Sau Khi Bỏ Rơi Apollo - Hề Thụ

Chương 81

Chất lỏng màu vàng nhạt trượt qua cổ họng, Cassandra chẳng kịp phân biệt thần tửu liệu có vị gì. Bởi vì chỉ trong khoảnh khắc, vị giác, khứu giác, môi răng — cả thân thể nàng — tựa như tan biến hoàn toàn.

Và rồi, gần như ngay lập tức, nàng bắt đầu tái hiện.

Sau một thoáng tối đen còn ngắn hơn cả cái chớp mắt, nàng lại được nhìn thấy.

Muôn trùng cảnh tượng như hằng sa nơi biển cả lướt qua trước mắt nàng — mỗi một hạt cát đều để lại dấu ấn sâu sắc.

Cassandra đang mở rộng, đang trở thành, và đã trở thành một điều gì đó vượt khỏi tầm hiểu biết của chính nàng. Trí nhớ và cảm quan phình to, nàng nhìn thấy hàng chục, hàng trăm mảnh vỡ cùng một lúc mà vẫn giữ được sự tỉnh táo — cảm giác ấy chẳng khác nào một nhân vật trong vở kịch viễn tưởng cổ đại, có thể cùng lúc dõi theo vô số màn hình phát ra những hình ảnh khác biệt, nhưng vẫn không hề rối loạn.

Trong đại sảnh tâm trí nàng, như thể cả một bức tường được phủ kín bởi màn ảnh, từng khung hình là cửa sổ mở ra thời gian và khoảnh khắc:

Văn minh hưng thịnh, đế quốc suy tàn; nảy mầm, hoa tàn; nhật mọc nguyệt lên, tinh tú chuyển dời.

Phố thị và xa lộ của thế kỷ XXI, chiếc tivi hình hộp cũ kỹ nơi nhà bà ngoại phát những vở hài kịch xưa cũ, người thân từng chỉ hiện diện trong ảnh nay đang trò chuyện rôm rả; cảnh đường phố của một thế kỷ trước bị phủ bóng bom đạn...

Thời gian trong mắt Cassandra đảo ngược rồi vặn vẹo.

Nàng thấy một người đàn ông tóc đen — gương mặt xa lạ mà quen thuộc — đứng trên tường thành mới xây của Ilium cùng ánh mắt đắc thắng. Cũng chính gương mặt ấy đón nhận cú đấm, tảng đá, và cái chết bất ngờ — khuôn mặt đông cứng trong cơn sững sờ, như chưa từng hiểu vì sao mình lại phải sớm đến gặp Charon nơi dòng sông âm giới.

"Hercules!" Ai đó thét lên cạnh nàng.

Nhưng Cassandra hiểu — người ngã xuống là ông ngoại nàng, vị vương của thành Troy: Laomedon, kẻ tự đưa mình vào diệt vong.

Nàng cũng nhìn thấy hình bóng quen thuộc hơn. Một người đàn ông cường tráng, tay cầm thương dài và khiên, khoác bộ giáp đã cùng mình chiến thắng biết bao trận chiến — chậm rãi bước ra từ cổng thành mở rộng của Ilium: Hector.

Andromache đứng trên tường thành tiễn chồng ra trận, gương mặt nàng tái nhợt như tượng đá, mái tóc phủ khăn trắng — màu của tang tóc.

Những nàng tiên nước cũng mặc màu trắng, nhưng màu trắng của họ không mang nghĩa tang thương. Ký ức về Daphne — nữ thần mà nàng từng là — thấm dần qua khe tường, nhỏ giọt vào dòng chảy định hướng tương lai của thành Troy.

Hồi ức và tiên tri, quá khứ đã sống và tương lai chưa tới, cùng hiển hiện trước mắt Cassandra.

Nhiều năm về trước, khi nàng còn quá nhỏ để ghi nhớ, Cassandra lần đầu bước chân vào đền thờ Apollo ở Thymbra cùng cha mẹ. Ở một dòng thời gian khác, trước khi gia đình ly tán, nàng từng cùng cha mẹ và anh trai đi chơi công viên — một cây kem vani tan chậm trong nắng, nhỏ từng giọt màu trắng sữa dịu dàng...

