Sau Khi Bỏ Rơi Apollo - Hề Thụ

Chương 82

Hermes bước vào đại điện dát vàng nơi đỉnh Olympus, cúi mình hành lễ trước ngai sấm sét dưới vòm trời: "Thưa cha, xin hỏi người có điều gì truyền dạy?"

Vừa nói, vị sứ giả của các vị thần vừa xoay người, hướng về ngai bạc bên cạnh Zeus, cung kính cúi đầu thi lễ với Hera. Nữ thần Hera liếc nhìn y một cái, lạ thay—bà khẽ gật đầu đáp lại.

Hermes hơi ngạc nhiên, nhưng sắc mặt không hề biểu lộ điều gì.

Trong số những thần tử được sinh ra bởi Zeus và các nữ thần khác, Hermes là người có mối đe dọa ít nhất đối với Nữ hoàng của các thần. Ngày thường, y cũng luôn cố ý tránh va chạm với Hera. Dẫu vậy, Hermes thường phải xử lý hậu quả từ những cuộc tình lãng mạn của Zeus, khiến Hera khó lòng có thiện cảm. Thường thì, một ánh mắt bà dành cho y cũng đã là hết mức lịch thiệp.

Thế mà hôm nay, cả thần vương cùng thần hậu cùng triệu gọi Hermes, Hera lại còn tỏ ra trịnh trọng, rõ ràng là báo hiệu một nhiệm vụ trọng đại sắp được giao phó. Trong đầu vị thần lừa lọc, vô số giả thiết đã lướt qua như tia chớp.

Zeus cất giọng thong thả: "Ánh sáng vừa bừng lên từ Delphi, hẳn con cũng đã để ý."

Đôi mắt xanh lục lấp lánh của Hermes khẽ nheo lại, sắc sảo và lanh lợi: "Tất nhiên. Từng góc khuất trên cõi đất đen dường như đều nhìn thấy luồng sáng đó. Nhưng rốt cuộc là chuyện gì? Con cũng đang định xin người khai giải."

Là thần hộ mệnh của lữ khách, tai mắt Hermes trải khắp mọi miền. Những gì đã xảy ra ở Delphi, sao y có thể không hay biết? Song Zeus không vạch trần thái độ giả ngây giả dại của Hermes, mà tiếp tục theo mạch lời: "Một vị thần mới đã được sinh ra. Quyền năng tiên tri đã rời khỏi tay Apollo, chuyển sang vị tân thần ấy."

Lần này, Hermes thực sự sửng sốt.

Ánh sáng ấy đúng là dấu hiệu thần linh giáng hạ. Nhưng khi trông thấy quầng sáng kia, phản ứng đầu tiên của y là — có lẽ Apollo lại vừa lặng lẽ che chở một vị thần tử nào đó.

Gần đây, Apollo hành động không ít ở thành bang có tên Troy — chuyện đó chẳng còn gì là bí mật. Hermes thậm chí còn biết trong phán quyết của trái táo vàng có hơn một vị thần can thiệp. Thế nhưng, y chưa từng nghĩ đến việc điều đó lại liên quan đến quyền năng tiên tri.

Hermes là kẻ không dễ đặt cược, bởi thế y đã không cùng Hera, Athena và Poseidon tham gia cuộc tạo phản chống lại Zeus. Tuy vậy, trong lòng Hermes luôn ngờ rằng, việc Apollo bị sai xuống Troy xây tường thành chỉ là do bị liên lụy. Thế nên, nếu Apollo muốn âm thầm can thiệp vào phán quyết của Paris, cốt để ngăn cha nhục mạ Hera và Athena, cũng là điều dễ hiểu.

Về lời tiên tri thứ ba của Apollo, toàn bộ chư thần trên Olympus đều hiểu rõ—người yêu đã mất của hắn sẽ trở lại bên hắn.

Nhưng nữ thần rừng tên Daphne chưa từng tái sinh, lời tiên tri kia, tưởng rằng đã thất bại...

Đôi mắt Hermes đột ngột nheo lại. Có một khả năng hoàn toàn mới mẻ mà h chưa từng nghĩ đến giờ đây vụt hiện lên. Và ngay sau đó, lời Zeus đã chứng thực suy đoán ấy: "Vị tân thần của tiên tri cũng là người con từng quen biết. Nàng tên là Daphnis, vốn là Daphne, con gái thần sông Ladon."

"Chuyện này là sao?" Hermes lập tức hỏi, tò mò không giấu giếm.

Zeus không định kể lại toàn bộ ngọn ngành: "Lần chuyển giao quyền năng này là kết quả của cuộc giằng co giữa nguyên sơ Tình ái và nguyên sơ Vận mệnh. Để Daphne kế thừa quyền tiên tri là kết cục... tương đối khả dĩ."

