Một nhóc tầm cao chưa tới eo người lớn hùng hổ xông vào, vừa chạy vừa cáu kỉnh quay lại quát người lớn phía sau:
“Con không cần biết, con không quay phim này nữa đâu! Chú đi... đi nói với chú của con!”
Phía sau tiểu thiếu gia Tiểu Miêu là hai trợ lý, một người trẻ, một người trung niên.
Người trẻ hơn lập tức khó xử ra mặt, nhỏ giọng nói:
“Chuyện này... Tiểu thiếu gia à, cậu đừng bướng nữa, tính tình của tiên sinh...”
“Con mặc kệ! Con không muốn ở đây nữa!”
Tiểu Miêu mới năm tuổi, hoàn toàn không để tâm trong phòng còn có người khác, cứ thế gào toáng lên:
“Tại sao hắn có thể mắng con! Hắn còn nói con không được! Hắn dám nói con không được?! Con không thèm quay phim nữa, con muốn về nhà!”
“Tiểu thiếu gia.”
Cậu bé phía trước vừa khóc bù lu bù loa vừa gào ầm lên, nhưng người lớn phía sau lại chẳng mảy may lay động.
Người đàn ông trung niên trông như quản gia mặt mũi lạnh tanh, bình tĩnh nói:
“Cậu quên rồi à, trước khi về nước, tiên sinh đã dặn đi dặn lại rằng ‘rất hi vọng’ cậu có thể nhận vai này.”
Chữ “hi vọng” bị nhấn mạnh không chút khách khí.
Ánh mắt người đàn ông nhìn nhóc con chẳng có chút an ủi, mà như đang cảnh cáo:
“Đừng quên, tiên sinh rất muốn cậu dựa vào cơ hội lần này để ở lại Trung Quốc. Nếu bây giờ cậu bỏ về, tiên sinh sẽ rất thất vọng.”
Có lẽ do giọng ông ta quá nghiêm túc, nhóc con đang gào rú lập tức im re, nhưng nước mắt vẫn chảy, mặt thì rõ ràng là vừa ấm ức vừa khó xử.
Đúng lúc đó, cửa lại bị đẩy ra lần nữa, một nhóc khác bước vào.
Nhóc này nhìn lớn hơn Tiểu Miêu một chút, phía sau cũng đi kèm cả đám người lớn.
Nhìn thấy mặt Tiểu Miêu còn vương nước mắt, nhóc kia bèn trưng ngay bộ mặt khinh bỉ:
“Tôi đã nói tôi không muốn tới rồi, mẹ tôi cứ bắt tôi đi. Hứ!”
Một tiếng “hứ” cực mạnh, biểu cảm khó chịu lồ lộ ra hết.
Từ ăn mặc và khí chất của hai nhóc con thì dễ đoán ra: bọn họ chính là hai cậu bé đã chen trước Áo Áo để thử vai với đạo diễn Hạ.
Nhóc mới vào tên là Viên Hằng, công tử nhỏ của tập đoàn rượu nổi tiếng Viên Tửu, cũng chính là nhà tài trợ lớn nhất cho bộ phim truyền hình này.
Người đi sau Viên Hằng nịnh nọt thấy rõ, vội vàng dỗ dành:
“Phu nhân chỉ muốn thiếu gia chơi cho vui thôi, nếu không thích thì ta về ngay cũng được mà.”
“Hứ.” Viên Hằng hậm hực lẩm bẩm:
“Mẹ con còn chẳng chịu đến thử vai cùng con. Một mình con tới đây thì vui nổi gì chứ!”
“Phải phải phải.” Người bên cạnh vội gật đầu hùa theo.
Bộ dáng cúi đầu khom lưng của đám người bên Viên Hằng hoàn toàn đối lập với phong thái nghiêm nghị của người đàn ông bên cạnh Tiểu Miêu.
Nhớ tới việc trên phim trường Tiểu Miêu còn được ưu tiên thử vai nhiều hơn mình một lượt, Viên Hằng lập tức nghếch mũi lên trời, phán:
“Cũng chỉ là do bị người nhà ép buộc bắt phải nổi tiếng sớm thôi! Mới tí tuổi đầu đã bắt ra ngoài xã giao rồi!”
“Cậu nói gì?!"
Tiểu Miêu nãy giờ đang rưng rức không lên tiếng, mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm Viên Hằng.
Viên Hằng chẳng hề sợ, còn lè lưỡi trêu:
“Cậu tưởng mình được thử vai nhiều hơn thì giỏi lắm à? Đừng tưởng tôi không biết, chú của cậu bình thường dạy cậu bao nhiêu thứ rồi! Chú cậu là diễn viên gạo cội, muốn biến cậu thành diễn viên nhí, thật là tội nghiệp ghê...”
“Cậu nói thêm một chữ nữa, tôi xé miệng cậu ra luôn đấy!” Tiểu Miêu gào lên, không thể chịu nổi nữa, trực tiếp nhào tới đánh nhau với Viên Hằng.
Góc tường bên kia, Thẩm Khanh và Áo Áo: “...”
Hai người quay sang nhìn nhau, mắt tròn xoe, rồi cùng lúc lộ ra biểu cảm "hóng drama cực mạnh."
Hai nhóc kia dù sao cũng còn nhỏ, bên cạnh lại có nhiều người lớn đi kèm, chẳng mấy chốc đã bị can ra.
Tiểu Miêu bị kéo ra rồi thì khóc càng dữ dội, nhưng không bỏ đi vì cậu còn một cảnh thử vai nữa.
Còn Viên Hằng thì bị người của cậu bế thẳng ra khỏi phòng, Tiểu thiếu gia này là kiểu “trẻ con nhà giàu thiếu tình thương điển hình”, được chiều sinh hư.
Còn Tiểu Miêu tuy cũng là cháu ruột ảnh đế, nhưng mà ảnh đế họ Tiêu kia đã mười năm trong nghề, từng đoạt giải ở Hollywood, sau lưng có thế lực ra sao ai mà biết?
Làm ăn buôn bán thì chớ có dại mà đụng vào dân giải trí!
Cánh cửa phòng hóa trang đóng lại, chỉ còn Tiểu Miêu một mình ôm mặt khóc hu hu.
Thẩm Khanh nghe cuộc cãi nhau ban nãy mà cũng đoán ra: nhóc này chính là cháu trai của một ảnh đế nào đó.
