Sau Khi Bỏ Rơi Apollo - Hề Thụ

Chương 101

Ngày 29 tháng 12, sáu giờ tối.

Tối qua có một trận tuyết nhẹ. Quán cà phê đang bật sưởi ấm, cửa kính và thành ly cà phê đá đều đọng lại lớp hơi nước mờ mịt, phản chiếu lờ mờ bóng người ngồi đối diện nhau.

Tiếng nhạc tình ca nhẹ nhàng rơi dưới ánh đèn, 60 giây đầu sau khi ngồi xuống trôi qua trong im lặng.

Kassandra nhìn về góc đối diện trong quán. Alexei đang ngồi một mình ở đó, lướt điện thoại với vẻ mất tập trung. Có vẻ anh nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu liếc cô một cái. Nếu ở đây có chuyện gì bất thường xảy ra, có lẽ anh sẽ lập tức bật dậy chạy đến.

Cô thu hồi ánh mắt, chuyển sang đối diện với Apollo – người ba ngày rồi cô chưa gặp lại.

"Xin lỗi," Apollo cúi đầu, rồi ngẩng lên, nhìn vào mắt cô, lặp lại lần nữa: "Kate, xin lỗi."

Kassandra không nói gì. Ánh mắt cô lướt qua gương mặt hốc hác thấy rõ của anh, dừng lại ở quầng thâm dưới mắt. Trong đầu cô trống rỗng.

"Anh đã không bảo vệ được em. Để em bị xúc phạm, bị tổn thương bởi những thứ lẽ ra không nên xảy ra. Đó không phải là điều anh muốn."

Sự im lặng của cô khiến anh bối rối. Apollo dịch nhẹ người trên ghế, nhưng không tránh ánh mắt cô.

"Anh không thể bào chữa cho những gì bố mẹ anh đã làm. Anh... đã làm hỏng mọi thứ. Anh không nhận ra họ đối xử tệ với em, không ngờ họ lại có thể thô lỗ và tàn nhẫn như thế. Nghĩ lại, tối hôm trước đã có dấu hiệu rồi, nhưng anh mải đắm chìm trong ảo tưởng nên không nhận ra. Quan trọng nhất là, anh không nên rời đi vào lúc đó, để em phải một mình đối mặt với tất cả. Đó là lỗi của anh."

"Bây giờ chắc em nghĩ về gia đình anh một cách tồi tệ, nhưng anh hy vọng em biết rằng, không phải ai trong họ cũng ghét em."

"Em biết." cô đáp.

Hôm đó, sau khi trở về nhà, Artemis và Hermes đều nhắn tin hỏi han cô. Điều khiến Kassandra ngạc nhiên nhất là Athena – người mà trước giờ chỉ thỉnh thoảng gặp ở biệt thự Agra – hôm sau lại gọi điện cho cô.

Kassandra cuối cùng cũng lên tiếng. Apollo dường như thở phào đôi chút, nhưng chỉ là đôi chút.

Để át đi nỗi sợ đang gặm nhấm mình, anh tuyên bố một cách dứt khoát: "Giữa gia đình đó và em, anh chọn em."

Mi mắt cô khẽ run, bàn tay ôm lấy ly cà phê lạnh, khẽ dịch người lại gần, nhìn chằm chằm vào vệt nước lấm tấm trên mặt bàn.

"Anh đã chủ động cắt đứt toàn bộ hỗ trợ tài chính từ họ."

Kassandra không kìm được hỏi: "Vậy bây giờ anh đang ở đâu?"

"Ở nhà một người bạn..." Apollo lúng túng mím môi, hơi nghiêng người về phía cô, "Một người bạn khác đồng ý giới thiệu cho anh một công việc ở thành phố này sau Tết. Không liên quan gì đến chuyên ngành của anh, nhưng ít nhất cũng đủ tiền thuê nhà và ăn uống. Sau đó, anh sẽ từ bỏ cơ hội làm việc ở nước G. Đợi em nhận được thư báo trúng tuyển của Học viện Nghệ thuật Hoàng gia, tốt nghiệp xong, chúng ta có thể bắt đầu chuẩn bị rời đi cùng nhau."

