Hai người tiếp tục tám chuyện linh tinh, mặt đối mặt mà nói chuyện.
Dù gì thì Khanh Khanh tạm thời cũng không cần đi xã giao, còn Thẩm Duyên thì chẳng buồn đi luôn.
Thẩm Duyên nghịch nghịch điện thoại, nói: "Nãy tôi đọc được tin bên phóng viên đưa, nói là Tống Tô Ỷ đeo cái mặt dây chuyền cổ cả trăm năm tới sự kiện, nghe đâu từng là bảo vật trấn cửa của bên SMB bọn cậu, giá trị trên trời dưới đất, mà giờ lại về tay bà ấy... Cậu gặp cô Tống chưa?"
Tống Tô Ỷ năm nay hơn sáu mươi, là ảnh đế đời đầu chính hiệu, cũng là một trong những người sáng lập và lèo lái "Đêm Hoa Thành".
Người tầm cỡ như vậy thì Khanh Khanh sao mà gặp được.
Thế là Khanh Khanh lắc đầu.
Thẩm Duyên thấy hơi tiếc, thật ra cậu cũng không muốn gặp cô Tống, thứ cậu
muốn thấy là cái mặt dây chuyền cơ!
Mà không sao, trên người Khanh Khanh cũng có đeo mấy món đá quý do các nhãn hàng tài trợ, nhìn phát là biết "sáng chói chói loá", khí chất kim quang lấp lánh.
Thẩm Duyên mê mấy món lấp lánh lắm, thế là không kiềm được mà rướn người lại gần ngắm nghía, nhìn cái ghim cài áo, cái dây chuyền trên cổ, rồi tỉ mỉ soi cả mấy viên đá gắn nơi cổ tay áo vest cao cấp.
...Nói chung là, đeo hết cả thương hiệu lên người rồi đấy.
Rồi khi cậu nhìn sang tay trái của Khanh Khanh thì cảm thấy đơn giản hơn nhiều-một chiếc đồng hồ cao cấp nhưng tinh tế, phối với chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út.
Chứ thấy Khanh Khanh đeo đồng hồ sang xịn thì cũng quen rồi, điểm đáng chú ý là cái nhẫn kia kìa-kiểu dáng đơn giản, không đính đá, nhưng với con mắt tinh đời của thiếu gia Thẩm thì chỉ liếc cái là biết ngay: hàng xịn.
Nhẫn cưới hàng xịn nha.
Trước đây Thẩm Duyên từng thấy mẫu nhẫn đó rồi, tuy không lấp lánh gì nhưng vì chất liệu hiếm, lại tượng trưng cho tình yêu vững như bàn thạch, nên giá cũng "mặn" hơn các loại đính đá thông thường.
Tóm lại là: mình đang nhìn đồ trang sức, ai ngờ bị cẩu lương đập vô mặt phát ngộp!
Thẩm Duyên đứng thẳng dậy.
Trợ lý Lý đứng bên vẫn nhìn chăm chăm, cậu cũng không tiện bắt tay hay săm soi kỹ, chỉ có thể cúi người lại gần để nhìn từ xa xa thôi.
Thẩm Khanh bị một loạt biểu cảm của cậu chọc cười, hỏi ngược lại: "Người đã ở đây rồi mà còn lên mạng coi tin tức chỗ này?"
Thẩm Duyên chớp mắt, cười hớn hở như đúng rồi: "Thì rảnh rỗi quá mà, tôi có được đi thảm đỏ đâu!"
Đêm Hoa Thành là sự kiện thảm đỏ chỉ dành cho minh tinh nghệ sĩ, người khác thì cầm thiệp mời mà lẳng lặng đi cửa chính thôi.
Chưa ai mà thật sự thù dai đến vậy chứ?
Nghĩ vậy, Thẩm Khanh liền soi kỹ đối phương một lượt.
Ảnh đế "Diễn viên hạng A Tiêu Hàng Anh" mười tám tuổi đã nổi tiếng, năm nay mới ba mươi, đang độ phong độ nhất, lại còn giữ dáng tốt nên trông trẻ hẳn ra, cứ như cậu thanh niên đôi mươi mới debut vậy.
