Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái

Chương 167

Trong lúc hoảng loạn, Ôn Dao quay đầu lại, mái tóc mềm mại tung bay trong không trung, khi nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông, nước mắt không hiểu sao lại trào ra, cô lập tức chạy đến ôm chầm lấy anh.

Quý Minh Trần nhướng mày, vẻ mặt khó hiểu, nhưng vẫn đưa tay vuốt ve lưng cô, ôm cô vào lòng: "Mới chỉ xa nhau một ngày, hóa ra bảo bối của anh lại không thể rời xa anh dù chỉ một khắc à..."

 

 

"..."

Ôn Dao nói bằng giọng nghẹn ngào: "Hôm nay anh đi đâu vậy? Còn nữa... tại sao vườn hoa hồng và nhà thờ lại bị cháy?"

Hình như tất cả tai họa đều đến sớm hơn trong giấc mơ dự báo, trời biết khi cô nhìn thấy đám cháy giống hệt trong mơ kia thì đã hoảng sợ đến mức nào.

Giây phút tỉnh dậy, nhớ đến vẻ u buồn trong mắt anh mấy hôm trước và những lời anh đã nói, suýt chút nữa đã khiến cô hồn bay phách lạc.

Quý Minh Trần khẽ cười, nhẹ nhàng đẩy cô ra, nâng mặt cô lên: "Sáng nay anh đã nói với em rồi mà? Anh đi xử lý chút chuyện hậu sự cho thành phố này..."

Dọn dẹp hậu quả của những thể biến dị ở tòa nhà nghiên cứu, và lo liệu hậu sự cho anh trai.

"Còn về vườn hoa hồng và nhà thờ..." Quý Minh Trần vừa nói vừa quay đầu nhìn lại, ánh mắt nhìn về phía xa, nơi núi non, hoàng hôn và ánh lửa hòa quyện vào nhau, ánh sáng lúc ẩn lúc hiện trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp của anh, nhưng không thể che giấu được tình cảm nhàn nhạt trong đáy mắt: "Sau này không thể đến thăm anh ấy nữa rồi, chi bằng cứ thiêu hủy đi."

"..."

Trở lại lầu, Ôn Dao ngồi ở bên cửa sổ, nhìn về phía nhà thờ đang cháy.

Còn Quý Minh Trần thì ngồi trên ghế sofa trong phòng, dùng khăn sạch lau chiếc hộp gỗ đựng tro cốt trong tay cho đến khi không còn một hạt bụi: "Mười phút rồi bảo bối..."

"Nếu em thật sự thích xem như vậy, thì anh đi đốt thêm lần nữa nhé?" Nói xong, anh đặt chiếc hộp gỗ xuống, buông khăn tay rồi ngẩng đầu lên.

Ôn Dao đang ngồi ở cửa sổ: "..."

Chờ đến khi tận mắt nhìn thấy nhà thờ đó tắt ngọn lửa cuối cùng, chỉ còn lại một bộ khung đen kịt, cô mới yên tâm thu hồi ánh mắt, xách váy ngồi xuống bên cạnh Quý Minh Trần, đầu cũng nghiêng sang tựa vào vai anh, giọng nói rất dịu dàng: "Quý Minh Trần..."

Đối mặt với sự nũng nịu bất ngờ của cô gái bên cạnh, Quý Minh Trần: "... Sao vậy?"

Ôn Dao vòng tay qua cánh tay anh, ôm chặt lấy cánh tay anh: "Em thích anh."

Thảm họa của thế giới này có lẽ vẫn tiếp tục, nhưng ít nhất, số phận của Quý Minh Trần đã thay đổi...

Anh sẽ không tuyệt vọng và cô độc tự thiêu mà chết, anh sẽ vì tình yêu của họ mà mãi mãi ở bên cạnh cô.

Quý Minh Trần: "?" Lời tỏ tình đột ngột này là từ đâu ra vậy?

Ôn Dao ngẩng đầu lên, ánh hoàng hôn nhuộm mái tóc mềm mại của cô thành màu vàng nhạt, còn đôi mắt trong veo xinh đẹp kia thì long lanh như nước, phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng của anh.

Xinh đẹp động lòng người, tinh khôi như ánh trăng, giờ đây, hoàn toàn thuộc về anh rồi...

Quý Minh Trần bèn đưa tay vuốt ve gáy cô, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cô, rồi áp sát vào tai cô khẽ cười: "Được rồi, anh biết tâm ý của bảo bối rồi."

...

Sáng hôm sau, sau bữa sáng, Quý Minh Trần gọi tất cả những người tạm trú ở lâu đài biệt thự lại, họp ở phòng ăn.

Nghe xong lời Quý Minh Trần, Lạc Toàn Tinh không hiểu: "Ý của Minh trưởng quan là, không đi cùng chúng tôi?"

Thiệu Đình Lương: "Chẳng lẽ là muốn... mỗi người một ngả khi đại nạn ập đến?"

