Sau Khi Bỏ Rơi Apollo - Hề Thụ

Chương 70

Đồng tử của Pean đột ngột co rút, môi khẽ mấp máy, như thể muốn phản bác điều gì đó. Nhưng dưới ánh nhìn gần kề của Cassandra, ánh mắt hắn dần dần dao động như mặt nước bị viên đá nhỏ khuấy động, gợn sóng khẽ lan tỏa, mang theo tia sáng u trầm lấp lánh.

Rồi tựa như tấm màn che trước mắt bị vén lên, dáng vẻ của người trước mặt Cassandra bỗng thay đổi hoàn toàn:

Khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết, đôi mắt xanh thẳm còn thuần khiết hơn cả những viên bảo thạch thiên nhiên, mái tóc tựa dòng kim tuyến rực rỡ, trên đầu đội vòng nguyệt quế... Từ đầu đến chân, không còn chút dấu vết nào của phàm nhân Pean, trước mặt nàng giờ đây chính là Apollo – con trai của Leto.

Cassandra nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quen thuộc của vị thần tóc vàng, chầm chậm thu tay lại. Nàng là người chủ động xé toang tấm màn che giấu thân phận của hắn, khi sự ngờ vực sôi trào trong lòng nàng cuối cùng đã được xác nhận, nàng lại bất giác sững người.

Nàng không ngờ hắn lại thẳng thắn bộc lộ thân phận đến vậy.

"Nàng... đã bắt đầu nghi ngờ từ khi nào?" Apollo hỏi, giọng khàn khàn.

"Từ lúc đầu...?" Cassandra chớp mắt thật nhanh, chỉ có động tác nhỏ này mới để lộ nội tâm đang dao động dữ dội. Giọng nàng bình thản đến mức khó tin: "Ngay lần đầu gặp 'Pean', ta đã cảm thấy quen thuộc, không thể kìm nén mà nghĩ ngay đến chàng."

Apollo mím môi, vẻ mặt pha lẫn kinh ngạc cùng một chút lúng túng không cách nào che giấu.

"Dù sao thì, ta cũng không phải hoàn toàn không hiểu chàng." Nàng ngừng lại một chút, rồi tiếp: "Nhưng có rất nhiều lúc, ta thực sự nghĩ rằng có lẽ chỉ là ta nghĩ quá nhiều, dù sao thì chàng—"

Không chờ được câu nói sau cùng, Apollo nhíu mày: "Ta thì sao?"

"Ta không ngờ chàng lại có thể tỏ ra... dễ gần đến vậy."

Dễ gần đến mức gần như "bình thường".

Apollo có phần không hài lòng với ẩn ý trong câu nói của nàng, khẽ nhướng mày: "Ta không thể không có sự chuẩn bị. Ta đã quan sát cách phàm nhân đối xử với nhau, cũng cẩn thận suy tính dáng vẻ, thân phận và thái độ mà ta nên mang khi xuất hiện trước mặt nàng."

Cassandra không đáp.

Vẻ tự tin thoáng lộ ra khi nhắc đến "sự chuẩn bị" lập tức phai nhạt, Apollo thử thăm dò, từ việc nắm chặt cổ tay nàng chuyển sang nắm lấy bàn tay nàng, rồi cẩn thận đưa chuôi con dao găm cơ quan về phía nàng, nhẹ giọng khẩn cầu: "Đừng làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa."

Cassandra hất cổ tay, lưỡi dao ẩn trong chuôi trống rỗng bật ra trở lại. Nàng tra dao vào vỏ, ngẩng lên đi thẳng vào vấn đề: "Tại sao chàng lại giả dạng làm phàm nhân để tiếp cận ta?"

Đường nét môi Apollo căng chặt, tựa hồ không thể đáp lời.

Nàng hít sâu, lập tức tung ra hai câu hỏi khác: "Tại sao chàng lại giả bệnh? Để dẫn dụ ta đến thần miếu của chàng sao?"

"Không," Hắn phủ nhận ngay tức khắc, dừng lại một nhịp đầy bối rối rồi mới tiếp: "Lúc đầu, ta chỉ muốn biết, nếu 'Pean' ngã bệnh, liệu nàng có đến thăm hay không."

Cassandra khẽ nhướng mày, thoáng ngạc nhiên.

Đôi mắt Apollo khẽ động, hắn gần như khó khăn lắm mới thừa nhận: "Ta từng nghĩ rằng, có lẽ nàng sẽ đến thần miếu của ta, cầu nguyện với ta. Nhưng đó không phải mục đích ban đầu của ta."

