Rạng sáng ngày hôm sau, Ôn Dao bị ánh nắng ngoài cửa sổ đánh thức, cô chống tay ngồi dậy, đưa tay che mắt...
Chờ đến khi tầm nhìn dần rõ ràng, cô mới nhìn về phía khung cảnh hỗn loạn trước mặt.
Chăn mềm bị xô lệch, cánh hoa hồng rải rác trên đó bị vò nát, chiếc chân nến vàng đặt cạnh giường cũng đã tắt, chỉ còn lại nửa cây nến đỏ.
Cô cứ tưởng tay mình bị thương, người đàn ông này sẽ động lòng trắc ẩn mà tha cho cô, kết quả là...
Dù anh có ấn hai tay cô lên trên đầu, anh vẫn...
May mà cô là dị năng giả có thể chất hơn người, nếu là người bình thường, cô cảm thấy mình có thể sẽ c.h.ế.t trên giường này thật.
Ánh mắt lướt qua đống quần áo vương vãi trên sàn, Ôn Dao đưa tay che mắt.
Thực tế đã chứng minh, kết cục của việc hai người thiếu kiềm chế thay quần áo cùng nhau là: quần áo đều thay vô ích...
Cơn mưa đêm qua tạnh vào nửa đêm, lúc này bầu trời bên ngoài cửa sổ trong xanh, Ôn Dao mặc váy ngủ trắng xuống giường, chân trần bước trên tấm thảm hoa mềm mại đi đến bên cửa sổ.
Kiến trúc của tòa lâu đài biệt thự cao hơn các tòa nhà bình thường, đứng ở vị trí tầng năm nhìn xuống thành phố đổ nát này, so với cảnh đẹp trước đây, lại là một cảnh tượng khác biệt...
Sau khi trời sáng, cô có thể nhìn thấy rõ lá cờ của khu 14 Đông Châu ở quảng trường lâu đài đã bị lật đổ, cây cối được cắt tỉa gọn gàng bị đè bẹp, còn những đài phun nước và kiến trúc bằng đá vốn xinh đẹp cũng bị nhuốm m.á.u và dịch nhầy.
Thậm chí bên ngoài cánh cổng sắt đen còn chất đống rất nhiều zombie và biến dị thể, mặt chúng áp sát vào cửa, nhãn cầu nổ tung, những bàn tay với móng vuốt sắc nhọn chìa vào trong...
Khu vườn cổ tích ngày nào, bỗng chốc biến thành lâu đài kinh dị.
"..."
Ôn Dao yên lặng nhìn hồi lâu, khi cô định quay người lại thì có người từ phía sau đến gần, bàn tay thon dài xinh đẹp đó cũng chống lên bệ cửa sổ bên cạnh cô: "Đang nghĩ gì vậy?"
Giọng nói của người đàn ông có chút khàn khàn, dường như vừa mới ngủ dậy.
Ôn Dao nhìn chằm chằm vào đài phun nước bằng đá bên dưới, trên đó có một con chim bồ câu trắng đã chết: "Anh đã nghĩ kỹ... tiếp theo sẽ làm gì chưa?"
Quý Minh Trần: "Làm gì là sao?"
Ôn Dao quay người trong vòng tay anh, nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, ánh mắt không giấu được vẻ thất vọng: "Bây giờ khu 14 Đông Châu đã không còn..."
Tối qua đến cuối cùng anh không nói gì, cô vô tình mở mắt ra, lại bắt gặp anh đang nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay cô, dù nhận ra ánh mắt của cô, cúi xuống hôn cô, nhưng trong mắt vẫn ánh lên vẻ u buồn nhàn nhạt.
Nghĩ kỹ lại, chắc cũng là vì chuyện này mà buồn lòng.
Nghe vậy, Quý Minh Trần cúi đầu cười, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Em có nơi nào đặc biệt muốn đến không?"
Ôn Dao không hiểu: "Cái gì?"
Nhưng thấy người đàn ông trước mặt dịu dàng vuốt ve tóc mai của cô, chậm rãi nói: "Không cần cái danh hiệu hão huyền là chỉ huy căn cứ nữa, từ nay về sau, anh sẽ chỉ bảo vệ công chúa nhỏ của anh, cũng chỉ phục vụ riêng em..."
Nói xong, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng ấn lên đôi môi mềm mại đỏ mọng của cô: "Được không?"
Ôn Dao nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen sâu thẳm chan chứa tình cảm của đối phương, đột nhiên nhớ đến ngày anh trò chuyện với cô về chủ đề số phận...
Lúc đó, trong mắt anh cũng ánh lên vẻ u buồn tương tự, còn nói gì mà tương lai đã được định sẵn, chỉ là chưa xảy ra.
Nghĩ đến đây, cô nắm lấy áo sơ mi của anh: "Anh có phải, đã biết từ lâu rồi không..."
