"Bên 'CHIC' vừa gửi bản văn bản phỏng vấn đến. Tôi xác nhận lại một lượt xong sẽ chuyển cho cô Rowan. Giờ anh tranh thủ nghỉ ngơi chút đi? Hôm nay lịch dày đặc, anh cần đảm bảo ngủ đủ."
Apollo lắc đầu: "Tôi đọc xong sẽ báo lại cậu. Anh còn phải lo việc của người khác, đi trước đi."
Ra dáng người tiên phong tăng ca vì nghĩa vụ.
Người quản lý có chút bất lực — anh Olympus này một khi đã nhập tâm thì năng suất cao đến mức khiến tất cả nhân viên xung quanh cảm thấy áp lực khủng khiếp. Nhưng trạng thái hiện giờ của Apollo không giống lắm với chế độ "quái vật công việc" thường thấy — hợp tác với anh đã hơn nửa năm, ít nhiều anh ta cũng nắm bắt được phần nào tâm trạng đối phương.
Vì vậy, anh ta dò hỏi: "Có phải anh không hài lòng với lịch trình hôm nay? Hay là không thích studio mà 'CHIC' chọn để chụp?"
Apollo ngước mắt khỏi cạnh màn hình laptop, biểu cảm không thay đổi, ánh sáng phản chiếu từ màn hình làm đôi mắt anh ánh lên màu sắc rực rỡ như thủy tinh: "Không có."
"Vậy nếu cần gì thì cứ gọi Allen. Phòng cậu ta ngay bên cạnh."
Cánh cửa phòng khách sạn đóng lại. Apollo ngửa đầu tựa vào lưng ghế sofa, thở dài một hơi thật sâu. Rồi nhanh chóng ngồi thẳng dậy, mắt trở lại với file PDF đang mở.
Q: Trước đây anh hầu như không nhận phỏng vấn truyền thông. Lần này chọn trò chuyện cùng 'CHIC', là vì tâm trạng có thay đổi gì sao?
A: Có thể nói vậy. Tôi muốn nhân cơ hội này tự giới thiệu lại bản thân, dù là với tư cách Apollo Olympus, hay là Phoebos và Hyacinths.
Q: Phoebos – nhạc sĩ độc lập giấu mặt, và Hyacinths – nhà thơ ẩn danh, đều là bút danh của anh.
A: Đúng vậy.
Q: Nói cách khác, ngoài sáng tác và biểu diễn nhạc cổ điển, nghiên cứu y học, anh còn đồng thời làm nhạc pop và viết thơ, từng được đào tạo bắn súng thể thao.
A: Từ năm ngoái tôi cũng bắt đầu tham gia một số sự kiện thời trang theo lời mời.
Q: (cười) Dù sao thì đây cũng là một tạp chí thời trang. Nếu bỏ qua sự hiện diện tích cực của anh ở hàng ghế đầu các show diễn thì thật là thiếu sót. Khi 'CHIC' lần đầu viết về anh hồi đầu năm ngoái, biên tập viên đã kinh ngạc trước phạm vi hoạt động rộng lớn của anh. Và giờ, anh còn tiết lộ rằng — đó vẫn chưa phải tất cả. Ai cũng muốn biết làm sao anh có thể "đa hệ" như vậy mà trong lĩnh vực nào cũng thành công?
A: Với tôi, đó là một dạng "bệnh sáng tạo".
Ba, bốn năm trước là quãng thời gian vô cùng khó khăn với tôi. Ai cũng có cách riêng để chống lại cảm xúc tiêu cực, còn cách của tôi là dùng công việc sáng tạo để lấp đầy từng ô trống trong thời khóa biểu.
Lúc đó tôi đang học lấy bằng. Phần lớn thời gian trong nghiên cứu sinh học là... chờ đợi — chờ kết quả thí nghiệm, chờ ý tưởng được xác minh hoặc bị bác bỏ. Khoảng thời gian trống không rõ ràng đó khiến tôi không chịu nổi, tôi bắt buộc phải làm gì đó.
