“... Cách một hai ngày lại chặn tôi ngoài phòng thí nghiệm, hỏi tôi có điều chế ra loại thuốc nào mới có thể giúp cô tỉnh táo lại không... Rõ ràng đã nói là sẽ không gây chuyện, chính miệng nói ra mà như đánh rắm vậy.” Văn Y giữ vẻ lạnh nhạt, chẳng ngại văng tục.
“Sau đó còn chủ động bảo tôi lấy anh ta ra làm vật thí nghiệm. Ban đầu tôi từ chối, vì lúc đó tôi đang bận làm một dự án khác.”
“Rồi anh ta nổi điên, dọa tôi phải chiết xuất thuốc từ tế bào Thái Tuế trong người anh ta. Tôi nói có khả năng sẽ chết, anh ta cũng chẳng thèm nghe… Tôi nghĩ lúc đó anh ta đã điên thật rồi.”
Tiết Linh trầm mặc.
Cô không hề bất ngờ chút nào.
Tận thế đến rồi, cô mới thực sự hiểu rõ con người Văn Cửu Tắc là kiểu gì.
Anh là kiểu người, nếu thấy nhớ cô, cho dù cô có c.h.ế.t rồi, bị chôn rồi, anh cũng sẽ đào mộ lên chỉ để nhìn cô thêm lần nữa - một gã thần kinh chính hiệu.
Những gì anh để tâm thì rất ít, nhưng một khi đã để tâm thì lại cố chấp đến mức cực đoan.
“Thật ra, loại thuốc cô dùng lần này, tôi không chắc nó sẽ có tác dụng đâu. Cô tỉnh lại được là một chuyện ngoài dự đoán, có thể nói là may mắn ngoài ý muốn.” Văn Y nói: “Nhưng loại may mắn này không thể lặp lại đâu, cô nên chuẩn bị sẵn tâm lý, Tiết Linh.”
Tiết Linh gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng để Văn Cửu Tắc chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Hai người lại nói chuyện thêm một lúc, sau đó cô rời khỏi phòng thí nghiệm cách âm tốt của Văn Y, phát hiện Văn Cửu Tắc đang đứng bên ngoài nói chuyện với Hách đội trưởng.
Hèn chi nãy giờ không bị anh cắt ngang, thì ra là bị “câu” mất rồi.
“Bên thành phố Tế Châu tình hình ngày càng tệ, zombie biến dị ở đó nhìn chung dữ dằn hơn mấy nơi khác. Cuối năm ngoái đã phát hiện động vật nhiễm bệnh, năm nay tình hình lại càng nghiêm trọng...”
Tiết Linh đi đến gần, vừa hay nghe thấy vài câu, hình như đang nói đến một nhiệm vụ rất khó khăn.
Hách đội trưởng thấy cô, liền ngưng lại, dùng giọng dịu dàng tổng kết: “Tóm lại, tôi hy vọng cậu có thể cân nhắc thêm về nhiệm vụ lần này.”
Sau đó ông quay sang nhìn Tiết Linh, nở nụ cười hiền lành: “Tiết Linh, rất vui vì cô đã hồi phục.”
Ông hỏi thăm sức khỏe cô, nói thêm vài câu động viên, mọi thứ đều theo đúng quy trình một vị lãnh đạo kỳ cựu.
Cuối cùng, ông nói: “Trong năm qua, chúng tôi đã xây dựng một bia công huân, ghi lại nhiều chiến công và đóng góp của các chiến sĩ. Cả hai người đều có tên trên đó, khi nào rảnh có thể qua xem.”
Bia công huân được dựng ở phía sau căn cứ nghiên cứu bí mật, bên cạnh còn có khu vực chôn cất liệt sĩ và bia tưởng niệm.
Trong đó có nhiều chiến sĩ đã hy sinh vì tương lai loài người sau tận thế. Nhưng cũng có rất nhiều ngôi mộ chỉ là áo quan tượng trưng, vì phần lớn t.h.i t.h.ể không thể đưa về.
Tiết Linh đi trên con đường lát gạch sạch sẽ, ngẩng đầu nhìn thấy tên mình được khắc trên tấm bia cao lớn.
“Tiết Linh, Văn Cửu Tắc – tháng 8 năm 3037, hoàn thành nhiệm vụ cứu trợ tại thành phố Hóa Hưng...”
“Tiết Linh, Văn Cửu Tắc – tháng 7 năm 3037, hoàn thành...”
“Tiết Linh, Văn Cửu Tắc...”
Cô nhìn thấy liền mấy dòng như vậy, không khỏi quay đầu nhìn Văn Cửu Tắc đầy nghi hoặc.