Nói rồi, hắn nhẹ cắn môi, như thể những lời tiếp theo quá khó để thốt ra: "Ta... thậm chí còn ghen tị với ảo ảnh mà chính ta tạo ra."

Khi đã mở lời, việc bộc bạch tâm tư trở nên dễ dàng hơn: "Ta sợ rằng, nàng thực sự sẽ yêu 'Pean'."

Cassandra sững người.

Apollo nhìn thẳng vào mắt nàng: "Nàng cũng băn khoăn về sự khác biệt giữa mình và 'Daphne', chẳng phải vì lý do tương tự sao?"

Môi nàng hơi hé ra, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, đầu óc trống rỗng. Có lẽ do đôi mắt thần linh kia mang theo một thứ mê hoặc phi nhân loại – ánh đồng tối nhạt vờn quanh con ngươi – khi tập trung nhìn vào, người ta sẽ cảm thấy toàn thân từ tủy não đến xương sống vừa kinh hãi vừa hưng phấn đến mức tê dại. Nàng hít mạnh một hơi, dời ánh mắt sang chóp mũi hắn, không trực tiếp trả lời, mà tiếp tục truy vấn: "Nếu ta không phát hiện ra thân phận thực sự của chàng, chàng định giấu ta đến bao giờ?"

Apollo không lên tiếng.

Có lẽ vì lòng kiêu hãnh của con trai Zeus, khi đối diện với chất vấn không thể phản bác, phản ứng đầu tiên của hắn không phải là bịa ra lời dối trá để biện hộ, mà là chọn cách im lặng.

Một cơn giận vô cớ bỗng nhiên trào dâng trong lòng Cassandra. Nàng đẩy Apollo ra, muốn lách qua khe hở giữa hắn và chiếc rương để rời đi. Apollo vô thức định cản nàng, nhưng động tác dừng lại giữa chừng, mặc cho nàng lách qua cơ thể hắn như một con cá trạch trơn truột.

Cassandra di chuyển quá vội, vô tình va phải cây đàn lyre đặt bên cạnh, khiến nó rơi xuống đất.

Nhạc cụ chạm đất, giá đỡ gỗ trên đầu đàn bị gãy một đoạn, dây đàn khẽ rung lên, phát ra một tiếng rên ai oán.

Chiếc đàn lyre này không hẳn là quý giá, nhưng nó rất thuận tay, Cassandra không khỏi siết chặt môi, vừa tiếc nuối vừa hối hận.

Apollo im lặng cúi xuống, bàn tay lướt qua mảnh vỡ của đàn lyre. Một lớp ánh sáng vàng nhạt bao phủ lên nhạc cụ, chỉ trong nháy mắt, nó đã hoàn toàn phục hồi, bề mặt thậm chí còn phủ lên một tầng ánh sáng nhẹ nhàng, như thể được dát lên một lớp quang huy màu vàng kim.

Hắn đứng thẳng dậy, khẽ gảy hai dây đàn.

Không còn là giai điệu vụng về gượng gạo của "Pean" trước đây, âm thanh vang lên trong đại sảnh lúc này mới thực sự là thứ nhạc điệu tuyệt mỹ mà vị thần bảo hộ âm nhạc nên có. Hơn nữa, giai điệu ấy chính là đoạn mở đầu của khúc "Daphne" mà Cassandra vừa mới gảy đàn lúc nãy – chỉ là bản nguyên gốc phức tạp và tinh tế hơn nhiều, bản nhạc mà khi nàng từng là "Daphne" chưa từng có cơ hội học trọn vẹn.

"Nàng có sẵn lòng nghe ta giải thích thêm vài lời không?" Apollo vừa nói, vừa đưa cây đàn lyre lại cho nàng.

Cassandra đón lấy. Không biết có phải là ảo giác không, nhưng nàng cảm giác cây đàn giờ đây ngay cả xúc cảm khi chạm vào cũng có chút biến đổi tinh vi. Nàng lướt nhẹ tay lên vỏ đàn bằng mai rùa nhẵn bóng, cố giữ giọng bình tĩnh: "Ta đang nghe."

"Ta biết rằng nếu xuất hiện trước mặt nàng với dáng vẻ thật, nàng sẽ lo lắng, sẽ phòng bị kín kẽ," Hắn nhớ lại khoảnh khắc tái ngộ trong thần miếu hôm đó, trên môi hiện lên nụ cười chua chát, "Hơn nữa, trước khi chính thức gặp nàng, ta cũng muốn xác nhận lại lòng mình — chỉ quan sát từ xa là không đủ."

