Sau Khi Bỏ Rơi Apollo - Hề Thụ

Chương 100

"Thật sự xin lỗi! Là lỗi trong công việc của tôi, tôi hoàn toàn không có ý xúc phạm cô. Hôm qua đồng nghiệp của tôi là người đọc tên trên nhãn quà, còn tôi chỉ lo phân loại, tôi đã không kiểm tra lại họ tên kỹ càng, lơ đãng để nhầm hộp quà dành cho 'nhân viên hậu cần xuất sắc' vào phần quà của cô. Người đó cũng tên là Cassandra, nhưng viết bằng chữ C. Cô Rowan, bà Leto, tôi thật sự xin lỗi!"

Kassandra nhìn người nhân viên trẻ đang liên tục xin lỗi, nhưng thậm chí cô không còn sức để tức giận.

Người quản lý cấp trên của anh ta lạnh lùng nói: "Đủ rồi."

Nhân viên cúi đầu: "Tôi sẽ xin nghỉ việc..."

"Không cần thiết, cậu chỉ đang làm công việc của mình thôi." Kassandra đáp, rồi quay thẳng sang nhìn Leto.

Người phụ nữ tóc vàng sang trọng chớp mắt chậm rãi, vẻ áy náy: "Cưng à, để cháu gặp phải chuyện không vui thế này, thật sự xin lỗi cháu." Nói rồi bà nhận lấy từ tay thư ký một hộp quà khác màu vàng nhạt: "Đây mới là món quà nghị sĩ chuẩn bị cho cháu."

Kassandra không nhận lấy, ngược lại bật cười: "Để cháu đoán thử xem trong đó là gì."

Leto khựng lại. Nụ cười của Kassandra mang theo chút giễu cợt, cao ngạo, khiến bà cảm thấy bối rối và khó chịu.

"Một chiếc áo len – không, là chiếc áo len đó, đúng không?" Không đợi ai xác nhận, Kassandra lấy điện thoại ra, nhướng mày như thể vừa nhận ra điều gì đó, lẩm bẩm: "Nhiều cuộc gọi nhỡ thật đấy."

Cô lập tức mở danh bạ, nhắn tin cho người trong mục "Thằng khốn":

"Anh bị trật chân rồi"

"Gọi điện cho em"

Chưa đầy hai phút sau, "thằng khốn" gọi lại.

Kassandra nhìn về phía Leto và những người khác, áy náy gật đầu, rồi đi sang một bên để nghe máy.

"Em gái à, toang rồi!! Anh bị trượt chân trong bồn tắm, trẹo mắt cá! Không sao đâu, chắc không gãy xương, nhưng anh không tự xuống cầu thang được. Hẹn khám thì hết chỗ, mà đi cấp cứu thì chắc hơi quá, nói chung em về nhanh đi, đau chết được—"

Alexei đọc thoại một tràng y như kịch bản.

Từng là dân kịch mà.

Kassandra hít một hơi: "Trời ơi, em về ngay. Anh có chắc không cần gọi xe cấp cứu chứ?"

"Ừ ừ ừ, dĩ nhiên là không cần. Em lái xe cẩn thận, thôi tốt nhất gửi xe ở bãi nào tử tế, anh ra đón em."

Kassandra nhắc anh về "tình huống hiện tại": "Anh bị trật chân mà."

"Á!" Thằng anh giả vờ rên rỉ, "Tóm lại là em về liền đi!"

Lúc Apollo quay lại, mặt lạnh như trời giữa tháng Mười Hai.

"Giờ này mới về, điện thoại không nghe, tin nhắn cũng không trả lời." Artemis ngồi ở bậc thềm ngoài hành lang, hoà vào bóng cột đổ xuống nền, khiến Apollo suýt nữa giật mình.

"Cuộc 'nói chuyện thân mật' với cha kéo dài quá," Anh nghiến răng, giật phăng chiếc mũ len phủ đầy sương mỏng, vừa vuốt tóc vừa rút điện thoại ra, "Có chuyện gì à?"

"Anh trai của bạn gái em bị trẹo chân, cô ấy về thành phố rồi. Cỡ nửa tiếng trước."

"Cái gì?!"

"Bề ngoài là vậy thôi." Artemis nói thêm, giọng nhàn nhạt.

Đồng tử Apollo co rút: "Bề ngoài?"

