Sau Khi Bỏ Rơi Apollo - Hề Thụ

Chương 69

Pean chỉ sững lại trong thoáng chốc, rồi lập tức phản vấn: "Nàng muốn ta tự biết khó mà lui, hay đang thử thách lòng ta kiên định đến đâu? Nếu nàng đã quyết thuận theo ý nguyện của Apollo, dù không nói với ta, tin tức này chẳng mấy chốc cũng sẽ truyền ra."

Cassandra không ngờ hắn lại đẩy câu hỏi trở về phía mình. Nàng mím môi, ánh mắt mang theo chút không vui, lặng lẽ nhìn hắn.

Ngoài hành lang, cơn mưa bụi rả rích rơi xuống, những phiến đá trong sân thấm nước, dần nhuộm thành màu xám đậm hơn.

Pean thấy nàng mãi vẫn không lên tiếng, rốt cuộc đành chủ động phá vỡ bầu không khí nặng nề. Trong giọng nói hắn có chút mềm mỏng hơn: "Nàng còn do dự sao? Điều đó có nghĩa là ta vẫn còn cơ hội?"

Đôi mắt xanh thẳm của hắn chớp động, mang theo một tia giằng xé khó phân.

Cassandra nghiêng đầu nhìn màn mưa, giọng điệu không chút dao động: "Đổi chỗ khác nói chuyện đi. Ta không muốn ngươi lại sinh bệnh thêm lần nữa."

Dứt lời, nàng xoay người dẫn Pean đi về phía một đại sảnh hẹp ở khu Tây hoàng cung Ilium.

Nơi đó vốn là phòng luyện đàn của nàng. Giờ không phải lúc học tập, trong điện tự nhiên vắng lặng không một bóng người. Cơn mưa càng khiến chung quanh tĩnh mịch, ngay cả nữ quan cũng không thấy đâu.

Pean dừng bước trước cửa, lặng lẽ nhìn nàng, chậm rãi hỏi: "Ở riêng với ta như thế này, liệu có ổn không?"

Nghe vậy, Cassandra khẽ nhếch môi: "Sao vậy, ngươi định làm gì ta sao?"

Người Achaea có mái tóc sẫm màu thoáng lặng đi, như thể bị thương vì câu nói ấy. Một lúc sau, hắn mới cứng ngắc đáp lời: "Ta sẽ không bao giờ làm hại nàng."

Nàng không đáp, chỉ chống tay nhảy lên ngồi trên chiếc rương lớn dưới bệ cửa sổ.

Vì Priam yêu thích âm nhạc, hoàng cung tích trữ không ít nhạc cụ quý giá. Những món đồ quý hiếm nhất đương nhiên được cất giữ trong bảo khố, còn những thứ tuy tinh xảo nhưng thường xuyên sử dụng thì đặt trong các rương tủ khóa kín ở gian điện này. Những nhạc cụ bày ra bên ngoài, phần lớn đều giản dị mà tiện dụng, rất phù hợp để luyện tập.

Cassandra tiện tay vươn tay lấy một cây đàn lyre trên đỉnh chiếc rương bên cạnh, vừa chỉnh dây đàn vừa hờ hững nói: "Đùa thôi. Hector đã trở về, hắn lúc nào cũng có xu hướng bảo hộ ta và Polyxena thái quá. Nếu ngươi thực sự dám làm gì ta, e rằng ngươi sẽ không toàn mạng rời khỏi Ilium đâu."

Nàng mơn trớn hộp âm vang làm từ vỏ rùa, rồi ngước lên mỉm cười với Pean.

Khó có thể nhìn ra trong câu nói của nàng bao nhiêu là bông đùa, bao nhiêu là cảnh cáo.

Không đợi hắn đáp lời, nàng đã cầm miếng gảy đàn cột trên thân lyre, bắt đầu khảy lên một giai điệu.

Vừa mới dạo vài nốt, đồng tử Pean liền khẽ co lại. Hắn đứng yên bất động, lắng nghe từng âm thanh chảy qua những đầu ngón tay nàng. Ánh mắt hắn rời khỏi khuôn mặt Cassandra, dõi theo những ngón tay linh hoạt của nàng, rồi lại trở về đôi mắt nàng.

