Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi

Chương 87

Câu hỏi này của hắn quả thật là không xem mình ra gì rồi.

Một hình thái của hắn đã hơn hẳn hai người đàn ông rồi.

“Bản thân chàng có năng lực cực lớn, tự trong lòng mình không biết à?” Sơ Niệm nhéo lên éo người đàn ông một cái, cô cố gắng hết sức, trong mắt hắn cũng chỉ là gãi ngứa mà thôi.

So với tốc độ, sức mạnh, sự bền bỉ của hắn càng là mưa phùn mà thôi, không đáng nhắc đến.

Đứng bên cạnh người đàn ông có lực chiến đấu như thế, cô nào dám muốn thêm người người đàn ông khác chứ.

Hơn nữa…

Tên nhóc này còn có hai hình thái khác nữa.

Sơ Niệm nghĩ tới, ấn vào nốt xóa trong não của mình một loại hình tượng không thể miêu tả ở Tấn Giang, quá kích thích rồi, cơ thể nhỏ bé hiện tại của cô không thể chơi được trò chơi mạnh mẽ như thế.

“Ta biết tập tục của nơi này như thế, tập tục của nơi này là để bảo vệ tỷ lệ sinh con dưỡng cái của bộ lạc, hơn nữa cần người đàn ông kia đồng ý, ba người mới có thể sống cùng nhau.” Rắn lớn chậm rãi giương răng nanh đã được giấu đi của mình ra, còn liếm liếm răng nanh mang tính uy hiếp, giọng điệu uy hiếp nói “Ta sẽ không đồng ý đâu.”

Sơ Niệm bò lên trên, dựa sát vào đôi răng nanh hắn có thể che giấu kia, hơi thở như lan, “Ta biết, Cửu Di là hung thú, hung dữ nhất.”

Người đàn ông khao khát chiến thắng được khen ngợi, đang muốn cười lên.

Sơ Niệm lại tiến lên phía trước một chút, dùng đầu lưỡi của mình liếm liêm vào một cái răng nanh, ngập tràn trong đôi mắt là ý cười khi đạt được mưu kế.

Cơ thể người đàn ông cứng ngắc lại, bất động nhìn cô.

Đôi răng nanh nhỏ này không phù hợp với hình tượng mãnh nam soái ca, nhưng lại cực kì đáng yêu.

Khiến cô thèm nhỏ dãi đã lâu.

Hôm nay cuối cùng cũng xuống tay được với chúng nó rồi.

Sơ Niệm đã đắc thủ nên hoảng sợ muốn bỏ chạy, vừa muốn ngồi thẳng eo lên, thì bị người đàn ông ôm eo xuống, còn lật người trên giường.

Cô nhìn con rắn ngày hôm nay chiếm thế thượng phòng, căng thẳng nói “Chàng… chàng muốn làm gì?”

“Muốn nàng.” Đáy mắt người đàn ông tràn ngập ánh sáng nguy hiểm.

“Chàng đừng làm loạn, bên ngoài đang có người đó.”

Người trong bộ lạc mặc dù không ăn cơm tối, nhưng để phòng trừ buổi tối có dã thú xâm nhập vào, thế nên khắp nơi đều là những người đang bận rộn, nhặt củi cho vào đống lửa đã tắt ban ngày thổi lửa lên lần nữa.

Nơi này của bọn họ mặc dù là bên ngoài phạm vi của bộ lạc, nhưng cũng là phạm vi bên trong thuộc về bộ lạc, hàng xóm đã bắt đầu chuẩn bị củi rồi, nhìn thấy hai nhân khẩu nhỏ vẫn chưa ra ngoài như cũ, đứng ở bên ngoài hét lên: “Sơ Niệm, Cửu Di, nhặt củi thổi lửa thôi.”