Hắn ta mặc bộ vest trắng đặt may riêng cực sang trọng, nhìn bên ngoài thì quý phái, phong thái chững chạc, chẳng còn khí chất trẻ trung hừng hực như mấy ông trẻ tuổi.
Hơn nữa, Tiêu Hàng Anh dáng người thanh thoát, nét mặt hiền hòa, nhìn thoáng qua là hút mắt người ta ngay.
Chỉ có điều, thi thoảng ánh mắt ảnh lại hơi kiêu căng. Nụ cười méo méo trên môi cũng mang chút ẩn ý, khiến người ta cảm thấy lạ lùng, không ăn nhập lắm với vẻ điển trai thư sinh kia.
Đúng lúc đó, Cố Hoài Xương giả vờ ngạc nhiên nói: " Thẩm Khanh, sao cậu lại không biết Hàng Anh chứ?... À mà đúng rồi, tôi nhầm rồi, hồi Hàng Anh và Hoài Ngộ còn ở bên nhau, cậu còn chưa xuất hiện nữa mà."
Đúng là đòn "hạ gục đối phương" ngay ừ đầu.
Thẩm Khanh nhướn mày, cũng chẳng bất ngờ trước đòn này của cô Cố tiểu thư, cũng không ngạc nhiên với câu nói hơi chua chát đó.
Chỉ có điều, cái chuyện cô ta vừa nói thì Thẩm Khanh hoàn toàn không lường trước được.
Chuyện gì đây, Cố tổng quen Tiêu Hàng Anh hả?
Vẫn còn "ở bên nhau" sao?...
Thẩm Khanh liếc sang trợ lý Lý Hồng.
Lý Hồng cũng hơi ngạc nhiên, không ngờ Cố tiểu thư lại nhắc đến chuyện này ngay từ đầu, vội lắc đầu nói với cậu: "Không phải đâu, phu nhân đừng hiểu lầm, Cố tổng chưa bao giờ bên ai cả!..."
"Chẳng có gì phải hiểu lầm đâu." Lần này đến lượt Cố Hoài Diệu lên tiếng.
Là đại ca ăn chơi trác táng của nhà họ Cố, Cố Hoài Diệu lúc nào cũng tùy tiện, hành động cũng hỗn hào.
Bây giờ hai tay nhét túi quần tây, giọng điệu nhẹ nhàng mà châm chọc: "Ngày xưa lão lục nhà tôi thích Hàng Anh thì ai mà chẳng biết? Này này, Thẩm Khanh, không phải cậu biết hết rồi à, sao không nói cho tôi nghe?"
Cố Hoài Diệu vẻ mặt pha trộn giữa "sốc" và "thương hại".
Cô em gái thứ tám của nhà họ Cố tiếp lời: "Anh Hàng Anh là "bạch nguyệt quang" của anh tôi đấy, nên anh ấy không dám kể cho anh dâu nghe là đúng rồi."
Từ "bạch nguyệt quang" vừa nói ra, những người đi qua cũng phải quay lại nhìn.
Tiêu Hàng Anh thì không lên tiếng phản bác, cũng không ngăn ai nói tiếp, chỉ hơi nghiêng đầu hỏi Thẩm Khanh: "Thẩm tiên sinh, muốn nói chuyện riêng chứ?"
"......"
Thẩm Khanh chưa kịp đáp thì bên cạnh Lý Hồng đã nói: "Phu nhân, cậu đừng nghe mấy chuyện nhảm nhí, bạch nguyệt quang của Cố tổng chỉ có mình cô thôi!"
Lý Hồng nói dứt khoát bênh vực Thẩm Khanh, còn gọi Thẩm Khanh là "phu nhân".
Chuyện này làm Tiêu Hàng Anh ngẩn người, ánh mắt nhìn Thẩm Khanh càng sâu sắc hơn.
Tiêu Hàng Anh im lặng không nói gì, nhưng Cố Hoài Diệu dường như được giao nhiệm vụ dẹp Lý Hồng, nói: "Biết cậu theo bên lão lục lâu, nhưng có mấy chuyện Lý trợ lý cũng không rõ đâu, hồi lão lục nhà tôi si mê Tiêu Hàng Anh lắm, yêu mà không được, haiz, nghĩ đến còn thấy cảm động."
