Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi

Chương 172

Có cô gái nào mà không muốn được yêu chiều mãi như một cô bé chứ.

Lời nói của rắn lớn mặc dù không thể thay đổi được việc cô đã là mẹ của ba đứa trẻ, nhưng lại khiến cho tâm thái của Sơ Niệm thay đổi.

Gì mà phải nghĩ nhiều thế chứ.

Đây là tình yêu của hai người bọn họ, sau này đám con cũng sẽ có tình yêu của mình.

Cô làm nũng với chồng mình, được chồng mình chiều chuộng, có vấn đề gì không?

Không vấn đề.

“Ăn quả đi.” Sơ Niệm chọn một quả rồi đưa tới bên miệng hắn, rắn lớn lại không nhận lấy, ngược lại gặm một miếng vào quả trên tay cô, ra ý muốn cô đút cho ăn.

Miên Cầu với Miên Hoa ngẩn người ra nhìn, bị Miên Tuyến thân làm anh trai che đi ánh mắt tò mò của bọn chúng, tìm một vấn đề hỏi, “Những thứ này đều là quả gì đó à?”

Miên Cầu với Miên Hoa chia cách với anh trai đã lâu có tâm tư đơn thuần, lập tức bị thu hút ánh nhìn, bắt đầu vừa ăn hoa quả vừa giới thiệu đây là quả gì.

Sơ Niệm đút cho rắn lớn ăn xong một quả rồi nói, “Các con đều ở đây, chỉ được ăn một quả.”

Rắn lớn gật đầu, “Ta tới kho lạnh lấy mấy miếng thịt xuống, muốn ăn gì nào?”

“Miên Tuyến ngủ say lâu như thế rồi, chàng nên đi hỏi xem nó muốn ăn gì.” Sơ Niệm có chút bất lực đối với sự yêu thích thiên vị của rắn lớn.

“Cái gì cũng được ạ.” Miên Tuyến đúng lúc nói.

Sau khi hoàn thành lột xác sẽ ngủ say một thời gian rất dài, khoảng thời gian này bọn họ không được dính dáng bất cứ thứ gì, hoàn toàn dựa vào năng lực của bản thân để chống đỡ.

Thế nên rắn sau khi lột xác đều sẽ có một khoảng thời gian yếu ớt.

Miên Tuyến bây giờ đã ăn một chút trái cây rồi, chỉ có thể tạm thời bổ sung hàm lượng nước với đường, vẫn phải bổ sung một chút thịt nữa.

Gặp phải cơ hội có thể tự thưởng cho mình như thế này, nếu như là Miên Cầu thì sợ là có thể chọn cả Mãn Hán Toàn Tịch rồi ấy chứ, nhưng Miên Tuyến lại không làm nũng như thế.

Càng là con cái như thế này càng khiến cho người ta yêu thương, Sơ Niệm nói với rắn lớn mấy câu, bảo hắn mỗi loại đều mang một con về, dù sao trong nhà có nhiều dạ dày vương như thế, cũng không sợ lãng phí.

Kích thước lò nướng nhiều nhất có thể nướng được một con cừu.

Những loại thịt khác được đưa xuống có thể dùng rất nhiều phương thức để làm như hấp, hầm, chiên ngập dầu, nấu nước sốt, làm nộm với rau, nấu súp…

Cả một công trình to lớn nếu chỉ dựa vào sức của mình Sơ Niệm để hoàn thành thì có chút khó khăn, rắn lớn với ba đứa con đều tới giúp đỡ.

Rắn lớn phụ trách làm đầu bếp phụ cho Sơ Niệm, hắn làm rất thành thục, rất tốt, Sơ Niệm giơ tay một cái, nhìn một cái là hắn đã biết được cô muốn cái gì rồi.

Một người một rắn phối hợp cực kì ăn ý.

Trong ba đứa con thì có thể giúp đỡ nhất chính là Miên Tuyến, có thể rửa rau, còn em trai với em gái chỉ chơi nước thôi.

Sau khi làm xong bữa tiệc tối phong phú, chiếc bàn ăn bình thường cũng không đủ chỗ để rồi.

Miên Cầu vẫn luôn là đứa tích cực ăn nhất, trực tiếp cuốn lấy đùi cừu nướng mà mình thích nhất.

Miên Tuyến cúi đầu nhìn em gái trong lòng bàn tay, “Miên Hoa muốn ăn gì?”

