Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được

Chương 141

Cô đã tỉnh lại trong trạng thái kỳ lạ như thế, sau một năm bỗng nhiên khôi phục ý thức, nhưng Văn Cửu Tắc chẳng giải thích gì thêm.

Cửa phòng tắm bị khóa bất chợt vang lên tiếng “cạch”, bị người từ ngoài vặn mở. Văn Cửu Tắc bước vào hết sức tự nhiên, để một ít đồ xuống bên cạnh bồn tắm.

“Dùng sữa tắm và dầu gội này đi, mấy thứ ở đây hết hạn rồi. Đồ ngủ với dép cũng để đây nhé, cần khăn kỳ lưng không?”

Tiết Linh còn đang giữ nguyên tư thế đo cổ, chưa kịp buông thước dây, đã bị anh liếc một cái rồi gõ gõ lên bảng điện tử, một dòng chữ nghiêm túc xuất hiện:

“Đừng treo cổ trong phòng tắm.”

Ai treo cổ?! Anh bị mù à?!

Tiết Linh tức điên, vốc nước hắt về phía anh.

Văn Cửu Tắc đặt đồ xong thì ra ngoài, nhưng lúc đứng ở cửa lại quay đầu, ngón tay gõ nhẹ lên bảng, âm thanh máy móc vang lên:

“Đừng đo lén nữa, dữ liệu cơ thể em hàng tuần đều được lưu lại. Muốn xem thì dùng bảng của em mà tra.”

Nói xong, anh đóng cửa lại.

Tiết Linh: “…”

Cô trượt người nằm xuống bồn, nghẹn lời đến mức muốn hóa thành cá mập lăn lộn trong nước.

Lăn xong lại bò lên, vươn tay lấy chai sữa tắm mà Văn Cửu Tắc đưa tới.

Không ngờ lại là sản phẩm mới do căn cứ phía Bắc sản xuất năm nay, xem ra dây chuyền sản xuất hàng tiêu dùng đang dần hồi phục, thế giới bên ngoài cũng đang dần thay đổi.

Và không chỉ có vậy.

Ngày hôm sau họ rời khỏi nơi này, Tiết Linh mới phát hiện phương tiện quay lại căn cứ phía Bắc của họ… lại là tàu hỏa.

“Đừng ngạc nhiên thế, chỉ một phần rất nhỏ tuyến đường sắt được khôi phục thôi. Chủ yếu là để nối liền một vài căn cứ lớn và thành phố đặc biệt. Người thường không được đi, chỉ nhân sự đặc biệt làm nhiệm vụ mới được.” Văn Cửu Tắc vừa nói vừa đẩy cô lên sân ga.

Thậm chí còn có nhân viên soát vé. Người phụ nữ đeo găng tay, mỉm cười nhận hai chiếc thẻ từ tay Văn Cửu Tắc, quét qua một chiếc máy, rồi trả lại cho anh:

“Rất cảm ơn, nếu trên tàu có vấn đề gì, hai vị có thể tìm tiếp viên ở toa một. Chúc quý khách lên đường thuận lợi, thượng lộ bình an.”

Tàu chỉ có vài toa, toa của Tiết Linh, phần lớn ghế ngồi đều đã tháo bỏ, chỉ còn lại hai chỗ ở đầu toa, phía sau là khoang chở hàng.

Thực chất việc mở lại một phần đường sắt là để phục vụ vận chuyển hàng hóa, không phải chở người.

Mấy binh lính khác cũng lần lượt lên tàu, nhưng họ ở toa khác.

Toa của Văn Cửu Tắc và Tiết Linh là toa hàng riêng biệt, được mở một góc chỉ dành cho hai người, đây vốn là thói quen của anh.

Tiết Linh ngồi xuống, đưa tay về phía Văn Cửu Tắc: “Lúc nãy anh đưa cái gì đấy, cho em xem.”

“Căn cước mới.”

“Căn cước mới? Em cũng có à, đưa đây xem với.”

Trên thẻ có tên tuổi, ngày sinh, căn cứ hộ khẩu của cô.

 

Điều đặc biệt là phần ghi chú: "Đội viên tổ tác chiến đặc biệt căn cứ Bắc Chính", mã số S0.

