Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi

Chương 88

Thể hiện ân ái một cách rõ ràng như thế này, vừa nhìn là biết là tiểu tình lữ trong tình yêu cuồng nhiệt rồi.

Giang Nhu cười nói: “Hình như bọn họ về rồi, chúng ta qua đó đi.”

“Vội thế, tôi còn có chuyện muốn nói với cô.” Sơ Niệm kéo cô lại.

Giang Nhu nghi ngờ quay người hỏi: “Chuyện gì thế?”

Sơ Niệm thần thần bí bí nói: “Chuyện lớn, đại sự. Nếu như không xảy ra sự cố gì, hôm nay chúng tôi sẽ phải đi rồi, ta có đồ muốn nhờ vả cho cô.”

“Đi nhanh thế, không ở lại thêm mấy ngày nữa à?” Giang Nhu giống như có chút không nỡ.

Sơ Niệm kéo tay cô ấy, hai người tung tăng tung tẩy bước về phía trước, “Sớm hay muộn thì cũng phải về nhà. Nếu tôi không về thì đám nhóc mà tôi đang nuôi kia sẽ bị chết đói mất.”

Lúc cô đi chỉ để một lượng thức ăn trong một ngày thôi, đàn bò lưng đen có thể tự tìm thức ăn, nhưng nếu cô không về, thì gà với cừu chắc gặm luôn cả đất mất.

Sau khi tới nơi khác, Sơ Niệm quay người ôm chặt lấy cô, buồn bã không nỡ nói: “Sau này chúng ta đều phải sống tốt.”

Trong bộ lạc cũng có tập tục cho con nít qua trăm ngày. Trong trường hợp bình thường những đứa trẻ có thể khỏe mạnh sống qua trăm ngày thì cơ thể đã tương đối khỏe mạnh rồi, có thể mang ra bên ngoài để thấy thế giới mới mẻ. Đứa trẻ trong bộ lạc khi qua trăm ngày sẽ được Đại vu chúc phúc cho đứa trẻ lớn lên khỏe mạnh cao lớn, những người khác cũng sẽ đưa tới tâm ý của mình.

Là bạn bè, Sơ Niệm cũng sẽ tới tặng lời chúc phúc của mình.

Giang Nhu ngập tràn nước mắt, giọng nói mang theo sự nức nở, “Được, thế thì cô nhất định phải tới nhé.”

Đám người đàn ông mang con mồi trở về thì cảm nhân được sự hoan nghênh nhiệt liệt, Sơ Niệm cũng chạy tới bên người rắn lớn, tiến vào vòng tay hắn.

Người đàn ông đã nhìn thấy cảm xúc bi thương trong đôi mắt phụ nữ từ xa, nhấn đầu cô vào trong vòng tay hỏi: “Vừa rồi có phải bị ai bắt nạt không?”

Giọng nói Sơ Niệm vo ve, “Ai bắt nạt ta đâu, vừa rồi thủ lĩnh với Đại vu còn nói muốn ta làm Đại vu đời kế tiếp. Ta chỉ là nhìn thấy Giang Nhu không nỡ chia tay chúng ta mà khóc, nên cũng có chút không nỡ.”

Tay người đàn ông vuốt ve mái tóc trên đỉnh đầu cô, giọng nói từ tính dễ nghe, “Không nỡ thì có thể tiếp tục ở lại, phòng của chúng ta cũng đã xây xong rồi.”

Thật ra Sơ Niệm hiểu ý của hắn, nhưng mà Sơ Niệm hỏi ngược lại: “Chàng thích dạo phố, thế chàng có thể dạo phố hàng ngày không? Người thì vẫn luôn phải về nhà.”

Cô có thể nhìn ra được, mặc dù rắn lớn không ghét chỗ đông người, nhưng hắn cũng không nguyện ý lại quá gần.

Hắn có thể thay đổi vì cô, cô cũng có thể.

Hơn nữa đây cũng không phải là thay đổi.

Đây là về nhà.

Dù sao thì hang rắn trên núi Tường Vân mới là nhà của họ.

Chuyện quan trọng nhất trước khi về lần này của họ chính là lắp xong cửa sổ cho căn phòng, nếu không thì mùa hè quá nhiều gió, phòng ốc không ở trong thời gian dài cũng không biết được sẽ có bao nhiêu bụi bặm nữa.

Da thú làm ga trải giường trên giường cũng được thu dọn cất đi, bỏ vào trong tủ để đồ.

Trừ những thứ này ra, họ không còn đồ đạc gì khác cả.

