Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi

Chương 173

Cơ thể nửa người nửa rắn mọc ra đôi cánh nhỏ, đây vẫn là lần đầu tiên.

Cả cái lưng của Tiểu Miên Hoa đều ướt dầm dề, khuôn mặt trứng hồng nhuận nhìn có vẻ không có màu máu, tóc mai trước trán đều bị mồ hôi làm cho ướt hết, dính bết lại với nhau.

Cô bé mệt mỏi dựa vào vòng tay của mẹ, nhắm mắt nhỏ giọng lầm bầm.

“Em gái làm sao thế?” Miên Cầu căng thẳng thắt cả đuôi lại, khoa chân múa tay, phát ra tiếng si si nóng ruột lo lắng.

Miên Tuyến thì rũ lông mi xuống, nhìn có vẻ hết sức tự trách, “Là chúng con bảo vệ em gái không tốt.”

Tiêu Miên Hoa vốn dĩ đang rất khó chịu, nghe thấy hai anh trai lo lắng, khuôn mặt trắng nhợt cũng nổi lên chút ý cười, dùng giọng nói như sữa ngọt nào, “Anh cả, anh hai, mọi người không cần lo lắng đâu. Em sắp mọc cánh rồi.”

Không giống với khuôn mặt khóc lóc đau thương của con cả với con trai thứ hai, cho dù là đau lắm nhưng Tiểu Miên Hoa vẫn luôn có một loại trạng thái rất hưng phấn.

Đây chính là đôi cánh mà cô đổi lấy bằng sự kéo chậm thời gian phát triển của bản thân, cô rất chi là mong đợi đó.

Nghe lời của em gái, hai anh trai đều sửng sốt.

Em gái thế mà sắp mọc cánh rồi.

Những chuyện như mọc cánh này, người khác không thể giúp gì được cả, chỉ có thể nhìn Tiểu Miên Hoa nhỏ bé đáng thương tự mình vượt qua thôi.

May mà quá trình này không kéo dài quá lâu, trên xương bướm của Tiểu Miên Hoa chậm rãi mọc ra một cái lỗ cánh cho cánh mọc ra, từ trên cái lỗ cánh mọc ra một đôi cánh màu trắng xinh đẹp.

Cánh của rắn hình như có màu sắc giống với màu của vảy rắn, rắn lớn và hai con trai đều là màu vàng, cánh cũng là màu vàng chói lói.

Vảy rắn của Tiểu Miên Hoa là màu trắng sữa, đôi cánh này cũng là màu trắng sữa, nhìn có vẻ cực kì ôn hòa vô hại.

Sau khi có cánh, Tiểu Miên Hoa vui vẻ cử động đôi cánh, để bản thân chạm rãi bay tới lưng chừng trời từ lòng bàn tay mẹ, giống như một tiểu tiên tử xinh đẹp, cười híp mắt thành một đường chỉ.

Hai anh trai ở bên cạnh người, giữ chức vụ làm hộ hoa sứ giả, cứ bảo vệ như thế, chỉ sợ em gái không cẩn thận ngã từ lưng chừng trời xuống.

Nhìn thấy Tiểu Miên Hoa có thể bay một cách ngốc nghếch ở lưng chừng trời, Sơ Niệm mới thở phào nhẹ nhõm một cái.

Bay chỉ có thời gian mấy phút thôi, con nhóc con đã không kiên trì được nữa, theo động tác của anh trai mà rơi xuống lòng bàn tay anh trai, nằm thở hổn hển nghỉ ngơi.

Sơ Niệm lo lắng bước tới xem xem.

Rắn lớn an ủi nói “Không sao đâu, con gái chỉ là vừa mới mọc cánh, đang hơi yếu.”

Sau khi thu đôi cánh về, Sơ Niệm quan sát sau lưng Tiểu Miên Hoa một chút, hoàn toàn không có dấu vết xuất hiện, trên xương cánh bướm không hề có bất cứ bất thường nào, giống như lưng của một người bình thường, bên trên là da thịt, sờ lên cũng không sờ ra được bất cứ bất thường nào.

Thật sự là rất thần kỳ.

“Mẹ ơi?”

Tiểu Miên Hoa hình như cho rằng mẹ muốn nhìn cái cánh nhỏ của mình, mở đôi cánh nhỏ có thể dùng từ mềm như sáp của mình ra trong lòng bàn tay Sơ Niệm.