Âm lượng hơi lớn khiến mọi người trong bữa tiệc, đang vui vẻ nhậu nhẹt hoặc giao tiếp, đều liếc sang phía họ.
Lúc này, Thẩm Duyên bên cạnh Thẩm Khanh lạnh lùng cười một cái: "Cố tổng si mê mà không có được người khác? Nhị thiếu gia, đừng đùa nữa."
Ánh mắt cậu nhìn Tiêu Hàng Anh đầy khinh bỉ.
Ngay khi cậu mở miệng, ánh mắt vốn kiêu ngạo, quý phái của Tiêu Hàng Anh liền tránh né.
Hóa ra ảnh không ngờ sẽ gặp Thẩm Duyên ở đây.
Cũng không ngờ mối quan hệ giữa Thẩm Duyên và Thẩm Khanh lại thân thiết thế.
Theo thông tin ảnh biết, Thẩm Duyên mới là thiếu gia chính chủ nhà họ Thẩm, còn Thẩm Khanh chỉ là một tay chân bên cạnh.
Thẩm Khanh vì thay Thẩm Duyên mới lấy được Cố tổng.
Vậy nên dù nhìn thế nào, Thẩm Duyên mới là người thật sự.
Nghĩ đến đây, Tiêu Hàng Anh không khỏi liếc thêm vài cái về phía Thẩm Duyên.
Ánh mắt ấy khiến Thẩm Khanh và Thẩm Duyên đều cực kỳ khó chịu.
Thẩm Khanh liếc nhìn Thẩm Khanh Nguyên: "Tên này rốt cuộc là kiểu gì vậy?"
Thẩm Duyên đáp: "Kiểu khiến người ta phát cáu đến chết ấy mà!"
Thật ra thì Thẩm Duyên và Tiêu Hàng Anh cũng chẳng thân thiết gì, chỉ là Tiêu Hàng Anh nổi tiếng hơn, ra mắt showbiz mấy chục năm rồi, là đàn anh trong nghề. Còn Lục Cảnh Dịch là đàn em, mới sắp đạt được cú Grand Slam điện ảnh, nên có chút ít quan hệ với nhau.
Mấy lần đi nhận giải, gặp mặt, rồi tiếp khách chung, nên vì thường xuyên theo chân "Ảnh đế Lục" nên Thẩm Khanh Nguyên cũng đã gặp gã kia không ít lần.
Nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy Tiêu Hàng Anh, cậu lại thấy ớn lạnh sống lưng.
Bởi vì ánh mắt của "ảnh đế" kia nhìn cậu kiểu thẩm định, soi mói, như thể cậu là con kiến trong mắt hắn vậy.
Thẩm Duyên được bao người săn đón như vậy, chịu được cái ấm ức này á?!
Điều quan trọng là, cậu chưa hề đụng chạm gì đến gã "ảnh đế" kia!
Bị Cố Hoài Diệu "đại thiếu gia" của nhà họ Cố quát: "Thẩm thiếu gia, tôi khuyên cậu đừng thọc mũi vào chuyện không đâu."
Thẩm Duyên thì cười khẩy, chẳng hề sợ hãi: "Tôi thì không thọc mũi, tôi chỉ ngồi hóng thôi. Mà tôi thấy mấy người nhà họ Cố đột nhiên chạy đến gặp phu nhân Cố tổng, lại còn nhắc tới người yêu cũ của tổng giám đốc, thế này có phải là bất lịch sự không? Đây là phong cách nhà họ Cố à?"
"Lại nói, Tiêu ảnh đế không phải thân với ngũ thiếu gia nhà họ Cố hơn sao? Vậy lần này về là ý gì? Ngũ thiếu không được rồi, giờ đến lượt lục thiếu, nên mới đến gặp lục thiếu à?"
Nhắc đến ngũ thiếu nhà họ Cố, sắc mặt người nhà họ Cố bên kia liền thay đổi hẳn.
Mấy người xung quanh lén lút nghe ngóng: "... Cái tin gì đây? Có chuyện gì mà hóng quá vậy?"
