Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được

Chương 156

Văn Cửu Tắc ngồi trước mặt cô, vòng tay ôm lấy cô, giọng điệu thản nhiên:

“Không phải là già đi, mà là đã c.h.ế.t rồi.”

Tiết Linh im lặng.

Văn Cửu Tắc đã từng xem qua bức ảnh đó, thậm chí còn xem cả nhiều tư liệu liên quan đến Văn Y hơn nữa.

“Hồi đó cô ấy ăn nói sắc bén, mặt mũi lúc nào cũng lạnh tanh, không ngờ về già lại thành một bà lão hiền từ, cười dịu dàng như thế này,  chắc chắn là đang diễn.”

Tiết Linh không nhịn được, đưa tay đập vào vai anh một cái.

Cô nói nhỏ: “Nếu sớm biết đó là lần cuối gặp cô ấy, em đã chào tạm biệt tử tế rồi.”

“Chào tạm biệt thì có gì khó đâu.” Văn Cửu Tắc nói: “Đợi em khỏe lại, anh đưa em đến thăm mộ cô ấy. Có mã QR, quét vào là tương tác được bằng VR.”

Tiết Linh: “…”

Văn Cửu Tắc cầm lấy quyển sách từ tay cô, chỉ cho cô hàng chữ dưới ảnh: “Thấy năm sinh năm mất chưa? Cô ấy mất năm 3089, sống đến 80 tuổi, ra đi thanh thản.”

“Anh đọc nhật ký của cô ấy rồi, cuối đời có học trò vây quanh, được chăm sóc đầy đủ, cả đời làm điều mình yêu thích, được người khác kính trọng… Không cần tiếc thương cô ấy làm gì, tụi mình mới là những người thảm hơn.”

“… Cô ấy còn để lại nhật ký à? Em cũng muốn xem.”

“Ra khỏi đây rồi anh cho em xem.”

Trước khi được đẩy vào buồng điều trị, Tiết Linh giơ tay ra với anh.

“Không cần lo gì cả, anh sẽ ở đây trông em.” Văn Cửu Tắc nói.

Cô nghĩ đến anh, nghĩ đến dáng vẻ anh giống như một con thú hoang, mỗi khi bị thương lại càng cảnh giác và nhạy bén hơn.

Lúc anh làm điều trị phục sinh, là một mình, không ai bên cạnh. Không biết lúc đó, anh có sợ không?

Lần điều trị thứ hai cũng giống như lần đầu, trong quá trình hoàn toàn hôn mê, không có cảm giác gì.

Nhưng khi ngồi dậy, cô thấy rõ làn da mình đã trắng hồng trở lại, lòng bàn tay vốn khô quắt giờ đã đầy đặn, mềm mại.

Cô đưa tay chạm vào má, mịn màng, có độ đàn hồi.

“A…” Cô thử phát ra âm thanh, cổ họng không còn cảm giác khô rát như trước nữa.

Trước mặt là một tấm gương, cô nhìn thấy chính mình - mái tóc đen nhánh buông xuống vai, trừ đôi mắt vẫn là màu đỏ, mọi thứ khác đều trở về dáng vẻ trước kia, khi cô còn là con người.

Văn Cửu Tắc đứng bên cạnh.

Tiết Linh nhìn sang anh, cười nhẹ như vừa bừng tỉnh sau giấc mộng: “Giờ em mới thật sự cảm nhận được… chúng ta đã gặp lại… trong một thế giới mới.”

Vừa dứt lời “gặp lại”, nước mắt đã lăn dài trên má, từng giọt không dứt.

Cô nhìn giọt nước mắt rơi lên tay mình, sững sờ: “Em có thể khóc rồi.”

Cô quay đầu nhìn Văn Cửu Tắc, định cười một chút… nhưng đột ngột bật khóc nức nở, khóc đến mức chẳng còn hình tượng gì nữa.

Như thể phải khóc bù lại tất cả những năm tháng làm zombie không thể rơi lệ.

Tất cả những lúc tuyệt vọng, đau khổ, bao lần kìm nén mà không khóc được, giờ phút này, vỡ òa.

Cô không thể kiểm soát được cảm xúc nữa.