Ngón tay nàng khảy dây đàn hết sức thành thạo, hiển nhiên đã từng chơi khúc nhạc này vô số lần. Giai điệu uyển chuyển mê hoặc, không quá phức tạp, nhưng tựa hồ ẩn chứa một nỗi dịu dàng sâu thẳm.

Môi Pean khẽ mím chặt, ánh mắt dần trở nên mông lung. Ý thức của hắn như bị dẫn dắt theo âm thanh xa vời, trôi về nơi nào đó quá đỗi xa xăm.

Chỉ trong thoáng chốc mà thôi.

Hắn nhanh chóng lấy lại sự tập trung, tiếp tục dõi theo Cassandra, cố gắng nhìn thấu tâm tình nàng khi chơi khúc nhạc này. Nhưng nàng che giấu rất giỏi. Tiếng đàn không sai một nốt, nhưng vẻ mặt nàng lại lạnh nhạt như một chiếc mặt nạ hoàn hảo. Có đôi lúc, nàng thậm chí trông như chẳng hề bận tâm.

Khúc nhạc kết thúc. Cassandra không lập tức chặn dây đàn, để những âm thanh cuối cùng rung lên trong thinh lặng.

Như hơi nước ngưng tụ trong cơn mưa dai dẳng bên ngoài, dư âm của giai điệu lan tỏa khắp gian điện vắng.

Rồi nàng buông tay.

Miếng gảy đàn bằng xà cừ rơi xuống, khẽ va vào mặt gỗ rương tạo nên một tiếng vang nhỏ, tựa như một hồi trống khai màn.

Trong bầu không khí vi diệu ấy, nàng và Pean đối diện nhau.

"Khúc nhạc này... tên là gì?" Giọng hắn có chút khàn.

Cassandra cười nhẹ, khóe môi cong lên như bóng mưa hư ảo: "Nguyệt Quế (Daphne)."

Nguyệt quế và Daphne là một.

Hàng mi Pean khẽ rung động. Hắn khó khăn lên tiếng: "Ta chưa từng nghe khúc nhạc này."

Một thoáng ngập ngừng, rồi hắn nói tiếp: "Nhưng nó rất hay."

"Vậy sao? Thực ra bản gốc phức tạp và tinh xảo hơn nhiều, ta học chưa tốt, chỉ có thể chơi được như vậy." Cassandra từ đầu đến cuối vẫn không rời mắt khỏi gương mặt hắn. "Ngươi muốn ta dạy ngươi đàn lyre, vậy khúc này thì sao?"

Pean cứng người.

"Nguyệt quế là thánh mộc của Apollo."

"Nếu vậy, ngươi có để tâm không?"

Cassandra nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi rương, từng bước tiến lại gần, vượt qua khoảng cách nghi lễ.

Nàng gần như áp sát vào Pean.

Ánh mắt và cử chỉ của nàng chẳng mang chút ý tứ ái muội nào, nhưng lại tỏa ra một sức hút lạnh lẽo đầy áp bức.

Nàng, công chúa Cassandra của thành Troy, chưa từng bộc lộ bộ mặt này trước ai.

Nàng, Daphne, con gái của thần sông, cũng chưa từng như vậy.

Nàng khẽ nhón chân, hơi thở lướt qua gò má hắn, mang theo một luồng khí mỏng thổi lay sợi tóc bên tai hắn.

Pean siết chặt cơ thể, yết hầu khẽ trượt lên xuống: "Cassandra."

Dường như chẳng nhận ra sự căng thẳng đang lan tỏa, nàng vẫn đứng sát hắn, ngón tay lướt qua chiếc trâm cài trên áo choàng lông, khẽ gảy một cái.

Ngay khoảnh khắc sắp chạm vào vai hắn, nàng đột ngột rút tay lại, giọng điệu nhạt nhẽo: "Ta tưởng ngươi thậm chí sẵn sàng vì ta mà đối đầu với thần linh."

