Chạm phải đôi mắt xanh thẳm ấy, tư duy của Cassandra ngưng trệ.
Những cảm xúc và suy nghĩ lẽ ra phải trào dâng trong lòng nàng đều im bặt. Khoảnh khắc đó, nàng chẳng nghĩ gì cả.
Rồi phản ứng đầu tiên của nàng là giả vờ ngỡ ngàng và hoảng sợ. Nàng lùi lại nửa bước, ra dáng sắp sửa quỳ xuống: "Apollo...? Vì cớ gì ngài lại hiển linh trước mặt thần nữ? Người có điều chi muốn truyền dạy chăng?"
Dây đàn lyre khẽ run lên, rơi ra mấy âm thanh lệch lạc không hòa hợp.
Một bàn tay rắn rỏi cùng các khớp xương rõ ràng, mạnh mẽ mà siết lấy cánh tay nàng, ngăn nàng quỳ rạp xuống như một phàm nhân hoảng hốt không lối thoát.
Nhiệt độ và xúc cảm truyền qua điểm tiếp xúc giữa da thịt nàng và ngón tay ấy hoàn toàn khác với con người — không hẳn là lạnh lẽo, nhưng lại khiến nàng bất giác run rẩy.
Toàn thân Cassandra cứng đờ, căng thẳng đến cực hạn.
Nàng biết giả vờ là vô ích, nhưng vẫn không kìm được mà làm vậy. Dù chỉ là một vài giây thôi cũng được, nàng muốn trì hoãn khoảnh khắc phải đối diện với Apollo bằng chính gương mặt thật của mình.
"Cassandra," Giọng nói như một tiếng thở dài ngân nga, liên kết hai cái tên khác biệt, "Daphne."
Cả người nàng run lên dữ dội, nhưng vẫn ngoan cố ép bản thân cúi đầu.
Dẫu vậy, bộ y bào tỏa ánh kim nhàn nhạt đã xâm nhập vào tầm nhìn của nàng.
Dù nàng có nhắm mắt lại, hương thơm xa vời đặc trưng của thần linh vẫn nhắc nhở nàng — hắn đang ở ngay trước mặt.
"Ngẩng đầu lên."
Cassandra hít sâu, chậm rãi ngẩng lên.
Apollo đứng gần hơn so với nàng tưởng.
Nàng sững sờ một thoáng, rồi chợt nhận ra — cơ thể này, dẫu không thể so với một thân thể hiện đại đầy đủ dưỡng chất, vẫn cao lớn hơn kiếp trước khi còn là Daphne.
Khoảng cách chênh lệch giữa nàng và Apollo giờ đã thu hẹp.
Thay đổi nhỏ bé nhưng rõ ràng này khiến Apollo cũng khựng lại đôi chút.
Hắn lặng lẽ nhìn nàng hồi lâu, ánh mắt lướt qua mái tóc buông lơi nơi thái dương, rồi đến đôi môi trắng nhợt vì bị mím chặt.
Đôi mắt của thần linh vốn tinh khiết hơn cả bảo thạch thoáng tối lại.
Khóe môi hắn vẽ nên một đường cong tựa cười mà chẳng giống cười, hắn khẽ hỏi: "Ta khiến nàng sợ ư?"
Bằng cách nào đó, nàng tìm lại được chút dũng khí để tự trào: "Có tên trộm nào không run rẩy khi chạm mặt kẻ bị đánh cắp không?"
Apollo không đáp, nhưng cũng không có ý định buông nàng ra.
Cassandra cố dời mắt khỏi gương mặt hắn, và rồi nàng để ý đến thứ trang sức ẩn trong những lọn tóc vàng mềm mại ấy—
Những chiếc lá trơn nhẵn, xanh thẫm, một vòng nguyệt quế vĩnh viễn tươi tốt.
Có lẽ phản ứng của nàng quá rõ ràng, nên ánh mắt Apollo thoáng xao động.
"Ta mong nàng không phiền lòng," Hắn khẽ nói. "Ngoài cách này, ta không nghĩ ra cách nào khác để giữ lại một phần của nàng bên mình mãi mãi."
Một số thời đại, một số nền văn hóa có tập tục giữ lại lọn tóc của người thương làm tín vật.