Bác sĩ Lâm đứng bên cạnh, hai tay đút túi áo khoác trắng im lặng.

Hà Phong Diên nhớ đến lời Lạc Toàn Tinh nói hôm đó, nhíu mày.

Quý Minh Trần cụp mắt xuống: "Các anh đến tàu Noah, hội hợp với Melissa, nếu trên biển khó sinh tồn, có thể men theo bờ biển đến khu 1 Đông Châu..."

"Không cần lấy danh nghĩa của tôi, với thực lực của các anh, chắc chắn có thể giành được một chỗ đứng trong đội chiến đấu của khu 1."

Hà Phong Diên vẫn hơi khó hiểu: "Minh trưởng quan, chủ nhiệm Phí bị đưa đến khu 1 Bắc Châu rồi, chẳng lẽ chúng ta không đi cứu sao?"

Ôn Dao còn chưa biết chuyện này, nghe vậy liền kinh ngạc nhìn Quý Minh Trần.

Cô không hiểu lắm về nghiên cứu sinh học, nhưng trong ấn tượng, người này rất quan trọng với Quý Minh Trần...

Lạc Toàn Tinh vô cùng tức giận và kinh ngạc: "Bọn người Bắc Châu đúng là không biết xấu hổ! Trước đây còn lên án chúng ta, cuối cùng chẳng phải cũng nhân lúc hỗn loạn cướp đoạt thành quả nghiên cứu và nhân tài nghiên cứu quan trọng của chúng ta sao?"

Hà Phong Diên nghiêm mặt nói: "Tường thành Tây Nam có lịch sử lâu đời, kết cấu cũng đặc biệt, theo lý mà nói không thể bị công phá nhanh như vậy, tôi nghi ngờ có người ở khu khác giở trò..."

Thiệu Đình Lương nhìn trái nhìn phải, hỏi Lâm Trạch Nhân bên cạnh: "Vậy với tính cách có thù tất báo của Minh trưởng quan, chẳng lẽ không điều tra rõ nguyên nhân, dẫn người đánh trả sao?"

Lâm Trạch Nhân không trả lời câu hỏi này.

Phòng ăn chìm vào im lặng.

Không biết đợi bao lâu, Quý Minh Trần mới ngẩng đầu lên nhìn mọi người: "Không quan trọng nữa."

Đánh trả thì sao, xây dựng lại khu an toàn mới thì sao? Chỉ cần thảm họa tận thế này không chấm dứt, tất cả chỉ là sự lặp lại vô ích...

Trước thiên tai kinh khủng, loài người tranh giành tài nguyên vốn đã giống như con kiến hôi đáng cười.

Quý Minh Trần đứng dậy, đẩy khẩu s.ú.n.g đen trong tay về phía trước, khẩu s.ú.n.g xoay tròn trượt đến trước mặt, dừng lại trước mặt Lạc Toàn Tinh.

"Tôi tự có quyết định, từ nay về sau, các anh tự tìm đường sống, không cần nghe lệnh tôi nữa, cũng không cần gọi tôi là Minh trưởng quan."

Theo quy định của khu Đông Châu, sau khi một khu sụp đổ, trật tự tan vỡ, những đội trưởng đội chiến đấu như bọn họ không cần phải trung thành với chỉ huy căn cứ, bây giờ bọn họ cũng chỉ vì Quý Minh Trần mà bằng lòng ở lại đây.

Giờ Quý Minh Trần đã lên tiếng, ý tứ cũng rất rõ ràng, anh không định đi về phía bắc thống nhất ba châu Tây Bắc, cũng không định xây dựng khu an toàn mới, thậm chí đối với việc chạy đến khu 1 Đông Châu có nền khoa học kỹ thuật phát triển nhất hiện nay cũng không có hứng thú...

Trên đời này mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, dù bọn họ không muốn như vậy, cũng không có quyền can thiệp.

Lạc Toàn Tinh không quá bất ngờ cầm lấy khẩu s.ú.n.g trên bàn, gật đầu rồi đứng dậy đi ra ngoài, Thiệu Đình Lương do dự một lúc rồi cũng đi theo ra ngoài.

Quý Minh Trần đưa tài liệu nghiên cứu mà Ôn Dao mang về cho Hà Phong Diên: "Tài liệu nghiên cứu giao cho căn cứ chính khu Đông Châu trước đây không đầy đủ, đây là nửa phần còn lại, anh cầm nó đến khu 1 Đông Châu, bọn họ sẽ trọng dụng anh..."

Hà Phong Diên nhận lấy tài liệu: "Minh trưởng quan, anh thật sự..."

Quý Minh Trần lại nhìn về phía Lâm Trạch Nhân: "Còn về bác sĩ Lâm... trong thời buổi này, điều thiếu nhất chính là nhân tài chuyên tâm nghiên cứu y học như anh, đến đâu cũng có thể có chỗ đứng."

Bình Luận (0)
Comment