Cô chị sinh đôi nhướng mày đầy ẩn ý: "Em thật sự không nhận ra gì sao?"

Apollo đã quay người chạy về phía phòng khách. Cả Kassandra và hành lý của cô đều biến mất. Trên bàn chỉ còn vài món quà Giáng Sinh chưa mở, dây ruy băng bị tháo dở vắt chéo trông thật lộn xộn.

Anh quay lại, đứng chết trân.

Artemis dựa vào khung cửa: "Cô ấy nhận được một hộp quà ghi sai tên, bên trong lại là quà giống nhân viên hậu cần nhận được— không, nói chính xác thì cao cấp hơn một chút. Nói là nhầm lẫn, rằng có một Cassandra khác trong bộ phận hậu cần. Nhưng thật sự có người tên vậy sao? Chị không nhớ là có."

Apollo gần như nghiến ra từng chữ: "Là ai làm?"

Artemis nhìn anh bằng ánh mắt như đang cười giễu.

Mắt anh lóe lên dữ dội, khuôn mặt chưa kịp ấm lên đã lại trắng bệch. Anh không nói gì, quay đầu bỏ đi.

"Em đi đâu? Cô ấy đi nửa tiếng trước rồi, có đuổi theo cũng chẳng kịp đâu."

Apollo khựng lại, ngón tay run rẩy khi soạn tin nhắn.

Nhắn đi nhắn lại, vẫn không thể diễn đạt được như ý, cuối cùng anh gọi thẳng.

Không ai bắt máy. Chuyển vào hộp thư thoại.

"Kate, làm ơn nghe hết lời anh nói. Chuyện này rất quan trọng. Anh rất xin lỗi. Em chắc chắn đang giận lắm, cũng rất tổn thương. Anh... anh không ngờ lại xảy ra như vậy. Anh sẽ giải thích, anh hứa. Về đến nhà rồi thì nhắn cho anh một tin, hay gọi một cuộc—gì cũng được, làm ơn. ...Anh yêu em."

Kết thúc cuộc gọi, Apollo xoay người bước nhanh.

"Em đi đâu?"

Anh đã chạy thẳng lên lầu rồi.

Leto đang ngồi trước bàn trang điểm, quay đầu liếc nhìn, cằm khẽ hạ xuống với vẻ không hài lòng: "Dù thế nào đi nữa, con cũng nên nhớ gõ cửa trước."

"Vì sao con phải làm thế?" Giọng Apollo không lớn, nhưng lạnh như băng. Khi anh xúc động, ngược lại càng không thể hiện trên nét mặt – chỉ còn đôi mắt ánh lên tia lạnh lẽo.

"Không phù hợp. Cha con hẳn đã phân tích rõ lý do với con rồi. Nhìn vẻ mặt con, cuộc nói chuyện giữa hai người chắc chẳng hiệu quả gì – toàn là cãi vã, đúng không?"

Lồng ng.ực Apollo phập phồng dữ dội, giọng cũng bắt đầu mất kiểm soát: "Cha cần một người làm nền cho cái vỏ bọc gia đình kiểu mẫu, và chẳng ai hợp hơn con – cậu con trai đẹp đẽ hoàn hảo. Nên con cũng phải có một người yêu 'phù hợp với hình ảnh' để cùng xuất hiện trước công chúng, và mọi người cho rằng Kassandra không hợp. Nghe cho kỹ – đây là lời của thế kỷ 21 đấy sao? Bảo thủ thì cũng vừa vừa thôi chứ – đến cả con cái Đảng Bảo thủ cũng không cần phải lấy người trong cùng giới!"

"Con không cần phải hét. Mẹ vẫn nghe rất rõ."

Leto cuối cùng cũng đặt tạp chí xuống, quay lại nhìn anh, giọng bình thản nhưng lạnh đến rợn người.

"Chuyện này không liên quan đến xuất thân. Cô ấy rất giỏi – điều đó không ai phủ nhận. Nhưng không hợp là không hợp."

"Tại sao?!"

Leto im lặng một nhịp, rồi đáp: "Cô ấy có chính kiến, có tham vọng riêng, và rõ ràng là sẽ không lấy gia đình này làm ưu tiên hàng đầu. Một cô gái như vậy không thể sống trong kiểu gia đình này – hoặc cô ấy bị hủy hoại, hoặc chúng ta bị hủy hoại bởi cô ấy. Mẹ tưởng con hiểu điều đó. Nên khi con bảo sẽ mời cô ấy về đây đón Giáng Sinh, mẹ thật sự đã rất ngạc nhiên."

