Đội viên trong video nói rằng họ đã tìm thấy căn cứ Bắc Chính, hiện chỉ còn lại một mình anh ta, nhưng anh ta đã đưa được người cứu viện đến.
Hiện tại lực lượng chính chưa thể tiến vào thành phố, nên họ cử một chiến sĩ đặc biệt đến liên lạc và mang một ít vật tư khẩn cấp tới, đồng thời cập nhật tình hình với nhóm người đang mắc kẹt.
Điều khiến tất cả phải sửng sốt là: chiến sĩ đặc biệt đó là một zombie có lý trí.
Tất cả mọi người: “???”
Zombie… mà lại có lý trí?
Lý Thạch Tịch bừng tỉnh: “Bảo sao! Vừa nãy tôi thấy cô ấy đi xuyên qua đám zombie mà không bị con nào tấn công! Tôi còn tưởng mình hoa mắt… thì ra là vì cô ấy cũng là zombie!”
Đội viên trong video nhấn mạnh: “Tên cô ấy là Tiết Linh, là người bạn, là chiến sĩ rất quan trọng, tuyệt đối không được làm hại cô ấy.”
Xem hết video, mọi ánh mắt lại hướng về phía đỉnh tường, Tiết Linh vẫn đang chống tay trên tường chờ đợi.
“Cô thực sự là zombie sao?” Có người hỏi.
Tiết Linh kéo khẩu trang đang đeo xuống, để không dọa người nên trước đó cô vẫn che mặt lại, lộ ra làn da trắng bệch.
Rồi cô kéo khẩu trang lên lại, đặt ba lô lên mép tường, ra hiệu cho mọi người đến nhận.
Hai chiến sĩ không do dự, lập tức tiến lên đón lấy ba lô.
Tiết Linh mở máy tính bảng, đọc lên những câu hỏi đã chuẩn bị sẵn từ trước:
“Viện sĩ lão thành Kỷ Thời Bình hiện giờ thế nào?”
Một người phụ nữ trung niên tóc ngắn, dáng người gầy gò nhanh chóng bước đến bên tường, đáp: “Tình hình thầy tôi không ổn, ông ấy cần được điều trị, mà thuốc của chúng tôi đã dùng hết…”
Tiết Linh thấy bà ta rất lo lắng, liền trấn an: “Trên xe y tế còn rất nhiều thiết bị, tuy xe chưa thể vào trong, nhưng tôi đã mang theo một số thuốc cấp cứu, bà kiểm tra xem có dùng được không. Nếu còn thiếu thứ gì, tôi sẽ lên xe tìm thêm.”
Bà ta vội vàng mở ba lô ra kiểm tra, lấy được hộp cứu thương, vội vã đem thuốc chạy vào trong cứu chữa cho thầy.
Chẳng bao lâu sau bà ta lại chạy ra, báo thêm những loại thuốc cần bổ sung.
“Được rồi, tôi sẽ đi lấy ngay.” Tiết Linh trèo xuống tường, tiện tay cất luôn thang gấp, đề phòng zombie khác lẻn vào.
Cô quay lại xe ba lần, không chỉ mang thuốc, mà còn mang theo rất nhiều thức ăn.
Vì cô phát hiện những người trong viện này đều đói đến hóp má, môi nứt nẻ.
Lần nữa khi đưa tới ba lô đầy lương thực và nước uống, Lý Thạch Tịch nhìn cô, hỏi: “Cô có muốn vào nghỉ một lát không?”
Tiết Linh lắc đầu.
Lúc đó trong viện vang lên tiếng reo hò: “Nhiều đồ ăn quá!”
Lý Thạch Tịch cúi nhìn xuống, mắt sáng rực, không kìm được mà chen vào đám đông, háo hức cùng ăn.
Thịt hộp, trái cây đóng hộp, thịt khô, bánh quy, cơm tự hâm, bánh mì, cả mì gói lâu rồi chưa được ăn, mùi thơm đến mức đau cả bụng.
Còn có nước tăng lực, sữa, kẹo, cả vitamin bổ sung.
Trong viện tạm thời chỉ còn tiếng người ngấu nghiến thức ăn. Ngay cả dì Lâm đang truyền dịch cho viện sĩ Kỷ cũng mắt đỏ hoe đi ra, lặng lẽ gia nhập đội ăn uống, chăm chú ăn uống như thể đang giữ lấy sinh mệnh.