"Vậy nên thân phận mà chàng tự tạo ra cho mình, lại là một vương tử Achaea đủ tư cách cầu hôn ta." Cassandra cất giọng trêu chọc nhẹ nhàng, như một chiếc gai mềm giấu trong tán lá, không đủ để rỉ máu, nhưng vẫn đủ để đâm nhói.

Apollo chớp mắt đau đớn, rồi gần như kết luận: "Ta giấu thân phận để ở bên nàng, điều đó khiến nàng không vui."

Cassandra mím chặt môi, giọng nàng run rẩy một cách kỳ lạ: "Ta đã từng làm những việc tương tự, thậm chí còn quá đáng hơn, chẳng phải sao? Ta biết rõ mình không có tư cách trách cứ chàng về chuyện lừa dối."

Đôi mắt xanh thẳm của vị thần co lại đầy nghi hoặc. Hắn quan sát vẻ mặt bất ổn đột ngột của nàng, gần như cẩn trọng mà hỏi: "Nhưng ta đã làm điều gì khác khiến nàng không vui?"

Cassandra và hắn đối diện trong một khoảnh khắc căng thẳng, rồi nàng chùng vai, thở dài: "Là vấn đề lựa chọn."

Ánh mắt Apollo khẽ dao động. Hắn cố gắng nắm bắt hàm nghĩa ẩn sâu trong câu chữ nàng thốt ra, nhưng hiển nhiên chưa thể thấu triệt.

Cassandra bật cười khẽ.

Trong khoảnh khắc đó, điều nàng cảm nhận trước tiên chính là thất vọng.

Không biết từ bao giờ, nàng đã bắt đầu mong đợi rằng, sau tất cả, Apollo có thể chủ động cúi mình khỏi thần điện cao vời vợi, để nhìn thế giới qua đôi mắt nàng. Như thế, hắn sẽ hiểu vì sao nàng không thể chịu nổi tình yêu sâu đậm và cuồng nhiệt đến mức ngột ngạt của hắn, vì sao sau bao năm tái ngộ, nàng vẫn không thể dễ dàng dấn thân vào ái tình cùng hắn.

Nhưng nếu không nói ra, mà chỉ trông chờ sự thấu hiểu, thì cũng chỉ là vọng tưởng.

Giống như khi nàng quyết đoán vạch trần lớp ngụy trang của Apollo, cái tên "Pean" chỉ khi ấy mới thực sự tan biến. Nếu nàng thật sự muốn hắn hiểu mình, có lẽ, đây là lúc nàng nên thành thật hơn — thành thật hơn bao giờ hết.

Chỉ là, bước đi đầu tiên luôn khó khăn hơn tất thảy.

Nàng chần chừ, không biết nên lựa lời ra sao. Phạm vi giữa lòng khoan dung và cơn phẫn nộ của thần linh vốn khó nắm bắt. Nàng muốn nói chuyện, chứ không phải chọc giận Apollo.

"Điều này có liên quan đến chuyện trước kia nàng yêu cầu ta hứa rằng sẽ cố gắng chấp nhận khả năng ta không chọn nàng?" Apollo bỗng phá vỡ sự im lặng.

Cassandra thoáng sững sờ, câu trả lời đơn âm bật khỏi môi nàng trước cả khi kịp suy nghĩ: "Phải."

Nỗi sợ ngăn cản nàng giãi bày lòng mình đã tan biến.

Nàng hít sâu, đếm thầm từ một đến ba, rồi khoanh tay trước ngực, nhìn thẳng Apollo, chậm rãi nói: "Chàng là một vị thần bất tử, còn ta... dù ta từng khoác lên mình thể xác của một nữ thần, nhưng cách ta cảm nhận thế giới, cách ta suy nghĩ, cách ta phán đoán... có lẽ, tổng hòa của những điều ấy chính là linh hồn. Và linh hồn ta, trước sau vẫn chỉ là phàm nhân."

Apollo nheo mắt, lặng lẽ lắng nghe.

"Dù là sức mạnh, trí tuệ hay địa vị, chàng đều vượt xa khỏi tầm hiểu biết của ta. Trước mặt chàng, ta chính là kẻ yếu."

Rõ ràng, kẻ mạnh trong cuộc đối thoại này không mấy hài lòng với hướng đi của nó, hàng chân mày hắn cau lại.

"Có người thích cảm giác được kẻ mạnh bảo hộ, không cần phải tự quyết định và gánh vác trách nhiệm, chỉ cần tận hưởng tình yêu và sự che chở vô điều kiện. Điều đó có thể mang lại cảm giác an toàn, nhưng—" Cassandra ngừng một nhịp, rồi cắn môi, "Ta thì không. Ta không thể chịu đựng được. Ta không thích điều đó, ta không thích việc chàng kiểm soát ta, thay ta quyết định mọi thứ."