Miên Hoa nhìn anh hai chấp nhất với đùi cừu như thế, giơ cánh tay giống như củ sen trắng ra chỉ vào đùi cừu nói, “Anh cả, Miên Hoa cũng muốn ăn đùi cừu.”

Từ trước tới giờ những thứ mà cô bé ăn đều phải cắt ra thành từng miếng nhỏ, mới có thể khiến cô có thể nhai kĩ nuốt trôi được.

Một cái đùi cừu nướng đối với Tiểu Miên Hoa mà nói chính là một đồ vật khổng lồ.

Cô bé vẫn là lần đầu tiên ôm lấy thứ to như thế mà gặm cắn.

Nhìn cô bé tốn sức gặm một miếng, chỉ có thể gặm được một lớp bơ bên trên, tức phồng cả hai má lên, rồi lại không ngừng cố gắng cắn thêm một miếng.

Dáng vẻ “Hung ác” đáng yêu.

Người một nhà đều bật cười lên.

Trên đùi cừu bị gặm ra một lỗ hổng, lại được anh trai đút uống một bát trà bưởi mật ong giải ngấy, bụng của Tiểu Miên Hoa đã tròn vành vạnh lại, vừa lòng thỏa ý nằm ngủ trên người anh cả.

Về phần thức ăn Tiểu Miên Hoa ăn không hết còn lại, đều được Miên Tuyến giải quyết.

Đây chính là tính cách tốt đẹp được tổ truyền của nhà họ, đó là không thể lãng phí một chút lương thực nào hết.

Ăn cơm xong tới lúc đi ngủ, Tiểu Miên Hoa vẫn dựa vào người anh cả không chịu xuống.

Có thể nhìn ra được, lâu lắm không gặp, anh em ba người đều muốn ở gần nhau, căn bản không muốn chia xa.

Thấy thế, Miên Tuyến nói, “Không sao đâu mẹ, con có thể chăm sóc tốt cho em gái.”

Bây giờ Miên Hoa đã bắt đầu ăn thịt rồi, buổi tối không cần thức dậy uống sữa nữa, ngủ cùng Miên Tuyến cũng không sao.

Sơ Niệm cũng đồng ý chuyện này.

“Buổi tối Miên Hoa ngủ không thích hoàn cảnh tối đen như mực, con đem viên đá phát sáng này về, để ở bên giường là được.” Sơ Niệm đưa cho Miên Tuyến một cái bọc lớn rồi dặn dò, “Buổi tối sau khi vào thu trời lạnh, ở chỗ con bên kia không có chăn đệm, trong này có một cái chiếu cói, với hai tấm da thú, một cái để lót nằm với một cái để đắp, tạm thời một đêm như thế, mai rồi tính sau.”

Chuẩn bị đồ đạc đại khái đầy đủ rồi, tiễn ba đứa con đi, trong hang lâu lắm rồi chỉ còn lại hai người là Sơ Niệm với rắn lớn.

Sơ Niệm nhìn rắn lớn đang bận rộn trong phòng bếp, bản thân cầm quần áo đi tới đầm nước phía sau chuẩn bị tắm rửa một chút.

Nước nóng bên đầm nước bây giờ vẫn còn ấm, lúc tắm cũng rất vừa phải thích hợp, qua mười ngày nửa tháng nữa thì cần phải trải qua một khoảng thời kỳ xấu hổ của bản thân khi phải nấu nước trong nồi vì nước trong đầm nước quá lạnh, mà suối nước nóng thì quá nóng.

Bản thân Sơ Niệm là một con vịt cạn, năng lực bơi lội lớn nhất cũng chỉ là quẫy đạp nhiều hơn người bình thường được hai cái mà thôi.

Hôm nay hứng thú của cô rất tốt, đi tới bên đầm nước có thể ngâm mình ở khu vực nước cao ngang ngực mình, vui vẻ trôi nổi trên mặt nước, thỉnh thoảng dùng tay đập lên mặt nước vang lên tiếng nước bắn tung tóe.

Lúc cô đang chơi vui vẻ như một con hải báo, trên eo xuất hiện một bàn tay to, kéo cô vào trong vòng ôm của mình.

“Đang làm gì thế?” Cằm rắn lớn dựa vào cái đầu ướt rượt của cô, thấp giọng hỏi.

Giọng nam từ tính khiến Sơ Niệm có chút mơ màng, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt thanh tuấn đẹp trai, mở miệng cười nói, “Đang học bơi, vừa nãy ta có thể nổi được trên mặt nước đó.”