Lúc nãy cậu có hỏi qua, vị ảnh đế ấy tên là Tiêu Hàng Anh.
Thẩm Khanh chưa từng nghe, nhưng Lâm Văn Giác thì biết sơ sơ. Người này mười tám tuổi debut, hai mươi tuổi đã ôm cúp Nam chính xuất sắc, sau đó gom luôn đại tam kim, thậm chí còn tiến quân Hollywood.
Mà năm nay, anh ta mới vừa tròn ba mươi.
Có điều, sau khi sang Hollywood ba, bốn năm trước, ngoài hai vai phụ thì gần như không còn tác phẩm nào nữa. Gần đây thì hoàn toàn mất hút.
Giới giải trí trong nước thì đổi người như thay áo, minh tinh nam chất lượng cứ gọi là mọc lên như nấm sau mưa, ảnh đế thì vẫn có fan, nhưng vì anh ta sống ở nước ngoài nên gần như không có scandal hay bị paparazzi chụp lén gì.
Gọi là không bị quên lãng thì cũng đúng, nhưng bảo có ai còn nhớ đến cũng hơi khó.
Đến cả Lâm Văn Giác suýt nữa cũng quên mất người này rồi... Không chung công ty, không liên quan, ai rảnh mà quan tâm ảnh đế người ta làm gì!
Tất nhiên, giờ thì quan tâm rồi, vì ảnh đế lại dám để cháu mình chen ngang trước cả nhóc nhà mình!
Fan ảnh đế thì bảo ảnh đế “Phật hệ”, chỉ tập trung vào tác phẩm, không chiêu trò, không tham gia gameshow, không marketing, sống như ẩn sĩ.
Trước đây Lâm Văn Giác cũng tin đấy.
Tưởng là người ta sau khi đạt đỉnh cao sự nghiệp thì không còn ham hố danh lợi nữa, chỉ chuyên tâm rèn luyện diễn xuất.
Ai ngờ đâu ảnh đế vẫn vươn tay về nước, vận dụng quan hệ sắp xếp cháu mình vào đoàn phim, lại còn cho chen ngang thử vai!
Này thì “Phật hệ” này!
Lâm Văn Giác suýt tức nổ phổi.
Nhưng Thẩm Khanh thì nghĩ, có thể ảnh đế vẫn đang ở nước ngoài, chỉ đơn giản gửi cháu về thử vai, chuyện chen ngang là do người khác tự sắp xếp, không chừng anh ta còn chẳng biết gì.
Dựa vào vậy mà đánh giá nhân phẩm thì hơi phiến diện.
Chỉ là... lúc nãy nghe cậu nhóc nói chuyện với người lớn, hình như ảnh đế đối với cháu mình còn nghiêm khắc lắm thì phải...
Nhìn nhóc con đang khóc đến đau ruột đau gan bên kia, Thẩm Khanh cũng chẳng biết nên nói gì.
Dù vậy, cậu cũng không tiện nhìn chằm chằm, trẻ con đang khóc mà bị người ta nhìn trừng trừng thì mất mặt lắm.
Thẩm Khanh bèn khẽ nghiêng đầu, giơ tay che lại tầm nhìn của Áo Áo.
Cậu ra hiệu cho nhóc tiếp tục vẽ tranh.
Dưới bóng bàn tay thon dài của ba nhỏ, Áo Áo ngoan ngoãn quay đầu, chớp chớp mắt nhìn về phía Thẩm Khanh.
Cậu nhóc thật ra rất muốn hỏi “là-gì-đã-xảy-ra-với anh trai khóc to kia thế?”
Nhưng mà “ba nhỏ” cũng vừa nháy mắt với cậu, thế là bé Áo Áo bỗng chốc hiểu ra điều gì đó, ngoan ngoãn không hỏi nữa.
Cúi đầu, tiếp tục chống tay lên bàn mà vẽ vời chăm chỉ.
Đúng lúc này, trợ lý đạo diễn lúc nãy vừa bàn bạc với Thẩm Khanh lại hớt hải chạy tới, ra hiệu họ có thể chuẩn bị rồi.
“Còn một bạn nhỏ nữa thôi, xong là tới lượt, Thẩm tiên sinh, mình qua chuẩn bị được rồi.” Trợ lý đạo diễn bước vội, nhưng nói chuyện với Thẩm Khanh thì cực kỳ khách khí.
Còn bên kia, Tiểu Miêu nghe thấy thì quay phắt đầu sang, chính xác là nhìn về phía bé Áo Áo bên cạnh Thẩm Khanh. Trong ánh mắt cậu bé bỗng xuất hiện một tầng cảnh giác và dò xét lạ kỳ.
Một người đàn ông trung niên đi cùng Tiểu Miêu cũng bước tới, lịch sự hỏi trợ lý đạo diễn:
“Chào đồng chí, vậy Tiểu Miêu nhà chúng tôi có nên theo cùng luôn không?”
“À… nếu mọi người muốn thì cứ theo tôi đi.” Trợ lý đạo diễn trẻ tuổi đáp, vẻ hơi ngại ngùng.
Thành thật mà nói, với một đứa trẻ năm tuổi, diễn xuất của Tiểu Miêu đã là rất khá rồi.
Cậu bé thậm chí có chút căn cơ.
Nhưng đạo diễn Hạ lại luôn cảm thấy “thiếu gì đó”, vẫn chưa đạt. Nên mãi mà không quyết định chọn.
Vậy mà vừa nãy, lúc đạo diễn Hạ định bỏ qua lần nữa, người đi theo Tiểu Miêu không biết đã nói gì riêng với ông ấy, lại khéo léo xin được thêm một suất thử vai cuối cùng.
…Cứ tiếp tục thế này, ngay cả trợ lý đạo diễn cũng bắt đầu cảm thấy nhóm này hơi “mặt dày” rồi đó.
Nhưng nhìn gương mặt còn vương nước mắt, dáng người gầy gò thấp bé của Tiểu Miêu, cậu trợ lý trẻ cũng mềm lòng, có lẽ vì thế mà đạo diễn Hạ mới cho thêm một cơ hội nữa chăng…
Dù sao thì, lần này cũng nên để Thẩm tiên sinh thử vai trước rồi tính tiếp.
Nghe đến “thử vai”, Áo Áo liền bật dậy khỏi ghế sofa, tiện tay thu lại bảng vẽ nhỏ của mình.