Kết quả là — không chỉ những lúc chờ đợi trong phòng thí nghiệm, mà gần như mọi khoảng thời gian tôi không ngủ hoặc ăn, tôi đều dành để làm gì đó: đọc sách, sáng tác, viết lách, tập luyện...
Q: Có thể hỏi lúc đó anh ngủ mỗi ngày bao nhiêu tiếng không?
A: Khoảng ba, bốn tiếng.
Q: Còn lại là dốc toàn lực vào công việc nào đó?
A: Đúng vậy.
Lịch trình của tôi lúc đó trông có vẻ rất kỷ luật, rất đầy đặn. Nhưng thực ra, nó không xuất phát từ "mong muốn" làm điều gì, mà là để trốn tránh nỗi sợ hãi khi đối mặt với sự trống rỗng.
"Có thể tiết lộ nguyên nhân của 'căn bệnh' này không?"
Sau một khoảng im lặng, Apollo đáp: "Tôi không thể trả lời."
Người phỏng vấn không bất ngờ, đánh dấu câu hỏi đó trên máy tính bảng rồi chuyển sang phần kế tiếp.
Q: Nhân dạng Phoebos ra đời trong hoàn cảnh như vậy. Lý do không dùng tên thật là vì muốn thử nghiệm một phong cách mới, không liên quan đến nhạc cổ điển?
A: Thực ra trước đó tôi đã sáng tác đủ thể loại, từ cổ điển đến pop. Chỉ là chưa từng nghĩ đến việc công khai phát hành.
Q: Vậy cơ duyên ra đời Phoebos là?
A: Tôi đã chạm đến một điểm giới hạn — cần một nơi để giải tỏa.
Một ngày nào đó sau khi chia tay được hơn một năm, chính xác là một thứ bảy vào mùa tốt nghiệp, Apollo phát hiện Kassandra đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với anh.
Chuyện này anh nhận ra một cách rất tình cờ. Tin nhắn cuối cùng của họ dừng lại ở nửa tháng sau chia tay: "Anh đã viết cho em một bức thư, hy vọng nó giúp giải tỏa phần nào khúc mắc trong lòng em. Anh nhờ anh trai em đưa, anh ấy đã đồng ý. Có đọc hay không, quyết định là ở em."
Không có hồi âm.
Apollo không nản chí. Trong nửa tháng sau chia tay, gần như ngày nào anh cũng viết một bức thư. Đến khi Alexei — với nét mặt phức tạp — bảo anh đừng biến hộp thư nhà mình thành bãi rác, Apollo mới miễn cưỡng giảm tần suất xuống còn mỗi tuần một lần, sau đó là mỗi tháng một lần.
Ngoài những lá thư tay ấy, Apollo chưa từng quấy rầy Kassandra.
Tài khoản Instagram riêng tư mà Kassandra từng mở vì anh cũng không cập nhật gì thêm. Không xóa tài khoản có lẽ đã là một dạng nhân từ.
Apollo không biết liệu cô có đăng ký tài khoản mới để ghi lại cuộc sống không, chỉ biết mình đã bị ngăn ngoài bức tường riêng tư đó. Trên các nền tảng khác, cô cũng rất sớm đã ngừng đăng tải ảnh cá nhân hay trạng thái riêng tư, chỉ còn lại tài khoản giới thiệu tác phẩm nhiếp ảnh.
Nếu anh thật sự muốn, hoàn toàn có thể nhờ Hermes — người em cùng cha khác mẹ như hacker — lần ra dấu vết online của cô.
Nhưng rốt cuộc, Apollo chưa từng làm vậy. Anh muốn để lại cho Kassandra chút không gian. Cô có thể nhận thư mà không đọc, để đến khi tâm trạng tốt hơn sẽ mở ra. Dù sao, điều anh muốn là duy trì, và cuối cùng là hàn gắn quan hệ, chứ không phải khiến cô thêm áp lực.
Nửa năm trôi qua, Kassandra đi du học đến ngôi trường mơ ước.
Apollo vẫn tiếp tục gửi thư qua Alexei. Đó là một trong số ít khoảnh khắc anh cảm thấy bình yên.