Rắn lớn có chút kinh ngạc, lại có chút bất lực.

Sơ Niệm bình thường có tắm rửa thì cũng chỉ ở khu vực nước cạn thôi, không thể hiện ra sự kháng cự đối với nước, hắn vẫn cứ tưởng là cô biết bơi.

Không ngờ thế mà vừa rồi mới bắt đàu học bơi.

“Ta dạy nàng.” Rắn lớn chiều chuộng nói.

Đằng xà mặc dù thuộc tính hỏa, nhưng mà kĩ năng bơi lội lại rất cao siêu, từ kỹ năng của Tiểu Miên Hoa trong nước còn trôi chảy hơn cả cá là có thể nhìn ra được.

Đối với môn học bơi lội này, Sơ Niệm cũng dao động.

Nhưng chưa từng nghĩ tới cái rắn lớn gọi là dạy kia, là trực tiếp tiến vào kiểu mẫu có độ khó cao nhất, sau khi biến ra cái đuôi rắn, hai tay đưa cô tiến vào trong nước.

Bất thình lình xảy ra, ngũ quan đều bị nước niêm phong lại, Sơ Niệm nhắm mắt lại theo bản năng, nín thở, cả người giống như một cọng tảo biển dán chặt lên trên người rắn lớn.

Lúc này cô nghe thấy tiếng người đàn ông đang nói bên tai mình, “Niệm Niệm, đừng sợ, mở mắt ra đi.”

Thế này thì làm sao có thể không sợ được chứ, cho dù cô quẫy đạp thì cũng là trên mặt nước, trừ khi bị chết đuối từ trước tới giờ chưa từng ở vị trí dưới mặt nước.

Đừng nói là mở mắt ra, bây giờ cô thậm chí bắt đầu sợ hãi, tim đập nhanh hơn, mặt cũng đỏ ửng lên vì nín thở rồi.

Rắn lớn thấy thế thì ghé lại bên miệng cô, độ không khí vào bên trong cho cô, có cô cơ hội hô hấp.

Lúc này, Sơ Niệm hé miệng ra hô hấp theo bản năng.

Rắn lớn dán vào bên cạnh tai cô nhẹ giọng dụ dỗ, “Đúng, Sơ Niệm, chỉ cần hô hấp đều đặn như thế này, lại chậm chút, cứ hô hấp bình thường là được.”

Sơ Niệm hít ra thở vào theo chỉ huy của hắn, nhanh chóng có thể hô hấp thông thuận được.

Lúc này rắn lớn mới tiếp tục nói, “Bây giờ mở mắt ra nhé.”

Nỗi sợ hãi lớn nhất của con người trong nước đó chính là không cách nào thở được, sau khi có thể thở được bình thường rồi, Sơ Niệm cũng không sợ hãi như thế nữa, chậm rãi mở mắt mình ra, nhìn thấy cảnh sắc trước mắt.

Có ánh sáng của đá dạ quang cực lớn, trong nước cũng có ánh sáng nhàn nhạt, nhìn không rõ lắm thì cũng có thể nhìn thấy được tóc của hai người đang quấn vào nhau, đường viền khuôn mặt của người đàn ông, còn thỉnh thoảng có những con cá nhỏ vì tò mò mà bơi tới. Nhìn đi nhìn lại, cô đột nhiên nhận ra, cô thế mà lại có thể thở được bình thường ở dưới nước.

Phản ứng đầu tiên của Sơ Niệm đó chính là nhìn dấu ấn trên mắt cá chân của mình, dấu ấn hình tròn đó chỉ cần gặp nước thì sẽ hiện ra vảy rắn.

Lẽ nào thứ này có thể cải thiện được cơ thể của cô ư?

Rắn lớn nhìn ra được nghi hoặc của cô, gật đầu nói, “Niệm Niệm, sự thay đổi cơ thể của nàng không chỉ có thế, nhưng mà nàng yên tâm, không sao đâu, ta sẽ không hại nàng.”

“Ta biết.” Sơ Niệm mở miệng nói.

Lúc nói chuyện, có bọt khí thở ra bay lên giữa hai người.

Duy mĩ lãng mạn.

Cô không bài xích sự thay đổi này, chưa kể sự thay đổi này rất thú vị, có thể khiến cô hô hấp được ở dưới nước như một con cá, hoạt động cũng linh hoạt hơn.

Chỉ là cơ thể cô tạm thời vẫn chưa thích ứng được sức nổi trong nước, thỉnh thoảng muốn nổi lên trên.