Bé còn chưa kịp ôm bảng vẽ vào lòng cho chắc, thì “anh trai khóc to” vừa rồi đã lon ton đi tới hỏi:
“Em đang làm gì thế?”
Áo Áo nhìn thấy sự tò mò trong mắt đối phương, liền đáp:
“Áo Áo đang… vẽ tranh đó!”
“Vẽ tranh? Tại sao em lại vẽ?” Tiểu Miêu nghiêng đầu, không hiểu.
Áo Áo đã đưa bảng vẽ cho bà Trương phía sau giữ hộ. Bị hỏi câu đó, cậu nhóc bỗng đơ một nhịp, đứng khựng lại như bị… lag não.
Là vì… đã rất lâu rồi không ai hỏi Áo Áo “tại sao muốn làm chuyện gì đó”.
Ở nhà, bé muốn làm gì thì cứ làm thôi, không có điều kiện thì hai ba liền tạo điều kiện ngay lập tức.
Vậy nên bị hỏi đột ngột “vì sao lại vẽ”, bé thật sự hơi bối rối.
Nhưng nghĩ kỹ lại… cũng chẳng có lý do gì to tát cả!
“Vì Áo Áo… thích mà!”
Tiểu Miêu: “Thích?…”
Cậu còn định hỏi tiếp, nhưng bé b*nh b** tr*ng n*n tròn vo trước mặt đã nhanh chân nói:
“Em đi… thử vai đây! Gặp lại sau nha~”
Nói xong, cậu nhóc lạch bạch chạy đi nắm lấy tay người đàn ông bên cạnh.
Cậu bé còn gọi người đó là… “ba nhỏ”.
…Ba.
Tiểu Miêu mím môi, bỗng cảm thấy vô cùng ghen tị với cục bột béo này.
Cậu cũng muốn được gọi “ba” to rõ nơi công cộng.
Cậu cũng muốn có ba đi cùng đến thử vai.
Mà mình… chỉ có mỗi ông chú.
Tiểu Miêu cuối cùng nhìn sang người đàn ông bên cạnh bé Áo Áo, điều đầu tiên cậu thấy là: người này thật cao. Mặc dù chú của cậu cũng không lùn, nhưng những người quanh mình bình thường cao lắm cũng chỉ cỡ 1m75.
Cậu đã quen với việc phải ngẩng mặt nhìn người ta rồi.
Nhưng khi nhìn người đàn ông này, cậu phải… ngửa đầu còn hơn cả bình thường.
Rồi sau đó, cậu thấy rõ mặt người đàn ông ấy.
Da trắng, ngũ quan tuấn tú.
Đẹp trai thật sự.
Ngay lần đầu tiên nhìn thấy, Tiểu Miêu đã thầm nghĩ: “Ông chú này còn đẹp trai hơn cả chú ruột của mình…”
Buổi thử vai của Áo Áo diễn ra cực kỳ suôn sẻ.
Suôn sẻ đến mức vượt ngoài dự đoán của ba nhỏ cậu bé luôn!
Thật ra Thẩm Khanh cũng không lo lắm về biểu hiện của Áo Áo, nhưng khi nghe tin Tiểu Miêu, một bạn nhỏ từng được đích thân ảnh đế huấn luyện vẫn bị loại, thì cậu hơi hoang mang.
Không biết đạo diễn Hạ chọn vai theo tiêu chí gì, cũng không loại trừ khả năng Áo Áo có diễn tốt cách mấy thì đạo diễn cũng vẫn không gật đầu.
Nhưng kết quả cuối cùng: Áo Áo trúng vai ngon ơ.
Tiểu Miêu ngồi chờ kết quả bên cạnh vừa nghe xong liền... mặt biến sắc. Ánh mắt ngập tràn bất cam, oán giận, không thể tin nổi mà trừng mắt nhìn đạo diễn Hạ.
Sau đó, cậu quay qua liếc nhìn người đàn ông trung niên đi cùng mình.
Ánh mắt vừa rồi còn ấm ức, giờ chuyển sang kinh hoàng.
Đạo diễn Hạ bèn chủ động bước tới, giải thích với người đàn ông trung niên:
“Cậu bé Cố Áo có khí chất rất tự nhiên, còn Tiểu Miêu tuy biểu hiện xuất sắc, nhưng kỹ xảo hơi nhiều, cảm giác không còn giống một đứa trẻ năm tuổi nữa.”
Nghe xong, người đàn ông kia gật gù, nói đúng kiểu công chức: “Tôi sẽ báo cáo lại nguyên văn với Tiêu tiên sinh.”
Đạo diễn Hạ: “…”
Ngẫm nghĩ một lúc, anh vẫn nói thêm:
“Tiêu Ảnh đế đúng là rất nghiêm khắc với bản thân, kỳ vọng cũng cao với cháu trai mình, điều này chúng tôi đều hiểu.
Nhưng dù sao Tiểu Miêu cũng mới năm tuổi, sau này có đi theo con đường này hay không còn chưa chắc, đừng tạo áp lực quá lớn với cháu.”
Người đối diện khẽ cười, nhưng kiểu cười đó như đang chế nhạo hơn là vui vẻ. Tuy nhiên lời nói vẫn khách khí:
“Điều đó tôi cũng sẽ chuyển lời lại với Tiêu tiên sinh.”
Đạo diễn Hạ: “…ôi chao…”
Hạ Chính Thiên thở dài một hơi. Trước giờ anh đã cảm thấy Tiểu Miêu không thật sự phù hợp đóng phim, ngay từ lúc tiếp xúc là đã cảm nhận được đứa nhỏ này có cảm xúc bị kìm nén quá mức, diễn như máy, thiếu bùng nổ.
Giờ gặp lại, cảm giác đó còn rõ hơn. Trên người cậu bé là một lớp áp lực đè nặng đến khó thở.
Nhưng nói cho cùng, đó là cháu ruột của Tiêu ảnh đế, ai mà biết ba mẹ Tiểu Miêu là ai. Chuyện nhà người ta, anh không can thiệp được.
Ngay cả người dẫn Tiểu Miêu đến cũng chỉ là người của Tiêu ảnh đế, bản thân anh còn chưa từng gặp mặt ảnh đế, nói gì đến chuyện khuyên bảo.
Nói thật, thấy Tiểu Miêu như vậy, không khỏi khiến người ta tiếc nuối.