“Mẹ ơi, có đẹp không?”

Giọng nói ngọt ngào như sữa, đôi mắt to, bên trong chứa cảm xúc khoe khoang lấp lánh.

Sơ Niệm không khỏi dùng ngón trỏ chọc chọc vào khuôn mặt núng nính của cô, cười nói, “Miên Hoa của mẹ là xinh đẹp nhất.”

“Cha có thấy đẹp không ạ?”

Rắn lớn gật đầu “Đẹp con ạ.”

Nhận được sự khen ngợi của tất cả mọi người, tiểu công chúa yêu cái đẹp lăn lộn trong lòng bàn tay Sơ Niệm, rồi thu đôi cánh của mình lại.

Lần này Sơ Niệm chứng kiến một cách hoàn chỉnh cả quá trình mọc cánh và thu cánh lại của Tiểu Miên Hoa. Khi mọc cánh không bị thương, sau khi thu cánh lại cũng không có bất cứ dấu vết gì.

Điều này khiến Sơ Niệm yên tâm hơn hẳn.

Cho dù sau này Tiểu Miên Hoa muốn hòa nhập vào cuộc sống của con người, cũng sẽ không bị người khác phát hiện ra sự khác biệt của bản thân.

Bởi vì trận kích động này, cô bé đã mệt mỏi kiệt sức rồi, ánh mắt lơ mơ ôm lấy ngon tay của Sơ Niệm mà ngủ. Sơ Niệm nhìn cô bé ngủ say, mới cẩn thận đặt cô bé lên tấm da thú bên cạnh, đắp một lớp da thú mỏng lên người cô bé.

Bây giờ cô đã có kích thước của Miên Tuyến và Miên Hoa, nên muốn làm quần áo vừa người cho hai đứa nhóc này.

Quần áo của Miên Tuyến đương đối dễ làm, quần áo của Miên Hoa thì cần chú ý một chuyện, đó là nếu Miên Hoa nhất thời hưng phấn muốn mọc cánh ra làm quần áo trên người bị xé rách thì phải làm sao đây.

Sơ Niệm dựa vào vị trí cái lỗ cánh của cô, làm một thiết kế lộ vai nhỏ, thiết kế lộ vai nhỏ này có thêm hai mảnh giả, vậy là đã giải quyết được vấn đề này.

Như thế, cánh của Miên Hoa sau khi chui qua cái lỗ cánh, thì thứ bị tổn hại chỉ là hai miếng giả trên người, sau khi thu hồi cánh về, quần áo trên người chính là trang phục lộ vai thời thượng.

Đối với một cô bé thì có chút thời thượng quá, nhưng đây cũng là cách thích hợp nhất rồi.

Là một người mẹ, suy xét của cô chỉ là làm sao để con gái nhà mình không bị lạnh lưng thôi.

Sự thật chứng minh, suy xét của Sơ Niệm quả thật rất chu đáo.

Sau khi Tiểu Miên Hoa mọc cánh ra, gần như mỗi ngày sau khi trở về thì trên lưng đều là hở lưng, hai miếng giả đã bay đi đâu mất từ lâu rồi.

Sau khi mọc cánh, tốc độ phát triển cơ thể của Tiểu Miên Hoa cũng gia tăng nhanh chóng, tốc độ mặc dù không nhanh, nhưng đã là tốc độ phát triển của một em bé bình thường rồi.

Điều này mới khiến Sơ Niệm có được trải nghiệm chính xác cảm giác khi nuôi con.

Một nhà năm người giống như thợ săn sinh sống trong rừng, trải qua cuộc sống nguyên thủy nhất, mặt trời lên thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi.

Thỉnh thoảng sẽ đốt lửa trại ở sau núi, tiến hành một bữa tiệc thịt nướng.

Quá trình trưởng thành của ba đứa con đều được Sơ Niệm ghi chép lại, có lúc còn vẽ thành một câu truyện tranh vậy, ghi chép lại những chuyện thú vị trong quá trình trưởng thành của ba đứa con.

Sau khi Miên Tuyến có hình người cũng bắt đầu sắm thêm những dụng cụ, công vụ, gia cụ cần sử dụng trong cuộc sống của mình, nhất là cần một chiếc giường có thể ngủ, không thể cứ cuộn tròn thành một đống rồi ngủ trên hòn đá như trước được nữa.