Pean khẽ thở ra, thấp giọng nói: "Ta nguyện ý. Ta nguyện vì nàng mà nghịch thiên đối thần."

Cassandra nở nụ cười. Nàng nhẹ nhàng lùi lại, trở về chỗ cũ.

"Nhưng ta không muốn ngươi làm vậy vì ta."

Pean sững sờ.

"Nếu vậy, Cassandra, ta e rằng ta sẽ khiến nàng thất vọng. Ta không thể cưới nàng sao?"

Ánh mắt nàng vô cùng bình thản: "Ta sẽ không gả cho ngươi."

Mắt Pean thoáng rối loạn, như thể hắn chưa kịp hiểu rõ.

"Vậy... nàng sẽ chọn Apollo?"

Cassandra khẽ lắc đầu.

Sắc mặt Pean dần trở nên tái nhợt. Hai bàn tay hắn siết chặt, giọng hắn thấp xuống, lạnh lẽo như lưỡi kiếm lần đầu rời vỏ: "Còn ai...?"

Cassandra không trả lời.

Hắn tiến thêm một bước, như thể cảm thấy một cơn nóng lạ thường trong đại điện chưa nhóm lửa, liền tiện tay gỡ xuống tấm áo choàng. "Nàng muốn từ chối ân sủng của thần linh sao?" Rồi hắn lập tức sửa lời, như thể chính bản thân cũng chưa thấu triệt điều mình đang nói. "Ta không hiểu. Nếu nàng không muốn bước vào thần điện, thì phải mau chóng chọn một vị hôn phu. Mà nếu người đó không phải ta, thì còn có thể là ai? Ta không nghĩ ra được. Trước giờ ta cũng chưa từng cảm thấy nàng có ý với kẻ khác. Ta có thể hiểu nếu nàng từ bỏ ta để chọn thần linh, nhưng —"

Nàng vẫn im lặng, chỉ lặng lẽ nhìn hắn, như thể đang chứng kiến lớp mặt nạ của sự ôn hòa và nhã nhặn trên gương mặt hắn dần rạn nứt.

Pean dường như phải dùng hết sức mới không bước đến gần hơn, cố chấp hỏi nàng: "Vì sao?"

Lần này, Cassandra trả lời: "Điều đó chẳng phải đã quá rõ ràng sao?"

Hắn sửng sốt, bàn tay siết chặt lấy mép áo choàng, trong ánh mắt ánh lên vẻ hoang mang và nôn nóng. Hắn nhìn nàng, rồi không chắc chắn mà chậm rãi nói: "Vì đối với người phàm, ý chỉ của thần linh đổi thay khó lường. Nàng sợ một ngày nào đó sẽ đánh mất tình yêu của người, nên không muốn chọn Apollo?"

Cassandra khẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu.

"Nếu ta cưới ngươi, hoặc bất kỳ ai khác là phàm nhân," Nàng ngừng lại một thoáng, ẩn ý sâu xa, "Giả như một ngày nào đó một trong hai ta chán ghét đối phương, hoặc vì lý do nào khác mà không thể tiếp tục chung sống, ta vẫn có hộ vệ, có hồi môn để thuê thuyền... Dù thế nào, ta vẫn có cách rời đi và trở về Ilium. Ta vẫn có thể có một cuộc sống mới, và gia đình ta sẽ chấp nhận sự quay về của ta."

"Tình yêu, hay thậm chí hôn nhân, không phải là tất cả của đời ta. Nếu thất bại, đó chỉ là một sai lầm mà ta vẫn có thể gánh chịu."

Pean cười lạnh, tiếp lời nàng: "Nhưng trong mắt nàng, kết duyên với thần linh thì không như vậy."

"Đương nhiên là không giống."

Cassandra tháo từ thắt lưng ra một con dao găm sáng loáng. Đồng tử Pean co lại, hắn căng thẳng như thể sợ nàng sẽ tự làm tổn thương chính mình. Nàng ra hiệu cho hắn an tâm, khéo léo rút lưỡi dao khỏi vỏ, lật trở trên tay, quan sát ánh sáng xám chì chảy trên bề mặt kim loại. Một tia sáng lạnh lẽo thoáng qua trong đáy mắt xám tro của nàng.