Nhưng nghĩ lại, vừa đào được một diễn viên nhí đáng yêu vô cùng, Hạ Chính Thiên lập tức vui vẻ lại.
Lúc mấy người lớn còn đang bàn chuyện, Tiểu Miêu đã nhìn sang phía cục thịt tròn quay đáng yêu bên kia.
Thẩm Khanh lập tức để ý đến ánh nhìn đó, theo phản xạ nghiêng người che chắn trước mặt Áo Áo.
Không biết có phải ảo giác không, nhưng anh cảm thấy ánh mắt của cháu trai ảnh đế nhìn con trai mình… đầy oán độc!?
Mà thật ra nếu bỏ qua ánh mắt và biểu cảm thì cậu nhóc đó cũng… xinh xắn đấy chứ.
Chỉ là…
Ánh mắt kia, thật sự rất khó tưởng tượng lại xuất hiện trên khuôn mặt của một đứa trẻ năm tuổi.
Đó là kiểu cảm giác khiến cả người lớn nhìn qua cũng phải thấy rợn tóc gáy.
Thẩm Khanh không muốn nhóc Áo Áo cảm nhận được luồng ác ý đó nên mới đứng chắn trước mặt bé.
Nhưng lúc này, Tiểu Miêu đã chạy thẳng tới, dừng lại trước mặt Áo Áo, ánh mắt chăm chú nhìn bé.
“Vì sao vừa nãy em lại vẽ tranh?”
Chiều cao của Tiểu Miêi hơn Áo Áo một chút, cậu bé nhìn cục bột tròn tròn kia với ánh mắt có phần kẻ cả.
Thằng bé chạy đến quá nhanh, Thẩm Khanh không kịp cản, mà dù sao cũng không thể làm gì quá đáng với một đứa trẻ năm tuổi.
Chỉ là, Áo Áo hoàn toàn không để ý ánh mắt hay thái độ của cậu bạn kia, Tiểu Miêu hỏi thì bé trả lời luôn:
“Vì Áo Áo thích mà! … Ủa? Câu này Áo Áo trả lời rồi mà, sao anh lại hỏi lại ạ?”
Đôi mắt to tròn của bé đảo một vòng, cẩn thận quan sát cậu bạn trước mặt, nghi ngờ cậu này… có phải trí nhớ không được tốt không?
Tiểu Miêu nhìn Áo Áo với ánh mắt cao cao tại thượng.
Áo Áo nhìn Tiểu Miêu lại có chút... kỳ quặc và thương cảm.
Dù Tiểu Miêu đang đứng ở “kèo trên”, nhưng không hiểu sao, khí thế giữa hai nhóc con… ngang cơ!
Tiểu Miêu: “…”
Tiểu Miêu tức đến mặt đỏ bừng: “Không thể nào! Em vẽ tranh chắc chắn là có liên quan đến buổi thử vai… Em nói thật đi, có phải em được chọn vì em biết vẽ không?”
Áo Áo trợn tròn mắt, càng mù mờ hơn: “Hở?”
Suy nghĩ của trẻ con đúng là một trời một vực. Dù Tiểu Miêu khá già dặn, nhưng vẫn là trẻ con, tưởng tượng cũng bay xa như ai.
Cậu bé đinh ninh rằng vẽ tranh chính là “mật mã bí mật” giúp Áo Áo qua vòng thử vai, vì ngay trước buổi thử vai, Áo Áo vẫn còn… hí hoáy vẽ tranh, chuyện này trong mắt Tiểu Miêu là rất bất thường.
Trong nhà cậu, chú không cho cậu làm bất kỳ việc gì ngoài việc học diễn xuất.
Nếu có phải vẽ tranh, thì cũng chỉ vì vai diễn yêu cầu mà thôi.
Tiểu Miêu tin chắc rằng Áo Áo gian lận gì đó, liền chạy tới chất vấn.
Nhưng Áo Áo không phục.
“Bíp bíp bíp” cảm biến phát hiện ác ý lại kêu. Áo Áo nghiêm túc đáp:
“Áo Áo được chọn, không liên quan gì tới việc vẽ tranh hết á.”
Lúc này, bé con vẫn chưa biết “gian lận” là gì, nhưng bé hiểu một điều: mình chưa từng làm chuyện gì mờ ám.
Áo Áo không bao giờ đứng yên chịu bắt nạt:
“Anh của Áo Áo nói, thành công là vì có lý do để thành công, đừng lúc nào cũng nghĩ người ta nhờ cái gì bên ngoài. … Cũng đừng thấy người ta giỏi là nghĩ người ta nhờ vả ai đó nha!”
Giọng bé tuy nhỏ nhưng rõ ràng vang dội:
“Anh nói, nếu mình thất bại, vậy chắc chắn là có điểm nào đó, ừm, chưa được tốt.”
“Anh của em?”
Bị một đứa nhóc nghiêm túc răn dạy, Tiểu Miêu ngơ người ra, cuối cùng cũng phản ứng lại, không phục hỏi:
“Anh em là ai?”
Áo Áo: “Anh em… thì là anh em chứ ai~”
Tiểu Miêu: “…”
Cậu bé có giây lát nghi ngờ, không biết nhóc này đang giả ngốc hay là thật sự ngốc.
Còn đang định nói gì thêm, thì người đàn ông trung niên phía sau đã lên tiếng nhắc:
“Thiếu gia, chúng ta phải đi rồi.”
Nghe vậy, Tiểu Miêu liền vô thức đứng thẳng người.
Chú từng nói, dù có thua cũng phải ngẩng đầu rời khỏi sân khấu, không được mất mặt.
Mà cậu thì đã “xin thêm cơ hội” tới mấy lần rồi.
Ngay cả Tiểu Miêu cũng cảm thấy mình sắp thành kẻ mặt dày.
Nhưng nghĩ tới việc sau khi về nhà sẽ bị chú phạt vì không được chọn… Tiểu Miêu càng tủi thân, càng hậm hực, cuối cùng tức tối bỏ đi.
Cuộc đối thoại giữa hai nhóc cũng đã lọt vào tai đạo diễn Hạ và mấy người xung quanh. Đợi Tiểu Miêu đi khỏi, đạo diễn Hạ mới hỏi:
“Vẽ tranh gì cơ?”
Tìm hiểu kỹ mới biết, thì ra trước buổi thử vai, Áo Áo còn mang theo bút sáp dầu hí hoáy vẽ tranh, chỉ vì bé thích.