Và vẫn không có hồi âm.
Một năm, rồi hai năm — thoắt cái chương trình cao học nghệ thuật của Kassandra cũng đã đến hồi kết. Châm biếm thay, ngày tốt nghiệp chính xác của cô — Apollo lại biết được từ Dionysus.
Dionysus có một vị trí khá tế nhị trong nhà Olympus. Mẹ cậu là một nghệ sĩ ballet, từng kết hôn chóng vánh rồi ly dị với Zeus trong khoảng thời gian ông ta tạm xa cuộc sống hôn nhân. Sau khi sinh con, bà rời đi với một người đàn ông khác, đến một đất nước xa xôi. Cậu nhóc Dionysus được gửi nuôi nhà Hera, tuổi thơ chẳng thể gọi là dễ chịu.
Sau đó, vì vẻ ngoài trung tính, Dionysus được các nhà tuyển trạch để mắt và bay sang bên kia Đại Tây Dương đóng phim trước cả khi vào đại học, đặc biệt là có không ít kinh nghiệm làm việc ở quốc gia G. Kỳ lạ, nhưng cũng như một điều tất yếu — Dionysus gặp Kassandra tại Chester, và nhờ cùng sở thích mà họ nhanh chóng trở thành bạn bè, cùng tham gia mấy liên hoan phim quốc tế gần đó.
Dionysus không hề giấu Apollo chuyện này, nhưng cũng cam đoan rằng giữa cậu và Kassandra chỉ là bạn. Khi ở cạnh nhau, họ sẽ ăn ý tránh né mọi chuyện liên quan đến Apollo hay nhà Olympus. Còn về tình hình gần đây của Kassandra, Dionysus luôn trả lời mơ hồ, kiểu như "ổn lắm", "đang bận". Cái kiểu kín miệng của cậu ta thật khiến người khác khó chịu.
Nói không ghen thì là dối lòng. Nhưng Apollo không thể để lộ ra.
Có lẽ do cắn rứt lương tâm, đến tuần lễ tốt nghiệp của Kassandra, Dionysus cuối cùng cũng chủ động báo tin cho Apollo.
Cô từng vì ước mơ học cao hơn ở Học viện Nghệ thuật Hoàng gia mà chấp nhận buông tay một tương lai đầy bất định mà hai người từng cố gắng vun đắp cùng nhau. Bây giờ, cô đã nhận được tấm bằng, còn Apollo thì giành được học bổng toàn phần để học tiến sĩ, gần như không cần nhờ đến tiền nhà. Nếu mọi việc suôn sẻ, có lẽ anh còn có thể tốt nghiệp sớm.
Có lẽ... đây là thời điểm tốt nhất để anh bắt đầu lại.
Mang theo một chút hy vọng khó gọi tên, Apollo chần chừ hồi lâu rồi mở khung chat được ghim trên đầu, gõ: "Chúc mừng em tốt nghiệp!"
Biểu tượng màu đỏ và dòng thông báo nhỏ bật lên, đâm thẳng vào mắt anh: "Người dùng này đã từ chối nhận tin nhắn của bạn."
Đổi nền tảng khác, thử gửi tin nhắn SMS — đều bị từ chối, bị chặn, hoặc không thể gửi đi.
Cô thực sự đã cắt đứt liên lạc với anh. Điều anh không biết là — chuyện đó xảy ra từ bao giờ? Trước đó? Hay mới hôm qua? Việc nói lời tạm biệt hoàn toàn này có phải một phần trong "lễ tốt nghiệp" của cô không? Hay cô đã có người mới, có người để hướng đến, nên muốn khép lại tất cả?
Ký ức trước đó rất mơ hồ. Apollo nghĩ mình chắc không uống rượu, nhưng cảm giác thì cũng gần như thế.
Lần đầu tiên anh lao đến căn hộ của nhà Rowan để tìm Alexei, cố hỏi cho bằng được một lời giải thích — hoặc ít nhất là một chút gợi ý. Cả khu bị làm phiền, cảnh sát còn suýt đến, sau cùng Alexei không báo án, lạnh lùng cho anh vào nhà nói chuyện.