Nhưng dù xét theo bất kỳ cách nào, việc dùng nhánh nguyệt quế của Daphne để kết thành vương miện mà đội trên đầu... cũng thật — cũng thật chẳng hợp lẽ chút nào.
Cassandra hít sâu: "Ngài biết những gì?"
"Tất cả?" Apollo nhếch môi, ánh cười nhạt dần. "Ta biết nàng đến từ một thế giới vận hành theo quy tắc hoàn toàn khác, ta biết vì sao nàng phụng sự Eros."
Rồi hắn sửa lại lời: "Có lẽ chưa phải tất cả."
Dẫu là khoảnh khắc này, hắn cũng không dám chắc bản thân đã thực sự hiểu được lý do nàng tuyệt vọng cắt đứt với hắn ngày ấy.
"Sau đó đã xảy ra chuyện gì...? Có phải vì ngài mà ta trở về đây không?"
Nàng muốn hắn giải thích giấc mộng quái dị kia, hỏi hắn rằng — có thật hắn đã đặt chân đến thế giới hiện đại, ban cho nàng thứ phước lành mang danh nguyền rủa ấy hay không?
"Ta không thể trả lời." Apollo khẽ nói. "Ít nhất là bây giờ thì không."
Có lẽ, bởi một số quy tắc nào đó, hắn không thể nói ra.
Nàng đổi câu hỏi khác: "Ta lấy lại ký ức ở thần điện Thymbra, là do ngài sắp xếp?"
Apollo không đáp, nhưng sự im lặng lần này lại giống như một sự thừa nhận.
"Tại sao?" Cassandra thì thào.
Chỉ cần nàng chẳng nhớ gì cả, bất luận Apollo có mưu tính điều gì, mọi chuyện hẳn sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Ví như — nàng có thể an nhiên chấp nhận vận mệnh trở thành tế tư của Apollo mà không chút hoài nghi.
Nghe vậy, nét ôn hòa trên mặt Apollo lần đầu xuất hiện vết nứt.
Hắn cố kiềm nén biểu cảm, nhưng chính sự kìm nén ấy khiến các đường nét khuôn mặt hắn thoáng méo mó.
"Ta đã nghĩ đến điều đó," Hắn khàn giọng, mỗi một âm tiết đều run rẩy, ẩn giấu thứ cảm xúc còn chưa nguôi ngoai, "Nhưng ta không thể quên."
Hắn nhìn nàng chằm chằm.
Trong thoáng chốc, nàng có ảo giác rằng hắn sẽ xé toạc nàng ra mà nuốt chửng.
Cảm xúc mãnh liệt bị nhấn chìm trở lại.
Hắn buông nàng ra, nhẹ giọng nhắc lại: "Dẫu đó là những ký ức khiến nàng và ta cùng phẫn nộ, cùng thống khổ — ta vẫn mong nàng nhớ."
Những ngày yên bình trên đảo Delos và mối nguy tiềm tàng, hôn lễ của Thetis, rượu nho của Dionysus, cuộc đối đầu trên vách đá, cuộc rượt đuổi kiệt quệ đến phút cuối, cùng đôi mắt chẳng kịp nhìn nhau lần sau cùng...
Không ai lên tiếng, nhưng họ đều biết đối phương đang nhớ về điều gì.
Chỉ là, trong mắt họ, có lẽ cùng một ký ức lại mang theo những sai biệt chí mạng.
Cassandra khẽ nhắm mắt, khàn giọng nói: "Vậy nên ta đã nhớ lại."
"Vậy tại sao lại là bây giờ?"
Thấy Apollo thoáng ngỡ ngàng, nàng nói rõ hơn: "Tại sao bây giờ mới kéo ta đến thần điện của ngài?"
"Kéo?" Hắn lặp lại từ đó, ánh sáng trong đôi mắt sâu thẳm lại lay động dữ dội.
"Nàng cho rằng ta giáng bệnh lên kẻ phàm trần từ Phocis kia, ép nàng phải đến đây cầu xin ư?"
Hắn biết cả chuyện Pean.
Vậy Pean... thực sự không liên quan đến Apollo sao?
Cassandra khẽ run môi, nhưng không đáp.