Cảm giác ấm áp từ thức ăn đầy bụng khiến người ta suýt bật khóc.
Ăn no nê xong, rốt cuộc có người nhớ ra: “Người vừa rồi đưa đồ ăn cho chúng ta… đâu rồi?”
Lúc này, Tiết Linh đang dọn dẹp zombie ở tiền viện của nhà họ Lý.
Tình trạng của viện sĩ Kỷ quá nguy kịch, cần được đưa ngay lên xe y tế để cứu chữa, nhưng hiện giờ không thể khiêng ông ra ngoài vì vừa bước ra là bị bầy zombie kéo tới ngay.
Cách tốt nhất là phải lái xe y tế vào trong viện, đóng cổng lại, như thế mới có thể cầm cự lâu hơn.
Muốn vậy thì trước tiên phải dọn sạch zombie trong viện.
Tiết Linh từng theo đoàn tác chiến làm nhiệm vụ, nên xử lý chuyện này đã quen tay.
Cô trèo vào tiền viện, xử lý từng con zombie một.
Khi cô b.ắ.n zombie, chưa từng trượt... vì cô luôn áp sát rồi kê s.ú.n.g b.ắ.n thẳng vào đầu zombie, chẳng có gì gọi là b.ắ.n lệch.
Lợi thế chủng tộc đấy, người mới cũng b.ắ.n như thần, nhờ thế được đồng đội cũ khen ngợi là xạ thủ thiên tài.
Nếu không phải còn giữ lý trí, Tiết Linh có khi đã kiêu rồi.
Tiếng s.ú.n.g ở tiền viện vang lên, mấy chiến sĩ ăn uống no nê cũng đứng dậy.
“Cô ấy đang dọn dẹp zombie phía trước, chúng ta cùng đi giúp.”
“Để lại hai người trông coi, những người khác đi theo.”
“Lúc nãy cô ấy có mang theo s.ú.n.g và đạn, chia nhau ra dùng.”
Ăn no, có s.ú.n.g trong tay, các chiến sĩ từng trải trở lại với sức mạnh và tinh thần chiến đấu.
Tiết Linh thấy họ tới giúp, liền vẫy tay chào, nhưng chủ động giữ khoảng cách, không lại gần.
Những người này đã sống trong áp lực và nguy hiểm suốt thời gian dài, tinh thần ai nấy đều không ổn định, cô cũng không muốn làm họ thêm căng thẳng.
Cả nhóm phối hợp, trước khi trời sáng đã dọn sạch đám zombie trong nhà họ Lý, rồi tháo cửa gỗ và ván, trải lên bậc thềm để xe y tế có thể chạy vào.
Thậm chí còn gỡ luôn bức bình phong ngoài cổng.
Sau một hồi bận rộn, cuối cùng họ cũng đưa xe y tế vào thành công.
Tình trạng của viện sĩ Kỷ quá yếu, không ai dám tùy tiện di chuyển ông. Đoạn đường ngắn từ nhà đến xe cũng phải có mấy chiến sĩ cùng dùng phản gỗ khiêng ông một cách cực kỳ cẩn thận.
Lâm Thư Dạng biết chút kiến thức sơ cứu, nên ở lại trên xe y tế chăm sóc viện sĩ Kỷ đang hôn mê.
Tiết Linh lấy lại máy tính bảng, chuẩn bị ra khỏi thành để báo cáo tình hình với lực lượng chính, xem bước tiếp theo là gì.
Thấy cô bận rộn cả đêm, chưa nghỉ ngơi mà lại định đi bộ ra ngoài, một chiến sĩ liền nói: “Bọn tôi có một chiếc xe, đậu ở ngã rẽ trái phía trước, cô có thể lấy dùng, chỉ là… sắp hết xăng rồi.”
Tiết Linh giơ tay ra dấu “OK”, lúc cô đi lái xe, trên đầu tường lộ ra một hàng đầu người dõi theo cô.
Họ thấy cô đẩy mấy con zombie chắn đường sang một bên, ai nấy đều kinh ngạc đồng thanh: “Thật tiện quá… Tôi cũng muốn…”
Tiết Linh nghe thấy những lời này, cô đã nghe rất nhiều lần rồi.