Sơ Niệm vẫn luôn học ngôn ngữ ở đây với rắn lớn, thứ học được đầu tiên là tên của mình với họ, mặc dù nghe không hiểu họ đang nói gì, nhưng có thể nghe thấy được rõ ràng họ đang gọi mình.

“Nàng ta đang nói gì thế?” Sơ Niệm hỏi.

Rắn lớn cúi đầu, vùi vào trước người cô, che khuất đi tầm nhìn của cô, thấp giọng nói: “Nàng ta nói sắc trời không sớm nữa rồi, nên nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải đi săn bắn nữa.”

Người gọi bọn họ nhìn thấy cảnh tượng này từ cửa sổ, cười biết điều rời đi, không tiếp tục gọi họ nữa.

Sơ Niệm kinh ngạc: “Một câu nói ngắn gọn như thế mà dịch ra thế mà lại mang nhiều ý nghĩa như vậy. Ta thấy lời của họ cũng khá khó học. Cửu Di, lúc đầu làm sao mà chàng học được nhanh như thế?”

“Thì là lúc nghe nàng nói, đoán ý trong lời nói của nàng là gì.” Khuôn mặt hắn trước sau như một không nhìn ra được quá nhiều cảm xúc.

Sơ Niệm như hiểu như không nói: “Đây không phải như chơi trò chơi, một người khoa tay múa chân ra dấu, một người đoán à?” Trò chơi này trên cơ bản cần tính đồng đội rất cao, lúc trước khi học đại học cô có tham gia câu lạc bộ từng chơi rất nhiều lần. Thuộc về một loại ngôn ngữ dùng phương thức như thế nào để tiến hành học ngoại ngữ, quả thật là một cách học tập tiến bộ rất nhanh, giống như sau khi ra nước ngoài bị ép phải nhanh chóng học ngoại ngữ vậy.

Sơ Niệm cười khen ngợi hắn: “Cửu Di, chàng thật sự là quá thông minh rồi, nếu chàng cùng học đại học với ta, chắc chắn năm nào cũng nhận được học bổng cho sinh viên hàng đầu kia.”

“Học bổng có tác dụng gì?”

“Học bổng là một loại khích lệ.”

Hắn hôn một cái lên miệng cô, hỏi “Khích lệ?”

Phòng mới, giường mới, một buổi tối mới, sự trải nghiệm lâu dài.

Buổi sáng khi Sơ Niệm thức dậy, người đàn ông đã đi rồi, xem ra là đưa người đi săn rồi.

Ánh mặt trời bên ngoài đã treo ở giữa rồi, đám phụ nữ trong bộ lạc đã đi ra ngoài tìm kiếm thức ăn, chỉ có người lớn nào có việc trong bộ lạc ở lại, đi đi lại lại rất bận rộn.

Sơ Niệm mãi vẫn không nhìn rõ được sự phân công cụ thể của người trong bộ lạc, nhưng mà cô có thể nhìn thấy rõ ràng, mỗi người đều có việc để làm.

Duy chỉ có đám trẻ con tương đối vui vẻ thì chạy ngược chạy xuôi, lớn lớn bé bé trong bộ lạc.

Đám phụ nữ ở lại trông nhà trong bộ lạc sau khi nhìn thấy cô đều cười thiện ý, biết cô nghe không hiểu họ nói gì, cho dù có giao lưu thì cũng dùng tay để ra hiệu, về phần nhìn có hiểu hay không thật sự là chuyện một môn huyền học siêu hình.

Người phụ nữ trước mặt này ra dấu tay với cô cả nửa ngày, cô cũng mù tịt, không biết cô ấy muốn biểu đạt điều gì.

Thật sự là sau khi nói mà cô không hiểu gì, người phụ nữ kéo Sơ Niệm đi, gần như là cực kì vội vàng muốn đưa cô tới nơi nào đó.

Các cô đi một lúc lâu, tới trước một cái lều khác, đúng lúc gặp được Giang Nhu.