Thẩm Khanh cũng quay sang nhìn Thẩm Duyên.
Ai cũng biết ngũ thiếu gia nhà họ Cố hai năm trước gặp tai nạn giờ đang sống thực vật, được gửi ra nước ngoài chữa trị.
Vì không phải người nổi tiếng trong ngành, lại không như lục thiếu gia "Cố Hoài Ngộ" danh tiếng lẫy lừng, nên chẳng mấy ai quan tâm.
Nhưng hóa ra, Tiêu Hàng Anh còn liên quan tới cả hai thiếu gia nhà họ Cố?
Thẩm Duyên thì chỉ nói thầm với Thẩm Khanh: "... Có vài tin chưa xác thực, tôi không tiện nói trước đám đông, nhưng lát nữa tôi kể riêng cho cậu nghe mấy cái chuyện lùm xùm nha!"
"Tiêu ảnh đế" và đám người khác: "... Dù ai cũng từng hóng hớt chuyện sau lưng, nhưng Thẩm thiếu gia anh dám công khai nói thẳng thế này hả? Chắc là cố ý rồi!"
Thẩm Khanh bật cười, khoe hàm răng trắng bóng, nụ cười rạng rỡ.
Cậu liếc nhìn Thẩm Duyên: "Thế có chuyện nào có bằng chứng cứng cáp không, chia sẻ cho tôi nghe trước đi?"
Cái vẻ háo hức hóng chuyện đúng chuẩn "ăn vụng trước mặt chủ nhà" đấy.
"Có thật!" Thẩm Duyên liền mở lời, chẳng ngại ngùng gì:
"Cách đây hơn một năm ở Mỹ, Tiêu ảnh đế này trong một bữa tiệc uống say quá. Không chỉ tỏ ra chán nản mà còn thẳng thừng nói ngũ thiếu gia nhà họ Cố giờ chỉ là gánh nặng. Lại còn khi có người hỏi có nên quay về tìm lục thiếu gia không, hắn trả lời là Cố tổng hiện giờ liệt rồi, sức khỏe tệ, sắp chết rồi, quay lại làm gì. ... Đây không phải tôi bịa, truyền thông bên đó có đưa tin đàng hoàng, chắc mọi người cũng xem qua rồi chứ?"
"Tiêu Hàng Anh" mặt tái mét, nhìn chết người nói chuyện là Thẩm Duyên.
Bởi sự thật là chuyện đó không hề được lan truyền rộng rãi, lúc đó hắn bị người ta dẫn dắt, ép nói ra, còn bị quay video để dọa dẫm.
Nhưng chuyện đó hắn đã xử lý ổn thoả, tốn không ít tiền.
Truyền thông chỉ nhắc thoáng qua tí, không hề công khai video.
Báo chí mô tả mập mờ, không phạm luật, nên cũng chỉ coi là tin hoa lá cành, không ai để ý nhiều.
Sau đó hắn đập tan video.
Mấy tờ báo biến thành tin đồn thất thiệt, suýt nữa còn bị kiện.
Tiêu Hàng Anh vốn dựa vào phim mà nổi tiếng, không chơi show, không chơi trò tạo drama, lúc đó cũng đã kín tiếng vài năm rồi, lại còn chủ động dẹp yên chuyện này, nên chẳng ai làm ầm lên.
Giờ chuyện bị đào lại, mặt Tiêu ảnh đế lạnh tanh, chỉ nhìn Thẩm Duyên như muốn xơi tái người ta.
Nhưng giọng vẫn rất điềm tĩnh: "Thẩm thiếu gia, cậu chỉ dựa vào tin đồn báo lá cải, không coi báo luật pháp à? Nếu vu khống, tôi kiện cậu đấy."
Thẩm Duyên vô thức bắt chước biểu cảm của Thẩm Khanh, nở nụ cười trắng bóng: "Tôi dĩ nhiên không dám vu khống, chúng ta chỉ nói chuyện công bằng, thảo luận hợp lý thôi mà."
Cậu vốn đã không ưa Tiêu Hàng Anh, giờ thấy đối phương mặt lạnh như tiền, lập tức muốn đứng về phe Thẩm Khanh.