Cho nên mới không chấp niệm, không quan tâm đến bất cứ điều gì, dù là ở lâu đài biệt thự trước đây, hay sau đó là trên du thuyền trên biển, hoặc là trên hòn đảo xinh đẹp vô danh kia, anh đều chỉ dẫn cô đi chơi, nhưng chưa bao giờ suy nghĩ nhiều về chuyện tương lai.
"Hôm đó trên đảo, anh cũng không phải là không có mục đích..."
Quý Minh Trần đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, nhìn cảnh tượng đổ nát bên ngoài với vẻ mặt không cảm xúc: "Phải, cũng không hoàn toàn là vậy."
Như đang chìm vào suy tư, anh xoa xoa cổ tay cô hỏi: "Em cảm thấy người ta sống trên đời, thứ gì là quan trọng nhất?"
Ôn Dao không biết tại sao anh lại hỏi như vậy, nhưng vẫn suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc trả lời: "Sinh mạng."
Dù là thời đại hòa bình trước đây, hay là thời kỳ thảm họa tận thế hiện tại, không ai là không trân trọng mạng sống của mình.
Không ngờ Quý Minh Trần nghe vậy lại chỉ cười nhạt: "Có lẽ..."
Bàn tay thon dài trắng nõn từ từ giơ lên, trên đó vừa vặn rơi xuống một giọt nước, rơi trúng ngay khớp xương ngón tay anh, lấp lánh dưới ánh mặt trời:
"Là hạnh phúc hiện tại thì sao?"
Quá khứ như thế nào không quan trọng, tương lai ra sao cũng không quan trọng, trong thế giới bao la này, cõi trần gian mênh mông, ai cũng đến tay trắng, rồi lại ra đi tay trắng...
Và có lẽ, đó mới chính là bản chất và sự thật của cuộc sống.
...
Mọi người đều tạm thời nghỉ ngơi vài ngày ở lâu đài biệt thự.
Trong khoảng thời gian này, vì không có đầu bếp, nên Lạc Toàn Tinh và mấy người kia đều tự mình nấu ăn bằng những nguyên liệu còn sót lại trong kho lạnh, tay nghề nấu nướng của mỗi người mỗi khác, Ôn Dao bị ép tham gia vào, coi như cũng được trải nghiệm đủ loại món ăn kỳ lạ.
Chiều hôm đó, Lạc Toàn Tinh đứng bên cạnh lan can sắt, tay cầm đũa, vừa ăn cơm trong bát, vừa gắp thịt trêu chọc con zombie đang giương nanh múa vuốt bên cạnh: "Đột nhiên cảm thấy, bây giờ thế này cũng khá tốt..."
"Khu 14 Đông Châu không còn nữa, chúng ta cũng không có việc gì làm, muốn làm gì thì làm, cũng coi như được nhàn nhã."
Con zombie đó vung vẩy móng vuốt, nhưng vì có cổng sắt chắn nên không thể chạm vào tay cô ấy, trông giống như muốn ăn thịt trong tay cô ấy nhưng không ăn được.
Nói xong, cô ấy hỏi Hà Phong Diên đang cầm s.ú.n.g bên cạnh: "Này, anh nói xem zombie có ăn thịt nướng chín không? Nếu nó ăn miếng thịt này, sẽ thế nào?"
Hà Phong Diên kiểm tra xong cổng sắt, nghiêm mặt quay đầu lại, b.ắ.n một phát s.ú.n.g g.i.ế.c c.h.ế.t con zombie đó: "Cô cẩn thận bị chúng cào trúng, thuốc giải độc zombie ở căn cứ chính đã bị quét sạch rồi, không còn dư để tiêm cho cô đâu..."
Lạc Toàn Tinh bực bội nhét miếng thịt vào miệng: "... Không có tí lãng mạn nào cả."
Khi hai người chuẩn bị quay về, đột nhiên nhìn thấy nhà thờ trắng ở phía xa bốc cháy dữ dội, chạy lên lầu nhìn, ngọn lửa lan ra xung quanh, ngay cả vườn hoa hồng bị mưa gió tàn phá cũng bị thiêu rụi...
Biển lửa và ánh hoàng hôn trên bầu trời cùng một màu cam đỏ, như nối liền trời đất, nhìn ra xa, một mảnh bi tráng chấn động.
Ôn Dao ngủ một giấc đến chiều, lúc tỉnh dậy nhìn thấy nhà thờ vườn hoa hồng dưới ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ đang bốc cháy, cô ngẩn người ra một lúc rồi đột nhiên tỉnh táo, vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài...
Lạc Toàn Tinh vừa lên tầng bốn đã nhìn thấy cô, còn gọi vài tiếng, nhưng cô như không nghe thấy, cứ thế chạy xuống lầu, xông ra khỏi cổng lớn, còn chưa kịp quay người lại thì bên cạnh vang lên một giọng nói quen thuộc:
"Sao vậy, định đi đâu đấy?"