Apollo hít sâu: "Tên cô ấy là Kassandra. Cô ấy có tên."

"Con có thể yêu Kassandra, nhưng cô ấy sẽ không bao giờ là người phù hợp để cưới. Cứ kéo dài như thế này chỉ làm cô ấy chịu thiệt. Tuổi xuân của con gái là thứ không thể lãng phí. Đừng để cô ấy hy vọng viển vông rồi thất vọng ê chề. Tốt nhất là chia tay sau khi tốt nghiệp."

Môi Apollo mím lại thành một đường vặn vẹo, nắm tay siết trên khung cửa, các đốt ngón tay kêu răng rắc.

Anh nhìn mẹ mình như thể lần đầu tiên thật sự thấy rõ con người bà, trừng mắt, nói bằng giọng thấp đến gần như nghẹn: "Con chưa bao giờ đồng ý làm công cụ cho hình ảnh chính trị của cha. Nhưng ông ấy luôn mặc định sẽ đến lúc con phải chấp nhận. Con tưởng... mẹ ít nhất cũng sẽ đứng về phía con trong chuyện này. Sao đến mẹ cũng—"

Leto chẳng hề dao động, chỉ bình thản đáp: "Con được nuông chiều quá mức rồi."

Anh suýt tưởng mình nghe nhầm: "Cái gì cơ?"

Leto khẽ cười, trong nụ cười có chút gì mệt mỏi: "Có lẽ mẹ đã sai. Con thông minh quá sớm, mọi thứ đối với con đều dễ như trò chơi. Mẹ không nên lơ là, để rồi khiến con đến tận tuổi này vẫn ngây thơ nghĩ rằng mình có thể làm mọi thứ theo ý thích. Con à, đời không vận hành như thế."

Apollo nhìn mẹ, lắc đầu, rồi bỗng bật cười khẩy: "Thì ra tất cả những gì con có được đến giờ đều có giá. Những câu nói kiểu 'con chỉ cần muốn là mẹ sẽ tạo điều kiện', toàn là dối trá. Và bây giờ là lúc con phải trả nợ – đúng không?"

"...Mẹ, con chưa từng nghĩ sẽ có ngày nói với mẹ những lời như thế này."

Leto lặng lẽ nhìn anh.

"Có lẽ con đúng là ngây thơ thật. Ngây thơ đến mức luôn tin mẹ, luôn nói thật với mẹ, chưa bao giờ giấu điều gì. Con tưởng mẹ không giống cha – con tưởng mẹ sẽ ủng hộ con vô điều kiện."

Đôi môi người phụ nữ quý tộc mang gương mặt giống hệt Apollo khẽ run. Nhưng cuối cùng, bà không nói gì cả.

"Được thôi, mẹ không thích Kassandra, con không cản mẹ. Mẹ muốn dùng tiêu chuẩn của mình để đánh giá cô ấy – con cũng chẳng thể ngăn. Nhưng tại sao lại phải nhục mạ cô ấy? Mẹ nghĩ rằng đẩy cô ấy đi như thế thì con sẽ ngoan ngoãn nghe lời à?"

"Làm vậy, với cô ấy cũng dễ chịu hơn."

Giọng Apollo đột ngột vút lên: "Dễ chịu?!"

"Để mẹ và cha con trở thành kẻ xấu, cắt đứt hy vọng cuối cùng của cô ấy – ít nhất cô ấy sẽ không phải thất vọng về con."

Anh nói, giọng khàn hẳn đi: "Thế thì mẹ lầm rồi. Bây giờ cô ấy chắc chắn đang thất vọng về con hơn bất kỳ ai khác."

Anh không rời mắt khỏi mẹ.

Và lúc này đây, người tuyệt vọng nhất – không chỉ là Kassandra.

"Lần này mẹ và cha đều sai rồi." Dứt lời, anh quay người bỏ đi.

Leto đứng bật dậy: "Con đi đâu?"

"Đi tìm Kassandra."

"Chọc giận cha con chẳng để làm gì."

Apollo khẽ cười, quay đầu lại: "Con đã là người trưởng thành rồi, mẹ à. Dù không mang họ Olympus, con cũng vẫn có thể sống tiếp."

Bình Luận (0)
Comment