Những câu phủ định dứt khoát nối tiếp nhau như những mũi tên nhắm thẳng vào Apollo. Cả thân hình hắn khẽ chấn động, vẻ mặt thoáng chút hoang mang.

"Bởi vì chỉ cần một ý niệm của chàng, hay chỉ một thay đổi nhỏ trong tâm tình, thì quyền năng từng bảo vệ và mang lại hạnh phúc cho ta có thể dễ dàng trở thành công cụ để hủy diệt ta."

"Ta sẽ không—" Apollo chưa kịp nói hết.

"Ta cần cảm thấy mình có thể kiểm soát được chính vận mệnh của bản thân... trong tầm tay của ta. Từ nhỏ ta đã vậy..." Giọng Cassandra cao lên rồi run rẩy, một cảm giác nóng bỏng không tên dâng lên nơi khóe mắt.

Đại đa số thời gian, nàng đều có thể khống chế cảm xúc của mình. Nhưng khi phải tự phân tích nội tâm, khi phải lột tr.ần những nỗi sợ sâu kín nhất của mình trước một người khác, nàng liền cảm thấy vô cùng yếu đuối, vô cùng bất lực, không khỏi mang theo đôi chút nước mắt.

Cũng chính vì vậy mà ở kiếp trước, dù đã thử đến gặp vài nhà trị liệu tâm lý, nàng vẫn sớm từ bỏ.

Có lẽ là do nàng chưa gặp được người phù hợp, hoặc có lẽ... nàng chưa từng đủ can đảm để đi đến tận cùng vấn đề, để thành thật đối diện với quá khứ đã tạo nên nỗi ám ảnh về việc kiểm soát trong nàng.

Apollo thấy nàng như vậy, không kìm được mà bước tới nửa bước, vươn tay ra như muốn kéo nàng vào lòng để vỗ về. Nhưng khi ánh mắt hắn chạm vào ánh nhìn của nàng, động tác ấy lại bất giác khựng lại —

Đôi mắt xám của nàng rực sáng hơn thường lệ, hơi nước long lanh khiến hắn sinh ra một ảo giác, như thể có một ngọn lửa nhạt màu đang bập bùng cháy.

Hình ảnh ấy trùng khớp với ký ức không phai nhạt của thần linh. Một đôi mắt khác, mang sắc màu khác, nhưng cùng ánh sáng như đang bùng cháy, như một mũi tên xé toang không trung, lao thẳng vào lồng ng.ực hắn.

"Cassandra..." Hắn khẽ thì thầm.

Nàng đã kiềm chế được nước mắt, khàn giọng nói: "Chàng nắm giữ quyền năng tiên tri, dù không cần nhìn trộm tương lai, chỉ bằng trí tuệ của riêng chàng, ta tin rằng chàng thực sự có thể đưa ra quyết định tốt hơn ta trong tương lai. Nhưng ta không thể chấp nhận việc chàng không hỏi ý ta, chỉ đơn phương quyết định số phận của ta. Ví dụ như lần đó, chàng đưa ta đến đảo Delos và giữ ta lại ở đó."

"Ta—" Apollo theo phản xạ muốn biện hộ.

"Chúng ta đã tranh cãi về việc này một lần rồi. Ta không phủ nhận rằng khi đó, chàng thực sự muốn bảo vệ ta khỏi Hera, ta không nghi ngờ lòng tốt của chàng. Nhưng trước quyết định của chàng, ta không có quyền nói 'không', và chàng cũng không định trao cho ta cơ hội ấy. Chàng thậm chí còn không muốn giải thích với ta tại sao chàng phải làm vậy, đúng không?"

Cả hai không hẹn mà cùng nhìn xuống chiếc đàn lyre Cassandra đang ôm trong lòng.

Tâm trí họ đồng thời tràn ngập ký ức về lần đầu tiên bản nhạc Daphne được tấu lên.

Cassandra ngẩng cao cằm, cử chỉ này khiến nàng có ảo giác mình có thể ngang hàng với Apollo: "Dù con đường ta chọn có nguy hiểm, dù trong mắt chàng sự kiên trì của ta là ngu muội, thì ta vẫn có quyền lựa chọn con đường mà ta muốn đi."

Apollo trầm mặc, sắc mặt hắn lạnh như băng: "Kể cả khi điều đó có nghĩa là ta phải khoanh tay đứng nhìn nàng diệt vong?"

"Nếu ta muốn diệt vong, thì ta cũng phải có quyền lựa chọn cái chết của chính mình."

