Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái

Chương 168

Nhìn Quý Minh Trần giống như đang dặn dò hậu sự, nói thật lòng Lâm Trạch Nhân cảm thấy hơi phức tạp.

Trước đây, ngày nào anh ta cũng sắp bị Quý Minh Trần, tên thần kinh đáng ghét này làm phiền đến chết, bây giờ bị sa thải rồi, anh ta lại nảy sinh... một chút không nỡ?

 

 

Công bằng mà nói, Quý Minh Trần tuy tâm tính lạnh nhạt, giả tạo, thỉnh thoảng còn thích lên cơn thần kinh, nhưng những chuyện anh làm, thật ra không có lỗi với ai.

Ít nhất, những người thật sự được anh trọng dụng, anh chưa bao giờ bạc đãi...

"Quý Minh Trần, nếu nói sớm hơn, tôi còn coi như là đàn anh của anh, tình cảm của chúng ta không chỉ có bảy năm tận thế này..." Lâm Trạch Nhân lần đầu tiên không gọi anh là Minh trưởng quan, cũng là lần đầu tiên không cung kính nịnh nọt nói những lời giả dối như trước đây.

Thấy vậy, Quý Minh Trần lại cười: "Bác sĩ Lâm chẳng phải vẫn luôn không thích tôi, sau lưng còn mắng tôi vô số lần, sao, bây giờ tôi bảo anh đi, anh lại không nỡ rồi?"

Lâm Trạch Nhân nghe vậy liền cứng họng: "Cũng không phải..."

 

Quý Minh Trần đứng dậy khỏi chiếc bàn mà anh đang dựa lưng: "Được rồi, nơi tiếp theo tôi muốn đến, cằn cỗi và nguy hiểm, cũng không có phòng thí nghiệm và vật liệu nào để anh nghiên cứu, anh đi theo tôi cũng chẳng ích gì."

"Tất nhiên, điều quan trọng nhất là, anh không giỏi chiến đấu, còn tôi thì không có thời gian rảnh rỗi để bảo vệ kẻ vô dụng."

Lâm Trạch Nhân: "..." OK, chút luyến tiếc nhỏ nhoi cuối cùng cũng tan biến.

Nhìn hai chiếc xe màu đen lần lượt rời khỏi quảng trường lâu đài bên ngoài cửa sổ, Ôn Dao thu hồi ánh mắt nhìn về phía Quý Minh Trần: "Vậy chúng ta sẽ đi đâu tiếp theo?"

Quý Minh Trần nhét khẩu s.ú.n.g bạc mà cô đã đánh mất trước đó vào tay cô:

"Nếu không thì em hãy ước một điều ước?"

"Hửm?"

"Chân trời góc bể, hay là tận cùng thế giới này..."

Quý Minh Trần ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt bình tĩnh của Ôn Dao, khi đến gần cô, đôi mắt hoa đào hơi cong lên: "Bây giờ anh đều có thể cùng em đi."

...

Một năm sau, vùng cực hàn Bắc Châu.

Nơi này là rìa sông băng cách dãy núi Thương Bình hơn một trăm km, quanh năm bị băng tuyết bao phủ, sau khi ngày tận thế ập đến, càng trở nên hoang vắng.

Vì khí hậu cực kỳ lạnh giá, đất đai cằn cỗi, cộng với đặc tính zombie toàn thân chảy đầy chất lỏng, nơi đây hầu như không có zombie, cho dù thỉnh thoảng có xuất hiện ba, hai con thể biến dị di chuyển chậm chạp, chỉ cần gió lạnh thổi qua một chút, tất cả đều biến thành tượng băng cứng như sắt.

Sói zombie và gấu tuyết biến dị tuy thường thấy, nhưng số lượng của chúng rất ít, không có hiện tượng vây công tập thể, cũng không đáng sợ lắm...

Nói chung, trong thời đại tận thế mà các khu vực sinh tồn của loài người đang dần sụp đổ, nơi đây miễn cưỡng được coi là một vùng đất sạch.

Ôn Dao, Quý Minh Trần và Địch Đại Hổ lái xe đi về phía bắc, đã du ngoạn qua nhiều nơi trong vài tháng, sau đó Melissa cũng trở về hội hợp với họ, cuối cùng chọn nơi này để định cư.

Họ cùng nhau cải tạo hai toa tàu dừng ở đây, trang trí thành nhà ở thích hợp cho con người, còn cắm hàng rào gỗ bên ngoài nhà, đồng thời sử dụng thuốc đặc biệt trong kho để trồng hoa hồng và các loại cây trồng khác trên tuyết.

Tuy số lượng hoa hồng không hoành tráng như trong vườn hoa hồng trước đây, nhưng giữa vùng đất băng tuyết mênh m.ô.n.g này, vô số màu đỏ rực rỡ phủ đầy tuyết trắng, lại có một vẻ đẹp độc đáo và kinh diễm khác...

Kể từ khi ở đây, nhiều thứ đều phải tự lực cánh sinh, Melissa phụ trách nhóm lửa nấu nướng, Địch Đại Hổ phụ trách b.ắ.n tỉa các mục tiêu nguy hiểm gần đó, Quý Minh Trần phụ trách đốt lửa thắp nến, ngoài ra không làm gì khác.

Còn cô, Ôn Dao, việc phải làm mỗi ngày là mặc quần áo dày ra ngoài, cầm chổi quét sạch tuyết tích tụ trên những bông hồng này, ngày này qua ngày khác, vui vẻ không biết mệt.

Hôm nay, như thường lệ, cô dọn dẹp xong vườn hồng nhỏ, đặt chổi sang một bên rồi chạy về toa tàu nhỏ.

Bên ngoài căn nhà nhỏ là toa tàu được sơn màu đỏ, bên trong lại được ốp tường và lát sàn bằng gỗ, kết cấu giống như một căn nhà gỗ nhỏ, vì cô thích phong cách này nên Quý Minh Trần thậm chí còn đặc biệt chuẩn bị cho cô rất nhiều món đồ nhỏ xinh xắn.

Bên cạnh chiếc bàn dài phủ khăn trải bàn màu trắng, ngoài ánh nến ấm áp còn có quả cầu pha lê thủy tinh phủ đầy tuyết, cây thông Noel treo đầy quà nhỏ và đèn trang trí...

Trên ghế sô pha bên cạnh bàn dài, người đàn ông nhắm mắt dưỡng thần một cách lười biếng, khi nhận thấy động tĩnh của cô, anh rất tự nhiên kéo cô đến bên cạnh, tháo găng tay cho cô, xoa xoa lòng bàn tay lạnh giá của cô: "Lạnh không?"

"Không sao, người có thuộc tính băng thủy thì không sợ lạnh." Cùng với việc cấp độ dị năng tăng lên, điều này càng trở nên rõ ràng hơn.

Ôn Dao run run hàng mi dính đầy sương tuyết, cong môi cười dịu dàng rạng rỡ: "Hoa hồng là do anh trồng, em không muốn chúng bị tuyết đè bẹp..."

Bình Luận (0)
Comment