Màu trắng ngả vàng của cánh buồm đón gió là một màu trắng khác. Trên biển cả, không chỉ có buồm trắng — còn có những cánh buồm thêu hoa văn đủ sắc màu. Hạm đội hùng hậu không thể tưởng tượng ấy đang tiến về bờ biển thành Troy — ngàn chiến thuyền nối đuôi nhau, cùng một đích đến.

Chính là hạm đội Achaea, kẻ đáng lẽ phải công phá thành Troy.

Khi sự thật ấy sáng rõ, Cassandra nhìn thấy con ngựa gỗ khổng lồ — vụng về đến mức gần như nực cười. Dân chúng hân hoan, mỏi mệt, kéo nó qua cánh cổng thành kiên cố.

Rồi hình ảnh như kim châm nhức nhối dồn dập ập đến, kể cho nàng biết điều gì đã xảy ra trước khi ngựa gỗ lộ hình.

Nàng thấy Andromache điên dại xé khăn trùm đầu rồi ngã gục, thấy vua Priam chậm rãi khép mắt, thấy hoàng hậu Hecuba vùi mặt vào tay. Gió bụi mang theo mùi máu cuốn quanh tường thành.

Một cỗ chiến xa chạy vòng quanh thành Ilium, bánh xe tung bụi đỏ quạch. Nó kéo theo một vật gì nặng, mang hình người, sắc da còn rõ — nhưng bộ giáp từng khiến thành Troy tự hào đã bị lột đi, trái tim chiến đấu đến phút cuối cũng đã lặng thinh.

Cassandra hiểu: nàng đang nhìn thi hài Hector bị phỉ báng.

Người đánh xe chỉ để lộ bóng lưng—mái tóc đỏ ánh đồng tung bay trong gió, như lửa, như kim loại chảy, sắc giận dữ — cũng là màu tóc của nữ thần biển cả Thetis.

Một cái tên nổi lên trong tâm trí: Achilles.

Nàng lại thấy Paris dính đầy máu trên mặt, Helen sững người trước người tình bị thương, quên mất mình cần làm gì. Trẻ sơ sinh khóc thét, phụ nữ gào khóc, Andromache đưa tay ra mà chẳng thể giữ lại đứa con bị cướp khỏi vòng tay. Polyxena đã không còn ngây thơ mà đứng trước một ngôi mộ, ánh mắt trống rỗng phản chiếu lưỡi gươm lạnh lẽo giáng xuống mình.

Khói sau cuộc công thành tan đi, gió từ cảng Troy thổi tung mái tóc bạc trắng của vua Priam. Hecuba bên cạnh, tay nắm mảnh vải rách không còn rõ màu, có thể là một góc áo choàng. Họ già cỗi, tê liệt, như thể ngọn lửa linh hồn đã lụi tàn.

Bên cạnh họ, Scamandrius ngồi sụp trên một thùng gỗ—mất một tai, hai ngón tay—chỉ còn ánh mắt là sáng.

Cassandra chẳng cần nhìn kết cục của Deiphobus hay Troilus.

Bởi kẻ thất trận chỉ có hai kết cục: nô lệ hoặc cái chết.

Nàng vẫn có thể tiếp tục dõi theo những cảnh tượng ấy, nhưng không cần thiết nữa. Nàng đã hiểu quá rõ cách mà Troy đáng lý sẽ diệt vong. Vì Apollo, và để ngăn chặn tương lai ấy, nàng đã uống rượu thần.

Lời đe dọa của Ananke chính là sự thừa nhận: lựa chọn của nàng có thể thay đổi vận mệnh Troy.

Ngay cả vị thần định mệnh cũng không thể tùy ý thao túng mọi sự đã được chọn lựa. Không thành phố nào tồn tại vĩnh hằng, nhưng thảm kịch mà nàng thấy — không cần phải xảy ra.