Nhìn bé con xinh xắn đáng yêu, các nhân viên chỉ cần tưởng tượng cảnh nhóc ngồi vẽ thôi đã thấy muốn xỉu vì độ cưng rồi.
Một bên là cậu bé căng thẳng cực độ, xem buổi thử vai như chiến trường sống còn. Một bên là bé con vô lo vô nghĩ, vẽ tranh cũng nghiêm túc như đang chơi trò nấu ăn.
Người lớn đứng nhìn hai đứa trẻ mà cảm nhận được hai luồng khí chất hoàn toàn khác nhau.
Dĩ nhiên, họ không đánh giá Tiểu Miêu không tốt, vấn đề vẫn là ở môi trường và cách nuôi dạy.
Có thể gặp được một phụ huynh như Thẩm giáo viên đúng là điều cực kỳ may mắn.
Các nhân viên khác cũng cảm thấy tiếc cho Tiểu Miêu, nhưng đồng thời, ánh mắt lại không rời khỏi nhóc Áo Áo. Ai cũng khen, ai cũng tò mò, muốn xem tranh của bé.
Áo Áo chẳng hề ngại ngùng, ai muốn xem là bé chìa ngay sổ vẽ ra.
Thậm chí còn tặng luôn những chiếc danh thiếp bé tự vẽ, trên đó viết một chữ “Áo” to đùng, lượn lượn ngoằn ngoèo.
Trong khi tấm giấy thì “tấu hài”, thì chủ nhân lại đáng yêu một cách ngoan ngoãn mềm mại như bánh bao nhân tuyết.
“Trời ơi, sao lại có nhóc đáng yêu đến thế này!”
Một cô chị tổ đạo cụ suýt nữa bị nhóc làm “lụi tim”.
Mọi người càng vui hơn khi biết, sắp tới sẽ được làm việc cùng thiên thần nhỏ này.
“Yeah! Đi làm nha~!”
Nghe đến “làm việc”, Áo Áo tự mình giơ tay thành chữ “V” chiến thắng.
Bình thường thì bé thích chơi, nhưng trong lòng cũng đang thực hiện một mục tiêu to lớn:
Trở thành tiểu ảnh đế… hoặc ít nhất cũng là sao nhí nổi danh trong giới!
Để còn “dắt ba nhỏ bay” nữa chứ!
Dù ngón tay bé xíu chẳng ai nhìn ra đang giơ chữ gì, nhưng đáng yêu quá thể nên vẫn khiến mọi người phát cuồng vì bé:
“Áo Áo siêu ngầu! Còn muốn dắt ba nhỏ bay nữa chứ! Thầy Thẩm đúng là có phúc quá!”
Thẩm Khanh nghe vậy cũng cười rực rỡ. Không phải kiểu “tui là cá mặn, được nuôi là sướng”, mà là vì…
…Bé nhà cậu đang rất, rất vui.
Ánh mắt cậu nhìn bé con là cả một bầu trời rực rỡ, tràn đầy yêu thương và cổ vũ.
Sự khác biệt ấy, mọi người đều nhìn ra rõ ràng.
Nhớ lại cảnh Tiểu Miêu hậm hực bỏ đi khi nãy, trợ lý bên cạnh đạo diễn Hạ thở dài:
“Nếu ảnh đế Tiểu Miêu cũng có được một tâm thế bình tĩnh tích cực như Thầy Thẩm thì tốt rồi… Bé con nhà họ chắc đã không thành ra như vậy.”
Nghe vậy, Thẩm Khanh chỉ lễ phép cười nhẹ, không nói gì thêm. Sau đó cậu đưa Áo Áo đi bàn chuyện công việc cùng đạo diễn Hạ.
“Ê, mấy người có nghe chưa, Tiểu Miêu thật ra là con ngoài giá thú của ảnh đế Tiêu đấy?”
“…Hả?!”
“Mấy người chưa biết à? Ảnh đế Tiêu với cậu chủ nhà họ Cố ở Hoa Thành… từng có quan hệ rất mờ ám…”
Trong thời gian học diễn xuất và nghiên cứu kịch bản, Thẩm Khanh tuy không quá bận, nhưng đôi lúc cũng phải tham gia vài sự kiện.
Hôm nay cậu tham dự chính là đêm hội thời trang nổi tiếng trong giới- Đêm Hoa Thành.
Nói là “đêm hội”, thực ra là một buổi tiệc xã giao hoành tráng, người trong lẫn ngoài giới đều đến rất đông. Ban đầu là do mấy tiền bối có danh vọng tổ chức, mục đích để các nghệ sĩ giao lưu, phát triển ngành phim ảnh trong nước.
Mà dần dà thì… nó biến thành sự kiện networking chính hiệu.
Ngoài các minh tinh đình đám trong và ngoài nước, giới tài phiệt, thương nhân cũng lũ lượt kéo đến.
Thẩm Khanh- một “tiểu thịt tươi” mới nổi vừa quay lại showbiz, theo lý mà nói thì chưa đủ tư cách để có vé tham dự sự kiện này…
Tuy là gương mặt đại diện toàn cầu của thương hiệu trang sức SMB, kiêm đại sứ của một nhãn hàng thời trang cao cấp nào đó, nhưng nói cho cùng, mấy thương hiệu này cũng là nhà tài trợ cho buổi tiệc hoành tráng lần này.
Thế nên, dĩ nhiên Thẩm Khanh cũng được mời tới dự với cậu, buổi tiệc này chẳng khác gì… đi làm.
Dù gì thì ở đây cũng tụ hội đủ các ông lớn bà trùm, các nhãn hàng thì từ lâu đã trưng sẵn cả loạt quầy trưng bày trong hội trường, nghệ sĩ hợp tác cũng phải thi nhau “bung lụa” để quảng bá cho thương hiệu mình đại diện, tiện thể tranh thủ lên báo luôn cho gọn.
Thành ra trước cả một tuần, Thẩm Khanh đã nhận được nguyên một lô quần áo cao cấp đặt riêng cùng trang sức từ các "ba nuôi" thương hiệu gửi đến.
Tới đúng ngày lên thảm đỏ, Thẩm Khanh suýt thì lóa cả mắt vì nguyên hội nam thanh nữ tú được trau chuốt không thiếu một li.
Nhưng nói công bằng thì công việc hôm đó của cậu cũng khá là nhàn nhã.
