Sau Khi Bỏ Rơi Apollo - Hề Thụ

Chương 103

Kassandra tỏ ra vô cùng bình tĩnh.

Khi có người đứng dậy chào đón nhân vật chính, cô cũng đứng lên theo, nở một nụ cười chuyên nghiệp đúng kiểu "chế độ công việc".

"Đây là cô Rowan và đội ngũ của cô ấy. Haha, còn anh Apollo Olympus thì chắc tôi không cần phải giới thiệu rồi nhỉ."

Mọi thứ như một giấc mộng – cảnh này nhảy thẳng sang cảnh khác mà chẳng cần logic. Vừa mới nghe câu chào hỏi đầu tiên, giây tiếp theo đã là lúc hai người đối mặt nhau.

Apollo đang đứng trước mặt cô.

Giữa lòng phố phường mùa đông, khi cả thời tiết lẫn đám đông đều phủ một màu ảm đạm, anh lại cố tình mặc áo khoác dạ trắng sữa hai hàng nút, áo len cashmere trắng, khăn choàng caro màu be chỉ buộc hờ một nửa. Mái tóc vàng cùng làn da hoàn hảo không tì vết... Đứng dưới ánh đèn, anh như phát sáng từ đầu đến chân.

So với mấy năm trước, bây giờ anh như một viên đá quý đã được mài giũa kỹ càng – vẻ đẹp sắc sảo, thậm chí có phần sắc lạnh, đủ để đâm thủng những trái tim không đề phòng.

"Rất vui được gặp lại cô." Apollo đưa tay ra, làm động tác bắt tay chào hỏi.

Kassandra phản xạ có điều kiện, đưa tay ra.

Bàn tay hai người chạm nhau – dù mới bước ra khỏi cơn mưa tuyết đầu tháng Một ở Chester, tay anh lại không hề lạnh, ngược lại còn ấm đến mức như muốn thiêu cháy cô.

Kassandra chớp mắt, cứ như người đang đối diện cô là một người hoàn toàn xa lạ. Cô nắm lấy bàn tay ấy một cách tự nhiên, mạnh mẽ và dứt khoát.

"Tôi cũng rất vui được gặp lại anh, anh Olympus." Cô nghe thấy giọng mình nói như vậy – ngữ điệu ổn định, không chút sơ hở, dù đầu óc cô lúc đó hoàn toàn trống rỗng.

Kassandra đã sớm chuẩn bị tâm lý cho việc sẽ gặp lại Apollo khi nhận lời chụp bộ ảnh cho tạp chí 'CHIC'. Không chỉ là gặp – cô sẽ phải giương máy, hướng ống kính thẳng vào khuôn mặt ấy.

Chỉ là... cô không ngờ sẽ là hôm nay.

Kassandra bỗng chốc bị cảm giác hoảng loạn chiếm lấy – cái cảm giác mất kiểm soát tình hình mà cô đã lâu không trải qua.

Dù người đàn ông ấy đang đứng ngay trước mặt, dù cảm giác quen thuộc nơi đầu ngón tay vẫn còn đó, cô hoàn toàn không phản ứng nổi. Cô cứng đờ, và bề ngoài thì lại trông hoàn toàn bình thường.

Mà cũng phải – việc cô giữ được vẻ bình thản đó là nhờ vào bản năng nghề nghiệp đã ăn sâu vào xương tủy. Dù trong lòng rối loạn đến mấy, một vài phản xạ đã trở thành thói quen không thể mất – ví dụ như, khi gặp đối tác lần đầu tiên, một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp phải thể hiện sự tự tin áp đảo. Khiêm tốn quá mức là điều tối kỵ – sẽ khiến người ta đánh giá thấp cô ngay từ đầu.

Nghe thấy Kassandra gọi mình là "anh Olympus", đồng tử của Apollo khẽ co lại, đốt ngón tay cũng siết chặt. Nhưng anh lập tức thả lỏng, không để ai ngoài cô nhận ra sự thay đổi cảm xúc thoáng qua đó.

"Nói mới nhớ, hai người đều là cựu sinh viên của đại học O đúng không? Giờ lại cùng làm việc ở đây." Người đại diện bên tạp chí cố gắng tìm chủ đề chung để khuấy động không khí.

"Đúng vậy." Apollo đáp hờ hững, chỉ một từ thôi đã đóng lại cả cuộc trò chuyện. Kassandra quá hiểu thái độ này của anh – trước mặt người lạ, Apollo rất hiếm khi cười thoải mái. Anh luôn tỏ ra lịch thiệp, nhã nhặn, nhưng lại mang theo một khoảng cách lịch sự rõ rệt.

