Mỗi lần thấy cô làm được những việc và nhiệm vụ mà người khác không làm nổi, luôn có người không nhịn được mà cảm thấy ngưỡng mộ, khao khát.
Bọn họ hoặc thấy như thế thì làm nhiệm vụ sẽ thuận tiện hơn, hoặc nghĩ rằng như vậy sẽ không còn sợ zombie nữa, rất an toàn.
Tiết Linh rất hiểu cảm giác đó, bởi con người vốn là như thế, khi nhìn người khác, họ luôn chỉ thấy phần “tốt đẹp” của người ta, chẳng thấy được những khó khăn phía sau.
Thực ra bất cứ điều gì cũng có hai mặt, không thể chỉ toàn lợi ích.
Khi mang tin tức trong thành phố ra cho đội ở bên ngoài, nhiệm vụ của Tiết Linh xem như hoàn thành hoàn mỹ. Việc tiếp theo là chuyện của những người khác.
Là sẽ bố trí người vào dọn sạch zombie trong cổ trấn, cứu người ra, hay phải đóng quân ở đây một thời gian, tạm thời đều chưa cần đến cô, nên cô được sắp xếp đi nghỉ ngơi.
Cô tìm một chiếc xe có khoang sau mở rộng, ngồi xuống đối mặt với ánh mặt trời đang từ từ nhô lên.
Tiết Linh duỗi tay, so thử cổ tay gầy guộc của mình.
Gần đây dường như bị mài mòn hơi nhiều rồi.
Xa xa, tường thành cổ trấn dưới ánh nắng vàng óng ánh lên vẻ cổ kính như bước ra từ một giấc mộng của mấy trăm năm trước.
Ánh nắng sớm mai sưởi ấm rất dễ chịu, Tiết Linh đặt hai tay lên bụng, từ từ nhắm mắt, cảm nhận sự thỏa mãn và bình yên trong khoảnh khắc này.
Sau khi Tiết Linh trở về, đội ngũ nhanh chóng mở một cuộc họp ngắn, rồi có một nhóm người mang theo vũ khí, hộ tống hai bác sĩ đặc biệt đi vào cổ trấn Long An.
Nhiệm vụ của họ là toàn lực cứu chữa viện sĩ Kỷ Thời Bình, đảm bảo tính mạng của ông.
Văn Y cũng ngỏ ý muốn đi theo nhóm này, cô ta nóng lòng muốn gặp nhóm nghiên cứu của viện sĩ Kỷ, trao đổi những phát hiện mới về thiên thạch và virus zombie.
Có thể được xem tài liệu trước cũng tốt.
Thế nhưng yêu cầu theo nhóm bị tổng chỉ huy đội bác bỏ. Ông hoàn toàn hiểu được sự sốt ruột của cô ta, nhưng cho rằng bây giờ không phải thời điểm thích hợp.
Cổ trấn Long An hiện tại, thêm một người vào là thêm một phần nguy hiểm.
Một nghiên cứu viên khác cùng đội, họ Dương, tên là Dương Lạc, không thuộc phe của Văn Y, liền lên tiếng mỉa mai:
"Tiến sĩ Văn, nóng vội quá thì không tốt đâu. Cô chạy tới đó thì làm được gì? Chẳng lẽ viện sĩ Kỷ đang hấp hối lại có thể ngồi dậy trả lời câu hỏi của cô à?"
"Tôi đề nghị chúng ta quan sát thêm vài ngày. Đợi viện sĩ Kỷ ổn định, rời khỏi cổ trấn, đến một nơi an toàn hơn thì nghiên cứu mới hiệu quả, đúng không?"
Dương Lạc nói như chính nghĩa lẫm liệt.
Văn Y chẳng thèm liếc anh ta một cái, vẫn tiếp tục nói với tổng chỉ huy:
"Nếu chúng ta buộc phải ở lại cổ trấn Long An trong thời gian dài, vậy tôi yêu cầu chậm nhất là sau hai ngày nữa phải được vào cổ trấn."
Tổng chỉ huy cũng thấy đau đầu. Hai nghiên cứu viên đều thuộc hai nhóm riêng biệt, ông phải đối xử công bằng, tốt nhất là để họ cùng hành động.
Một bên muốn vào cổ trấn, một bên thì kiên quyết ở lại, ông cũng không tiện ưu tiên ai.
Vì vậy ông không trả lời chắc chắn, chỉ nói:
"Phải chờ nhóm nhỏ kia quay lại rồi mới xem tình hình cụ thể. Cả hai người đều là nghiên cứu viên cấp cao, tôi phải chịu trách nhiệm với sự an toàn của các vị, không thể để các vị mạo hiểm được."
Văn Y từ lều tạm đi ra, thấy Tiết Linh đang đi dạo quanh đấy.