Chỉ cần trước khi xuất phát để stylist chỉnh nhẹ chút tóc tai make-up, sau đó mặc đồ xịn, đeo trang sức đắt đỏ, bước xuống xe, đi thảm đỏ, tạo dáng chụp vài tấm hình cho truyền thông… tổng thời gian chụp hình vỏn vẹn hai phút, dư ra một giây cũng không tới lượt cậu.
Sau đó chỉ cần bước vào khu vườn bên trong hội trường chính của buổi tiệc là coi như hoàn thành 80% công việc.
Cánh phóng viên bình thường đâu có cửa vào khu vườn nội bộ, mà mấy người trong giới hoặc các ông lớn kinh doanh thì Thẩm Khanh cũng chẳng quen, nên tuy vẫn phải làm màu giống công công trống múa lân, giữ thần thái, thi thoảng xã giao vài câu, phối hợp chụp ảnh quay video, nhận phỏng vấn để đừng làm mất mặt các "ba nuôi thương hiệu" nhưng nhìn chung là chỉ còn chờ tiệc tan.
May thay bên cạnh còn có trợ lý Lý kinh nghiệm đầy mình theo sát cả buổi, Thẩm Khanh cũng chẳng lúng túng hay ngại giao tiếp gì.
Huống hồ… cậu còn đụng được người quen- Thẩm Duyên thiếu gia.
Theo lời thiếu gia Thẩm thì cậu bị ba nhà "bắt đi lính" - “Đêm Hoa Thành” mà, ngoài tụ hội sao lớn, đây cũng là dịp networking cực tốt cho giới thượng lưu Hoa Thành, con cháu các nhà cơ bản đều sẽ góp mặt, Thẩm Duyên cũng là bị ba mình đẩy ra xã giao đây mà.
Nhưng Thẩm Khanh thì nghi lắm, nghi là tên này theo chân Lục Ảnh Đế đến dự.
Dù gì cũng là cặp công – thụ chính trong nguyên tác truyện gốc, thân mật dính nhau là chuyện đương nhiên.
Bị đoán trúng tim đen, Thẩm Duyên chẳng buồn ngại, cười hề hề hỏi ngược lại: “Nhà cậu đâu? Không đi à? …Ờ mà đúng, kiểu người như ảnh chắc chả thèm tham gia cái trò này.”
Loại sự kiện đầy sao, hào nhoáng thế này tuy nghe có vẻ oách, nhưng hình như vẫn chưa đủ "trình" để khiến vị kia đích thân xuất hiện.
Thẩm Duyên nhớ lại, từ trước tới giờ cũng chưa từng nghe nói Cố Hoài Ngộ tham dự mấy thứ tiệc kiểu này.
Thẩm Khanh hơi mơ hồ đáp: “Ừm… anh ấy đang trông con.”
“Waaaa!” Thẩm Duyên nghe xong thì bật người dậy, nếu không phải sợ bị chụp ảnh hay bị vệ sĩ của Thẩm Khanh chặn lại, cậu ta có khi đã nhào tới ôm luôn rồi: “Thật á? Ông lớn trông con á?!”
Thẩm Khanh gật đầu. Thật sự là đang trông con thật.
Thẩm Duyên nhìn vẻ mặt của cậu, lại liếc qua người trợ lý đứng bên cạnh, ánh mắt càng thêm ghen tị: “Khanh Khanh, cậu càng ngày càng sang chảnh quý phái rồi đấy, còn xinh hơn cả lần trước tụi mình gặp!”
Lần gặp nhau gần nhất là hồi Thẩm Duyên về Hoa Thành ăn tiệc, sau đó thì bận rộn công việc, lại theo Lục Ảnh Đế chạy show khắp nơi, nên ít có cơ hội về Hoa Thành, cũng chưa kịp gặp lại lần nào.
Dù vậy, hai người vẫn giữ liên lạc thường xuyên qua WeChat. Từ sau vụ Thẩm Khanh thay cậu kết hôn sắp đặt, Thẩm Duyên lúc nào cũng thấy có lỗi, cố gắng tìm cơ hội giúp cậu tái xuất giới giải trí.
Tiếc là… mỗi lần đưa ra lời mời, đều bị Khanh Khanh nhà ta từ chối nhẹ nhàng rồi phủi bay luôn.
Sau đó, Thẩm Khanh còn thẳng thừng tuyên bố: “Tôi chỉ muốn làm cá mặn thôi!”, làm Thẩm Duyên á khẩu, không dám giới thiệu việc làm cho ảnh nữa.
Ai ngờ, Thẩm Khanh lại bất ngờ hot trở lại nhờ bộ cổ trang từng quay trước đó.
Thẩm Duyên còn tám với ảnh trên WeChat, bảo: “Cậu đúng là số phải nổi tiếng, trốn kiểu gì cũng bị lôi lên trending!”
Chỉ là, Thẩm Duyên chỉ biết ảnh hot lại thôi, chứ không ngờ tình trạng hiện tại của Thẩm Khanh lại tốt đến mức này.
Tổng tài ở nhà trông con, Thẩm Khanh ra ngoài đi làm, mà cũng không phải kiểu bị bắt đi kiếm tiền nuôi cả nhà đâu nhé!
Thời gian gần đây, dân tình đang dán mắt theo dõi Cố Hoài Ngộ và tất cả các công ty dưới trướng ảnh.
Bởi vì sau hai năm ở ẩn, Cố Hoài Ngộ bất ngờ quay lại, làm một trận long trời lở đất, như thể đang muốn giành lại từng miếng bánh thị trường từng bị các nhà khác chia chác.
Cảm giác cứ như: Có một con sư tử ngủ yên từ lâu, mấy con chim nhỏ líu lo quanh nó, vừa nhặt lông vừa lấy mùi cơ thể nó để làm tổ, còn tự phát triển nguyên một chuỗi sinh thái và ngành nghề bên cạnh nó.
Rồi bùm! Một ngày nọ, sư tử tỉnh dậy. Chim nhỏ không còn dám mượn danh hơi nó nữa, thậm chí còn sợ bị truy nợ ngược.
Thế thì mấy chú chim làm sao mà không quan tâm tới hướng đi của sư tử cho được?
