Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được

Chương 140

Văn Cửu Tắc đưa Tiết Linh xuất hiện, không ai để ý.

Mọi người từ lâu đã quen với việc hai người luôn kè kè bên nhau, cũng biết rõ họ không gây nguy hiểm gì, tất nhiên, lúc bình thường thì tốt nhất vẫn nên tránh xa một chút.

Vì an toàn của bản thân, cũng để tránh kích thích Tiết Linh.

Khi được Văn Cửu Tắc dắt ra ngoài, Tiết Linh chăm chú quan sát từng khuôn mặt, cố gắng tìm xem có ai quen không.

Đáng tiếc là, họ đều biết cô, nhưng cô lại chẳng nhớ nổi ai.

Văn Cửu Tắc đưa Tiết Linh tới một bãi biển yên tĩnh, cách xa đám đông, nơi có làn nước trong hơn.

“Gào gào gào gào gào!” Tiết Linh hướng về phía biển lúc hoàng hôn, gào lên để xả hết cơn ngột ngạt trong người.

Dòng thủy triều cuộn trào khiến người ta có cảm giác muốn “thả trôi theo dòng nước”. Tiết Linh hét lên rồi lao ra biển, chạy lảo đảo với những bước chân sâu cạn lẫn lộn.

Một con sóng lớn bất ngờ ập đến, quật cô ngã nhào xuống nước.

Văn Cửu Tắc không kịp ngăn lại, chỉ biết nhìn cô bị đánh úp: “…”

Anh vội vàng bước tới, vớt Tiết Linh lên khỏi mặt nước.

Cái còng tay anh vẫn luôn đeo, một đầu giờ lại được khóa lên cổ tay Tiết Linh.

Tiết Linh: “…”

Văn Cửu Tắc rút bảng điều khiển ra viết: “Phòng khi em bị sóng cuốn trôi. Nếu bị cuốn ra biển, tôi còn phải đi lấy thuyền tìm em nữa…”

Tiết Linh không đôi co với anh, làm ngơ với chiếc còng trên tay, trực tiếp nắm lấy tay anh, không để anh viết tiếp.

Rồi lại tiếp tục hét lên, lao vào những con sóng nhỏ.

Văn Cửu Tắc đứng vững như một cây cột trụ, bị cô kéo theo xuống nước. Sóng dập tới tận đầu gối, Tiết Linh chao đảo, nhưng không bao giờ ngã xuống.

Mỗi khi cô mất thăng bằng sắp ngã, anh đều kịp thời nhấc bổng cô lên.

Trên bờ, một nhóm binh sĩ đang nhóm lửa nướng hải sản tại chỗ. Khi Tiết Linh cuối cùng cũng chịu rút khỏi làn nước, cô bước lên bãi cát, nhặt một cành cây nhỏ rồi vẽ bậy lên mặt đất.

“Cứ như một giấc mơ vậy, chớp mắt, đã trôi qua một năm rồi.”

Văn Cửu Tắc gõ gõ trên bảng điều khiển, một câu lạnh nhạt hiện ra: “Đứng lên đi, đừng ngồi bệt trên bãi cát, trông em như một cái đùi gà chiên lăn qua lớp vụn bánh mì ấy.”

Tiết Linh: “…”

Em định nói mấy lời cảm xúc cho đỡ nghẹn lòng, anh nói cái gì vậy?

Cô đứng dậy, bực bội phủi cát trên người.

Rồi hỏi lại: “Một năm qua anh sống thế nào?”

Văn Cửu Tắc: “Rất bận. Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, ngày nào cũng làm việc hai mươi bốn tiếng, không nghỉ lấy một ngày.”

Tiết Linh: “…” Với một zombie thì mức độ công việc này cũng quá sức rồi đấy.

Văn Cửu Tắc: “Em cũng dễ trông mà. Không đưa em ra ngoài thì em đập phá, còn dữ hơn mấy zombie khác. Dắt em đi làm nhiệm vụ thì em đòi cắn người, kéo không nổi.”

Tiết Linh: “…” Nghe quen ghê.

Văn Cửu Tắc: “Ở căn nhà trong khu nghiên cứu không cách âm, em lại hay gào rú ban đêm, hàng xóm xung quanh phàn nàn hoài. Nhưng sau khi thấy em, không ai dám đến chất vấn cả.”

