra như thế nào, chỉ viết đến bọn họ ra ảo cảnh, tìm không được Thất Sát kiếm, sau đó quay lại trấn Võ Lăng.
Nhưng mà Thanh Ngưng tiên tử là người có một chút tài trí, tu sĩ khác chỉ cố thăm dò có vật sống hay không, có manh mối gì liên quan đến kiếm không...chỉ có nàng ta phát hiện điểm này.
Lúc này Vô Tương Tử ngẩng đầu nói: “Vậy có lẽ người này chính là mấu chốt của ảo cảnh?”
“Trong trấn thật sự ngoài chúng ta thì không có người sống....” Tu sĩ không biết gì nói.
Thanh Ngưng tiên tử nói: “Ta còn tìm được một vài lá thư, nét chữ bên ngoài phong thư cũng là giống nhau. Ta nghĩ đi nghĩ lại, liền mang lá thư quay về, đạo quân muốn xem thử không?”
Tùy Ly đưa tay nhận lấy.
Bên ngoài phong thư viết bốn chữ “Thấy chữ như gặp”.
Không đợi bóc thư, hắn đã nói: “Là dấu ấn của Kim Thiền Tông.”
“Cái gì?” Vô Tương Tử vội quay đầu lại nhìn.
Tùy Ly đưa thư cho hắn.
Vô Tương Tử cầm nắm lá thư trong tay, trên mặt có một thứ cực kỳ mờ nhạt, giống như con dấu giọt nước vậy.
“Không sai, là dấu ấn sắc phong của Kim Thiền Tông. Bên cạnh còn chồng lên một vết tích, rất mỏng, ta nhìn không ra là của tông môn nào.”
Bánh Ô Tinh Tinh nướng xong đưa cho Vô Tương Tử, ngước mắt cũng nhìn một cái.
Sau đó nàng nhẹ nhàng “Hử?” một tiếng, chỉ Qua Dạ Tinh nói: “Giống như hoa văn trên kiếm của hắn ta.”
Tiếp đó Qua Dạ Tinh cũng ngớ người.
Hắn ta khựng lại, nhoàng người đến vội cầm lấy lá thư, cuối cùng xác nhận, vết tích khác chồng lên bên ngoài đóng kín phong thư, chính là từ Kiếm Tông.
“Hai người các ngươi đến mở ra đi.” Tùy Ly nói.
Thế là cuối cùng Qua Dạ Tinh xé mở phong thư.
Bên trong lộ ra một lá thư, trắng xóa....một chút chữ viết cũng không có.
Thanh Ngưng tiên tử buột miệng nói ra: “Sao lại như vậy? Bên ngoài đều có chữ...Ta lại đi lấy lá thư khác!”
Tùy Ly điềm tĩnh hỏi: “Kim Thiền Tông và Kiếm Tông có thể có phương thức mật mã gì không?”
Vô Tương Tử và Qua Dạ Tinh cùng đồng thanh nói: “Có.”
Hai người bọn họ phản ứng rất nhanh, biết phong thư này chắc chắn là dùng phương thức mật mã của Kim Thiền Tông hoặc Kiếm Tông, lúc này tờ giấy mới trắng như vậy.