Trước khi đi, Sơ Niệm đưa một con cừu với một con gà cho Giang Nhu, gà đã được nhốt trong chuồng làm bằng gỗ, cừu thì bị cột lại bằng dây thừng rồi, trên dây thừng còn lưu lại mùi của rắn lớn, con cừu không dám động đậy lung tung, trói lại kéo thế nào thì nó đi như thế ấy.

Sơ Niệm dặn dò: “Chuyện này chúng tôi đã nói qua với thủ lĩnh rồi, là cô nuôi giúp, gà có thể sinh được một quả trứng mỗi ngày, cô có thể tự ăn nha, cũng có thể tích trữ lại, để tại nơi khô ráo thoáng mát có thể giữ được rất lâu. Con cừu này là cừu sữa, cô có thể vắt sữa để uống, không uống hết thì có thể đem đi đổi lấy một chút thức ăn khác để dự trữ.”

Thức ăn được bộ lạc phân cho cũng không nhất định có thể ăn hết được, mọi người đều có kho lương thực thuộc về mình. Có sự khởi xướng lần trước Sơ Niệm lấy vật đổi vật, lần này lúc cô tới đã phát hiện ra rồi, bọn họ đã bắt đầu tiến hành lấy vật đổi vật một cách đơn giản rồi.

Đối với người nguyên thủy mà nói, đây chính là một sự phát triển thần kì.

Đối diện với sự biếu tặng hào phóng của Sơ Niệm, Giang Nhu khó mà tin được mở to hai mắt, “Niệm Niệm, đây chính là một con cừu với một con gà đó.”

Một con cừu lúc trước chỉ cần mấy nghìn tệ là có thể mua được rồi, gà thì lại càng rẻ hơn, cho dù là gà chạy trên đồi thì cũng chỉ khoảng hơn hai trăm mà thôi.

Nhưng ở nơi này, đều là những thứ cực kì trân quý.

Sơ Niệm cười nói: “Tôi không cho không cô đâu, tôi chỉ là nhờ cô nuôi giúp tôi thôi, trứng gà với sữa cừu là thù lao của cô, cừu thì có thể thả hàng ngày, nếu không có thời gian chăn thả, thì để Miêu Phát đi kiếm ít cỏ khô, nó cũng ăn được.”

Lời nói như thế, nhưng thâm ý và tình ý ẩn chứa bên trong, ai mà không hiểu được chứ.

Tình bạn giữa phụ nữ chính là nhanh như thế, ngắn ngủi có mấy ngày, hai người đã có thể vui vẻ không lời nào không thể nói.

Trên đường trở về, một người một rắn cũng không quá vội vàng, chậm rãi từ từ dạo bộ từng bước từng bước một.

Bạch Tuyết đi theo sau hai người vừa đi vừa ăn, thể trạng bây giờ của Bạch Tuyết đã thuộc vào thể trạng thành niên rồi, cao như một con ngựa nhỏ hoạt bát.

Cho dù nó dừng lại ăn đồ ăn một lúc, cũng có thể nhanh chóng đuổi kịp, hoàn toàn không cần phải lo lắng.

Cả đường Sơ Niệm đều học ngôn ngữ của bộ lạc với rắn lớn, giống như lúc mới đầu cô dạy hắn vậy đó, bây giờ ngược lại rắn lớn dạy còn cô thì học.

Đi tới lúc buổi trưa, mặt trời đúng lúc gay gắt nhất, một người một rắn dừng lại dưới tán cây bên bờ sông, rắn lớn đi săn thú ở một nơi không xa lắm, Sơ Niệm muốn tới bên sông nghịch nước, lại không muốn bị mặt trời chiếu vào, nên dựa vào thân cây như cá muối.

Thời tiết tháng tám có thể nói là khoảng thời gian nóng nhất trong năm, ngồi không ở nơi này cũng có thể mồ hôi nhễ nhại đầy lưng, giống như cảm giác mặc áo bông mà ngồi bên đống lửa vậy đó, khổ không nói nên lời.

Bạch Tuyết tới bên mép nước nhảy một chút, sau khi người ướt dầm dề mới về dưới tán cây, tiếp tục ăn cỏ.

Quả nhiên là khi nóng thì tới cả động vật cũng không chịu nổi rồi.

Sơ Niệm nhìn quần áo của mình, thứ cô đang mặc chính là quần áo mà cô đã mặc lúc xuyên không tới đây, so với mặc da thú thì nhẹ nhàng mát mẻ hơn nhiều.

Bởi vì áo sơ mi trắng đã bị hư hỏng cắt thành vải để dùng rồi. Hôm nay thứ cô mặc bên trong người chính là áo hai dây được làm từ da thú, na ná với quần áo lót thời cổ đại mỏng nhẹ mát mẻ.