Sơ Niệm nhìn thấy cô như nhìn thấy cứu tinh, hỏi: “Người này muốn làm gì vậy?”

Sau khi thông qua một cuộc nói chuyện, Sơ Niệm mới hiểu, thì ra là Đại vu trong bộ lạc muốn gặp cô.

Địa vị của Đại vu trong bộ lạc còn cao hơn so với thủ lĩnh, Đại vu qua các thời kì đều được bồi dưỡng từ nhỏ, những thứ phải học rất thần kì, giống như gieo quẻ bói vậy, có thể dự đoán được cát hung họa phúc, cực kì thần kì.

Sơ Niệm nghe mà mơ hồ không rõ, chỉ hiểu được một đạo lý, Đại vu là một thầy thuốc biết bói toán, cả bộ lạc chỉ có mình bà ta biết y thuật, hiểu cách nhận ra các thảo dược, có thể cứu người.

Bây giờ Đại vu muốn gặp cô, cũng không nói là chuyện gì cả.

Không có rắn lớn phiên dịch, cho dù có gặp mặt, giữa bọn họ cũng không có cách nào có thể giao tiếp được.

Giang Nhu quay đầu nói với phụ nữ: “A Đạt, giúp ta chăm sóc Giang Dương một chút, ta đưa Sơ Niệm đi gặp Đại vu.”

Người phụ nữ quay người đi vào lều của Giang Nhu, Giang Nhu kéo tay cô nói: “Niệm Niệm, tôi đi với cô đi gặp Đại vu, tính cách của Đại vu có chút cổ quái, trên cơ bản bình thường trừ thủ lĩnh với người tới khám bệnh ra thì không gặp ai khác cả. Tôi đi với cô, có thể làm phiên dịch cho hai người, cô đừng sợ.”

Nói đừng sợ, nhưng mà Sơ Niệm vẫn thật sự cảm nhận được mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay đang nắm chặt của Giang Nhu.

Nghe Giang Nhu nói, cô ấy đã từng bị xem là người có lai lịch không rõ ràng, bị đưa lên đống lửa suýt chút nữa thì bị thiêu chết rồi, có thể phán đoạn được một người là không rõ ràng, đại khái cũng chỉ có Đại vu mà thôi.

Bây giờ Giang Nhu lại đưa cô đi gặp cơn ác mộng của chính mình.

Sơ Niệm kéo tay cô lại, kiên trì nói: “Không sao, tôi tự đi là được rồi. Lúc trước gặp được Cửu Di, chúng tôi cũng giao tiếp bằng cách khoa tay múa chân ra dấu.”

Giang Nhu cười nói: “Không sao, sau này tôi vẫn luôn sống ở nơi này, cũng không thể nào trốn tránh Đại vu mãi được. Tôi đi với cô vào đó, Đại vu không thích nói chuyện, cũng không tiếp đãi lâu đâu.”

Giang Nhu nhìn có vẻ nói chuyện nhẹ nhàng mềm mỏng, nhưng cũng rất kiên định, Sơ Niệm không lay chuyển được cô, thì nắm chặt lấy tay cô, cười nói: “A Nhu, cô yên tâm, chúng ta là chị em tốt, sau này tôi sẽ bảo vệ cho cô.”

Bởi vì không biết được ý đồ của Đại vu, Sơ Niệm đối với thứ thần thần hồ hồ này cũng là bán tín bán nghi, hai người phụ nữ nắm tay nhau bước vào căn phòng này, sau khi vào thì lại ngây ngốc, trong phòng có rất nhiều người.

Không chỉ có Đại vu, còn có tộc trưởng, người đàn ông bị thương, với một đôi anh em nữa.

Sau khi bước vào, Đại vu nhìn bàn tay đang nắm lấy nhau của Sơ Niệm với Giang Nhu, lặng lẽ nhìn tộc trưởng một cái, cười nói với Sơ Niệm một câu gì đó.