"Tại sao ta phải làm vậy?" Apollo hạ thấp giọng, đôi mắt hẹp lại.
"Trong mắt nàng, ta có lý do gì để xem hắn là mối đe dọa?"
"Vì nàng có tình với hắn?"
"Không!" Nàng đáp ngay lập tức, rồi chính bản thân cũng sững sờ.
Apollo chớp mắt vài lần, bóng mi đổ xuống mí mắt rồi tan biến như cánh bướm vàng vỗ cánh trong mộng.
Hắn bình tĩnh lại ít nhiều.
"Ta vốn định đợi nàng đưa ra quyết định," Hắn chậm rãi nói, "Đợi nàng chủ động đến gặp ta sau khi đã trở thành tế tư của ta."
"Nhưng nay nàng đã đặt chân vào nơi này rồi..."
Hắn khẽ cười.
"Ta không thể kiềm lòng mà muốn gặp lại nàng ngay lập tức. Dù sao thì, kiên nhẫn chưa bao giờ là điểm mạnh của ta."
Cassandra khẽ lẩm bẩm: "Ta..."
Apollo hiểu ý, khóe mắt hơi cong lên: "Ta biết, nàng đến đây để cầu nguyện cho sức khỏe của hắn. Không sao, như nàng mong muốn, hắn sẽ sớm bình phục thôi."
Hắn nói quá dễ dàng, khiến nỗi bất an trong lòng nàng càng sâu sắc hơn.
Cassandra muốn lùi lại, tạo khoảng cách, nhưng chỉ mới bước được nửa bước, nàng đã buộc phải dừng chân — có cảm giác rằng nếu rời xa hơn chút nữa, Apollo sẽ không ngần ngại kéo nàng về chỗ cũ. Nàng cố gắng đứng thật thẳng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng sắc bén, ném ra câu hỏi quan trọng nhất: "Ngài định xử trí ta thế nào?"
"Xử trí nàng?" Apollo lặp lại, nét mặt thoáng hiện vẻ khó tin.
Nàng nghẹn giọng: "Vậy thì ngài muốn gì?"
Hắn khẽ cười: "Nàng biết rõ ta muốn gì mà, Daphne. Nàng thông minh như thế, không cần phải giả vờ hồ đồ. Dù nàng có né tránh đối mặt với nó, câu trả lời cũng không hề thay đổi."
Lại là 'Daphne'. Cassandra bỗng nhiên muốn bịt chặt tai.
Apollo nhìn nàng với ánh mắt sáng ngời và chân thành, như thể giữa họ chỉ có một hiểu lầm nhỏ nhặt có thể dễ dàng hóa giải. Hắn dịu dàng nói: "Ta muốn nàng quay lại bên ta, Daph—"
"Tên ta là Cassandra!" Nàng cắt ngang hắn, chính bản thân cũng bị giọng nói sắc nhọn của mình làm giật mình.
Apollo nhíu mày không tán thành, giọng điệu vẫn ôn hòa: "Nhưng nàng cũng là Daphne."
"Không! Ta không phải!" Cả người Cassandra run lên không kiểm soát nổi, máu dồn lên mặt, nhưng tứ chi lại lạnh ngắt. "Daphne chỉ là một ảo ảnh, một kẻ mạo danh ác ý, chưa từng thực sự tồn tại!"
Cơn bùng nổ cảm xúc đột ngột của nàng khiến Apollo ngây người. Hắn nhìn nàng, trong đôi mắt ánh lên tia hoang mang, như thể đang cố tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc trên khuôn mặt và dáng vẻ của nàng — và điều đó làm nàng không thể chịu nổi.
Nàng nghiến răng, hai tay nâng lên, giữ lấy khuôn mặt hắn, kéo xuống để hắn nhìn thẳng vào mình. Trong đôi mắt hắn, nàng nhìn thấy phản chiếu hình bóng của chính mình — mái tóc nâu đỏ, gương mặt tái nhợt. Giọng nói nàng cũng đã bắt đầu run rẩy: "Nhìn ta đi. Nhìn thật kỹ ta."
"Ta đang nhìn nàng." Hắn khẽ nói, lòng bàn tay phủ lên mu bàn tay nàng.