Cô ta bước lại gần, Tiết Linh đưa ra chiếc máy tính bảng, trên đó hiện dòng chữ:
"Văn Y, nếu chỉ mình cô thôi, hai ngày nữa chỉ cần cô muốn, tôi có thể đưa cô vào. Tôi thuộc đường hết rồi."
Chỉ cần một mình Văn Y, Tiết Linh có rất nhiều tự tin có thể đưa người an toàn vào cổ trấn.
Lều không cách âm, những gì họ nói bên trong, người đi dạo ngoài lều như cô nghe rõ mồn một.
Dù mới quen chưa lâu, Tiết Linh đã sớm hiểu rõ tính cách của Văn Y.
Một khi cô ta đã quyết định thì chẳng ai cản nổi, bản chất bên trong có sự điên cuồng y như Văn Cửu Tắc. Cô ta hoàn toàn có thể lái xe tự xông thẳng vào cổ trấn.
Tiết Linh thấy nên dỗ dành trước thì hơn. Quả nhiên, thấy dòng chữ của cô, vẻ mặt lạnh lùng như băng của Văn Y dịu đi một chút.
Nhưng tên Dương Lạc theo sau rất vô duyên, vừa nhìn máy tính bảng đã chỉ trỏ nói:
"Tiết Linh à, chuyện này tôi phải nhắc nhở cô, đừng tưởng có công lao rồi là muốn làm gì thì làm. Zombie cũng phải có kỷ luật..."
Tiết Linh đột nhiên làm mặt dữ tợn, nhe răng múa vuốt lao thẳng tới trước mặt Dương Lạc.
Dương Lạc hoảng loạn lùi mạnh về sau, hoảng hốt hét lên:
"Cô! Cô định làm gì? Muốn tấn công tôi à?! Cô mà dám tấn công tôi là phạm pháp, dù có Văn Y cũng không bảo vệ được cô đâu!"
Tiết Linh thấy anh ta tái mặt, liền rút tay về, gõ vào máy tính bảng, phát ra một câu:
"Tôi chỉ đùa với anh thôi mà, anh sợ cái gì? Hay là có ý kiến với tôi?"
Mặt Dương Lạc chuyển sang màu xanh.
Trước đây anh ta thấy Tiết Linh luôn hiền lành dễ bảo, làm việc rất chăm chỉ, bình thường thì im lặng, trông có vẻ vô hại, ai ngờ còn có mặt này.
Văn Y lúc này nhàn nhạt buông một câu:
"Nếu một ngày nào đó anh không cẩn thận bị zombie cắn, ai biết là zombie nào làm chứ? Xung quanh trại có nhiều zombie lắm. Dù sao thì chắc chắn không phải do Tiết Linh đâu, đúng không?"
Nghe rõ ý cảnh cáo trong lời nói của cô ta, lại nhìn quanh không có mấy người, Dương Lạc lập tức quay đầu bỏ đi, như chạy trốn khỏi hai người.
Tiết Linh nhìn bóng lưng anh ta vội vã rời đi, giơ máy tính bảng lên, đọc liền mười mấy tiếng “haha”.
Khóe môi Văn Y cũng khẽ nhếch:
"Đi thôi, lần sau thấy tên ngốc đó thì tránh xa ra, ngốc còn dễ lây hơn virus, mà đã lây thì không chữa được."
Nhóm nhỏ đi vào cổ trấn tối đó có một nửa quay về, mang theo tin tức mới nhất: tình trạng của viện sĩ Kỷ rất nghiêm trọng, tạm thời không thể di chuyển, càng không chịu nổi việc xóc nảy khi đi đường, hiện tại cần ở lại trong xe y tế để thiết bị theo dõi liên tục.
Ít nhất nửa tháng, họ đều phải ở lại cổ trấn Long An, còn sau đó có rời đi được không thì phải chờ xem tình hình.
Chỗ đóng quân tạm thời của họ không thể ở lại lâu, một khi như vậy, tổng chỉ huy bắt buộc phải tính đến chuyện đưa cả đội lớn vào cổ trấn Long An, phải sắp xếp người dọn sạch zombie quanh khu vực trước.
Văn Y đạt được như ý nguyện, còn Dương Lạc thì không cam lòng chút nào. Anh ta đi tìm tổng chỉ huy để đề xuất riêng, nhưng bị từ chối, đành miễn cưỡng cùng Văn Y tiến vào cổ trấn.
Cả đại đội bắt đầu di chuyển vào cổ trấn Long An.
Tiết Linh thì không tham gia hành động dọn zombie trong cổ trấn, cô ở lại điểm đóng quân tạm bên ngoài cùng vài chiến sĩ phụ trách hậu cần.