Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 109

Chương 109 -
Chương 109 -

Vô Tương Tử cấm lấy trước, thấp giọng niệm một đoạn chú văn.

Ai cũng nghe không hiểu.

Hồi lâu.

Đều không thấy lá thư có một chút phản ứng.

Vô Tương Tử chỉ đành đưa cho Qua Dạ Tinh, sau đó mình cầm lấy bánh bắt đầu gặm.

Qua Dạ Tinh nói: “Phải lấy nước...”

Ô Tinh Tinh cầm lấy một cái chén, đưa đến bên tay hắn ta nói: “Nè.”

Trong chén vẫn là nước tuyết.

Qua Dạ Tinh cúi đầu nhúng lấy một ít, vẽ trên giấy hai lần, mọi người vẫn là nhìn không hiểu.

Nhưng chỉ trong chớp mắt

Trên tờ giấy đó liền hiện ra nét chữ.

Không nhìn thấy nội dung viết chi tiết trong thư, mọi người ngược lại thoáng nhìn thấy lạc khoản* cuối cùng.

*Phần đề tên.

Uổng Chân.

“Uổng Chân pháp sư của Kim Thiền Tông?” Tùy Ly hỏi.

Mọi người lộ vẻ mặt không biết gì, rốt cuộc vẫn là đọc ít sách.

Vô Tương Tử nghe thấy cái tên này cũng lập tức biết được gì đó.

Hắn ta nói: “Uổng Chân pháp sư, là sư tổ của sư tôn ta, lúc ông ấy biến mất đã là Đại Thừa kỳ, chỉ còn hơn một bước nữa có thể vào Độ Kiếp kỳ. Sư tôn từng nói, Uổng Chân pháp sư là người hiền lành, một đời đóng cửa tu thiền, rất hiếm khi ra ngoài. Ông ấy chưa làm qua chuyện gì lớn, biết mất cũng đột ngột. Hiện giờ chỉ có trong ghi chép của Kim Thiền Tông, còn có danh tính của ông ấy. Người sau đã không còn nhớ nhiều.”

Mọi người kinh ngạc không ngớt: “Vậy...vậy ảo cảnh này có liên quan với Uổng Chân pháp sư?”

Một ảo cảnh do tu sĩ Đại Thừa kỳ, lại gần vào Độ Kiếp kỳ tạo nên… Bọn họ thật sự có thể đi ra sao?

“Không bằng nhìn thử xem trong trấn có chùa không? Hoặc là chỗ thờ phật? Có lẽ những chỗ này có thể tìm được chút manh mối.” Có người nói.

Bên cạnh còn có tu sĩ cảm thán nói: “Không ngờ không liên quan với Thất Sát kiếm, ta còn cho rằng là oán khí của hồn kiếm mà Thất Sát kiếm điều khiển, mới tạo ra ảo cảnh.”

Bọn họ nói xong, lập tức cảm thấy đột nhiên đất rung núi chuyển một trận.

Tùy Ly nhanh chóng ôm lấy Ô Tinh Tinh.

Một trận náo loạn trôi qua, sau khi mọi người hoảng sợ, mặt đất không còn rung chuyển nữa, mọi người đều vô cùng chật vật

Chỉ có mấy người Tùy Ly tóc cũng không rối.

“Chắc là chúng ta tìm được chìa khóa trong đó rồi! Ảo cảnh mới hỗn loạn như vậy!” Tu sĩ trầm giọng nói xong, trong bụng cũng phát ra tiếng “Ọt ọt”.

Tu sĩ còn lại cũng liên tiếp phát ra tiếng kêu.

Bọn họ thật sự không được rồi, dồn dập dùng ánh mắt khát vọng nhìn về Ô Tinh Tinh.

“Ô cô nương...dùng linh thạch đổi thức ăn của ngươi, có được không? Đợi ăn no rồi, chúng ta mới có sức lực đi tìm cách phá giải.”

“Ô cô nương, Ô cô nương, ta giúp ngươi nuôi gà, ngươi chia cho ta một ít để ăn đi.”

Trong chốc lát bên cạnh Ô Tinh Tinh liền náo nhiệt lên, mọi người rất đều rất sốt ruột.

Thanh Ngưng tiên tử nhìn thấy thì cau mày, vội vàng quay người đi tìm thứ liên quan đến phật và chùa

Bên này Ô Tinh Tinh điềm tĩnh nói: “A Tiếu, thu linh thạch.”

A Tiếu đáp một tiếng, bỗng chốc bắt đầu kinh doanh trao đổi trong khách điếm nhỏ.

Ô Tinh Tinh lại dè dặt ngồi bên cạnh Tùy Ly, thấp giọng nói: “Trên thư còn viết gì hả?”

“Huệ Thư kính thư, tình ý khẩn thiết,” Tùy Ly thấp giọng đọc, “Ta lấy viết cho ngươi,...”