Mặc dù đã rất khâm phục và coi trọng Thẩm Khanh, nhưng trong đầu cậu vẫn nhớ cái hình ảnh Thẩm Khanh hồi còn làm công ở nhà họ Thẩm.
Bị động, yếu đuối, quan tâm người khác nghĩ gì mà lại hay sĩ diện.
Thẩm Duyên nghĩ lúc này, trong đám đông thế này, chắc chắn Thẩm Khanh sẽ không chịu nổi áp lực.
Vậy là cậu liền mỉm cười mà không thật lòng, tiếp tục nói: "Từ trước tôi chỉ coi chuyện này là trò cười, nhưng có điều vui là nhân vật chính giờ bỗng dưng xuất hiện trở lại! Lại còn với danh nghĩa 'bạch nguyệt quang' cùng nhà họ Cố tìm gặp phu nhân Cố tổng, còn muốn nói chuyện riêng, hỏi xem chuyện gì đây?"
Lời của Thẩm Duyên làm mọi người đang hóng tin đều lặng người suy nghĩ.
Dù chuyện của Tiêu Hàng Anh chưa từng bị công khai bàn tán, nhưng mấy người trong hội này không phải dạng vừa.
Dân thích hóng, cũng không bỏ sót chuyện vì Tiêu ảnh đế ở nước ngoài.
Nên vẫn có người biết chút xíu tin tức nhỏ đó.
Chỉ là lúc đó Tiêu ảnh đế có chiêu dẹp loạn, ai cũng nghĩ chẳng cần làm lớn chuyện để khỏi mất lòng.
Đa phần chỉ cười nhạo ảnh đế, tưởng là cao ngạo sang chảnh, hóa ra lại là con người bội bạc, ăn cháo đá bát. Mấy thiếu gia nhà họ Cố đối xử tốt với hắn, vậy mà lúc hoạn nạn thì ai về ai bay.
Hoặc thương hại ảnh đế cô đơn, đêm đêm say rượu than thở.
Ngoài mấy chuyện đó, chẳng ai đào sâu hơn.
Giờ thì khác rồi.
Vì một nhân vật liên quan - lục thiếu gia tưởng chết, giờ lại khỏe lại! ... Cộng thêm động thái gần đây của Cố tổng, ai cũng đoán anh khỏe mạnh hơn nhiều.
Tình hình đúng y như lời Thẩm Duyên nói: Tiêu Hàng Anh từng thân thiết với ngũ thiếu, sau đó ngũ thiếu gặp chuyện, lục thiếu cũng ngã, ảnh đế bèn bỏ đi, ngồi bên Mỹ uống rượu than thở.
Rồi lục thiếu khỏe lại, hắn lại về tìm lục thiếu, muốn nối lại tình xưa...
Muốn nối lại thì chứng tỏ trước đó đúng là có vấn đề.
Vậy nên đúng là Tiêu ảnh đế và mấy thiếu gia nhà họ Cố đang có một mớ "tình tay ba"?
Không, phải nói là "tình tay tư".
Bởi vì giờ đây là "Cố tổng" chứ không chỉ là lục thiếu- Cố Hoài Ngộ đã kết hôn.
Vợ anh ta chính là...
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía đứng đối diện, vẻ mặt căng thẳng giữa Thẩm Khanh và Tiêu Hàng Anh.
Nói thật, nếu xét về ngoại hình, vợ mới của Cố tổng còn xinh đẹp, nổi bật hơn cả "ảnh đế Tiêu" nhiều, khí chất cũng sang chảnh hơn hẳn.
Dù Thẩm Khanh gần đây nổi lên nhờ đóng cổ trang và phim hành động, ngày thường cũng chăm luyện hình thể, nên khi gặp ngoài đời thấy cậu còn thon thả cao ráo hơn trên màn ảnh, khí chất cũng cực kỳ hợp gu.
Còn Tiêu ảnh đế dù giữ dáng tốt, nhưng không còn vẻ trẻ trung, cũng chẳng làm ai trầm trồ bằng Thẩm Khanh.
Cái cảm giác choáng ngợp đó thật ra chẳng liên quan gì đến tuổi tác.