Dùng hai sợi dây buộc lại bên cổ, một mảng có thể che chắn được đôi thỏ ngọc, để lộ ra vùng eo thon. Sau đó mặc một bộ quần áo bên ngoài màu đen chống nắng, che chắn cơ thể một cách cẩn thận, sẽ không bị nắng cháy nắng, cũng không lộ liễu.

Nhưng mà màu đen lại hấp thụ nhiệt.

Sơ Niệm do dự một chút, nhìn thấy rắn lớn vẫn chưa về như cũ, thật sự không nhịn được mà xuống nước cho mát một chút.

Mấy hôm nay cô đều muốn tới ven sông bên cạnh bộ lạc để tắm rửa, nhưng mà sau một lần đưa rắn lớn đi theo thì phát hiện ra, ngày hạ nóng bức không chỉ mình bọn họ muốn như thế.

Bên ven sông vào ban đêm quả thật là cực kì náo nhiệt.

Cô liền cắt đứt tâm tư suy nghĩ tới ven sông để tắm rửa rồi, vào buổi tối đều nhờ rắn lớn đưa nước về rồi rửa ráy sơ qua một chút.

Hôm nay có thể thoái mái ngâm mình trong làn nước mát dưới sông, nước sông gột rửa sạch sẽ cảm giác dính dấp khó chịu vẫn luôn tồn tại trên người, cảm giác cả người nhẹ nhõm quả thật là quá sảng khoái rồi.

Chỉ vì sợ người của bộ lạc tới đây săn thú sẽ nhìn thấy cô, thế nên cô không cởi quần áo, chỉ có thể chấp nhận quần áo giống như cỏ nước bồng bềnh bên người.

Cô thả mái tóc đã dài ngang vai ra, không có lá xà phòng, chỉ có thể gội đơn giản một chút bằng nước. Mặt trời chói chang như thế, chắc nhanh có thể khô được, so với việc ngồi bên bếp lửa hong khô tóc vào mùa đông thì nhanh hơn rất nhiều rồi.

Cô vừa ngâm mình một lúc, thì nhìn thấy người đàn ông cầm một con thỏ từ ngọn núi phía sau đi ra.

Sơ Niệm thích thú đập đập nước bắn tung tóe bên người, hô lên: “Cửu Di, chàng cũng tới tắm một chút đi, nước mát lắm, hơn nữa gần như cũng không bị phơi nắng lắm đâu.”

Mấu chốt là trong hoàn cảnh dã ngoại như thế này, cho dù là ăn cái gì, cũng chỉ có thể là thịt nướng. Dưới tình huống nóng nực mà con người khó chịu như thế này làm sao ăn vào được, tắm táp trước, mát mẻ rồi mới ăn cơm thì tương đối thoải mái.

Người đàn ông nghe thấy tiếng gọi của cô, đặt con mồi xuống, chậm rãi đi về phía cô.

Người đàn ông vừa tới bên mép nước, Sơ Niệm đã hắt nước về phía hắn, còn vẫy tay với hắn “Nhanh tới đi, chỗ này hơi sâu một chút.”

Tốc độ nước chảy không nhanh, nước cũng không sâu lắm, nơi cao nhất cũng chỉ tới eo Sơ Niệm mà thôi, thế nên bây giờ cô đang đứng giữa dòng nước.

Độ cao như thế này so với người đàn ông mà nói thì lại càng cạn hơn.

Sơ Niệm vẫn luôn vùi cơ thể vào trong nước, chỉ để lộ mỗi cái đầu ra ngoài, bây giờ người đàn ông tới đây, cô đứng lên từ trong nước.

Mái tóc ướt nước lộ ra từ trong nước, trực tiếp dán lên mặt với người cô, mái tóc đen như mực cộng với da thịt trắng nõn mềm mịn của cô tương phản rõ ràng với nhau.

Nhất là quần áo của cô. Áo chống nắng vốn dĩ rộng rãi bởi vì ướt nước nên dán chặt lên thân thể cô, miêu tả rõ ràng đường dáng xinh đẹp của cơ thể cô.

Đây chính là một món quà hoàn mĩ, đang đợi chủ nhân tiến hành bóc hộp.

Mà cô giống như tiểu bạch thỏ ngây thơ, trong đôi mắt ầng ậc nước ướt át, mềm giọng hỏi han người đàn ông trước mắt, không hề biết là có nguy hiểm đang tới gần.

“Sao mà hôm nay chàng đi săn lâu thế?”
Bình Luận (0)
Comment