"Ta có thể đặt hi vọng vào hộ vệ hay tài sản, để khiến người chồng của ta trước khi muốn làm tổn thương ta, phải suy xét thật kỹ. Nhưng nếu đó là một vị thần —" Lưỡi dao sắc bén trượt dọc lòng bàn tay nàng, chỉ cần hơi mạnh tay một chút, ắt sẽ cứa nát da thịt.

Ánh mắt Pean bám theo đầu mũi dao, di chuyển rất khẽ. Hắn chuyên chú đến mức Cassandra hoài nghi hắn có đang lắng nghe lời nàng hay không.

"Nhưng nếu đối phương là một vị thần thì sao?" Hắn hỏi, đôi mắt xanh bị cơn mưa ngoài trời làm cho nhạt màu, nhưng lại sắc bén như một con thú hoang đang săn mồi.

Cassandra chợt nhận ra, sở dĩ hắn chưa lao tới giằng con dao ra khỏi tay nàng, là vì hắn vẫn đang đợi nàng nói hết. Nàng bật cười khe khẽ, thì thầm với một giọng điệu kỳ lạ: "Khi da thịt của phàm nhân chạm vào kim loại, thứ bị tổn thương ắt hẳn là da thịt. Còn tình yêu của thần linh —"

"Nó giống như một lưỡi dao xinh đẹp, nhưng chỉ cần sơ sẩy sẽ lập tức lấy mạng con người."

Vừa nói, cổ tay nàng đột nhiên phát lực, đầu dao xoáy xuống, sắp đâm xuyên qua lòng bàn tay—

"Ngừng lại!"

Mắt nàng hoa lên, toàn thân lập tức bị một áp lực khủng khiếp xô ngã. Một bàn tay siết lấy cổ tay nàng, cứng như vòng sắt, trong khi cánh tay còn lại giật phăng con dao.

Chỉ trong chớp mắt, Pean đã vượt qua khoảng cách mười bước, nhanh đến mức không tưởng, vượt xa giới hạn của con người.

Cassandra không biết hắn đã làm cách nào, nhưng con dao không còn nằm trong tay nàng nữa. Một tay hắn nắm chặt lưỡi dao vừa đoạt được, tay kia ghì chặt cổ tay nàng, hơi thở gấp gáp. Phía sau nàng là bậu cửa sổ, còn bóng hắn phủ xuống nàng, như thể đã trùm kín cả khoảng trời ngoài kia.

Khuôn mặt Pean hoàn toàn không có lấy một nét cười, giọng nói bật ra ngắn ngủi, run rẩy vì kìm nén: "Nàng đang làm cái gì vậy?"

Cassandra theo bản năng nuốt nước bọt, một cơn rùng mình theo sống lưng bò lên tận gáy. Nàng bình tĩnh lại, hơi nghiêng đầu, ánh mắt rơi xuống bàn tay hắn vẫn đang giơ lên cao, rồi bỗng nhiên bật cười.

Pean chớp mắt đầy bối rối, theo ánh nhìn của nàng mà cúi xuống.

Không biết từ lúc nào, lưỡi dao đã biến mất.

"Nàng—"

Cassandra chậm rãi nâng tay, chạm vào gò má hắn. Hàng mi khẽ rủ xuống, nàng chỉ nhìn nửa dưới khuôn mặt hắn, như muốn trốn tránh cái nhìn trực diện. Sau đó, giống như đang muốn xóa đi một vệt mực lem nhem, nàng khẽ lướt ngón tay dọc theo khóe môi hắn, chậm rãi di chuyển về phía má, rồi từng chút từng chút nâng tầm mắt lên, cho đến khi ánh mắt hai người giao nhau.

"Apollo."

Không phải một câu hỏi. Mà là một lời khẳng định.

Bình Luận (0)
Comment