Chỉ là... không biết nụ cười hồn nhiên ngày xưa của anh có còn không.

Quản lý của Apollo nhìn đồng hồ, như đang rà lại lịch trình trong đầu: "Cũng đến giờ rồi, vậy chúng ta bắt đầu thôi. Mời cô Rowan."

Kassandra ngồi xuống, mở tập tài liệu trước mặt ra để kiểm tra lần cuối. Nhưng những chữ và hình ảnh vốn đã thuộc làu làu lại bỗng trở nên xa lạ.

Tim cô như trồi lên khỏi mặt nước, đập loạn. Thình thịch, thình thịch – cứ như sắp phá tan lồng ng.ực mà chui ra ngoài.

Mấy giây trôi qua, Kassandra vẫn im lặng. Trợ lý Rita ngạc nhiên nhìn sang, và Kassandra mới sực nhận ra – đèn trong phòng họp đã được tắt bớt, slide thuyết trình đã chiếu sẵn trên màn hình từ lâu, còn cô thì không nhận ra, thậm chí còn đang lật qua lật lại hai trang tài liệu, khiến lớp bìa nhựa phát ra tiếng sột soạt.

Cảm giác hệt như ngày còn đi học, bị gọi đứng dậy trả lời câu hỏi mà không đọc tài liệu trước, đầu óc trống rỗng, không nhớ nổi giáo viên hỏi gì.

"Lạ thật, tôi lại hơi hồi hộp đấy." Cô cười trêu bản thân. "Chắc là do anh Olympus ngoài đời... khí chất quá nổi bật."

Mọi người cười nhẹ, không khí dịu lại. Apollo ngồi đối diện bên kia bàn, khóe môi hơi nhếch lên, như thể cũng thấy biểu hiện của cô thú vị. Anh hơi ngả người ra sau, ngồi theo kiểu rất thoải mái, mà cũng rất có ý tuyên bố vị thế của mình.

Kassandra bất ngờ nổi lên một cơn hiếu thắng kỳ quặc.

Apollo là người giỏi che giấu cảm xúc. Cô không chắc liệu lời mời chụp ảnh này có phải do anh đề xuất hay không, hay chỉ đơn thuần là quyết định từ ban biên tập 'CHIC'. Dù là thế nào đi nữa, cô ghét việc chỉ mình cô vì một cuộc gặp lại không nằm trong kế hoạch mà bị ảnh hưởng.

Cô gật đầu với Rita, bắt đầu thuyết trình.

"Dựa theo yêu cầu từ phía ban biên tập, tôi đã xây dựng concept chụp ảnh với chủ đề 'Giải phóng / Liberation'. Khi nói đến từ này, những liên tưởng phổ biến là: trói buộc, xiềng xích, bùng nổ, phá hủy, cách mạng, phản truyền thống."

Slide chiếu lên những từ khóa đó, kèm theo loạt ảnh có hình ảnh dây trói, xích, và các biểu tượng giam hãm khác.

"Nhưng chỉ vậy thì chưa đủ thú vị. Vậy nên, concept của chúng tôi muốn nhấn mạnh vào khía cạnh 'giải phóng' (release) của Liberation – tức là sự cắt đứt với một thứ từng gắn bó hoặc đồng hành rất mật thiết."

"Với tư cách là con người, là sinh vật sống dưới ánh mặt trời trên hành tinh này, mỗi người chúng ta đều có một thứ gì đó gắn bó chặt chẽ, gần như không thể tách rời."

Kassandra cố ý ngừng lại một nhịp, đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn.

Slide tiếp theo xuất hiện.

"Đó chính là cái bóng."

Apollo hơi ngồi thẳng người.

"Trong rất nhiều truyền thuyết và văn hóa, cái bóng tượng trưng cho linh hồn, cho mặt tối, cho quá khứ của bản thân."

"Chỉ khi đứng dưới ánh sáng cực mạnh, cái bóng mới biến mất. Xét theo mức độ bảo mật nghiêm ngặt, tôi đoán rằng trong cuộc phỏng vấn lần này, anh Olympus có thể sẽ tiết lộ một số sự thật quan trọng chưa từng công khai trước đó."

"Không chỉ vậy, sau khi tìm hiểu, chúng tôi nhận thấy rằng dù anh Olympus từng rất nổi bật trong giới cổ điển và thời trang, nhưng lại hiếm khi trực tiếp tham gia các cuộc phỏng vấn truyền thông. Hợp tác với 'CHIC' lần này sẽ là lần đầu tiên anh ấy nhận lời phỏng vấn chuyên sâu và dài hơi, một kèm một."