Sơ Niệm phát hiện ra đại lục mới giống như đứa trẻ ham chơi, bơi qua bơi lại trong nước, cười xán lạn xung quanh người rắn lớn, chậm rãi thích ứng với cảm giác diệu kì này.

Trong lúc cô suýt chút nữa lại không khống chế được cơ thể mà nổi lên trên một lần nữa, một cái đuôi rắn quấn lấy mắt cá chân cô, kéo cô xuống sâu dưới nước hơn.

Nơi đó gần như không có ánh sáng, các loài cá cũng rất hiếm.

Sơ Niệm vốn dĩ cho rằng bản thân sẽ không chịu được áp lực mạnh ở dưới nước, nhưng mà không phải. Thứ khiến cô không hô hấp được chính là bộ ngực cường tráng của người đàn ông đang chậm rãi lại gần.

Lúc mắt không nhìn thấy được, nhưng cảm quan khác của cơ thể sẽ được phóng đại lên nhiều lần. Vảy rắn chạm vào da thịt cô màng theo sự run rẩy khiến hai người đều không khỏi rên lên một tiếng, đắm chìm sâu hơn vào vòng nước xoáy.

Trời đất đảo lộn dưới nước khiến cho trên mặt nước dần dần xuất hiện nhiều bọt khí hơn.

Bọt khí từ nhỏ, cuối cùng biến thành bọt khí cực lớn.

Cuối cùng của cuối cùng thậm chí không chịu nổi tác dụng cực lớn mà hình thành xoáy nước.

Rất lâu sau đó có hai người ướt dầm dề hết cả người chui ra từ trong xoáy nước.

Mồ hôi trên người khi ở dưới nước trực tiếp được súc rửa sạch sẽ, sự kiệt sức rã rời của Sơ Niệm tuyên bố rõ ràng kết quả của cuộc say sưa tràn trề niềm vui.

Hiếm khi không có con bên cạnh, Sơ Niệm ngủ nướng một giấc quên cả trời đất.

Rắn lớn chuẩn bị xong đồ ăn sáng, lúc ba con rắn con ăn cơm còn nghi ngờ hỏi, “Cha, mẹ sao lại không tới ăn cơm thế?”

Rắn lớn mặt không có cảm xúc gì nói, “Mẹ chăm sóc các con rất mệt, hôm nay đang nghỉ ngơi trên giường.”

Các con nghe thấy mẹ mệt như thế, lập tức đảm bảo nói, “Sau này bọn con sẽ hiểu chuyện, sẽ đối xử với mẹ cực kì tốt cực kì tốt, không để mẹ mệt nữa.”

Rắn lớn nhìn ba đứa con đúng là trẻ con dễ dạy, hài lòng gật đầu, “Ừ, nên như thế.”

Sơ Niệm làm lụng vất vả quá độ, lúc tỉnh dậy đã là buổi chiều rồi.

Rắn lớn thấy cô tỉnh giấc, thân mật lấy thức ăn vẫn được giữ ấm từ phòng bếp tới, còn đút cho cô ăn.

“Các con đâu?” Sơ Niệm hỏi.

“Đang chơi ở sau núi.”

Sau núi cũng giống như hậu hoa viên của bọn họ, hoàn toàn không cần lo lắng tới vấn đề an toàn.

Sơ Niệm yên tâm ăn uống, cười nói: “Ta no rồi.”

Bây giờ Miên Tuyến đã có hình người rồi, nhưng mà chưa có quần áo phù hợp với cơ thể, sau khi Sơ Niệm nghỉ ngơi một chút thì nói với rắn lớn, “Chàng đi kêu các con về đây, ta muốn đo kích thước, để làm quần áo cho chúng.”

Quần áo hiện tại của Tiểu Miên Hoa đều làm bằng lụa tơ tằm, thời tiết vào thu cũng cần phải làm quần áo mới rồi.

Sau khi vào chính thu là lúc có thời gian nhàn rỗi nhất, Sơ Niệm lên kế hoạch làm cho bọn chúng mỗi đứa một bộ quần áo mới.

Ba đứa con nghe nói mẹ gọi, đều trở về rất nhanh.

Nhưng mà khi Sơ Niệm đo người cho Tiểu Miên Hoa thì phát hiện ra, lụa tơ tằm trên lưng của Tiểu Miên Hoa thế mà đã bị rách rồi.

Đây nghĩa là đôi cánh cuối cùng cũng mọc ra rồi à?
Bình Luận (0)
Comment