Môi nàng khẽ mấp máy, động đậy vài lần, nhưng chẳng thể phát ra âm thanh ngay lập tức.
Câu hỏi này vốn không khó để trả lời.
Bản thân câu đố đã ẩn chứa lời giải: nàng băn khoăn liệu Apollo yêu Daphne hay yêu chính nàng, điều đó chẳng phải chính là minh chứng cho việc nàng chưa hề buông bỏ hay sao?
Nhìn lại quá khứ một cách cẩn thận sẽ nhận ra vô số dấu vết. Tựa như trong lần vĩnh biệt cuối cùng tại cung điện cũ ở Phothia, nàng vốn không nhất thiết phải tuyệt tình chối bỏ tất cả những gì từng có giữa họ. Nếu như chưa từng để tâm, nàng hẳn đã có thể thản nhiên chấp nhận sự thật: một khi đã nhập cuộc, có ai thực sự có thể toàn thân thoát lui? Chẳng qua chỉ là đã gửi gắm chút chân tình, nhưng vậy thì sao? Chân tình không phải là thứ duy nhất trên đời. Nàng từng nói với Eros như vậy. Tựa như lặng lẽ quan sát một đóa hoa tự nhiên tàn úa, lẽ ra nàng chỉ cần chờ đợi cảm xúc nhạt phai dần.
Thế nhưng nàng lại cố tình thốt ra những lời tuyệt tình, như thể để tự mình nghe thấy, để có thể dứt khoát cắt đứt sợi dây liên kết giữa Cassandra và Daphne — dù chỉ là một tư thái bày ra bên ngoài. Bởi lẽ, nàng hiểu rõ rằng cảm xúc Apollo đã trao, những gì hắn khơi dậy trong lòng nàng, có lẽ thật sự là độc nhất vô nhị.
Dù có là vì mũi tên vàng hay do chính Apollo đã khiến lòng nàng rung động, nàng cũng chưa từng thực sự vứt bỏ hoàn toàn nỗi lưu luyến ấy. Thừa nhận điều đó không phải là chuyện đáng xấu hổ. Dù sao, đối phương cũng là Apollo — hắn anh tuấn, quyền thế, vĩnh viễn trẻ trung, hơn nữa còn tin rằng hắn sinh ra là để dành cho nàng. Dưới con mắt trần tục, bất kỳ điểm nào trong những điều đó cũng đủ để trở thành một giấc mộng hoang đường, huống hồ hắn hội tụ tất cả và thậm chí còn vượt xa những gì người đời có thể tưởng tượng.
Nhưng tình yêu không phải là thứ vạn năng. Nỗi lưu luyến khi xưa không thể ngăn cản nàng rời bỏ hắn, và giờ đây, nó cũng không đủ để khiến nàng hoàn toàn khuất phục.
Khi đã chấp nhận tiền đề này, Cassandra ngược lại dần tìm lại được nhịp điệu suy nghĩ của chính mình. Nàng khẽ lắc đầu, cất giọng trầm thấp: "Ngươi không thể nhập nhằng giữa hai việc hoàn toàn khác nhau như vậy."
Apollo nhướng mày.
"Khi ta xuất hiện trước ngươi dưới hình hài của Daphne, ta vẫn luôn giữ lại một phần của chính mình—Cassandra. Loại bỏ ảnh hưởng của mũi tên vàng, ta có còn cảm tình với ngươi hay không là một chuyện, nhưng trong mắt ngươi, hình ảnh ngươi nhìn thấy có bao nhiêu phần là con người thật của ta, đó lại là một chuyện khác."
Apollo lập tức định phản bác, nhưng nàng đã khẽ thở ra một hơi, chặn lời hắn: "Suỵt."
Hơi thở của họ giao hòa ở khoảng cách gần đến mức chỉ chút nữa là chạm vào nhau. Nàng nhìn thấy trong đôi mắt thần linh sự kích động đang lan rộng — dù chỉ là một chút, nhưng hắn đã dịch người lại gần, như một con thú săn mồi khởi động trước khi vồ lấy con mồi.