"Vì vậy, dự án lần này chính là bước đi công khai thật sự đầu tiên của anh Olympus dưới ánh đèn spotlight."

Người quản lý của Apollo khẽ gật đầu – như đồng tình với cách lý giải đó.

"Trước đây, đội sáng tạo của tôi từng thực hiện một bộ ảnh nổi bật với kỹ thuật điều khiển ánh sáng và bóng đổ, như loạt hình trong 'Weekend Journal'. Có thể nói, chúng tôi có nhiều kinh nghiệm với phong cách này và đã nhận được sự công nhận rộng rãi trong ngành, đảm bảo được chất lượng sản phẩm."

Kassandra trình bày một bộ ảnh thương mại đã thực hiện từ năm ngoái.

"Vì vậy lần này, với chủ đề 'thoát khỏi cái bóng', chúng tôi sẽ linh hoạt sử dụng ánh sáng nhân tạo, hạn chế tối đa việc phụ thuộc vào ánh sáng tự nhiên, nhằm tạo ra hiệu ứng nhân vật tương tác, vật lộn hoặc tách rời khỏi chính cái bóng của mình. Đây là moodboard gồm các tác phẩm tương tự và bảng màu tham khảo. Từ trang hai trong tập tài liệu mọi người đang cầm có bản phác thảo chi tiết hơn, tôi cũng sẽ trình chiếu từng phần trong slide."

Trong phòng họp, mấy phút tiếp theo chỉ còn tiếng lật giấy. Mọi người đều tập trung xem tài liệu.

— Đây là bầu không khí Kassandra thích nhất. Chỉ cần xuất hiện cảm giác này, đề án của cô gần như chắc chắn được duyệt.

Cô vô thức thả lỏng, nhưng lại vô tình chạm phải ánh nhìn của Apollo phía đối diện bàn.

Khác với những người còn lại, tập tài liệu của anh nằm nguyên trên mặt bàn, không biết đã xem xong hay chẳng thèm mở ra. Dựa vào vị trí gần máy chiếu cùng ánh sáng yếu, anh cứ thản nhiên nhìn chằm chằm vào cô không hề che giấu. Đôi mắt màu xanh sẫm như mặt biển đêm, sâu hun hút, không đọc được cảm xúc.

Hoàn cảnh hoàn toàn khác, nhưng Kassandra lại bất chợt nhớ đến buổi tối gần mười năm trước trong một quán cà phê vắng sắp đóng cửa, cũng là ngồi đối diện qua một cái bàn, cũng là ánh mắt ấy — cả hai đều ẩn mình sau bóng tối.

Heraclitus từng nói, "Không ai có thể bước vào cùng một dòng sông hai lần." Vậy nếu một người cứ đứng nguyên ở đó, để mặc dòng nước chảy qua suốt hàng ngàn ngày đêm, thì điều gì đã đổi thay, còn điều gì vẫn còn sót lại?

Apollo đảo mắt nhanh và dứt khoát một vòng quanh bàn, cuối cùng lại trở về gương mặt Kassandra.

— Đây là thứ mà cô chấp nhận rời bỏ anh để theo đuổi sao? Anh bật cười khẽ, ánh mắt như đang chất vấn cô, mang theo chút giễu cợt dịu dàng. Chỉ là không rõ đang chế nhạo chính mình, hay là đang chế nhạo cô.

Hai người đã không còn là những người của năm đó. Cô vẫn đang chật vật chen chân vào trung tâm ngành nghề, còn anh thì đã đứng vững giữa ánh đèn sân khấu. Âm nhạc, y học, thời trang, thơ ca – bất kỳ lĩnh vực nào trong số đó, riêng lẻ cũng đủ để người khác tự hào cả đời, còn anh thì cứ nhất định phải gom hết vào tay. Người có thiên phú mà lại còn nghiêm túc, dù chẳng có ác ý, từng hành động cũng tựa như đang mỉa mai tất cả những người bình thường còn lại.

Khi Kassandra chuẩn bị cho bản đề án này, cô không ít lần tự hỏi những chuyện chẳng liên quan gì đến công việc: Có phải Apollo chính là người đích thân chọn cô cho buổi chụp này? Nếu đúng thì vì sao? Là ban phát từ trên xuống? Hay là một kiểu nâng đỡ thiện ý? Là muốn chế giễu cô, dùng thành công của bản thân để chứng minh việc cô rời đi năm xưa là sai lầm? Hay là vì vẫn còn lưu luyến?

Cô cũng chẳng rõ mình mong đó là lý do nào nhất. Chỉ qua ánh mắt thì rõ ràng không thể có được câu trả lời. Cô quay đi, lại vô thức sắp xếp tài liệu trước mặt lần nữa. Thật ngớ ngẩn, nhưng cô không kiềm chế được.