Lời lẽ của thần vương mang đầy ẩn ý "Tương đối khả dĩ" có nghĩa là—đây không phải nước cờ do Zeus hoàn toàn thao túng, mà là kết quả có thể chấp nhận được giữa những khả năng tệ hơn. Cũng đúng, nếu không đến bước đường cùng, Hermes khó tin Zeus lại cam tâm để Apollo mất đi quyền năng tiên tri, càng không dễ dàng chấp nhận một vị thần mới không có huyết thống trực tiếp với các vị thần Olympus mà nắm giữ sức mạnh đó.

Bởi lẽ ấy là quyền năng đủ để xoay chuyển hành động của cả phàm nhân lẫn thần thánh.

Có thể khiến vị Vua khôn ngoan của chư thần lâm vào thế yếu, kẻ ấy hẳn chẳng tầm thường. Hermes lập tức ngầm quyết định — nhất định phải đào sâu khám phá bí mật đằng sau biến động trọng đại này. Một kẻ đưa tin mà bị giấu kín chuyện như thế, thực quá tổn hại danh dự.

Song, điều trong lòng là một chuyện, biểu hiện ra lại là chuyện khác. Hermes cung kính đề nghị: "Nếu người cho phép, con nguyện đại diện Olympus đến chúc mừng vị thần, chào đón người gia nhập hàng ngũ chúng ta."

Vua của chư thần gật đầu uy nghiêm. Người quay sang trao đổi ánh mắt với Hera, rồi tiếp: "Nói với Daphne cùng Apollo rằng, Nữ hoàng của chư thần sẵn sàng chứng giám và ban phúc cho thần hôn của họ."

Đôi mắt Hermes thoáng lóe lên, suýt nữa y muốn vỗ tay tán thưởng cha mình.

Từ khi ra đời, Apollo luôn được Zeus sủng ái. So với vị thần chiến tranh Ares ngạo nghễ ngang tàng, Apollo vẫn luôn hiếu thuận. Daphne là mối vương vấn lớn nhất của hắn, mà giờ đây, một cuộc hôn nhân được chính vị thần hôn nhân Hera chứng giám sẽ giúp hắn toại nguyện. Và qua sợi dây liên kết hôn nhân ấy, việc lôi kéo Daphne về phía Olympus cũng trở nên dễ dàng hơn.

Chưa kể, Zeus còn nhân cơ hội ấy trao cho Hera một ân huệ — một hôn lễ linh đình chính là thời khắc để Hera thể hiện uy quyền của nữ thần hôn nhân và gia đình. Mà ai cũng biết, từ sau cuộc phản loạn ấy, quan hệ giữa Hera và Zeus vẫn vô cùng căng thẳng.

Trong khoảnh khắc, Hermes đã tính toán mọi đường lối được mất. Y khẽ cúi đầu đáp: "Con sẽ chuyển lời đến họ."

"Hermes, đứa con trung thành và nhanh nhẹn của ta, hãy thi triển đôi chân nhanh hơn cả gió, tới Delphi ngay. Sứ giả của Olympus lẽ ra phải là kẻ đầu tiên nghênh đón vị thần mới."

"Vâng, con xin tuân lệnh."

Hermes quả thực là vị thần đầu tiên đặt chân đến Delphi.

Cột sáng thần thánh đã tan biến, nhưng phía sườn núi Parnassos gần thánh địa vẫn được phủ bởi lớp bụi sáng vàng nhạt, nhẹ như mộng như sương trong tầm mắt nhìn từ không trung. Các tư tế của đền Delphi cùng đám phàm nhân đang có mặt đều đã chứng kiến thần tích. Có kẻ mừng rỡ ngây ngất, có người sợ hãi hoảng loạn — nhưng không ai thực sự biết điều gì đã xảy ra sâu trong thần miếu.

Hermes lướt nhẹ giữa không trung, nhưng chợt dừng lại.

Vùng linh địa tối cao nhất trong quần thể đền điện đang tỏa ra luồng thần uy mạnh mẽ dị thường. Chỉ uống mật tửu của thần thôi, tuyệt đối không thể có khí thế này.

Vì thận trọng và cũng để thể hiện thiện ý, sứ giả của các thần không vội vàng tiến vào, mà cất giọng vang lên trong trẻo: "Hỡi vị tân thần hộ thủ của Thần miếu Delphi, Daphnis đáng kính — ta là Hermes, thay mặt Vua của chư thần trên đỉnh Olympus, đến đây chúc mừng và kính chào người với lòng thành kính nhất."

"Hoan nghênh."

