Bọn họ cuối cùng tìm thấy đám người kia ở nhà ăn tầng ba.
Đám này đã uống đến choáng váng, chỉ mải mê ăn mừng những tháng ngày khốn khổ cuối cùng cũng kết thúc, chẳng ai nhớ ra phải gửi tin cho Văn Cửu Tắc.
“Là vô tình quên thật hay cố tình vô tình quên thế?” Anh nhìn mấy gương mặt quen đang phát rồ quanh bàn ăn, nhếch môi hỏi.
Tiết Linh nói: “Có khi họ đang ăn mừng chuyện chúng ta đoàn tụ đó.”
Văn Cửu Tắc cười khẩy, sắc bén hỏi: “Có phải họ nói xấu anh trước mặt em không?”
“Đừng tin mấy người này. Lúc anh bị đưa đến đây giải đông, bọn họ còn định nghiên cứu anh, muốn đăng ký anh làm vật thí nghiệm cơ. Sau này tra ra được thân phận, mới tiếc nuối từ bỏ ý định ban đầu. Nhưng suốt một thời gian dài sau đó vẫn muốn anh phối hợp làm thí nghiệm.”
“Anh mất vài năm mới khiến họ chịu ngoan ngoãn lại.”
Anh đúng là không khách sáo gì với họ, tiện tay đánh thức hai người đang nằm gần nhất.
Chỉ một khuôn mặt lạnh lùng như Diêm Vương đòi mạng là đủ làm người ta sợ đến tỉnh rượu.
“Gọi hết bọn họ dậy, anh muốn xem phương án phục sinh mà các người đang áp dụng cho Tiết Linh.” Anh nói.
Nhân lúc họ tỉnh rượu, Văn Cửu Tắc đưa Tiết Linh về lại phòng bệnh.
Vừa bước vào, anh liếc sơ rồi nói: “Chuyển sang phòng anh từng ở đi.”
Tiết Linh không có ý kiến, dù gì cũng chỉ là nơi ở tạm, chỗ nào chẳng như nhau.
Chắc anh quen thuộc nơi này hơn, phòng của anh hẳn cũng thoải mái hơn.
“Phòng của anh được giữ lại đến tận bây giờ à?” Cô chỉ cầm theo một quyển sách do một nghiên cứu viên đưa cho, chẳng có gì cần thu dọn cả.
“Thỉnh thoảng anh vẫn về đây ở nên luôn có một phòng để lại.”
Văn Cửu Tắc nhìn thấy quyển sách trên tay cô.
“Em đã đọc phần liên quan đến Văn Y rồi?”
“Ừm, họ bảo có một chương viết về cuộc đời Văn Y, nên em lật thử xem.”
“Có phải họ cũng nói với em, khu Bắc Phong bây giờ vốn được xây dựng lại từ căn cứ Bắc Chính trước đây, còn Viện Nghiên cứu số Một hiện tại cũng là nơi mà ngày xưa viện sĩ Văn Y từng làm viện trưởng?”
Anh nhận lấy quyển sách trong tay cô: “Đừng vì chút lời ngon tiếng ngọt là thấy có thiện cảm với họ.”
“Bảy đại khu thì ba khu có nguồn gốc từ căn cứ Bắc Chính. Việc Văn Y làm viện trưởng là chuyện từ mấy trăm năm trước rồi. Đám người bây giờ chẳng phải môn sinh đồ tôn của chị ấy đâu. Họ nói vậy chỉ để lấy lòng em thôi.”
Tiết Linh nhìn sắc mặt anh, trong lòng lại nghĩ: Phải chăng anh cũng từng thấy gần gũi vì những lời này, rồi lại thất vọng, nên mới cảnh báo em như thế?
Phòng bệnh của Văn Cửu Tắc nằm ở cuối hành lang tầng này. Anh đi trước, đưa tay đẩy cửa.
Tiết Linh chỉ liếc qua liền c.h.ế.t trân.
“Anh… anh từng ở trong căn phòng thô sơ thế này á?”
Một nghiên cứu viên vừa mới tỉnh và chạy đến đúng lúc nghe thấy câu đó, không nhịn được giải thích: “Là anh ấy tự tay phá ra đấy!”
Bọn họ chưa từng thấy ai cảnh giác cao đến mức này, không tin bất kỳ ai, thậm chí còn tự tay đập nát phòng bệnh đã được sửa sang để ở trong dạng thô.
Văn Cửu Tắc đáp: “Biết đâu trong góc phòng có lắp camera thì sao, dọn sạch sẽ mới yên tâm.”