"Khụ, người đó hình như nhìn chị từ nãy đến giờ, hơi rợn da gà đó. Chuyện này là tín hiệu tốt hay xấu đây?" Trợ lý Rita ghé sát tai cô thì thầm.

Kassandra nhún vai: "Ai mà biết được. Đi bật đèn lên đi."

Đèn trong phòng họp sáng trở lại. Kassandra nhìn mọi người: "Đây là phương án bên tôi. Nếu có câu hỏi hay góp ý gì, rất mong được chỉ giáo."

Ba biên tập viên của 'CHIC' khẽ trao đổi, rồi gật đầu, sau đó đồng loạt nhìn về phía Apollo và người quản lý của anh. Rõ ràng mọi chuyện còn chờ cái gật đầu từ phía họ.

Người quản lý nhìn sang Apollo. Dễ thấy, chính "anh Olympus" mới là người ra quyết định.

Anh chàng nổi bật với mái tóc vàng mắt xanh dường như chẳng để tâm đến bao ánh nhìn đang đổ dồn về mình. Hai tay đan lại đặt trên bàn, mỉm cười nói: "Tôi thích đề án này. Điều khiến tôi bất ngờ hơn là, cô có thể đưa ra một ý tưởng trùng khớp với mục đích của tôi mà chưa hề biết nội dung buổi phỏng vấn."

Anh dừng lại, ánh mắt dừng trên gương mặt Kassandra: "Tôi rất mong chờ buổi chụp sắp tới."

Yes! — dưới gầm bàn, Rita siết nắm tay làm dấu hiệu chiến thắng.

Apollo nhìn sang người phụ trách bên 'CHIC', rồi lại lướt qua quản lý của mình: "Trước khi bắt đầu chụp chính thức, tôi nghĩ cô Rowan có quyền được biết nội dung trọng tâm của bài phỏng vấn. Điều này sẽ giúp ích cho buổi chụp."

"Vậy sau khi ký hợp đồng chính thức, chúng tôi sẽ gửi bản nội dung phỏng vấn cho cô Rowan."

Người quản lý tiếp lời đúng lúc: "Tóm gọn thì, bài phỏng vấn này sẽ công bố hai sự thật. Apollo còn hai thân phận bí mật trước đây chưa từng tiết lộ. Một là nhà thơ Hyacinths, người từng được đề cử giải sách Noz hai năm trước. Hai là nghệ sĩ âm nhạc độc lập Phoebos."

Phía Kassandra ai nấy đều ngỡ ngàng. Cô cũng mất một nhịp mới nhớ ra bản thân nên tỏ ra sửng sốt.

Hyacinths thì không cần nói — đó chính là bút danh Apollo dùng hồi đại học.

Còn Phoebos, là một nghệ sĩ indie xuất hiện trên mạng từ khoảng hai năm trước, thiên về dòng pop độc lập, danh tính hoàn toàn bí ẩn, chưa từng lộ mặt, cực kỳ hiếm khi tương tác với fan. Dù vậy, anh ta vẫn thu về hàng trăm nghìn người theo dõi trên YouTube nhờ phối khí độc đáo, ca từ giàu cảm xúc và phong cách hát đầy truyền cảm. Các EP và album được phát hành tuy không thuộc dòng chính, nhưng từng liên tiếp đứng đầu các bảng xếp hạng âm nhạc thể loại.

"Trời ơi! Là Phoebos thật á? PHOEBOS đó!" Người kích động nhất là trợ lý Rita, cô nắm lấy tay Kassandra lắc liên hồi.

Apollo nhướng mày ngạc nhiên.

Một cảm giác bất an mạnh mẽ đánh úp Kassandra. Cô chưa kịp ngăn lại thì Rita đã lỡ lời khai tuốt: "Chị Kassandra là fan cứng của Phoebos luôn đó! Chị ấy thường xuyên mở album của anh làm nhạc nền lúc chụp ảnh!"

Apollo sững lại.

"Thật đó, đúng là bất ngờ... Không ngờ anh lại chính là Phoebos..." Kassandra khẽ cúi đầu, lẩm bẩm.

Khi nói ra câu đó, cô cảm nhận rất rõ ràng ánh mắt của Apollo đang thay đổi – trở nên đặc quánh, mạnh mẽ như một dòng chất lỏng sền sệt bọc lấy cô, phủ kín cô. Dường như anh đang phát ra tín hiệu chỉ mình cô có thể cảm nhận được, như thể đang hỏi ngược lại: Thật sao? Em thật sự không biết Phoebos chính là anh à?

Bình Luận (0)
Comment