Nàng cất cao giọng, như thể cũng đang tự nhắc nhở chính mình: "Ta không phải như ngươi nghĩ! Tính cách mà Daphne thể hiện chỉ là một vở kịch để khiến ngươi hài lòng. Ta chỉ là một phàm nhân, ta không hề thuần khiết—"
Apollo khẽ cười: "Ta biết. Ngay từ lần đầu gặp nàng, ta đã biết."
Cassandra không dừng lại: "Ta không dịu dàng, không khiêm nhường, thậm chí không tốt bụng. Nếu cần thiết, ta sẵn sàng làm tổn thương kẻ khác để đạt được mục đích."
Hắn vẫn không đổi sắc mặt: "Ta biết."
"Ta không thích thế giới mà ngươi tự nhiên thống trị. Nếu có cơ hội, ta sẽ luôn chọn rời bỏ ngươi để trở về quê hương của ta."
Apollo khẽ chớp mắt, như thể bị tổn thương bởi lời nói ấy, nhưng vẫn nhẹ nhàng đáp: "Ta biết."
Không thể khiến hắn tức giận, không thể khiến hắn mất kiểm soát trước, Cassandra cảm thấy như mình đang đứng giữa trung tâm của một xoáy nước, có thể chìm xuống bất cứ lúc nào, nhưng lại mãi không thể chìm. Nàng há miệng, định nói tiếp, nhưng giọng nói đã dần trở nên yếu ớt, khàn đặc: "Ta... ta thậm chí không biết mình đã làm gì cho ngươi."
"Ta tặng hoa cho ngươi, nhưng đó còn chẳng phải những loài hoa quý giá. Ta vụng về lấy lòng ngươi, bám lấy ngươi, dùng danh nghĩa mũi tên vàng để ngươi không thể phớt lờ ta. Ta cố gắng giúp ngươi củng cố quyền lực, nhưng thực ra ngươi chẳng cần ta làm gì cả. Ngược lại, ta có lẽ còn mang đến phiền phức cho ngươi. Ngoài những điều đó, ta... còn làm được gì?"
Hắn mỉm cười, một nụ cười cam chịu đầy nuối tiếc: "Có lẽ nàng không cần làm gì thêm cũng đã đủ để ta yêu nàng rồi."
Cassandra cứng đờ.
"Nhưng đó chỉ vì ta đã sử dụng một thân xác tình cờ hợp với sở thích của ngươi. Bây giờ thì không còn như vậy nữa." Nàng lẩm bẩm, định rút tay lại, nhưng hắn siết chặt lấy nàng. Nàng rùng mình, giọng nói run rẩy nâng cao: "Apollo, nhìn kỹ ta đi! Nhìn vào bản thân ta, diện mạo thực sự của ta."
Hắn im lặng, đôi mắt phản chiếu hình bóng nàng.
"Ta không còn là nàng tiên tóc vàng mắt xanh ấy nữa." Giọng nàng khẽ run. "Nếu ngươi chỉ cố tìm kiếm bóng dáng Daphne trong ta, ngươi sẽ chỉ thất vọng thôi."
Trong khoảnh khắc, Apollo trông có vẻ đau lòng: "Nàng trách ta không hiểu nàng, nhưng nàng cũng chưa từng thực sự hiểu ta."
Cassandra ngây người.
"Nàng vẫn là nàng. Cassandra, Daphne, tên gọi cũng chỉ là tên gọi. Ta bị nàng hấp dẫn, và đó là sự thật."
Apollo nhẹ nhàng vuốt ngón tay qua mi mắt nàng. Sự động chạm ấy khiến nỗi xúc động chưa từng vỡ òa của nàng trào dâng mạnh mẽ hơn. Giọng hắn rất nhẹ, nhưng lại gõ mạnh vào tâm trí nàng: "Nàng nói thân xác nàng đã đổi khác, điều đó ta không phủ nhận. Nàng nói Daphne chỉ là một ảo ảnh — thật sự là vậy sao?"
Hắn ngừng lại, ánh mắt không rời khỏi nàng.
"Ta có một câu hỏi, hãy trả lời ta."
"Nàng có thể nhìn thẳng vào mắt ta và nói rằng, tình cảm của Daphne cũng đã biến mất hoàn toàn cùng với thân xác ấy hay không?"