Lời nói ấy khiến Apollo không thể chịu nổi. Như thể có cơn đau nhức bất ngờ đánh vào hắn, dung mạo hoàn mỹ thoáng chốc méo mó, giọng hắn gằn xuống, như dã thú cảnh cáo: "Những lời này của nàng thật tàn nhẫn. Ta không thể hiểu nổi tại sao nàng lại nói như vậy."

"Vậy thì hãy nói về một chuyện khác."

Cassandra đột ngột tìm lại được nhịp điệu suy nghĩ và lời nói của mình. "Chẳng hạn như lần này, chàng chưa từng có ý định để ta lựa chọn. Dù ta có kết hôn hay vào thần điện, cả hai con đường đều dẫn đến cùng một điểm cuối — là chàng. Vốn dĩ ta không định hỏi, nhưng nếu ta còn có những kẻ cầu hôn khác, chàng sẽ làm gì?"

Apollo rơi vào im lặng.

Thấy vậy, Cassandra bất chợt mỉm cười. "Apollo, ta không phải là sở hữu của chàng. Ta thích chàng, thậm chí có thể nói là yêu chàng."

Đôi mắt xanh thẳm của con trai Leto mở lớn vì kinh ngạc, hiếm khi nào lộ ra vẻ ngây thơ như một đứa trẻ.

Nhưng nàng đã tiếp tục, từng lời nói ra khiến sắc mặt Apollo càng thêm căng cứng. "Nhưng điều đó không có nghĩa là ta bắt buộc phải chọn chàng. Nếu chàng không thể khiến ta có được cảm giác kiểm soát, khiến ta cảm thấy an tâm, thì tình cảm đối với ta chỉ là thứ yếu, là điều có thể từ bỏ."

Nàng dừng lại một chút, rồi hạ giọng hỏi: "Chàng hiểu ta đang nói gì không?"

Apollo nhìn chằm chằm vào nàng, con ngươi sâu thẳm ánh lên sắc vàng tối, khiến nàng bất giác cảm thấy ớn lạnh.

"Vậy nên khi đó, nàng đã chọn từ bỏ ta, để tiếp tục thực hiện giao ước với Eros. Phải vậy không?"

"Phải." Cassandra đáp, lưng nàng theo phản xạ mà thẳng lên, hai tay siết chặt, tựa như đang chuẩn bị đối mặt với cơn giông bão sắp kéo đến. "Bí mật trên người ta, sự mê đắm của chàng dành cho Daphne, khoảng cách về quyền năng và địa vị giữa ta và chàng... có quá nhiều điều khiến ta bất an."

Apollo vẫn tiếp tục dõi theo nàng bằng ánh nhìn sắc như lưỡi dao.

Có lẽ lần đầu tiên, Cassandra nhận ra trong biểu cảm của hắn có chút ít địch ý — không phải sự lãnh đạm hay cảnh giác như khi họ lần đầu gặp nhau, mà là sự ngạo mạn của một vị thần bị những lời lẽ ngông cuồng của nàng chọc giận.

Nàng biết hắn yêu nàng, nhưng nàng chưa từng tiếp nhận ân sủng của hắn với sự vui sướng hay sợ hãi như một người phàm bình thường. Đó cũng không phải là kiểu ngạo mạn dựa vào sự sủng ái để làm càn, mà là một sự bình tĩnh của kẻ chiến binh. Sự nhượng bộ vô thức của hắn đối với nàng đã trở thành vũ khí của nàng. Và nàng không chút che giấu mà dùng chính tình yêu đó để giằng co với hắn, buộc hắn phải dừng lại và lắng nghe yêu cầu của nàng trước khi có thể tiến xa hơn.

Apollo lúc này mới thực sự nhận ra, nếu muốn có được Cassandra, giữa hắn và nàng phải có một trận chiến. Nếu không thể chinh phục con dã thú hoang dã đầy gai nhọn trong lòng nàng, khiến nó an phận mà thôi không hoài nghi, hắn sẽ chẳng thể nào thực sự có được nàng.

Hoặc có lẽ... có được Cassandra vốn dĩ là điều bất khả?

Ý nghĩ này không tự chủ mà hiện lên trong tâm trí Apollo.

Cùng lúc đó, Cassandra cuối cùng cũng trút ra hết những gì cần nói. Một cảm giác nhẹ nhõm vì kiệt sức bao trùm lấy nàng. Nàng lui về sau, tựa vào một chiếc rương lớn, khẽ nói: "Chỉ vậy thôi."

Hai tay nàng chống lên nắp rương, không còn trốn tránh, bình thản nhìn thẳng vào Apollo, chờ đợi câu trả lời của hắn.

Bình Luận (0)
Comment