"...Còn những dự án mà anh đã xin? Đại học D thì sao?"

"Chúng không còn quan trọng nữa," Apollo dứt khoát, "Anh đã từ bỏ con đường đó rồi."

Kassandra sững sờ im lặng.

Chuyện họ ầm ĩ cãi nhau cách đây vài ngày, giờ lại được anh dễ dàng phủi bỏ như vậy. Mọi thứ thay đổi nhanh đến mức khiến người ta thấy vô lý.

Cô thì thầm: "Tại sao?"

Apollo rõ ràng đã nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều, trả lời gần như ngay lập tức: "Muốn ở lại trong giới nghiên cứu sinh học, cần có nguồn tài trợ lớn, nếu không chỉ sống bằng tiền trợ lý thì sẽ rất chật vật. Hơn nữa, mấy dự án đó tốn thời gian, cho dù có bằng cấp thì cũng khó tìm việc. Còn bây giờ, điều anh cần là con đường có thể nhanh chóng độc lập tài chính, đủ để nuôi sống cả anh và em."

Dường như từ câu hỏi của cô, anh tìm được tia hy vọng, gấp gáp chứng minh rằng mình đã tính toán tương lai hai người kỹ lưỡng: "Nếu xin được học bổng ở nhạc viện G là tốt nhất, nhưng trước mắt, anh nghĩ mình cần vừa làm vừa nộp hồ sơ. Anh có thể làm huấn luyện viên bắn súng, dạy nhạc, hoặc sinh học, thậm chí làm những việc chẳng liên quan gì đến chuyên môn – chỉ cần lương đủ sống, anh đều có thể làm."

Kassandra lặng lẽ lắng nghe, không khỏi cảm thấy Apollo lúc này, người đang liệt kê từng khả năng kiếm sống, thật xa lạ. Trước đây anh gần như chưa từng nói đến chuyện tiền nong, bởi vì đối với anh, tiền bạc là thứ anh chưa từng phải lo nghĩ.

Apollo bây giờ, người đang tính toán so sánh tiền lương, lại giống như bao người trẻ khác – nhưng điều đó cũng khiến cô có một nỗi buồn mơ hồ khó gọi tên.

"Dù thế nào... anh cũng sẽ tự nuôi sống được bản thân. Anh đã chuẩn bị tâm lý, biết rằng cuộc sống sau này sẽ không còn thoải mái như trước nữa, nhưng chỉ cần được ở bên em, chuyện gì anh cũng chịu được." Nói đến đây, đôi mắt xanh của anh khẽ run lên, như đang cố tìm kiếm trong gương mặt cô chút đồng thuận hay mềm lòng nào đó.

Rồi anh cẩn trọng đưa tay về phía cô.

Nhưng trước khi Apollo có thể chạm vào bàn tay đang đặt trên bàn của cô, Kassandra đã rút tay lại, buông xuống bên người.

Anh khựng lại như bị đau.

"Anh không cần làm vậy vì em," Cô hít một hơi, nói rõ ràng từng chữ, "Em không muốn."

Đồng tử Apollo co lại: "Gì cơ..."

Kassandra siết chặt ly cà phê, suýt nữa làm rơi. Những viên đá trong ly đang tan va vào nhau, kêu lanh canh đầy bất an. Cô dành cả ngày hôm qua để lấy can đảm nói ra những lời tiếp theo: "Cho dù em không nhận được học bổng đó, em cũng không thể chấp nhận việc anh từ bỏ tương lai vốn thuộc về mình, đi làm những việc anh không nên làm... Điều đó lãng phí tài năng của anh."

Apollo không do dự nói: "Anh không quan tâm!"