Trừ bài học săn thú ra, Miên Tuyến với Miên Cầu bắt đầu học cách làm thế nào để dùng gỗ chế tạo ra dụng cụ, công cụ, đồ gia dụng cần sử dụng.

Miên Tuyến học cái gì cũng rất nghiêm túc, rất nhanh cậu đã có thể tự mình làm ra được một chiếc giường.

Miên Cầu là một đứa chân tay vụng về, hoặc nói đúng hơn là một đứa lười nhác, ỷ vào việc bản thân chưa có hình người, nên chẳng làm được việc gì ra hồn.

Lúc này Miên Hoa thích nhất là cùng lăn lộn một chỗ với anh hai, thỉnh thoảng còn làm nũng với cha nữa, dù sao cô bé cũng đã học chậm hơn các anh quá nhiều rồi, chậm thêm một môn cũng chẳng có gì đáng nói.

Lúc rắn lớn kiểm tra kết quả học tập của mỗi người, Miên Tuyến giao ra một cái giường, chiếc giường của Miên Cầu thì vừa nằm xuống đã hỏng luôn rồi, chỉ có thể bày ra gương mặt vô tội nằm trên đống gỗ vụn, Miên Hoa dùng kĩ năng tinh xảo khéo léo của mình làm ra một chiếc giường công chúa, bên trên còn được mẹ nay cho một lớp màn ren.

Miên Cầu bị đuổi đánh khiến cho đám chim chóc ở sau núi bị dọa sợ náo loạn như gà bay chó chạy, những con nai con dừng lại nghỉ ngơi cũng bị dọa sợ nhảy dựng lên cao hơn nửa người.

Màn kịch này cứ cách dăm ba ngày lại diễn ra một lần.

Thời gian cứ thế trôi qua, thoắt cái Sơ Niệm tới đây đã được ba năm.

Mỗi năm cô đều thu dọn đồ đạc của mình một lần, những đồ đạc năm đó mang theo tới đây đã chỉ còn lại có vài thứ.

Con dao găm đã bị cùn rồi, sau nhiều lần mài đi mài lại cũng không còn được sắc bén như lúc ban đầu nữa.

La bàn vẫn còn sử dụng tốt, nhưng mà bây giờ Sơ Niệm đã hiểu rõ địa hình khu vực lân cận đây, cũng đã không cần dùng tới nó nhiều nữa.

Sau khi thu dọn xong, cô nhìn thấy một cái di động dưới đáy thùng.

Di động đã hết pin từ lâu rồi, đã không thể nào mở máy ra được rồi.

Nếu như điện thoại có thể có chút pin, cô thật sự muốn dùng điện thoại để ghi chép sự trưởng thành của ba đứa con, có thể chụp ảnh, có thể quay phim, những thứ đó đợi tới sau khi ba đứa con trai lớn rồi chắc chắn sẽ càng có ý nghĩa hơn.

Cô tiện tay nhấn vào nút nguồn, kỳ diệu thay nhìn thấy màn hình thế mà lại sáng lên. Điều này thể hiện điện thoại di động rất có thể còn có chút pin dự phòng, nguyện vọng muốn chụp ảnh có thể thực hiện được rồi.

Sơ Niệm ôm điện thoại di động tới sau núi, gọi ba con rắn con đang đuổi bắt náo loạn với cha chúng nó lại, trịnh trọng nói, “Bây giờ điện thoại có năm phần trăm pin, nhanh chóng bày ra tư thế đẹp trai xinh gái nhất, chúng ta chụp một tấm ảnh gia đinh nào.”

Tấm ảnh được rắn lớn dùng đuôi để chụp.

Sơ Niệm đứng ở chính giữa, Tiểu Miên Hoa giang cánh bay trước mặt Sơ Niệm.

Con trai cả và con trai thứ hai đứng ở hai bên người Sơ Niệm.

Rắn lớn là người cao lớn nhất, đứng ở sau lưng Sơ Niệm, ôm cô vào lòng.

Cứ như thế, cả nhà có bức ảnh gia đình đầu tiên.

Sau khi chụp xong ảnh gia đình, không cần biết là ba đứa con hay là rắn lớn, ai nấy cũng đều vừa kinh ngạc vừa sợ hãi đối với bức ảnh này.