“Tiết Linh.” Văn Cửu Tắc gọi tên cô mấy lần, nhưng chỉ đổi lại tiếng cô khóc nức nở, chẳng còn quan tâm đến ai hay bất cứ điều gì.

 

Anh đến gần, nắm lấy tay cô. Tiết Linh như người c.h.ế.t đuối vớ được khúc gỗ, ôm chặt lấy anh, ngã vào lòng anh, khóc òa lên.

Văn Cửu Tắc bế cô lên, đi đến một góc vắng không người, vuốt lưng cô, lau khuôn mặt đang đỏ bừng của cô.

Tiết Linh khóc thật lâu, hàng mi ướt đẫm, mắt gần như không mở ra nổi.

Dần dần, tiếng khóc nhỏ lại, cô chỉ còn nức nở vài tiếng đứt quãng như “không còn nữa rồi”, “mẹ ơi”, “Văn Cửu Tắc”…

Nước mắt vẫn tuôn không ngừng, như thể mãi không thể cạn.

Cô khóc dữ dội đến mức khiến người ta lo rằng cô sẽ mất hết nước trong cơ thể.

Văn Cửu Tắc nói với cô mấy câu mà không thấy cô phản ứng, bỗng cúi đầu, hôn lên mắt cô.

Những giọt nước mắt chưa kịp rơi bị anh hút đi, cảm giác ghê rợn đến mức khiến Tiết Linh sợ hãi mà tỉnh táo lại.

“... Anh đang làm gì đấy?”

“Đừng khóc nữa, khóc hỏng mắt rồi.”

Tiết Linh hơi ngả đầu ra sau, đưa tay lên lau nước mắt vẫn chưa kịp khô.

Văn Cửu Tắc giữ lấy eo cô, kéo cô đang muốn né tránh quay lại, tay còn lại mở ống tiêm.

“Anh truyền dịch cho em, mất nước quá nhiều sẽ tổn hại cơ thể. Nhắm mắt lại.”

Tiết Linh thấy anh định chích vào cổ mình, dựa vào anh, nhắm mắt.

Không đau, chỉ thấy lạnh lạnh ở chỗ bị chích.

Một lát sau, Văn Cửu Tắc bảo cô ngồi thẳng, cúi đầu hôn lên chỗ vừa chích.

“Xong rồi.” Anh vứt ống tiêm rỗng đi, nắm lấy má cô.

“‘Bất tử giả’ không thật sự bất tử. Ít ra, chúng ta sống lâu hơn Văn Y, sống quá tám mươi tuổi… lần sau đừng khóc dữ dội như vậy nữa.”

Tiết Linh lặng đi, như thể hồn bay khỏi xác sau cơn đại khóc, đầu tựa vào n.g.ự.c anh, vài phút sau bỗng ngẩng đầu hỏi:

“Sao tim anh không đập?”

“Bị em dọa cho ngừng đập rồi.”

“... Của em cũng không đập mấy.”

“Em càng khóc nó càng không đập. Em thử khóc nữa xem?”

Tiết Linh cảm thấy anh lại bắt đầu nói linh tinh, nhưng cô tạm thời không muốn truy cứu, dựa vào vai anh nghỉ ngơi.

Vai anh ướt đẫm, cô liếc qua, thấy áo anh toàn là vết nước, đặc biệt là bả vai, chắc có thể vắt ra nước luôn.

Cô xê dịch đầu, dựa sang vai bên kia còn khô.

Lúc đó cô mới để ý, bây giờ đang là buổi chiều, tòa nhà đối diện ánh lên sắc vàng rực rỡ, dưới lầu là một rừng cây hòe đang vào mùa nở hoa, vàng óng rực rỡ.

Bầu trời xanh lam và sắc vàng chan hòa khiến cả thế giới trở nên rực rỡ tươi sáng.

Ở thành phố Du cũng có rất nhiều cây hòe.

Nghĩ đến đây, Tiết Linh lại ôm chặt lấy bờ vai rộng của Văn Cửu Tắc, níu lấy áo anh.

“Anh tỉnh lại trước em mười năm.” Văn Cửu Tắc kéo cô ra, để cô ngồi lên đùi mình, nhìn vào mắt cô nói: “Em biết điều đó có nghĩa là gì không?”

Bình Luận (0)
Comment