Các vị khách khác trong quán quay lại nhìn. Anh nghiêng mặt, vùi mặt vào hai tay.

Cô im lặng một lúc. Đợi ánh nhìn của người xa lạ rời đi, cô mới nhẹ nhàng nói: "Nhưng em thì có."

Apollo đột ngột ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn cô. Đôi mắt anh chợt sáng rực lên, như soi rọi tất cả ý nghĩa ẩn sau câu nói của cô — cô vẫn yêu anh. Nhưng cũng như ngôi sao bừng cháy trước khi trở thành sao lùn trắng, ánh mắt ấy rồi lại nhanh chóng tối đi.

Cô vẫn yêu anh, nhưng—

Luôn luôn có một chữ 'nhưng'.

Toàn thân Kassandra căng cứng, chỉ có làm vậy thì giọng cô mới không run đến mức mất kiểm soát: "Em không muốn nhìn thấy anh vì em mà trở nên... khốn đốn, chật vật, ép mình làm những việc anh không yêu thích. Em... không muốn trở thành người hủy hoại anh, càng không thể chịu đựng nổi việc một ngày nào đó anh sẽ oán hận em vì điều đó."

Ánh mắt Apollo trở nên rối loạn, như một xoáy nước mất kiểm soát. Trong khoảnh khắc đó, anh hoảng loạn như một người chết đuối cố níu lấy cọng rơm cuối cùng, lời lẽ trở nên rối tung: "Anh tự nguyện. Thật đấy. Anh muốn làm vậy. Anh không muốn em phải chịu thiệt, tin anh đi. Chỉ là lúc đầu hơi khó khăn chút thôi, nhưng chỉ cần mọi thứ đi vào quỹ đạo, chúng ta—"

Cô bật cười, lắc đầu chậm rãi mà kiên quyết.

"Mối quan hệ của chúng ta vốn đã có vấn đề. Nhưng chuyện đó giờ không còn quan trọng nữa. Anh không thể thực sự cắt đứt quan hệ với gia đình, sống cả đời không gặp lại họ. Trong mắt bố mẹ anh, em mãi mãi không xứng đáng. Đó là sự thật."

Sự thật mà dù có cố gắng hay khéo léo đến đâu cũng không thể chối cãi.

Apollo nhìn cô chằm chằm, như một bức tượng hóa đá dưới chủ đề nỗi đau.

Kim giây trên tường dường như đứng yên. Những giọt sương đọng trên cửa kính và thành ly cà phê cũng như đông lại thành màn sương dày, chỉ chờ nhát dao cuối cùng hạ xuống để kết thúc tất cả.

Môi anh mấp máy, thì thầm không thành tiếng.

Kassandra hiểu được: Làm ơn. Đừng mà.

Tựa như toàn bộ xương cốt trong người cô đều biến thành băng giá, răng cũng lạnh buốt. Nhưng cô vẫn nói: "Chúng ta nên dừng lại ở đây."

Apollo phản xạ bật ra một tiếng "Không."

"Trước khi nhập học, em sẽ đến lấy hết đồ để lại chỗ anh. Em sẽ cố gắng đến lúc anh không có ở đó, tránh việc gặp mặt rồi khó xử."

Anh siết chặt hàm, cơ thể run rẩy, vẫn lặp lại như một lời khẩn cầu: "Không. Không thể kết thúc như vậy."

"Em đã nói hết những điều muốn nói." Kassandra không thể nhìn anh, nhưng cũng không thể quay mặt đi để tránh tỏ ra yếu đuối. Vì vậy, cô chỉ chăm chăm nhìn sợi râu vàng còn sót lại trên cằm anh, hai mắt dần trở nên mất tiêu cự.

Anh luôn để ý cạo râu trước khi gặp cô, sợ làm cô khó chịu. Hôm nay chắc vì cuống cuồng hoặc tâm trí rối bời nên mới sót lại một chút đó.