"Trước khi đi du học, con bé đã nhờ tôi đừng chuyển tiếp thư của cậu nữa. Mấy năm nay tôi đều giữ chúng lại. Nhưng giờ con bé tốt nghiệp rồi, chưa chắc đã quay về nữa. Cứ để chỗ tôi thì cũng kỳ, nên tôi mang theo luôn lúc qua dự lễ tốt nghiệp, đưa cho nó xử lý."
"Cô ấy đã nhận sao?"
"Ừ."
"Cô ấy... có đọc không? Ít nhất là một lá?"
"Tôi không biết."
Kassandra nhận toàn bộ những bức thư mà Apollo đã đều đặn viết suốt mấy năm — và rồi ngay sau đó, hoàn toàn chặn anh, biến thành một bóng ma không thể chạm tới trong đời anh. Đó là kết luận duy nhất Apollo có thể nghĩ tới.
Q: Vậy có thể hiểu rằng danh tính Phoebos ban đầu là để anh trút bỏ cảm xúc?
A: Lúc đó tôi đã có nguyên một ổ cứng đầy những bản demo âm thanh. Khi cảm xúc đến điểm giới hạn, tôi bất chợt rất muốn chia sẻ những gì mình cảm thấy, nghĩ rằng điều đó có thể giúp mình dễ chịu hơn. Vậy nên tôi chọn một bản nhạc, phối lại, thu âm lại — biến một bài buồn rũ rượi thành một bản có vẻ nhẹ nhàng tươi sáng — rồi đăng lên YouTube.
Q: Ý anh là ca khúc Honeycomb (Tổ Ong), single đầu tiên anh phát hành trên nền tảng streaming. Lời bài hát đơn giản nhưng hiệu quả, kết nối hình ảnh tổ ong, mật ngọt và chiếc lược. Đến giờ, đây vẫn là bài có lượt nghe cao nhất của Phoebos. Bài này có ý nghĩa đặc biệt nào không?
A: Chỉ là một bản tình ca thất tình rất đỗi bình thường, hoặc ít nhất là tôi cố gắng khiến nó nghe như vậy.
Tôi muốn âm nhạc của Phoebos nhẹ nhàng và vui vẻ, như bọt xà phòng hay thủy tinh — trong veo và đơn giản, nhìn một cái là thấu đáo. Tôi dùng phong cách âm nhạc đó để kể những chuyện không mấy dễ chịu. Như là mất mát.
Q: "Bài hát buồn nghe như vui vẻ" — điều đó thực sự đã trở thành dấu ấn của Phoebos. Vậy mục đích ban đầu khi tạo ra nhân vật này, anh có cảm thấy đã hoàn thành chưa?
A: Ý là để người nghe chia sẻ cảm xúc cùng tôi sao? Không đâu. Tôi nhanh chóng nhận ra điều đó là không thể.
Những người nghe nhạc tôi làm có thể tìm thấy bóng dáng cảm xúc của chính họ trong lời ca, giai điệu — nhưng cái họ cảm là chuyện của họ: bối rối, đau khổ, vui mừng... còn cảm xúc của tôi thì vẫn y nguyên. Dù kênh cá nhân của tôi có một hàng trăm hay triệu người theo dõi, cũng chẳng thay đổi được điều gì.
Q: Nhưng dù vậy, anh vẫn sống dưới danh nghĩa Phoebos trong nhiều năm. Đồng thời, anh còn từng dùng bút danh gửi thơ đi thi và thắng giải thơ mới Noz. Việc lựa chọn ẩn danh có lý do gì khác không?
A: Mang một cái họ nổi tiếng thì rất phiền. Tôi không muốn bị chú ý chỉ vì tôi là con của ai. Những người từng nghe tôi chơi nhạc, hoặc tôi từng chia sẻ thơ cùng, chắc đoán ra cũng không khó. Tôi không cố giấu, nhưng cũng không chủ động nói rằng Phoebos hay Hyacinths đều là tôi. Tôi thật sự biết ơn vì họ không làm ầm lên hay tiết lộ danh tính tôi.