Bảo rằng nàng không hề dao động trước h.am mu.ốn đang cuộn trào trong đôi mắt hắn là dối lòng.
"Nàng không hề bình tĩnh," Apollo thì thầm, ánh mắt lấp lánh, trong đó lộ ra một niềm đắc ý trẻ con và chân thành, "Nghe này, ta khiến tim nàng đập nhanh hơn."
Thần linh muốn mê hoặc phàm nhân bằng sức hút vượt ngoài lý trí của mình quả thực dễ dàng đến tột cùng. Chỉ cần Apollo muốn, hắn có thể trở thành người tình hoàn hảo không tì vết. Nàng biết rõ tình yêu hắn dành cho mình mãnh liệt và thuần khiết đến mức khiến người ta choáng váng. Nhưng nếu nàng lựa chọn thỏa hiệp, lựa chọn khuất phục trước Apollo và cả chính bản thân mình vào lúc này, thì tất cả chỉ là vòng lặp của những sai lầm trong quá khứ — đi lại trên con đường cũ và rồi gục ngã ở chính nơi từng vấp ngã, chỉ có điều, lần này sẽ càng thảm khốc hơn.
Cassandra nuốt xuống một cái, rồi vẫn kiên định quay mặt đi: "Không được."
Đôi môi hắn liền sượt qua, chỉ chạm nhẹ vào bên má nàng. Chỉ vậy thôi, thế nhưng cả hai lại đồng thời run rẩy khẽ khàng.
Vì sự cự tuyệt thẳng thắn của nàng, Apollo có chút sững lại, giọng nói bình thản của hắn mang theo một tia gượng gạo: "Tại sao?"
Nàng hít vào một hơi thật sâu: "Ta đã lừa dối ngươi. Việc ngươi có tha thứ cho ta hay không, việc ngươi có thực sự yêu ta hay không, việc ta có cảm tình với ngươi hay không — tất cả những điều đó chưa bao giờ là toàn bộ vấn đề giữa chúng ta."
Hắn nhíu chặt mày nhìn nàng, rõ ràng không thể lĩnh hội ngay ý nàng muốn nói. Ngay sau đó, dường như nghĩ đến điều gì, sắc mặt hắn lạnh đi, nhưng lời nói lại vô tình để lộ chút uất ức: "Nàng lại định quay về những lời buộc tội vô căn cứ đó sao? Ta đã đợi nàng hai mươi mốt năm. Trong suốt quãng thời gian đó, ta chưa từng có bất cứ tình nhân nào, thậm chí chưa từng thân cận với nữ giới. Dù theo tiêu chuẩn của kẻ bất tử, thì khoảng thời gian đó cũng không thể coi là ngắn."
"Hai mươi mốt năm — ta có đủ thời gian để tự vấn, để nghi ngờ chính mình, để cố gắng định nghĩa tình cảm ta dành cho nàng. Nàng thực sự nghĩ rằng ta chưa từng dao động hay sao?" Apollo bật cười, như thể vừa buồn cười vừa tức giận, rồi trước khi Cassandra kịp lùi lại, hắn đã giữ chặt lấy cổ tay nàng, siết chặt.
"Lẽ ra ta nên hận nàng, nên trừng phạt nàng, khiến nàng phải trả giá xứng đáng với tội danh lừa gạt thần linh. Nhưng chỉ cần nhìn thấy nàng, ta liền—"
Hắn nghẹn lời, quai hàm căng chặt, như thể nếu không làm vậy, hắn sẽ không thể ngăn được bản thân cúi đầu xuống gần nàng hơn nữa.
Cassandra hít mạnh một hơi, đau đớn khẽ kêu lên. Apollo theo phản xạ nới lỏng lực, nhưng ngay sau đó lại siết lấy tay nàng lần nữa, lần này là một sự nắm chặt cẩn thận, vừa đủ để duy trì sự gần gũi mà không làm nàng tổn thương.