Rắn lớn đã từng rất nhiều lần nghe Sơ Niệm nói về sự thần kì của xã hội hiện đại, điều này trừ điện thoại vệ tinh có thể nói chuyện liên lạc được, thì thấy được thần khí thứ hai, thế mà lại có thể ghi chép lại được hình dáng của bọn họ, còn sinh động hơn so với vẽ tranh, thậm chí là giống y hệt luôn.

Mắt của ba con rắn con đều mở to, tròn vành vạch, như mắt mèo, bên trong còn phát sáng.

Tởi cả Miên Tuyến vẫn luôn trầm ổn cũng không khỏi hỏi, “Mẹ à, đây là cái gì thế, thế mà lại có thể thu chúng ta với cả núi Tường Vân vào trong nữa.”

Sơ Niệm lúc trước kể rất nhiều chuyện phát sinh ở xã hội loại người và một số thường thức cơ bản cho ba đứa con. Nhưng nói tới là chuyện của bộ lạc núi Xà Thần, dù sao một đoạn nhân sinh khác của bản thân cũng là chuyện của không biết bao nhiêu năm sau, quá xa vời rồi, hơn nữa rất nhiều thứ nói mà không thể nhìn thấy được thì cũng rất khó để hình dung, nên cô cũng không nói chuyện ở hiện đại.

Bây giờ nhìn thấy ba đứa con tò mò như thế, trên mặt Sơ Niệm mang theo nụ cười dịu dàng, giải thích điện thoại di động là gì cho các con.

Sau khi nghe xong, ba con rắn con đều cực kì kinh ngạc, và có hứng thú chưa từng có đối với điện thoại di động.

Tiểu Miên Hoa còn hỏi, “Mẹ à, làm sao con nhấn nhưng lại chẳng có phản ứng gì thế?”

Chỗ cô bé nhấn chính là nút mở khóa mà Sơ Niệm vừa nói, ấn một chút thì có thể mở máy, mới có thể vào các chức năng của điện thoại được.

Sơ Niệm bất lực nói, “Điện thoại di động bây giờ không còn pin nữa, không mở được.”

Nghe xong tin tức điện thoại di động không còn pin không thể dùng được nữa, đám nhóc đều cực kì thất vọng.

Sơ Niệm cũng chỉ có thể an ủi, “Sau này có điện thì có thể dùng rồi.”

Ba đứa còn muốn hỏi những chuyện liên quan tới hiện đại nhiều hơn nữa, rắn lớn đã đưa chúng sang một bên, nói: “Để cha nói cho các con nghe.”

Tiểu Miên Hoa tò mò hỏi, “Cha cũng từng sống ở hiện đại rồi à?”

Rắn lớn đột nhiên sửng sốt, lắc đầu “Mặc dù chưa từng sống ở hiện đại, nhưng mà mẹ từng kể cho cha nghe rồi, cha có thể kể lại cho các con nghe.”

Rắn lớn từng nghe Sơ Niệm kể về một số chuyện ở hiện đại, hắn chỉ lấy vài chuyện ra kể đã có thể khiến cho ba đưa con trợn mắt há mồm, một lúc sau thì say mê bắt đầu nghe.

Sơ Niệm lưu xong tấm ảnh vừa mới chụp, chút pin dự phòng như không có thật kia cũng tiêu hao cạn kiệt, màn hình điện thoại hoàn toàn tắt ngúm.

Sơ Niệm thở dài một hơi, luyến tiếc nói, “Nếu như lúc đầu mình không tham rẻ, mua một cái điện thoại có thể sử dụng năng lượng mặt trời để sạc pin thì tốt rồi.”

Nhưng trên thế giới này không có thuốc hối hận.

Điều khiến cô có thể vui vẻ là, chỉ cần họ sống tới không biết bao nhiêu năm sau này, sau khi điện được phát minh ra, thì có thể sạc pin rồi.

Trong điện thoại, với lại thẻ nhớ đều có sao lưu ảnh, vẫn có thể nhìn thấy được tấm ảnh gia đình đầy trân quý này.

Sơ Niệm cẩn thận bọc điện thoại di động lại, đặt vào trong đáy thùng với những thứ khác, giữ gìn cẩn thận.
Bình Luận (0)
Comment