Apollo hít sâu, vẫn không từ bỏ: "Nếu đây chỉ là chia tay tạm thời... Đợi anh giải quyết mọi thứ, đợi anh không còn bị bố khống chế bằng tiền bạc nữa, đến lúc đó liệu chúng ta có thể—?"

Kassandra nhắm mắt lại, bàn tay dưới bàn siết chặt lấy ống tay áo len.

"Câu hỏi như vậy... em không thể trả lời được." Dứt lời, cô đứng dậy.

Nếu còn không rời khỏi đây, cô sẽ nghẹt thở mất.

Apollo hoảng hốt, chụp lấy cổ tay cô.

"Này!"

Không biết từ lúc nào, Alexei đã chăm chú theo dõi bọn họ, quát lớn một tiếng, chỉ trong chớp mắt đã bước đến trước mặt: "Buông em ấy ra!"

Apollo như lạc vào thế giới khác, giống như vừa bị thay đổi ngôn ngữ, hoàn toàn không hiểu đang bị nói gì.

"Tôi nói lại lần nữa. Buông em ấy ra, nếu không tôi gọi cảnh sát đấy."

Apollo dường như chẳng nghe thấy lời đe dọa ấy, anh chỉ nhìn Kassandra, giọng nói nhỏ bé đến mức tội nghiệp, gần như cố chấp:  "Have I made you happy? ... Even for a little while?"

Nước mắt bất ngờ rơi xuống, dữ dội như lũ tràn.

Sự nóng ấm tràn ra khỏi khóe mắt, lăn dài trên má. Trong khoảnh khắc đó, Kassandra mơ hồ nhận ra: họ thật sự kết thúc rồi.

Thật chua chát, đến lúc này cô lại chỉ còn nhớ đến những khoảnh khắc đẹp đẽ như ảo ảnh.

"Trời ơi... Đi thôi." Alexei choàng tay qua vai cô.

Nhưng cô gỡ tay anh ra, khàn giọng: "Em không sao, anh ra xe đợi đi. Sẽ không lâu đâu."

Apollo ngồi trở lại ghế, như thể anh sẽ không làm gì nữa, còn quay sang mỉm cười nhẹ với Alexei, rồi nhìn đồng hồ treo tường: "Còn khoảng mười lăm phút nữa là đóng cửa."

Một nhịp ngắt ngắn, giọng anh trầm hẳn: "Chỉ còn mười lăm phút thôi."

Alexei thở hắt ra đầy bất lực, cuối cùng cũng quay gót rời đi.

Bên ngoài đã hoàn toàn chìm trong bóng tối, các vị khách khác trong quán cũng đã rời đi từ lâu. Nhân viên quầy bar giả vờ như không thấy gì, chỉ lặng lẽ lau ấm cà phê.

Kassandra và Apollo ngồi đối diện nhau, dưới ánh đèn vàng vọt chỉ soi sáng chiếc bàn giữa họ. Bóng đêm tràn vào, che khuất gương mặt, môi run và giọt nước mắt rơi xuống của cả hai.

Và rồi, bản nhạc tươi sáng phát lặp đi lặp lại cũng dừng lại.

Nhân viên quán nhẹ giọng nhắc: "Xin lỗi hai bạn, còn năm phút nữa là chúng tôi đóng cửa."

Kassandra cúi đầu, chống tay đứng dậy, cầm lấy áo khoác và túi xách, quay lưng bước đi. Khi chạm vào ghế, tiếng kim loại cọ xát vang lên một âm thanh ngắn và sắc lạnh, như tiếng gào tuyệt vọng của điều sắp chết.

Cô không quay đầu lại.

Đèn xe chờ Kassandra nhấp nháy vài lần, đèn hậu đỏ rực lên, rồi cùng tiếng bánh xe lướt qua lớp tuyết sót lại, dần khuất xa.

Apollo vẫn bất động ngồi nguyên tại chỗ.

Bình Luận (0)
Comment