Nếu Kassandra từng nghe qua một bài hát nào của Phoebos, cô nhất định sẽ biết đó là anh.
Apollo biết rất rõ điều này. Họ từng hiểu nhau quá rõ, cả phong cách âm nhạc của anh cũng không nằm ngoài điều đó. Chưa kể, nhiều bản thu âm ngẫu hứng của anh vẫn còn lẫn giọng của Kassandra. Không ít bài trong số đó được viết khi cô vẫn còn ở bên anh — dù bản phối đã thay đổi, giai điệu thì vẫn vậy.
"Honeycomb" là một ngoại lệ.
Ngày Kassandra đến lấy những món đồ cá nhân ở biệt thự Agra, Apollo không rời đi như đã hứa. Anh khóa mình trong phòng kính trên tầng thượng, lắng nghe tiếng bước chân phía dưới, âm thanh mở ngăn tủ, rồi là sự im lặng của việc dọn đồ mang xuống tầng. Medea đi cùng Kassandra, hai người trò chuyện nhỏ giọng đến mức anh không thể nghe rõ.
Anh cũng không biết tại sao mình lại làm vậy.
Có lẽ vẫn còn hy vọng, mong trời giáng xuống một cơ hội lạ kỳ, ví dụ như biệt thự bỗng dưng bốc cháy, để anh có lý do lao xuống cầu thang, nhìn thấy cô một lần nữa.
Nhưng thứ vang lên lại là âm thanh chiếc xe dần đi xa. Apollo lao ra ngoài, xe của Kassandra đã biến mất.
Anh lảo đảo trở vào, như kẻ lạc đường, lang thang từ phòng này sang phòng khác. Những dấu vết mà Kassandra từng để lại trong ngôi nhà này giờ đã bị xóa sạch. Giống như trong một câu chuyện kỳ ảo nào đó, khi một người bị xóa khỏi thế giới này một cách hoàn toàn – trước mắt anh là những khoảng trống rõ rệt đến mức như có hình hài: một đôi dép biến mất, một cái ly, một bàn chải đánh răng không còn nữa, tủ quần áo thiếu đi một nửa...
Phải đến khi đó, Apollo mới thật sự cảm nhận được nỗi chia ly.
Không thể thở nổi trong căn nhà, anh trốn vào chiếc xe quen thuộc của mình. Ánh nắng buổi trưa rọi chói mắt qua tuyết, anh lục tìm kính râm, và trong ngăn chứa đồ, anh phát hiện ra một chiếc lược – Kassandra thỉnh thoảng sẽ ngồi ở ghế phụ, dùng nó để chỉnh lại kiểu tóc.
Đó là bằng chứng duy nhất còn lại của ba năm bên nhau.
Nghĩ lại khoảnh khắc ấy, Apollo đã viết nên "Honeycomb". Nhưng anh không kể về quá trình sáng tác bài hát đó trong những lá thư — đúng vậy, dù đã bị hoàn toàn cắt đứt liên lạc, Apollo vẫn tiếp tục viết thư cho Kassandra, chỉ là chuyển sang nhờ Dionysus đưa lại mỗi tháng một lần.
Anh biết Kassandra nhận được. Nhưng chỉ là nhận được — vẫn không có hồi âm.
Có lẽ Alexei đã kể cho em gái nghe chuyện Apollo từng mất kiểm soát tìm đến gõ cửa, nên Kassandra sợ trả lại thư sẽ khiến anh phản ứng tiêu cực. Mà quả thật, nếu cô không nhận thư, anh cũng không biết mình sẽ làm gì.
Anh vẫn viết, vẫn tin chắc rằng cô sẽ không mở bất kỳ lá thư nào trong số đó. Anh kể cho cô về sự ra đời của cái tên Phoebos, mô tả mùa thu năm ấy...
Những ca khúc phát hành dưới tên Phoebos không phải chỉ dành riêng cho cô. EP vật lý đầu tiên của anh được gây quỹ qua một nền tảng sáng tác. Khi đó, kênh YouTube của anh chưa có nổi 5000 người đăng ký, đến tận một tiếng trước hạn chót mới miễn cưỡng đạt được số tiền tối thiểu.