Tùy Ly ngẩng đầu nói: “Phía sau đều là kinh văn.”

Vô Tương Tử đứng lên nói: “Ta đi lấy lá thư khác mang đến.”

Tùy Ly gật đầu, liền nghe thấy Ô Tinh Tinh hiếu kỳ nói nhỏ bên tai hắn: “Là thư tình sao?”

Tùy Ly nói: “Không phải.”

Thư tình của ai mà lại viết cả đống kinh văn chứ?

Tùy Ly chỉ bốn chữ “tình ý khẩn thiết”, nói: “Nàng nhìn thấy cái này nên nghĩ là thư tình?”

Sự yêu thích của tiểu yêu quái thật sự nông cạn.

Ô Tinh Tinh lại phủ nhận nói: “Không phải sao.” Nàng đưa tay lên, ngón tay trắng nõn có chút ửng chút hồng. Nàng chỉ vào hai chữ “Uổng Chân”, nói: “Ông ta là hòa thượng, chuyện làm nhiều nhất mỗi ngày, chính là niệm kinh, niệm cho Phật tổ nghe. Hiện giờ, ông ta phải niệm kinh cho một người nghe, không phải Phật tổ, chỉ có một người. Vậy kinh văn mà ông ta niệm, cũng chính là tình ý rồi.”

Mọi người đều là tu sĩ, chưa bao giờ nói chuyện yêu đương, nghe nàng nói như vậy, cũng hoàn toàn không cảm thấy có đạo lý.

Chỉ có Tùy Ly cụp mắt xuống, giống như là đang suy nghĩ lời của Ô Tinh Tinh.

Không bao lâu, Vô Tương Tử đã mạo hiểm gió tuyết quay về.

Hắn ta thả rất nhiều thư nhét trong ngực xuống, hắn ta phụ trách xé, Qua Dạ Tinh phụ trách khiến chữ hiện ra trên mặt giấy.

Mà khiến người ta kinh ngạc lại bối rối chính là.

Trên tất cả lá thư, đều viết kinh văn, lạc khoản cũng đều là Uổng Chân.

Chỉ có một điều không giống nhau, chính là phần mở đầu của lá thư, hôm nay là “lâu rồi không nhận thư, thật sự rất nhớ”, bức tiếp theo lại là “cầm thư trong tay, giống như nhìn thấy cố nhân”...

“Cho nên...người nhận thư là ai?” Vô Tương Tử cũng lộ ra không biết gì.

Lúc hắn ta sinh ra, Uổng Chân pháp sư sớm đã không biết biến mất bao nhiêu năm rồi. Hắn ta chỉ đọc được mấy chữ liên quan đến ông ta trong sách, dĩ nhiên cũng không rõ, Uổng Chân pháp sư viết thư cho ai.

Ô Tinh Tinh nhìn bọn họ một chút, rồi nói nói: “Dĩ nhiên là viết cho người của Kiếm Tông rồi.”

Mọi người lập tức nhìn về phía Qua Dạ Tinh.

Qua Dạ Tinh tuổi vẫn còn trẻ, trận chiến lớn trên núi tuyết gió thổi sớm đã là chuyện của hơn ngàn năm trước, hắn ta làm sao biết rõ...

Qua Dạ Tinh suy nghĩ một lát.

Hắn ta liếm môi khô nứt nói: “Có lẽ là một vị kiếm tu của Kiếm Tông lúc đó, tham gia trận chiến lớn trên núi tuyết năm đó? Bởi vì vị kiếm tu đó chết, cho nên thư mới vẫn giữ ở trong tay Uổng Chân pháp sư? Mới xuất hiện ở trong ảo cảnh của trấn Võ Lăng.”

“Nhưng mà...theo như ghi chép, năm đó trên núi tuyết gió thổi, Kiếm Tông đã chết khoảng hai mươi mốt người.”

“Ta thấy là không cần tìm người nhận thư là ai, chỉ cần biết ảo cảnh của ai là được rồi.” Có tu sĩ nói.

“Đúng vậy, có đi tìm tiếp, cũng không thể tìm được người nhận thư... đều là chuyện của nhiều năm trước rồi.” Người khác cũng nói theo.

Những lá thư này tạm thời bị thu lại, bỏ ở chỗ của Vô Tương Tử.

Sau khi biến thành người phàm rồi, thời gian của mỗi một ngày giống như trở nên đặc biệt ngắn ngủi.

Chớp mắt đã sập tối rồi.

Mọi người tản đi, mỗi người tự quay về phòng.

Ô Tinh Tinh nhấc váy lên, muốn đi đến chỗ khác.

Tùy Ly gọi nàng lại: “Đi đâu?”

“Ta đi tìm A Tiếu!” Ô Tinh Tinh nói.

Tùy Ly vẻ mặt không rõ ràng mím môi dưới.

Bình Luận (0)
Comment