Tiếng nói vang lên, đồng thời hào quang thần thánh nơi trước mặt Hermes dần thu liễm, mở ra một khoảng trống để y hạ xuống. Vị sứ giả với mái tóc đen và đôi mắt lục từ không trung nhẹ nhàng đáp xuống, theo sự dẫn lối vô hình mà dừng lại trong một khu vườn, nơi có một cây nguyệt quế đang đứng lặng.

Thứ đầu tiên y để mắt đến là những chùm hoa nguyệt quế nở rộ trái mùa, kế đến là hai thân ảnh kề vai đứng dưới tán cây.

Một là Apollo – điều này không cần nghi ngờ. Người còn lại là một nữ thần tóc đỏ, mắt xám. Khi Hermes hạ xuống, nàng đang dùng khăn lau vết máu trên mặt Apollo – một cử chỉ gần gũi đến mức khiến Hermes cảm thấy bản thân trở thành kẻ xâm phạm không đúng lúc.

Cảm nhận được sự hiện diện của y, Apollo rút nhẹ chiếc khăn từ tay nàng, bình thản nhìn qua Hermes, khẽ gật đầu như chào hỏi.

Hermes liếc thấy vết máu trên khăn, lòng không khỏi rúng động — lực lượng có thể khiến Apollo bị thương là cực kỳ hiếm hoi.

Thế nhưng, sự chú ý của h lập tức chuyển sang nữ thần lạ mặt kia. Ngoại hình hiện tại của nàng khiến người ta khó lòng liên hệ với dáng hình tiên nữ tóc vàng trong ký ức. Nhưng khi nàng nhìn thẳng vào y, ánh mắt không chút e dè mà đầy linh động dò xét, Hermes bỗng cảm thấy một sự quen thuộc mơ hồ, có thể là ánh mắt ấy, hoặc chỉ là một thoáng biểu cảm quen thuộc.

Dù không rõ vì sao, y vẫn chắc chắn — đây chính là tiên nữ năm xưa, người từng dám chống lại số mệnh.

"Lâu rồi không gặp. Hoặc nói đúng hơn, đây là lần đầu chúng ta gặp nhau trong hình dạng này." Hermes nở nụ cười thân thiện, bằng giọng điệu quen thuộc mà tự nhiên kéo gần khoảng cách. "Ta vẫn có thể gọi ngươi là Daphne chứ? Hay giờ ngươi thích được gọi là Daphnis hơn?"

"Lâu rồi không gặp, Hermes." Nữ thần tiên tri nghiêng đầu nhìn thoáng qua Apollo, rồi mới đáp, "Dù là Daphne hay Daphnis, đều là tên của ta. Gọi sao cũng được."

Hermes theo lời mà xã giao đôi câu, rồi liền đi vào việc chính – thay mặt chư thần Olympus gửi lời chào mừng, đồng thời chuyển đạt ý định của Hera muốn chứng giám cuộc hôn phối thần thánh.

"Xin thay ta chuyển lời cảm tạ đến thần vương và thần hậu." Daphne nhẹ giọng nói, giọng điệu xoay chuyển: "Song, ta vẫn cần chút thời gian để làm quen với vai trò mới, và phải giải thích cho nhân gian hiểu vì sao kẻ nắm giữ thần dụ lại đổi thay. Hôn lễ không cần vội vã, có thể chọn dịp khác mà thảo luận kỹ càng."

Hermes ngạc nhiên nhìn về phía Apollo. Con trai của Leto chẳng tỏ rõ cảm xúc gì, nhưng ngón tay siết chặt lấy chiếc khăn kia đã nói lên tất cả.

"Không vội." Apollo bắt gặp ánh nhìn của Hermes, nhấn mạnh lời nói như một kết luận.

Hermes liếc qua cả hai, rồi chuyển đề tài bằng giọng giễu cợt nhẹ: "Daphne, lời hứa khi xưa ta dành cho ngươi vẫn còn hiệu lực. Nếu đêm trước hôn lễ ngươi đổi ý, chỉ cần gọi ta, ta sẽ giúp ngươi bỏ trốn."

Apollo nhướng mày, nhìn Daphne dò hỏi. Hiển nhiên hắn chẳng hề biết gì về lời hứa năm xưa giữa Hermes và nàng.

Hermes chớp mắt tinh quái với Daphne: "Ta có lỡ lời rồi chăng?"

Daphne còn chưa kịp đáp, thì từ trên cao, một dải kim quang lại xé gió lao xuống — đó là Artemis, đang điều khiển xe nai của nàng. Có lẽ nàng cũng lập tức lên đường khi thấy cột sáng thần thánh, chỉ là nai không nhanh bằng Hermes nên giờ mới đến nơi.

Nữ thần săn bắn nhảy khỏi xe, đảo mắt quanh khung cảnh một lượt là nắm được đại thể. Sau khi chắc chắn em trai mình không bị thương nặng, ánh mắt nàng mới chuyển sang Daphne.