Bên cạnh là ảnh chân dung, không phải khuôn mặt gầy gò của zombie, mà là hình ảnh thời còn là người, được cắt ra từ tấm ảnh chụp lấy liền mà cô còn nhớ rõ.

Thẻ của Văn Cửu Tắc cũng vậy, chỉ khác mỗi mã số là S9, ảnh cũng được cắt từ cùng một tấm chụp chung.

Tiết Linh nhìn hai tấm thẻ thật lâu, rồi đưa trả lại cho anh.

Văn Cửu Tắc: “Thẻ của em thì tự giữ.”

Tiết Linh lắc đầu, xếp chồng hai thẻ lại: “Anh giữ luôn đi.”

Tàu chạy một ngày một đêm. Dù vẫn chậm hơn nhiều so với thời trước tận thế, nhưng cũng nhanh hơn rất nhiều so với tự lái xe.

Trên đường tàu hầu như không dừng trạm, cũng không đi qua các nhà ga lớn.

Văn Cửu Tắc giải thích: “Mấy trạm lớn lũ zombie tụ nhiều quá, có cái còn nằm chắn ngang đường ray, không đủ người dọn dẹp từng trạm, nên tạm thời phải tránh hết.”

Tiết Linh gật đầu. Trước kia cô từng bị lạc, bò theo đường ray lên một ga tàu cao tốc, lục bản đồ tìm tuyến đường để xác định mình đang ở đâu.

“Tiến độ phục hồi vậy là nhanh lắm rồi. Biết đâu vài năm nữa mọi thứ sẽ khôi phục hoàn toàn.” Cô lạc quan nhận xét.

Văn Cửu Tắc không phản hồi, như thể không nghe thấy.

Xuống tàu rồi, họ vẫn phải lái xe thêm nửa ngày nữa mới về tới căn cứ Bắc Chính.

Khung cảnh trước cổng căn cứ bí mật vẫn như lần đầu cô đến - Tiết Linh ngồi bên ghế phụ, nhìn một hàng lính gác nghiêm nghị.

Chỉ khác là lần này, cô nhận ra được vài người trong số họ.

Thế là cô hạ kính, vẫy tay chào.

Đám lính đồng loạt trợn mắt, biểu cảm nghiêm túc gần như sụp đổ.

Khi xe chạy đi xa, không còn nhìn thấy, Tiết Linh mới rụt đầu vào lại.

Cô trông thấy Văn Y đang đứng dưới lầu nói chuyện với em gái Từ Chi Hoa, cả hai người đều không thay đổi gì nhiều so với một năm trước.

Văn Y ngoái đầu nhìn theo, bắt gặp Tiết Linh đang kéo tay Văn Cửu Tắc, vẫy tay không ngừng, liền bước đến.

Và cô ta ôm Tiết Linh một cái ngắn ngủi.

Sau đó lạnh nhạt nói: “Tốt quá, cô quản lý lại Văn Cửu Tắc giùm tôi. Anh ta đá hỏng bảy cái bàn họp, còn làm hỏng mấy thiết bị trong phòng thí nghiệm của tôi.”

Tiết Linh: “…”

Chưa gì đã bị ném cho một đơn tố cáo.

Căn cứ nghiên cứu không thay đổi nhiều so với hơn một năm trước: phòng thủ nghiêm ngặt, mọi người ai nấy đều bận rộn.

Cách âm của các phòng vẫn tệ như cũ. Tiết Linh vất vả lắm mới cản được Văn Cửu Tắc ngoài cửa, trốn vào phòng thí nghiệm cách âm tốt của Văn Y, định moi chút thông tin mà anh không chịu tiết lộ.

“Văn Y, một năm qua Văn Cửu Tắc có giấu giếm chuyện gì không, làm mấy chuyện gì sau lưng tôi, nói tôi nghe đi?”

Văn Y xưa nay không có khái niệm giữ bí mật giúp Văn Cửu Tắc, nên Tiết Linh vừa hỏi, cô ta lập tức bóc trần hết mọi thứ không giữ lại gì.

Bình Luận (0)
Comment