Miễn là nàng thật sự bước vào hàng ngũ bất tử, và giành được quyền năng mà Ananke muốn thu lại.

Sau đó, một ký ức vụn vặt bỗng nhiên lướt qua tâm trí của nàng Cassandra:

Trong những tháng chuẩn bị cho phán quyết của Paris, vào một đêm nọ, trước khi thiếp vào giấc ngủ, nàng từng tò mò hỏi Apollo rằng: vì sao để nắm giữ quyền năng tiên tri, thần lại phải trải qua thử thách? Rốt cuộc, so với thần, người đâu cần biểu diễn cung thuật hay âm nhạc gì mà vẫn tự nhiên sở hữu những quyền năng tương ứng?

Khi ấy, nét mặt của Apollo có phần khó tả, sau một lúc im lặng mới lên tiếng giải thích: "Quyền năng tiên tri vốn đặc biệt. Thần tiên tri là chiếc miệng phán của định mệnh, bởi thế phải chia sẻ một vài bản chất cùng Ananke."

Chàng tìm kiếm những lời lẽ nàng có thể hiểu được: "Khi một lời tiên tri trở thành hiện thực, nghĩa là người đã bước vào tương lai mà mình từng thấy. Còn các vị thần nguyên thủy thì tồn tại đồng thời trong quá khứ, hiện tại và tương lai."

"Mỗi lần chứng kiến một lời tiên tri thành sự thật, là một bước ta tiến gần hơn với cách tồn tại của các thần nguyên sơ, từ đó đạt được tư cách để nắm giữ sức mạnh sinh ra từ định mệnh."

Rượu mật thần thánh chỉ là bước đầu tiên để vượt thoát khỏi xác thân phàm tục – lẽ ra Cassandra không có tư cách để nắm giữ quyền năng mà Apollo ban cho nàng.

Nhưng nàng không hề sợ hãi.

Cassandra dồn tâm trí vào những hình ảnh nàng muốn thấy: nàng nghiêm túc, như thể đang xem một bộ phim lần đầu tiên được chiếu, cẩn thận ôn lại từng khoảnh khắc trong đời mình, không bỏ qua dù là một chi tiết vụn vặt vô nghĩa.

Dĩ nhiên có hoài niệm, cũng có tiếc nuối. Nhưng lời từ biệt đã được thốt ra nơi tận cùng của chuyến hành trình dài mang tên sinh mệnh. Giờ đây, chỉ còn là chút luyến lưu cuối cùng của người từng mang tên Cassandra.

Rồi như thể đang chào đón một buổi sáng bình thường khác, Cassandra chậm rãi mở đôi mắt mới, đối diện với sự chất vấn đến từ Ananke.

Thứ tràn vào tầm mắt nàng là những hoa văn đan xen phức tạp.

Vô biên vô hạn, khái niệm về phương hướng không còn ý nghĩa – chỉ còn là những lớp họa tiết biến hóa tầng tầng lớp lớp, chỉ cần nhìn vào thôi đã như thiêu đốt nhãn cầu. Trong khoảnh khắc tiếp theo, nàng chợt nhận ra mình đang ở bên trong chính những hoa văn ấy – kết cấu không thực thể áp sát da thịt nàng, truyền vào nàng một lượng thông tin khổng lồ gần như không thể tiếp nhận nổi. Những k.ích th.ích tràn ngập nghiền nát não bộ, khơi gợi thứ đau đớn và sợ hãi tận sâu trong cội nguồn linh hồn.

Đó chính là Vận Mệnh. Đó chính là Ananke.

"Ta không công nhận ngươi," Thần tuyên phán một lần nữa.

"Ta không cho phép ngươi giải nghĩa ta. Ngươi không thể nói ra bất kỳ lời tiên tri nào có thể thành hiện thực."

"Ngươi sẽ không bao giờ trở thành thần tiên tri."