Tất nhiên, mấy cái chuyện phân tích thị trường này đều do Lục Cảnh Dật kể cho Thẩm Duyên nghe. Ba của Thẩm Duyên, chủ nhà họ Thẩm, nhất quyết không chịu thừa nhận nhà mình là chim, cũng không chịu nhận là từng "hút máu" Cố tổng rồi còn đòi độc quyền.
Ông chỉ thừa nhận: “Ừ, cũng có hơi e ngại ảnh tí.”
E ngại cỡ nào ấy à? Mấu chốt là tình trạng sức khỏe của Cố Hoài Ngộ bây giờ ra sao?
Trước đây ai cũng nghĩ anh ấy sắp die đến nơi.
Ngay cả Lục Cảnh Dịch, chính chủ nhà họ Lục, cũng âm thầm quan tâm đến tình trạng sức khỏe của “người ấy”.
Thẩm Duyên nhớ Lục Cảnh Dịch từng nói: Nếu Cố Hoài Ngộ thật sự ngã xuống, thế lực ở Hoa Thành sẽ bị chia lại, đến lúc đó mình tranh thủ hớt váng cũng không muộn.
Còn nếu anh cứ sống khỏe mạnh như trâu mãi thế này…
Ờ thì… Cả đám coi như về nhà đắp chăn ngủ, giả vờ không có gì xảy ra.
Nghĩ tới mấy lời Cảnh Dịch nói, Thẩm Duyên mím môi, cuối cùng vẫn không dám hỏi thăm tình hình sức khỏe của Cố tổng từ miệng Thẩm Khanh.
Một chữ cũng không hỏi.
Thẩm Duyên cũng chẳng hứng thú gì với mấy vụ thương chiến này. Cậu chỉ đại khái biết ba mình đang bắt tay với mấy người nhà họ Cố để chơi một ván cờ lớn… mà mục tiêu chỉ có một: Cố Hoài Ngộ.
Nhưng lương tâm lại cứ réo lên: “Trời ơi, đi tính kế một người, còn ngồi canh người ta lúc nào chết, thế là sai lắm rồi!”
Huống hồ gì, Cố Hoài Ngộ cũng là người nhà họ Cố đấy thôi!
Chưa kể, Thẩm Khanh kết hôn thay cậu là đã giúp cậu rất nhiều rồi, Thẩm Duyên sao mà nhẫn tâm đi moi móc tin tức từ bạn thân được?
Cho dù có là vì tiền đồ sau này của Lục Cảnh Dịch đi nữa, cậu cũng không làm nổi chuyện này.
Dù thật sự rất tò mò tình hình hiện tại của “người ấy” nhà Thẩm Khanh… chỉ là đơn thuần tò mò thôi mà!
Nhưng nghĩ đến chuyện đang thời kỳ nhạy cảm, Thẩm Duyên vẫn chọn cách… im như thóc.
Cậu chỉ có thể âm thầm quan sát trạng thái tinh thần và sắc mặt rạng rỡ của Thẩm Khanh để đoán mò: Xem ra tình hình sức khỏe của Cố tổng… chắc là ổn lắm?
Dù sao trông Thẩm Khanh cứ như người đang yêu đời lắm ấy!
Khác với những kẻ mong nhà người ta tan tành, Thẩm Duyên nhìn thấy Thẩm Khanh rạng rỡ thế này, ngược lại còn thấy vui thay và an lòng.
Không tám chuyện sức khỏe Cố tổng thì cũng được, Thẩm Duyên quyết định chuyển chủ đề sang chuyện bạn thân: “Ê, cậu với Cố tổng sống chung thế nào rồi?”
Vừa nghĩ tới đó, cậu liền tính chạy tới kéo tay Thẩm Khanh hỏi han, ai dè lại bị trợ lý bên cạnh Thẩm Khanh chắn lại lần nữa.
“…”
Thẩm Duyên biết đối phương là lo bảo vệ Thẩm Khanh, nhưng… cũng hơi quá nhạy cảm rồi đó?
Cuối cùng, cậu quay lại, chính thức quan sát người trợ lý kia.
Trợ lý của Thẩm Khanh nhanh chóng xin lỗi: “Xin lỗi, Thẩm thiếu.”
Thẩm Duyên không giận, chỉ là cảm thấy việc mình bị chặn đường hoài có chút khó hiểu.
Cùng lúc đó, cậu cảm thấy người này… nhìn hơi quen quen?
Cậu quay sang hỏi Thẩm Khanh: “Người này là trợ lý của cậu hả?”
Người đàn ông mặc vest chỉnh tề đã đưa danh thiếp ra trước: “Tôi họ Lý, là trợ lý đặc biệt của Cố tổng. Hiện tại kiêm luôn vai trò quản lý của thầy Thẩm.”
“…Trợ lý của Cố tổng?” Thẩm Duyên mắt nháy liên tục.
Cậu nhớ ra rồi! Bảo sao nhìn quen thế, hóa ra là người của Cố tổng!
Hai năm nay Cố Hoài Ngộ ẩn mình, toàn bộ công việc đối ngoại đều do trợ lý Lý xử lý. Thẩm Duyên từng gặp người này không ít lần.
Vậy là, cánh tay phải của Cố tổng, giờ chạy tới làm quản lý cho Thẩm Khanh?
Tổng Cố không có mặt, nhưng kiểu này khác gì đang đích thân đến đâu!
Ánh mắt Thẩm Duyên mơ hồ, cuối cùng nhìn về phía Thẩm Khanh… Thôi khỏi hỏi đời sống hôn nhân nữa, nhìn vậy là biết quá viên mãn rồi!
Đúng kiểu được cưng tận trời ấy chứ còn gì nữa!
Thẩm Duyên dạo này hơi tiều tụy. Một phần vì ba cậu vẫn chưa chấp nhận Lục Cảnh Dịch.
Phần còn lại là vì… mẫu giáo nghỉ hè, cháu trai của Lục Cảnh Dịch dọn sang ở tạm, gần như sống cùng họ. Mà quan trọng là, nhóc đó với Thẩm Duyên… không ưa nhau.
Dù chẳng phải cậu chăm sóc gì, số lần gặp mặt cũng không nhiều, nhưng đứa bé ấy là con của chị gái duy nhất từng thương yêu Lục Cảnh Dịch từ bé. Sau khi chị mất, thằng bé là người thân duy nhất mà Lục Cảnh Dịch thật lòng quan tâm.