"Cassandra, Daphne... nàng còn muốn ta phải chứng minh thế nào đây?" Apollo thì thầm, giọng khẽ run, như đang nhìn một câu đố không sao giải được.
Cassandra khép mắt lại: "Ta chưa bao giờ nghi ngờ lòng thành của ngươi. Nhưng ta là một kẻ yếu thế, ta buộc phải cân nhắc nhiều hơn."
Hàng mày hắn nhíu chặt hơn nữa, giọng nói trở nên cứng rắn: "Thí dụ như?"
Cassandra có cảm giác như lạc lối trong mê cung, đi mãi rồi lại quay về điểm khởi đầu. Lúc này, bất cứ câu trả lời nào nàng đưa ra, chỉ cần sai lệch một chút trong câu chữ cũng có thể chọc giận Apollo. Hắn là kẻ được trời ưu ái, bất tử vĩnh hằng, sinh ra đã nắm trong tay mọi thứ mà trí tưởng tượng nghèo nàn của người phàm có thể vươn tới. Bởi thế, hắn đương nhiên tin rằng chỉ cần đôi bên có tình yêu, mọi thứ đều sẽ thuận buồm xuôi gió.
Nhưng nàng không thể lạc quan và kiên định với tình cảm như hắn. Chưa bàn đến chuyện hắn si mê nàng là thật hay chỉ là một ảo ảnh, nàng đã lớn lên giữa đống tro tàn của những tình yêu bùng cháy và hóa thành hoang phế. Dù đối phương là Apollo — chính vì đối phương là Apollo — nàng càng khó lòng tưởng tượng về sự vĩnh hằng, không thể phớt lờ khả năng có một ngày tình cảm sẽ lụi tàn. Khoảng cách quyền lực quá lớn giữa họ, cùng với những luật lệ của thế gian luôn thiên vị nam giới, khiến nàng buộc phải có đường lui mới cảm thấy yên tâm.
Cassandra không biết phải làm sao để Apollo hiểu rằng, không phải chỉ riêng hắn là người nàng không thể đặt lòng tin. Đồng thời, nàng cũng không thể nhìn cuộc đời với sự thản nhiên siêu thoát như chư thần. Mười sáu năm nàng sống ở Ilium không phải là hư ảo, nàng lo lắng cho vận mệnh của thành Troy và những người thân yêu. Nàng thậm chí còn không biết liệu có nên hỏi Apollo về số phận của thành Ilium hay không — nếu hắn đã sớm biết Troy sẽ sụp đổ dưới tay người Achaea, thì truy vấn hắn lúc này chỉ càng làm sâu thêm mâu thuẫn giữa hai người.
Chưa kể, nàng còn chưa đòi được lời giải thích từ Eros, vẫn chưa thể hoàn toàn từ bỏ ý định trở về thời hiện đại.
Không khí giữa họ bỗng chốc căng thẳng. Ánh mắt giao nhau giờ đây tựa như một cuộc đấu sức.
Đôi mắt Apollo rực sáng dữ dội, như dấu hiệu của một ngọn núi lửa sắp phun trào. Cassandra không khỏi căng thẳng. Hắn đã dành cho nàng một sự kiên nhẫn vượt quá lẽ thường, nhưng cho đến nay, nàng vẫn chưa từng chính diện đối mặt với cơn thịnh nộ thực sự của hắn.
"Ta cần thời gian," Cassandra quyết định trước hết phải xoa dịu hắn. Cuộc gặp gỡ này quá đột ngột, nàng không chắc mình có thể lập tức đưa ra một lời giải thích đủ rõ ràng và thuyết phục, càng không muốn vì nông nổi mà đưa ra một quyết định để rồi hối hận. "Ta mới khôi phục ký ức chưa lâu, còn nhiều điều chưa thể suy xét thấu đáo. Nếu lựa chọn chàng đồng nghĩa với việc chọn lấy sự bất tử, ta càng không thể vội vàng. Như vậy cũng là tốt cho cả hai."
Apollo mím chặt môi, không nói lời nào.