Như để khẳng định rằng chỉ mình thần mới là kẻ nắm quyền, Ananke thả xuống một áp lực khủng khiếp. Cassandra bất giác muốn quay mặt đi. Nhưng dù nàng nhìn về đâu, vẫn không thể tránh khỏi tầm nhìn định mệnh ấy.

"Ngươi đã không còn có thể tiêu vong. Con đường duy nhất để thoát khỏi đau đớn là hủy bỏ ánh sáng. Trả lại quyền năng cho ta, ngươi sẽ mất đi đôi mắt, nhưng có thể tránh được nhiều trừng phạt hơn."

Cassandra không trả lời. Cơn đau như thiêu đốt mắt nàng trở nên rõ rệt, nhưng nàng dường như chẳng cảm nhận gì, chỉ lặng lẽ nhìn thẳng về phía trước.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Ananke lại cất tiếng khuyên nhủ: "Ta không thiếu kiên nhẫn hay thời gian. Tin rằng nhẫn nại có thể thay đổi điều gì – đó là sai lầm chỉ có ở phàm nhân. Hành động của ngươi chỉ khiến cho sự dày vò kéo dài thêm mà thôi."

Phản ứng của Cassandra vô cùng thản nhiên: "Vậy sao?"

Nàng nhìn thẳng vào những họa tiết cuộn xoáy như biển rắn đang chuyển động, giọng nàng rõ ràng: "Ta thực sự không thể giải nghĩa người sao? Ta thật sự cần phải thốt ra tiên tri mới có thể chứng minh ta có tư cách khống chế sức mạnh cùng nguồn gốc với người sao?"

"Không hẳn vậy." Nàng khẽ mỉm cười.

Hoa văn của Vận Mệnh khẽ chấn động, rối loạn trong giây lát.

"Chứng kiến tiên tri thành sự thực là bắt chước người – là cố gắng tiến gần đến trạng thái của vị thần nguyên thủy, sống trong quá khứ, hiện tại và tương lai cùng một lúc. Nếu vậy, ta đã tiến thêm một bước rồi."

— Dẫu trong mắt ta, người cũng là một tồn tại kỳ dị.

— Quá khứ và tương lai quấn lấy nhau trong bản thân người. Với tư cách là linh hồn đến từ thế giới khác, quá khứ của người lại là tương lai của ta; còn với tư cách là công chúa thành Troy, hiện tại của ta là tương lai của người. Lẽ nào điều đó không phải là sự nghịch chuyển tuyệt mỹ?

Nhớ lại lời đánh giá của Eros, nụ cười của Cassandra càng sâu thêm, có phần bất đắc dĩ.

Tác phong của Eros quả nhiên không thay đổi – mỗi câu nói tưởng như vu vơ đều giấu bên trong những ám chỉ tinh tế, chỉ cần nàng lơ là một chút là sẽ bỏ lỡ. Nếu nàng không hiểu được ý của y, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Nhưng lần nào nàng cũng hiểu được. Không biết nên trách Eros xấu tính, hay cảm ơn y vì đã gửi gắm kỳ vọng lớn lao đến vậy – như thể tuyệt đối tin tưởng nàng có thể làm được.

"Thế giới tương lai là quá khứ của ta. Còn những truyền thuyết xa xưa lại chính là hiện tại và tương lai của ta."

"Ta đã sớm thật sự sống trong cả quá khứ và tương lai của bản thân. Ta không cần phải thốt ra ba lời tiên tri, càng không cần chứng kiến chúng trở thành hiện thực. Ta—"

Ananke cắt lời nàng: "Ta không cho phép!"

Tiếng từ chối ngắn ngủi mà đầy quyền uy như đá rơi xuống mặt nước, khiến hoa văn định mệnh cuộn trào, dâng lên những đợt sóng dữ dội, dường như có thể nghiền nát Cassandra thành tro bụi.

Nhưng ánh sáng bất ngờ bừng lên, khiến họa tiết vận mệnh hiện ra những bóng tối không đồng nhất. Những làn sóng rối loạn va vào rào chắn rồi tan biến trước một tấm màn màu vàng kim nhạt.

Cassandra vẫn bình an vô sự.