Nếu thật sự phải so sánh, thì ánh mắt của Cố phu nhân sáng hơn, quyến rũ hơn hẳn.
Còn ảnh đế thì... dù gì cũng là ảnh đế, hơi kiêu, hơi “đặt mình lên cao”, nên không dễ gây thiện cảm cho lắm.
Thẩm Khanh nghe xong mấy lời “bóc phốt” của Thẩm Duyên thì cũng tóm tắt lại cốt truyện như mấy dân hóng dưa khác:
Đại khái là Tiêu ảnh đế từng có một đoạn “tình cảm” với Ngũ thiếu gia, nhưng Cố Hoài Ngộ thì lại thích ảnh đế.
Rồi đùng cái xảy ra tai nạn, Ngũ thiếu gia thành người thực vật, Cố Hoài Ngộ thì liệt nửa người. Tiêu ảnh đế bèn quyết định “xuất ngoại ẩn cư”, chăm sóc Ngũ thiếu gia.
Ai ngờ hơn một năm sau, ảnh đế lại... hối hận. Hối hận vì đã chọn Ngũ thiếu, nhưng cũng không muốn quay về tìm Lục thiếu gia, người từng si tình mình vì Lục thiếu giờ vừa tàn tật lại còn... sắp ra đi.
Kết quả là gần đây, cả giới thượng lưu đồn rầm lên: Cố Hoài Ngộ hồi phục rồi! Hơn nữa anh hành động liên tiếp khiến ai nấy đều sợ xanh mặt. Thế là ảnh đế cũng nhanh chóng quay về nước, liên thủ với nhà họ Cố, tìm đến chính... Thẩm Khanh – vợ hợp pháp hiện tại của Cố tổng để nói chuyện?!
Thẩm Khanh nghe xong chỉ hỏi một câu rất chi là hợp lý:
“Thế sao anh không trực tiếp đi tìm Cố tổng mà nói chuyện?”
Đám người đối diện còn chưa kịp lên tiếng thì trợ lý Lý đã bật ra luôn:
“Phu nhân nói đùa, giờ người bình thường đâu có dễ mà gặp được Cố tổng. Cố tổng không phải muốn gặp là gặp đâu!”
Giọng hắn oang oang, dân hóng chuyện xung quanh đều gật gù đồng tình.
Quả thật, Cố tổng đã không tiếp khách suốt mấy năm rồi.
Mà ở giới thương trường, ai cũng biết chuyện kỳ lạ hơn: ngay cả cấp cao trong công ty của Cố tổng cũng không dễ mà gặp anh.
Người ngoài không gặp được thì thôi cũng dễ hiểu.
Nhưng ảnh đế Tiêu ấy à... không phải là “bạch nguyệt quang” của Cố tổng sao?
“Đã là bạch nguyệt quang rồi, chẳng lẽ lại không có đường dây riêng để liên lạc à?”
Ai đó trong đám đông vừa tò mò vừa mỉa mai.
“Cố tổng nổi tiếng không dùng điện thoại di động, chẳng có liên hệ cá nhân gì đâu.”
Có người lại “chỉnh fact” rất khách quan.
Nhưng vẫn có người lắc đầu:
“Cố tổng mà muốn gặp thì chỉ cần ảnh đế gửi cái email là được. Chắc là… không muốn gặp thôi.”
“Cái này thì đúng là mất mặt quá rồi.”
Một cô nàng giọng the thé nói ra luôn điều mọi người đang nghĩ:
“Bạch nguyệt quang gì tầm này. Đừng nói là crush, kể cả từng yêu nhau đi nữa, người ta đã lấy vợ, có cuộc sống mới rồi, còn mò đến tìm vợ người ta nói chuyện? Bộ định làm tiểu tam thật à?”
Dân giới thượng lưu và showbiz vốn hóng nhanh, hóng kỹ. Ngoài kia dân tình không rõ Thẩm Khanh là vợ ai, nhưng chỗ này ai cũng biết.
Chỉ là... không ai dám hóng chuyện về Cố tổng.
Dù Cố Hoài Ngộ có từng nằm liệt giường, thì giờ người ta vẫn chưa chết cơ mà.