Giang Nhu dịch lại: “Đại vu nói bà ấy không có ác ý, bảo chúng ta không cần phải căng thẳng.”

Mặc dù người trong bộ lạc vẫn rất nhiệt tình, nhưng Sơ Niệm thật sự vẫn mang theo chút cảnh giác, nhất là trong lúc rắn lớn không có ở đây lại bị gọi đi một mình như thế này, một tay khác của cô vẫn luôn nắm chặt con dao quân dụng trong ống tay áo.

Nghe thấy câu này, Sơ Niệm hỏi: “Xin hỏi mọi người có chuyện gì thế?”

“Chúng ta rất rò mò, ngươi dùng thần dược gì mà có thể cứu được Thủy Hách vậy.” Giọng điệu của Đại vu ôn hòa, dịu dàng hỏi.

Sơ Niệm trả lời, “Là quả xanh, một loại quả có thể cầm máu tiêu viêm hạ sốt.”

Cầm máu thì bọn họ đều hiểu, Đại vu nghi ngờ hỏi “Tiêu viêm hạ sốt à?”

Bọn họ gần như không biết cái gì gọi là tiêu viêm.

Sơ Niệm giải thích một cách đơn giản tiêu viêm hạ sốt là gì, thông thường làm sao mà tạo thành, có thể gây ra những hậu quả như thế nào, nếu người bệnh sau khi phát sốt cần tiến hành hạ nhiệt uống nước gì đó.

Chỉ thấy Đại vu trịnh trọng lấy một hòn đá cứng rắn, ở trong phòng mình bắt đầu khắc khắc vẽ vẽ những phù hiệu mà cô hoàn toàn nhìn không hiểu gì cả.

Sua khi vẽ xong, Đại vu tôn kính hỏi: “Người có thể nói một chút về quả xanh được không?”

Sơ Niệm có chút mù tịt, quả xanh là tên bản thân tự đặt cho nó, đơn giản mà nói vì nó là một loại quả có màu xanh, hình dáng lại giống quả táo xanh, ăn vào thì ngọt ngào, cũng không có hương vị gì đặc biệt, hình dung ra thì thật sự có chút khó khăn.

Nhìn thấy Đại vu vẽ trên tường, cô hỏi “Ta có thể vẽ ra được không?”

Lúc cô ghi chép về thực vật sẽ vẽ lại một cách đơn giản, mặc dù không thể hoàn toàn vẽ được trạng thái ban đầu, nhưng chỉ cần nhìn tranh cô vẽ thì có thể nhận ra được thực vật tương ứng, như vậy hẳn là cũng đủ rồi.

Đại vu đưa hòn đá trong tay cho cô, bảo cô vẽ lên hòn đá to ở sau người kia.

Cảm giác vẽ thế này với vẽ trên giấy không giống nhau, càng giống với điêu khắc hơn, dùng để vẽ lại là hòn đá không tốt lắm. Sau khi khắc một lúc lâu sau, mới có thể vẽ ra một cách đơn giản.

Cô chưa từng thấy quả xanh mọc ở đâu, chỉ dựa vào cành cây và lá cây mà rắn lớn đưa về mà phán đoán đây chắc là quả được sinh ra từ một loại cây cao, về phần có thể hái được quả xanh ở đâu, thì cô cũng không biết được.

Sau khi khắc họa xong, lúc Đại vu nhìn cô, đôi mắt già nua đều sáng hết cả lên, làm một động tác tay kì quái trước mặt cô, đưa cây gậy của mình tới trước mặt cô, hỏi: “Nếu như người nguyện ý, sau này người chính là Đại vu đời kế tiếp của bộ lạc núi Xà Thần.”

Điều này khiến Sơ Niệm có chút mù mờ, không phải nói Đại vu rất thần bí à, hơn nữa lại còn cao ngạo lạnh lùng, không thích nói chuyện, đều được bồi dưỡng từ nhỏ cơ mà?