Nàng xoay bàn tay, nắm lấy tay hắn, đan xen mười ngón, nhẹ nhàng lắc một chút: "Cho ta một chút thời gian, được không?"
Hàng mi hắn khẽ run lên, chớp mắt mấy lần, nhưng biểu cảm vẫn không dịu đi.
Cassandra đảo mắt suy nghĩ, rồi đột nhiên, nàng ghé môi hôn nhẹ lên má hắn.
Toàn thân Apollo lập tức căng cứng. Nhưng trước khi hắn kịp cảm nhận rõ ràng, nàng đã rời đi. Thoáng chốc, hắn như thể sững sờ, dường như không kịp phản ứng, nghi hoặc không biết vừa rồi có phải là ảo giác hay không. Ngay sau đó, hắn chấn động, mạnh mẽ ôm lấy nàng, cúi xuống với khí thế áp đảo, quyết phải nếm trọn hương vị từ đôi môi nàng.
"Dừng lại." Nàng đặt tay lên ngực hắn, ngăn cản hành động ấy, trừng mắt nhìn hắn đầy trách cứ. "Hôm nay đến đây thôi."
Nếu thực sự để Apollo chiếm thế thượng phong, thì khó mà nói được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Dù gì, lần trước từ cái nắm tay đến bước cuối cùng cũng chỉ mất chưa đầy nửa ngày.
"Ta tin chàng sẽ không ép ta làm điều ta không muốn. Ta nghĩ sai sao?"
Ý đồ kíc.h thí.ch lòng tự tôn của hắn rõ ràng đến mức Apollo khẽ giật khóe môi, nghiến răng nói: "Dĩ nhiên là không."
"Vậy thì có thể để ta về trước không? Ta biến mất quá lâu, mẫu thân và mọi người sẽ lo lắng."
Apollo hít sâu một hơi, chậm rãi buông tay.
Cassandra vô thức thả lỏng bờ vai. Hắn thấy vậy lại càng khó chịu, giọng điệu có chút kỳ quái: "Cho dù ta giam giữ nàng ở đây, nàng cũng sẽ tìm cách trốn đi. Ta không đến mức không biết điều đó."
Nàng gật đầu, lùi lại một bước.
"Mùa xuân năm tới, tại lễ hội Thymbra, ta sẽ đợi đến lúc đó." Hắn đứng dưới bóng cây, nhìn nàng tuyên bố.
"Nếu cuối cùng ta không thể chọn chàng, chàng có thể chấp nhận quyết định của ta không?" Nhìn thấy sắc mặt Apollo có chút dao động, Cassandra nhấn mạnh lần nữa: "Ta chỉ nói, giả sử."
Hắn im lặng trong giây lát, rồi khó khăn nói: "Ta sẽ cố gắng chấp nhận."
Nàng mỉm cười: "Vậy thì, hẹn gặp lại."
Môi Apollo khẽ động, nhưng nàng không nghe thấy hắn nói gì. Bởi vì khu vườn và bóng cây nơi hắn đứng bỗng trở nên nhòe nhoẹt, hành lang nhanh chóng lùi xa. Nàng vẫn đứng yên tại chỗ, nhưng lại có cảm giác như đang ngược dòng trở về con đường ban đầu.
Khi hoàn hồn lại, Cassandra đã quay về đại điện của đền thờ Apollo.
Nàng vẫn đứng dưới pho tượng thần. Khi quay đầu lại, những tư tế và cả mẫu thân nàng — Hecuba — đều có vẻ mặt mơ màng như đang trong cơn mộng du. Nhưng rồi, tựa như lớp sương mỏng bị vén lên, tất cả bọn họ đều hoàn toàn tỉnh táo. Điều kỳ lạ nhất là, dường như không ai nhận ra điều khác thường vừa xảy ra, chỉ cảm thấy bản thân vừa lơ đãng trong chốc lát.
Chỉ có vị đại tư tế là có chút nghi hoặc, lặng lẽ nhìn Cassandra.