“Đó là để theo dõi tình trạng bệnh nhân theo thời gian thực, là nhu cầu điều trị! Phòng nào cũng có! Với lại anh không chỉ phá camera thường, đến cả thiết bị theo dõi dữ liệu của chúng tôi cũng bị tháo!” Nghiên cứu viên tức tối.
“Anh biết chứ. Nhưng phục sinh không cần đến ngần ấy dữ liệu.” Văn Cửu Tắc thẳng thắn vạch trần mánh khoé, lộ ra thái độ cứng rắn khó đối phó. “Phương án điều trị của Tiết Linh, đưa đây.”
Bộ dạng anh bây giờ chẳng khác nào một bác sĩ dày dạn kinh nghiệm. Vừa mở xem đã chỉ ra ngay: “Bảy ngày là quá muộn. Ngày mai làm luôn.”
Nghiên cứu viên phụ trách lập phương án cố gắng tranh luận: “Là để điều chỉnh trạng thái cho cô ấy, trong bảy ngày này có thể dần thích nghi lại với cơ thể…”
“Đừng hòng qua mặt tôi. Tôi biết rõ trình tự này, một ngày là đủ. Mấy người muốn kéo dài thời gian để thu thập thêm dữ liệu cơ thể cô ấy đúng không? Thấy không moi gì được từ tôi, lại tính giở trò với cô ấy?”
Nghiên cứu viên bị chặn họng: “… Chỉ là một ít dữ liệu thôi, tình trạng của hai người quá đặc biệt…”
“Làm theo lời tôi. Dám làm chuyện thừa, tôi phá sập tòa nhà này.” Văn Cửu Tắc điềm nhiên nói.
Là thành viên của tổ dị thường, anh hoàn toàn có khả năng làm được. Và cũng chẳng hề e sợ hậu quả vì sự bốc đồng của mình.
Văn Cửu Tắc không ưa cái gọi là “đặc biệt”. Đặc biệt đồng nghĩa với nguy hiểm.
Cũng vì bọn họ quá đặc biệt, nên ngày xưa đến cả Văn Y cũng không thể làm gì, chỉ đành lần lữa hoãn lại việc giải đông, cuối cùng bất lực mà đóng băng mãi mãi.
Cũng vì sự đặc biệt đó, sau khi Văn Y mất, họ trở thành đối tượng bị săn đón khắp nơi, bị chia cắt và lưu lạc khắp các vùng.
Dù viện nghiên cứu số Một khu Bắc Phong bây giờ không thực sự làm hại anh, nhưng chỉ cần có ý định nghiên cứu, anh sẽ lập tức tỏ ra nguy hiểm để cảnh cáo.
Trong mười năm đi tìm Tiết Linh, anh đã thấy vô số phế tích của các phòng thí nghiệm cũ kỹ.
Trong hơn hai trăm năm trước, nghiên cứu tư nhân phi pháp từng rất phổ biến. Người đông lạnh trong buồng cryo chính là những vật mẫu lý tưởng nhất.
Chỉ đến vài chục năm gần đây mới bắt đầu lập pháp và cấm hoàn toàn, nhưng vẫn còn bóng tối lén lút chưa bị dọn sạch.
Vì vậy, Văn Cửu Tắc buộc phải diệt trừ mọi khả năng xấu từ trong trứng nước, không để họ nảy sinh ý nghĩ nghiên cứu dù chỉ là một chút.
Dưới áp lực của anh, toàn bộ nghiên cứu viên bị ép thức trắng đêm để làm việc, chuẩn bị thuốc và tiến hành mọi bước cho quá trình phục sinh vào ngày mai.
Trong khi chờ đợi điều trị, Tiết Linh ngồi trên giường, tiếp tục lật xem quyển sách kia.
Người xưa cô biết, ngoài Văn Cửu Tắc, chỉ còn lại Văn Y là có chút tin tức.
“Họ nói bức ảnh này là của Văn Y.” Cô lật đến một trang, đưa cho Văn Cửu Tắc xem.
Trong ảnh là một cụ bà tóc bạc trắng, nét mặt hiền hòa nhìn vào ống kính, như đang giao hòa ánh mắt với người cũ đến từ quá khứ.
Tiết Linh giọng hơi trầm xuống: “Cảm giác như chỉ mới chợp mắt một cái, lúc ngủ cô ấy vẫn còn trẻ, mở mắt ra thì cô ấy đã già rồi.”