Nàng hơi sửng sốt, rồi chợt nhận ra chính bản thân mình đang phát sáng. Nàng nâng tay, nhìn kỹ những ngón tay tỏa ra ánh vàng kim dịu nhẹ, đôi mày khẽ nhướng lên một cách vi tế. Giờ đây, nàng và Apollo đã có thêm một điểm tương đồng.

"Ta không công nhận! Không thể nào! Một phàm nhân nhỏ bé không thể — ngươi còn muốn làm gì? Ngươi dám vọng tưởng lật đổ trật tự — ngươi không biết điều đó nghĩa là gì! Ngươi cũng sẽ —!" Giọng nói lạnh lùng của Ananke bỗng trở nên hỗn loạn.

Những hoa văn bắt đầu thu nhỏ lại, như muốn trốn vào sau một bức màn khổng lồ. Nhưng vẫn có một phần không tránh khỏi ánh nhìn của Cassandra. Ánh mắt nàng tựa như những chiếc đinh vừa mềm mại vừa sắc bén, dễ dàng đóng chặt các họa tiết mà nàng muốn thấy vào tầm mắt.

Sức mạnh ấy – một thứ mà ba đời thần tiên tri sau Gaia đều chưa từng có được, dù là Themis, Phoebe hay Apollo – các thần chỉ có thể nhìn lén phần mà Ananke cho phép thông qua những khe nứt nơi đại dương ý thức.

Nhưng giờ đây, Ananke buộc phải hoàn toàn phơi bày trước một người từng là phàm nhân – Cassandra. Nàng sẽ sở hữu một quyền năng chưa từng tồn tại – không chỉ là tiên tri, mà chính xác hơn, là nhìn thấy tương lai.

"Ngươi—" Vận mệnh nguyên sơ rõ ràng đã vô cùng phẫn nộ, đến mức trong cơn giận dữ, lời lẽ cũng nghẹn lại nơi cổ họng.

"Những điều Eros và Apollo có thể nghĩ tới, há chẳng phải người cũng có thể?" Cassandra bình thản cất lời, như đang khuyên nhủ một bậc trưởng bối đang mất kiểm soát, trong giọng nói ấy thậm chí còn có một phần bao dung tựa như đang cúi nhìn xuống kẻ dưới. "Người đã quá xem nhẹ ta, cũng quá xem thường loài người. Từ đầu, người chưa từng coi ta là đối thủ xứng tầm, chỉ mong khiến Apollo đau khổ, và khiến chàng phải trả giá cho sự ngạo mạn mà dám thèm khát quyền năng tiên tri."

Trong mống mắt xám tro của nàng, nơi giáp ranh với đồng tử, bừng lên một vòng sáng màu vàng kim u ám.

Ấy là minh chứng vĩnh hằng cho sự bất tử.

Cassandra nhẹ nhàng thở dài, mỉm cười nói: "Ngay khoảnh khắc ta uống mật tửu của thần linh, chính là lúc người đã thua."

*

Tầm nhìn của Apollo khôi phục. Hắn khẽ chớp mi khô khốc, rồi giật mình, theo bản năng nhìn quanh.

Dù là thần y, song lực lượng của vị thần nguyên thủy vượt xa các vị thần trên đỉnh Olympus. Ananke lại còn liên kết với hắn qua quyền năng tiên tri, nên thương tổn mà người gây ra không thể xem thường. Chuyện tạm thời mất đi thị lực vốn chẳng phải lần đầu, bình thường để hồi phục thị giác cũng cần ít nhiều thời gian.

Vậy mà, kể từ lúc bị tước đi ánh sáng đến giờ, mới chỉ trôi qua trong chốc lát.

Nghĩa là — mối liên kết giữa hắn và quyền năng tiên tri đã hoàn toàn cắt đứt.

Apollo vội vàng lau đi vết máu trên mặt, gần như theo bản năng tìm kiếm bóng dáng của Cassandra. Nhưng chẳng nơi đâu thấy nàng. Ngay từ khoảnh khắc nàng uống mật tửu, hắn đã không thể chạm tới nàng nữa.