Nàng cúi mắt xuống, làm bộ như vừa hoàn thành xong lời cầu nguyện, sau đó xoay người bước đến bên mẫu thân.
Tư tế nhẹ hắng giọng. Cassandra sững lại một thoáng, rồi mới nhớ ra theo nghi lễ, nàng còn phải tiếp nhận chiếc chén tế và rưới rượu cúng xuống đất.
Lời cầu nguyện kết thúc, hoàng hậu cùng tư tế thảo luận đôi chút về việc hoàng thất Troy tài trợ cho các môn đồ của đền thờ, rồi mới dẫn Cassandra rời đi.
Khi bước ra dưới ánh mặt trời đầu đông, Cassandra có chút choáng váng, đứng yên trên bậc thềm cao một lúc rồi mới theo kịp bước chân của mẫu thân.
Khi xe bò lăn bánh, Hecuba vỗ nhẹ mu bàn tay nàng: "Chúng ta đã làm những gì có thể. Giờ chỉ có thể chờ đợi."
Cassandra khẽ đáp, đưa tay vuốt lại mái tóc.
"Hử?" Hoàng hậu cau mày. "Con bị va đập vào đâu vậy?"
Nhìn theo ánh mắt mẫu thân, Cassandra thấy trên da mình, ngay trên xương cổ tay, có một vệt đỏ hằn rõ ràng — đó là dấu vết Apollo để lại khi nắm chặt nàng không chịu buông.
Chiếc vòng tay vốn che đi vết hằn kia đã trượt xuống khuỷu tay khi nàng đưa tay lên vuốt tóc, làm lộ ra dấu vết của cuộc gặp gỡ bí mật.
"Con không nhớ rõ." Nàng tỏ vẻ kinh ngạc, dùng ngón tay xoa nhẹ. "Dù sao thì cũng sẽ nhanh chóng mờ đi thôi."
Hecuba nhìn con gái một lúc, cuối cùng không truy cứu chi tiết ấy nữa, chỉ khẽ thở dài: "Hy vọng Pean đủ may mắn."
Dừng lại một chút, bà uyển chuyển nói: "Hắn là một chàng trai tốt, nhưng Achaea rất xa. Con phải suy nghĩ cho thật thấu đáo."
Cassandra có chút bất đắc dĩ: "Con còn chưa quyết định sẽ gả cho hắn."
Nếu Pean không có liên hệ gì đến Apollo, theo lý nàng không nên để hắn có bất kỳ ảo tưởng nào. Ngoài việc thành thân, nàng thực ra vẫn còn một con đường khác — cầu xin Dionysus giúp đỡ — một lựa chọn mà chỉ riêng nàng biết đến. Nhưng trực giác luôn mách bảo nàng rằng Pean có điều bất thường.
Đợi khi hắn hoàn toàn bình phục, nàng nhất định phải thử thăm dò thêm.
Hecuba lại hiểu sự trầm mặc của Cassandra là do nàng còn do dự, bèn nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay nàng: "Dù sao đi nữa, trước khi cầu thần tại lễ xuân, con không được đưa ra quyết định."
"Con biết."
Mùa đông mới chỉ vừa bắt đầu, vậy mà nàng đã lo lắng mùa xuân sẽ đến quá nhanh.
*
Hôm sau, từ chỗ ngự y truyền đến tin tức tốt lành — chỉ sau một đêm, bệnh tình của Pean đã hồi phục một cách kỳ diệu, hoàn toàn thoát khỏi hiểm cảnh.
"Quả nhiên, lời cầu nguyện dâng lên Apollo rất linh nghiệm." Có kẻ tán thán như vậy.
"Không ngờ Apollo lại rộng lượng đến thế." Một số cung nữ thì thầm bàn tán.
Nhưng người hỏi thẳng thắn nhất vẫn là Scamandrius, người em song sinh của Cassandra: "Chẳng lẽ ngươi đã lấy chính mình ra để trao đổi với thần, chỉ để cầu cho gã Achaea kia được khỏe mạnh bình an?"