Cô đã lớn như thế này rồi, còn có thể làm Đại vu à?

Sơ Niệm không hề do dự mà lắc đầu, “Ngại quá, ta tạm thời không có dự định này.” Thủ lĩnh thậm chí cũng bắt đầu khuyên nhủ nói: “Trí tuệ của người khiến cho chúng ta hết sức khâm phục, nếu như người là Đại vu của bộ lạc, không có người nào từ chối hết.”

Bọn họ nói rất nhiều chỗ tốt của Sơ Niệm, ví dụ biết săn bắn, ví dụ biết làm ra món ăn có hương vị máu động vật, ví dụ biết sưng viêm là gì, còn từng thấy thần dược có thể cầm máu.

Chuyện săn bắn này, cô đã từng được rắn lớn chuyên môn huấn luyện, tự nhiên sẽ mạnh hơn nhiều.

Nhưng mà, những chuyện khác, những người hiện đại khác cũng đều có thể làm được.

Chỉ là vì lúc đám người Giang Nhu tới nơi này là kẻ yếu bước vào, thế nên bọn họ không có bất cứ quyền phát ngôn nào, không thể có được cơ hội thể hiện thân thủ của bản thân.

Giống như chuyện trồng trọt, dưới tình huống bộ lạc thiếu hụt lương thực, đám người Giang Nhu được ăn no cũng rất gian khổ, cho dù là biết có thể trồng trọt, nhưng lấy đâu ra lương thực dư thừa mà có thể để cho bọn họ tiến hành làm thử thăm dò chứ.

Nếu bị người khác phát hiện bọn họ làm lãng phí thức ăn, hoắc là bọn họ sẽ trực tiếp mất đi sự bảo vệ che chở của bộ lạc, thậm chí sẽ bị trừng phạt.

Hơn nữa, người chưa từng tiếp xúc với việc trồng trọt, trong thời gian ngắn cũng không thể làm được.

Cũng không thể lúc nào cũng chỉ cố gắng dựa vào lương thực được.

Thủ lĩnh khuyên giải hết lần này tới lần khác, Sơ Niệm từ đầu tới cuối vẫn từ chối việc ở lại đây làm Đại vu gì đó.

Ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ rắn của mình.

Sau khi bị từ chối, thủ lĩnh cũng không làm khó cô nữa, chỉ là dáng vẻ cực kì tiếc hận.

Giang Nhu đi từ phòng ra, cười nói với Sơ Niệm, “Niệm Niệm, cô cũng quá lợi hại rồi. Thế mà lại khiến thủ lĩnh với Đại vu tôn kính cô như thế.”

Sơ Niệm nắm chặt tay cô ấy: “Còn sợ không?”

Giang Nhu gật đầu, “Còn chút, nhưng mà hình như cũng không sợ như thế nữa.”

Sơ Niệm cười nói: “Thật ra có rất nhiều chuyện mọi người cũng có thể làm được.”

Chỉ là chuyện này cần có thời gian.

Cho dù bây giờ người trong bộ lạc đã tiếp nhận mấy người Giang Nhu, nhưng nếu muốn thực sự có quyền nói chuyện trong bộ lạc, thì bây giờ vẫn còn cách xa lắm.

Nhưng mà vẫn luôn sẽ có một ngày đó.

“Tôi không dám, nhìn thấy khuôn mặt Đại vu, tôi đã run rẩy rồi.” Giang Nhu nói, “Niệm Niệm, cô thật sự là không muốn làm Đại vu à?”

Sơ Niệm lắc đầu “Người đàn ông của tôi thích tự do.”

Giang Nhu hỏi: “Thế cô thì sao?”

Sơ Niệm cười nhìn về phía người đàn ông trong đám người ở phía sau không xa, cười nói: “Tôi… tôi thích anh ấy.”
Bình Luận (0)
Comment