Một nỗi sợ hãi dữ dội tựa như từng cảm nhận từ lâu ập thẳng lên trái tim.

Dù biết rõ Cassandra đã vượt khỏi cái chết, Apollo vẫn không thể kiềm chế được cơn hoảng loạn đang sục sôi trong lòng. Chẳng lẽ đã có sai sót nào trong kế hoạch? Ananke liệu còn có hậu thủ chưa tung ra? Hay là — Cassandra đã thay đổi ý định?

Tiếng lá cây xào xạc đột nhiên trở nên huyên náo như một tiếng trống nổi.

Apollo ngẩng đầu nhìn lên — cây nguyệt quế thiêng xanh biếc quanh năm dường như sống dậy, lay động và run rẩy.

Hắn lập tức thoái lui vài bước, để nhìn rõ toàn cảnh cây nguyệt quế. Cùng lúc ấy, tán cây thiêng ở Delphi khẽ nở bung như cánh hoa, chia làm hai bên, và từ giữa đó phóng ra một cột sáng.

Ánh sáng thần thánh xuyên thẳng lên tận trời cao, tuyên cáo với trời, đất và biển cả — một vị thần mới đã giáng sinh.

Apollo chăm chú nhìn về nơi phát ra quầng sáng, mãi đến khi bóng người giữa cột sáng trở nên rõ nét, đường nét gương mặt hắn mới dần giãn ra.

Vị tân thần ấy đứng trên tế đàn hóa thành từ cây nguyệt quế, toàn thân phủ trong hào quang vàng kim, dung nhan ẩn hiện. Ở cái nhìn đầu tiên chỉ thấy tóc dài đỏ nâu búi lại phía sau, vạt áo đơn sắc thêu vân bạc khẽ tung bay theo gió.

Một giọng nói quen thuộc, nhưng với âm điệu nghiêm trang xa lạ, cất lên tuyên xưng trước chư thần: "Tên ta là Daphnis."

Mặt đất khẽ rung lên như đáp lại — ấy là đất mẹ chào đón đứa con từng thoát thai từ chính bản thể của mình, nay đã trở về từ thân cây nguyệt quế.

Một tiếng cười nhẹ mang theo ý trêu đùa và tiếng vỗ cánh vang lên rồi tan biến — ý chí phóng túng của thần Tình Ái nguyên thủy đã được thỏa mãn, liền rút lui trước tiên.

Chấn động do sự ra đời của vị tân thần lan đến tận đỉnh tuyết Olympus, và rìa biển cả Oceanus, nhưng sự xáo động bởi quyền năng tiên tri chuyển dịch thì tạm thời chưa rõ rệt.

Ánh mắt xám như sương tuyết của vị thần Tiên tri — giờ đây là thần Biết trước — nhẹ nhàng dừng lại nơi gần nhất, ánh lên tia sáng thân thuộc, nàng nhìn Apollo, giọng trở nên nhẹ nhõm và gần gũi: "Nhưng chàng có thể gọi ta là Cassandra."

Apollo dần dần nở một nụ cười ấm áp khi hai ánh mắt giao nhau.

Nàng đứng trên cao, dang hai tay ra như đòi ôm lấy.

Apollo sững sờ trong chốc lát, rồi cũng mỉm cười, làm theo động tác ấy.

Cassandra từ trên cây nguyệt quế nhảy xuống.

Phía sau nàng, cây nguyệt quế xanh ngát đung đưa lặng lẽ trong gió xuân, chưa tới mùa hoa mà khắp cành bỗng nở rộ những nụ hoa vàng nhạt dịu dàng.

Cánh hoa mềm mại ấy lướt qua mũi Cassandra, thoảng hương thơm nhẹ gần như không thể cảm nhận, nàng khẽ nhắm mắt lại vì ngứa ngáy.

Nàng biết — Apollo sẽ đỡ lấy nàng.

[HOÀN CHÍNH VĂN]

Bình Luận (0)
Comment