Chẳng phải khoảng thời gian đó cô vẫn đang mất trí sao? Sao vẫn được tính là làm nhiệm vụ, thậm chí còn đặt tên cô lên trước?
Theo những ghi chép khác, người được khắc tên đầu tiên thường là đội trưởng – người có công lớn nhất.
Văn Cửu Tắc nói: “Có gì lạ đâu, em đúng là đi làm nhiệm vụ với tôi mà.”
Tấm bia này đã được lên kế hoạch dựng từ vài tháng trước, khi đó còn đến hỏi ý kiến Văn Cửu Tắc. Nhưng anh xưa nay chẳng quan tâm danh tiếng, trả lời đội trưởng Thẩm Chương rằng: “Đừng khắc tên tôi, nếu cần khắc thì khắc tên Tiết Linh.”
Dù sao thì cô thích mấy thứ này hơn.
Về sau Thẩm Chương không hỏi thêm nữa, và giờ anh mới biết họ vẫn khắc tên hai người vào chung.
Tiết Linh cảm thấy mình đang mang lấy vinh quang không thuộc về mình. Cô liếc nhìn Văn Cửu Tắc, ánh mắt đầy băn khoăn. Anh lập tức hiểu cô đang nghĩ gì.
“Mấy nhiệm vụ đó, em là người có công lớn nhất.” Văn Cửu Tắc nói.
Chính vì em, tôi mới nhận hết mấy nhiệm vụ ấy.
Chỉ khi cống hiến đủ nhiều, Hách đội trưởng, viện trưởng Vinh Lan Gia... mới cho phép anh quấy rầy Văn Y, đồng ý cho Văn Y sử dụng những loại thuốc thử mới quý hiếm nhất lên người cô.
Anh xem đó là một sự trao đổi công bằng, nhưng anh biết, Tiết Linh sẽ cảm động, giống như việc cô sẽ thấy hạnh phúc khi thấy tên mình được khắc trên bia tưởng niệm.
Từ nhỏ đã sống trong môi trường được người khác tiếp nhận, Tiết Linh có cảm giác thuộc về, có trách nhiệm, khác với anh.
Văn Cửu Tắc hiểu rõ việc Hách đội trưởng để họ nhìn bia công huân là có ý gì – một cách khuyên nhủ uyển chuyển mà rõ ràng.
Anh tin Tiết Linh cũng nghe được lời mời nhận nhiệm vụ ở thành phố Tế Châu vừa nãy.
Anh đang chờ cô chủ động nhắc đến.
Nhưng không ngờ, cô hoàn toàn im lặng, như thể chưa từng nghe thấy.
“Em không hỏi nhiệm vụ ở Tế Châu à?” Văn Cửu Tắc chủ động lên tiếng.
Tiết Linh đang lục tìm dây lưng trong tủ quần áo. Giờ cô không cần giảm cân nữa, dây lưng phải cột thật chặt, mấy cái thắt lưng của binh lính trước kia cài hết cỡ cũng vẫn rộng.
Cô vùi đầu trong đống quần áo xấu xí chẳng có chút ký ức nào, vừa lục lọi vừa đáp lời: “Anh không muốn làm thì đừng làm.”
“Anh đã làm đủ nhiều rồi.”
Khi Hách đội trưởng đề cập, Văn Cửu Tắc không phản ứng gì, nghe giọng ông thì hình như đây chẳng phải lần đầu bị từ chối.
Nhiệm vụ ở thành phố Tế Châu, thật ra Văn Y cũng từng nhắc đến, dường như cũng muốn cô khuyên Văn Cửu Tắc.
Nhưng khi Tiết Linh nhìn thấy gương mặt gầy gò, những vết thương đỏ sậm trên da anh – thứ mà anh đã phải chịu đựng, cô không muốn khuyên nữa.
Không nên như vậy. Đó không phải là trách nhiệm của Văn Cửu Tắc. Không thể chỉ vì anh bị thương rồi không chết, mà mọi người liền mặc định giao hết những nhiệm vụ nguy hiểm nhất cho anh.
Anh cũng sẽ bị mài mòn như cô mà thôi.
Anh có quyền được từ chối.
“Họ nói tình hình Tế Châu rất nghiêm trọng, em nghe rồi, tôi cứ nghĩ em sẽ lo lắng thay họ ngay lập tức.” Văn Cửu Tắc hơi ngạc nhiên trước việc Tiết Linh đột nhiên biến mất tinh thần trách nhiệm.
Tiết Linh quay lưng về phía anh, như thể rất bận rộn với đống đồ trong tủ, một lúc sau, tiếng nói từ máy tính bảng truyền ra: “Em giờ chỉ lo cho anh thôi.”