Thẩm Duyên nghĩ: Dù sao cũng là người quan trọng của Cảnh Dịch, mình nên cố gắng lấy lòng nó một chút.
Nhưng thực tế là… toàn cảm nhận được địch ý từ con nít.
Lần đầu tiên trong đời Thẩm thiếu gia được người người yêu thương lại phát hiện: “Ủa? Có người không thích mình á?”
“Thật lòng là chiêu sát thủ đó.” Thẩm Khanh nghe xong chuyện, chỉ nói như vậy.
Nghĩ về mối quan hệ với hai nhóc nhà mình, Thẩm Khanh thật sự cảm thấy mình chẳng có chiêu gì cao siêu, chỉ là thật lòng quan tâm tụi nhỏ thôi, nên cũng chẳng có gì để truyền thụ.
Theo nguyên tác thì cháu trai của ảnh đế Lục là nhân vật chính nửa sau phần 2, quan trọng lắm. Mặc dù mới có 5 tuổi nhưng được xây dựng kỹ, tính cách rõ ràng.
Chỉ là, phần viết về thời thơ ấu của nhóc đó nằm ở phần 1, mà Thẩm Khanh không đọc, nên không rành tính cách nhóc lắm.
Dù vậy, cậu vẫn thử phân tích: “Có thể nhóc nghĩ cậu đã cướp mất cậu của nó? Con nít nghĩ gì cũng đơn giản lắm. Cậu chỉ cần để nó biết rằng ngoài cậu của nó ra, còn có một người nữa cũng sẽ thương yêu nó, có khi lại ổn.”
Thẩm Duyên nghe xong, mắt lấp lánh: “Trời ơi, Khanh Khanh, cậu nói nghe thấm quá!”
Bấy lâu nay, cậu cứ buồn rầu vì bị con nít ghét. Dù không kể với Lục Cảnh Dịch nhưng trong lòng thì tổn thương nhẹ rồi.
Mà mỗi lần cậu rầu rĩ, Cảnh Dật lại quan tâm… Biết đâu nhóc đó cảm thấy mình đang “giành” sự chú ý của cậu nó?
Nhưng thật ra… Thẩm Duyên không yếu đuối như vậy, cậu chỉ là không quen bị người khác ghét thôi!
Thấy Thẩm Duyên xúc động như muốn lao tới ôm, Thẩm Khanh khoát tay, ý bảo “chuyện nhỏ thôi”.
Hồi xưa Thẩm Khanh đối xử tốt với hai bé nhà mình là vì cậu từng thấy qua những đau khổ mà tụi nhỏ chịu. Cảm thấy đồng cảm, không nỡ để chúng bị ức h**p.
Còn Thẩm Duyên? Là kiểu con nhà trời sinh đã được mọi người yêu thương nâng niu, chưa từng gặp cú sốc nào trong đời. Không hiểu được nỗi đau của người khác cũng là điều bình thường thôi.
Người như vậy… thuần khiết như một tờ giấy trắng, trắng tới mức đôi khi khiến người ta ganh tị.
Nhưng cũng chính vì vậy, Thẩm Khanh cảm thấy: Đúng là nhân vật chính kiểu “thụ” trong tiểu thuyết đây rồi. Dù không hiểu sự đời, nhưng ít nhất biết tôn trọng cảm xúc của người khác, cũng đang cố gắng học cách thấu cảm.
Chỉ với tấm lòng ấy thôi là đáng quý rồi.
Thẩm thiếu gia đúng kiểu người làm bạn bình thường cũng thấy dễ chịu, rộng rãi, không có tâm cơ, chơi với ai cũng đối xử như nhau, không thiên vị.
Đoạt Đoạt với Áo Áo chắc chỉ biết trừng mắt nhìn cậu như nhìn vật thể lạ rồi lặng lẽ né xa.
Trẻ con bây giờ nhạy bén với thông minh lắm, đừng có tưởng dễ dụ!
“...Wow, Khanh Khanh” Thẩm Duyên đứng hình toàn tập.
“Lúc nãy cậu giúp tôi nghĩ cách, tôi đã thấy cậu quá thông minh rồi. Nhưng giờ thì… trời đất quỷ thần ơi, tôi chỉ muốn nói là: Cậu là thần đó!”
Mà Thẩm Duyên nói câu này không phải kiểu xã giao cho có, cũng không phải nói quá đâu.
Cậu ấy thật lòng nghĩ vậy luôn!
Bảo rằng nên để đứa nhỏ cảm nhận được có người yêu thương nó, lý thuyết thì nghe cũng xuôi tai đấy, nhưng tới lúc áp dụng thì Thẩm Duyên vẫn thấy... kỳ kỳ. Nhỡ đâu cậu ấy không yêu nổi cái đứa suốt ngày gây chuyện, còn làm mình mất mặt thì sao?
Và rồi, Khanh Khanh cho cậu một đáp án gọn ghẽ trước tiên phải yêu chính mình đã.
Cứ làm mình vui vẻ thoải mái trước đã, đừng để bản thân chịu thiệt, rồi sau đó mới tính chuyện trẻ con sau. Nghe xong câu đó, Thẩm Duyên như được khai sáng, nhẹ cả người.
Đúng rồi ha, vốn dĩ mình đâu phải người nuôi nó, đến gặp mặt còn không thường xuyên, vậy mắc gì cứ phải tạo áp lực cho mình chi?
Cứ sống chill chill, không cần cố lấy lòng con nít làm gì, biết đâu mình càng thảnh thơi thì thằng cháu của Lục Cảnh Dịch lại thấy yên tâm hơn, vậy mới là win-win!
“Cảm ơn cậu nhiều lắm luôn đó, Khanh Khanh.”
Thẩm Duyên vừa nói vừa muốn nhào qua ôm cái nữa cho bõ công cảm động.
Nhưng vừa liếc thấy người quản lý đứng kế bên Khanh Khanh… Thẩm Duyên đành ngậm ngùi dằn lòng.
Cậu cảm nhận rất rõ ràng, vị trợ lý họ Lý kia luôn giữ khoảng cách cảnh giác mỗi khi cậu muốn có động thái thân mật với Khanh Khanh… Mà nguyên nhân không phải sợ bị phóng viên chụp hình đâu nhé.
Vì rõ ràng mấy tay săn ảnh đã tản sạch sang chỗ khác rồi, còn ánh mắt của trợ lý Lý thì vẫn đầy đề phòng như đang canh trộm vậy đó.