Nheo đôi mắt xanh sắc sảo, Artemis trầm giọng: "Ta và ngươi đã từng gặp mặt sao?"

Apollo vừa hé môi, định trả lời thay Daphne. Nhưng nàng đã dùng hành động thay cho ngôn từ – trong chớp mắt, thần hình nàng biến đổi, trở lại dáng vẻ tiên nữ tóc vàng, mắt lục mà năm xưa từng chạy trốn vì tình yêu.

Sự ngỡ ngàng lướt qua mắt Artemis, rồi nàng quay sang nhìn Apollo, trầm giọng lẩm bẩm: "Lời tiên đoán thứ ba... đã thành sự thật?" Nàng cau mày, bình thản hỏi: "Ngươi đã giấu ta những gì?"

"Ta sẽ giải thích." Apollo khẽ nói, dẫn chị gái bước vào điện sâu.

Hermes để ý, lần này Apollo không liếc lại Daphne như trước. Y nghiêng đầu, như cảm thấy điều đó thật thú vị.

Dưới gốc nguyệt quế chỉ còn lại Daphne và Hermes.

Sau một khoảng yên lặng, Hermes lên tiếng trước. Giọng điệu y giờ trở nên nhẹ nhàng, như muốn khẳng định rằng những lời tiếp theo hoàn toàn không mang theo lập trường của Olympus: "Sau khi nghe về số phận của Daphne, ta từng tự hỏi — liệu có phải vì ta từng cho ngươi quyền lựa chọn, mà ngươi mới bước theo Dionysus, rồi cuối cùng kết thúc theo cách ấy."

"Ta ngược lại rất cảm tạ vì ngươi đã để ta tự quyết định." Daphne lắc đầu, không nói gì thêm.

Hermes không tiếp tục gặng hỏi. Y mỉm cười: "Giờ ngươi đã quay về, vậy là ta chẳng còn phải gánh trách nhiệm gì nữa rồi."

Y dừng một nhịp, liếc nhanh vào trong điện: "Ta rất muốn biết rốt cuộc ngươi và Apollo đã đi tới bước này thế nào. Nhưng nghe nói bên dưới bề mặt, có những thế lực to lớn đang giao tranh. Ta đoán ngươi sẽ có nhiều bí mật cần giữ kín."

"Ngươi muốn biết điều gì?"

Hermes hơi sửng sốt. Không ngờ nàng lại thẳng thắn như thế.

"Ai lại không muốn làm thân với sứ giả của chư thần?" Daphne chớp mắt, hỏi ngược, "Nhưng ngươi cũng hiểu mà – có những sự thật còn đắt giá hơn tất thảy. Dĩ nhiên, trợ giúp đúng lúc từ người trong cuộc cũng vậy."

Đó chẳng khác gì một lời mời gọi hợp tác – dù nội dung cụ thể vẫn còn mơ hồ.

Hermes nheo mắt, trông đầy hứng thú: "Ta vui vì ngươi nghĩ vậy. Nhưng có lẽ phải hẹn lần sau, giờ ta nên trở về báo cáo với cha rồi."

Dừng lại một nhịp, y hạ giọng, nửa đùa nửa thật: "Nếu có chuyện gì xảy ra, đừng ngần ngại gọi ta. Về khoản tới nơi đúng lúc, ta vẫn nhanh hơn Apollo một bậc đấy."

Daphne bật cười, dõi mắt theo sứ thần bay đi. Khi nàng quay lại, Apollo đang đứng nơi bậc thềm nhìn nàng.

Nàng nhìn qua sau lưng hắn, rồi vụng về dùng thần thức dò xét xung quanh, chẳng thấy Artemis đâu.

"Artemis đã đi rồi." Apollo thản nhiên nói, từng bước bước xuống, "Nàng nhờ ta chuyển lời — vốn dĩ nàng nên bắn một mũi tên vào nàng, để giữ lời hứa năm xưa: nếu nàng dám đùa bỡn tình cảm của ta, nàng sẽ chết dưới tay nàng ấy. Nhưng giờ nàng đã là bất tử, nên coi như thôi vậy."

"..."

Khóe môi Apollo khẽ động, dường như có chút mềm mỏng: "Nàng chỉ đùa thôi."

"Loại khôi hài đó thật khó lĩnh hội."

Hắn đến bên nàng, nhẹ nhàng gỡ một cánh hoa nguyệt quế rơi trên mái tóc đỏ, giọng nói nhẹ như làn gió: "Lời hứa của Hermes?" Hắn ngừng một nhịp, rồi hỏi tiếp: "Chuyện hôn lễ không vội?"

Bình Luận (0)
Comment