Apollo lướt danh sách những người ủng hộ và phát hiện một ID đã đóng góp khá nhiều, cứ cách vài ngày lại thêm một ít, giống như đang quan sát xem người khác có ủng hộ không, chỉ muốn chắc chắn EP sẽ được phát hành.
Cái ID đó trông quen quen.
Anh nhanh chóng nhận ra đây cũng là tài khoản thường xuyên thả tim tất cả các bài đăng của tài khoản Phoebos trên Twitter. Một chuỗi ký tự và số ngẫu nhiên, chẳng có nghĩa lý gì — rất giống tên được hệ thống tạo ra từ một email phụ. Đơn thuần vì tò mò, anh nhấn vào trang cá nhân. Ảnh đại diện mặc định, không có nội dung tự đăng nào, dòng tweet gần nhất là video mèo được retweet từ vài năm trước.
Một tài khoản phụ.
Một ý nghĩ ngớ ngẩn nắm chặt tim anh—liệu đó có phải là Kassandra không? Nhưng ngoài việc nền tảng gây quỹ hiển thị đơn vị tiền là từ nước G, anh chẳng có bằng chứng gì khác.
Dù có là thật đi nữa, chuyện đó cũng chỉ khiến Apollo càng thêm mơ hồ, thậm chí có lúc thấy bực bội mà chẳng biết phải trút vào đâu.
Cô cắt đứt liên lạc với anh một cách dứt khoát, nhưng lại ẩn mình giữa mạng lưới online để nhận ra và ủng hộ anh. Tấm lòng của cô vừa hiện diện vừa mơ hồ, động cơ phía sau thì trở thành một bí ẩn không thể giải mã.
Cuộc sống mới không liên quan đến anh của cô cũng chỉ có thể được anh thoáng thấy qua các tài khoản công việc:
Kassandra đã mở một studio nhiếp ảnh của riêng mình, tài khoản Instagram của studio thường xuyên chia sẻ hậu trường và một số tác phẩm có thể công khai. Apollo học cách dùng tài khoản phụ để âm thầm theo dõi và nhấn thích.
Studio ngày càng vận hành ổn định, cuối cùng nhận được đơn hàng chụp ảnh poster ý tưởng cho mùa thứ hai của một bộ phim truyền hình. Hình ảnh quảng bá vừa được đăng, lượng theo dõi của studio đã tăng vọt. Kassandra rõ ràng bận rộn hơn hẳn, nhiều bài đăng có thể thấy là do chính cô viết, thời gian đăng sau khi quy đổi múi giờ đều là lúc rạng sáng ở nước G.
Chứng mất ngủ của Apollo vẫn chưa khỏi, thế là một cách kỳ lạ nào đó, anh và cô thường xuyên "xuất hiện" cùng lúc, rồi lại biến mất vào cùng thời điểm. Dù cô không hề biết.
Rồi một ngày, khi tỉnh dậy, anh thấy dòng thông báo nằm ở đầu dòng thời gian ít người theo dõi của mình — studio của Kassandra tạm dừng hoạt động. Chỉ mới hôm trước, tài khoản này vẫn còn đăng story chia sẻ những khoảnh khắc bừa bộn trong studio.
[Hình như chủ studio bất tỉnh rồi]
[Trời ơi (cầu nguyện)(cầu nguyện)(cầu nguyện)]
[Tôi nghe nói là thiết bị hỏng thôi mà?]
Phần bình luận tràn ngập những lời tiếc nuối, lo lắng và suy đoán liên tục cập nhật, emoji rực rỡ đầy màn hình như hoa nở rối rắm, khiến thái dương Apollo đập liên hồi.
Lúc hoàn hồn lại, anh đã xuống máy bay, đứng ở sân bay quốc tế Chester, thủ đô nước G.
Và rồi Apollo chợt nhận ra: anh không biết Kassandra đang nằm ở bệnh viện nào.
Anh thậm chí không thể chắc rằng cô còn ổn hay không.