Tiết Linh: “…”

 

Văn Cửu Tắc: “Lúc đi làm nhiệm vụ, không còng em lại là y như rằng em trốn vô giữa đám zombie, đi loạn cả lên. Anh phải phong tỏa nguyên con phố, lục tung mới tìm ra em.”

“Đủ rồi, đừng kể nữa.”

Tiết Linh giật lấy bảng điều khiển của anh, choáng váng vì tốc độ gõ chữ của anh.

Mặt anh gầy đi nhiều, nhưng tay thì nhanh hơn hẳn.

“Là lỗi của em, em xin lỗi, được chưa?”

“Xin lỗi anh, em gây phiền phức cho anh rồi.”

Văn Cửu Tắc nhặt cái que nhỏ cô vứt lại, vẽ lên cát: “Không phiền, chỉ là không có ai cãi nhau với anh, buồn c.h.ế.t đi được.”

Vì buồn nên anh chỉ biết cắm đầu làm nhiệm vụ.

“... Anh thật sự không thấy em phiền à?” Tiết Linh nghe kiểu nói chuyện của anh, biết ngay sự thật chắc chắn còn tệ hơn nhiều so với mấy lời nhẹ nhàng này.

Một năm mấy tháng trôi qua, với cô thì như một giấc mơ mơ hồ, nhưng với Văn Cửu Tắc thì là từng ngày thực sự sống qua, chắc chắn phải trải qua rất nhiều chuyện.

Chỉ nghĩ tới thôi, cô đã thấy nghẹt thở.

“Em chắc chắn đã gây nhiều phiền toái cho anh lắm…” Tiết Linh cúi đầu xuống.

Văn Cửu Tắc dùng ngón tay nâng cằm cô lên, rồi đưa ra bảng điều khiển: “Em gọi ba bữa ăn mỗi ngày là phiền toái?”

Tiết Linh: “…”

Đúng kiểu an ủi của Văn Cửu Tắc.

Mà thật ra nói cũng đúng, xảy ra thường xuyên vậy thì cô cũng không thấy có lỗi gì nhiều nữa.

“Vậy Văn Y thế nào rồi? Phòng thí nghiệm 8027 sao rồi? Còn vaccine kháng virus zombie tiến triển ra sao?” Cô hỏi.

Văn Cửu Tắc: “Chúng ta nói tiếp chuyện em gây phiền toái cho tôi đi.”

Tiết Linh: “Không phải anh vừa nói không thấy phiền sao!”

Văn Cửu Tắc: “Tôi khách sáo với em một câu, em tưởng thật hả? Nghe kỹ đây rồi cảm ơn tôi đàng hoàng.”

Tiết Linh: “Cảm ơn cái đầu anh ấy, giỏi thì vứt em vào thùng rác luôn đi!”

Văn Cửu Tắc đột nhiên im lặng, khiến Tiết Linh bắt đầu tự hỏi có phải mình quá lời không. Thật ra nói một tiếng cảm ơn cũng đâu có sao.

“Chính là kiểu cãi nhau như thế này, rất tốt.” Anh nói sau một hồi im lặng, giơ ngón cái lên, ra hiệu cho cô tiếp tục.

Tiết Linh: “…” Đúng là có bệnh!

Trời tối rồi.

Tiết Linh bước ra khỏi phòng với ý định sẽ nói chuyện nghiêm túc với Văn Cửu Tắc, hiểu rõ tình hình hiện tại. Nhưng cuối cùng, chẳng có gì được nói, chỉ viết đầy những câu linh tinh lên bảng và trên cát.

“Đừng có lôi em đi lan man nữa!” Tiết Linh nhắc nhở. 

“Trời tối rồi, viết gì nữa, tôi không thấy được.” Văn Cửu Tắc viết.

Rõ ràng là anh thấy được, chỉ là cố tình gây sự với cô! Tiết Linh quyết định không nói nữa, quay về tắm rửa.

Toàn thân cô ngâm nước biển rồi lại lăn lên cát, vừa ẩm vừa dính, cảm giác khó chịu cực kỳ.

Phòng nhỏ tạm trú của họ có nước, còn có một bồn tắm nhỏ.

Tiết Linh khóa cửa, ngồi trong bồn vừa kỳ cọ cơ thể, vừa lén đo lại các chỉ số của bản thân…

Bình Luận (0)
Comment