Chỉ cần anh ta còn thở, không ai ngu mà đi gây chuyện.
Lúc này, Tiêu Hàng Anh mới lên tiếng, mặt mũi không vui nhưng vẫn giữ được vẻ điềm đạm:
“Thẩm tiên sinh, tôi nghĩ cậu hiểu nhầm rồi.”
“Đúng là tôi từng quen biết Hoài Ngộ, nhưng yên tâm, tôi không có ý chen vào cuộc sống của hai người. Hôm nay chỉ là tiện về nước nên ghé qua thăm. Dù gì tôi với Hoài Ngộ cũng từng là... anh em.”
Thái độ tự tin, điềm đạm của hắn ta khiến dân hóng dưa cũng phải ngập ngừng:
“Vậy... chắc là anh trai thật?”
“Ừ thì... tiểu tam mà tìm chính thất nói chuyện kiểu này thì cũng quá đường hoàng rồi ha.”
Tiêu Hàng Anh đứng giữa đám đông, sống lưng thẳng tắp.
Có người dám nói hắn muốn làm tiểu tam?
...
Vậy thì mấy người này rõ là chưa hiểu Tiêu Hàng Anh là ai rồi.
Giây phút này đây, Tiêu Hàng Anh chính là muốn tuyên bố cho thiên hạ biết, hắn ta đường đường là ảnh đế, chẳng đời nào thèm hạ mình làm tiểu tam.
Cố Hoài Ngộ thì có tiền, có quyền đấy. Nhưng cuối cùng chẳng phải cũng chỉ là một thằng què phải ngồi xe lăn thôi sao? Người theo đuổi hắn thì khối, đại gia chưa vợ trên đời này thiếu gì?
Chỉ cần dứt điểm được cái gánh nặng “người thực vật” là Cố Hoài Vũ kia…
Tiêu Hàng Anh bất ngờ tiến sát lại gần Thẩm Khanh, mỉm cười hỏi:
“Lần này tôi về nước, cũng là muốn xem Hoài Ngộ dạo này thế nào rồi, sức khỏe có khá lên chút nào không… À mà, sự kiện quan trọng thế này, sao cậu lại đi một mình? Hoài Ngộ không đi cùng à? Ừm… cũng đúng, xe lăn thì chắc khó khăn nhỉ.”
Câu nói vừa để khẳng định "tui không thèm quay lại với ảnh đâu nha", vừa tiện thể... đá đểu nhẹ một cái, khiến ai bảo hắn muốn làm tiểu tam thì ăn vả một phát luôn.
Trong lời nói ngọt ngào pha tí thương cảm dành cho Thẩm Khanh, khán giả tinh ý nghe ra được rõ mồn một một tầng nghĩa nữa: Tiêu ảnh đế… chê Cố Hoài Ngộ!
Thẩm Khanh nghe vậy chỉ hơi nhướn mày, trong lòng lặng lẽ vỗ tay: đúng là ảnh đế, diễn sâu không ai bằng, có thể dùng cái giọng thượng đẳng mà bình luận chuyện người khác, lại còn ra vẻ “tôi rất thân với anh ta”, đỉnh thật sự.
Nói sao nhỉ, cái điệu bộ của Tiêu Hàng Anh giống như đang nói:
“Cố tổng ấy hả, ừm, là một trong mấy món đồ cũ mà tôi từng thử qua, không thích, nhưng tôi vẫn rất rành.”
Thẩm Khanh mỉm cười không tới mắt, đáp lại một cách vô cùng lễ phép mà cũng cực kỳ đâm thẳng tim đen:
“Tôi nghĩ anh nhớ nhầm rồi? Dù có là sự kiện quan trọng, Cố tổng hồi chưa ngồi xe lăn cũng đâu có bao giờ xuất hiện.”
Tiêu Hàng Anh bị câu này làm khựng mất nửa nhịp, cười gượng:
“À… đúng là tính Hoài Ngộ lạnh lùng, không thích mấy dịp thế này… tôi quên mất…”
Xung quanh vẫn còn đang xì xào bàn chuyện “tiểu tam – chính thất” thì một fan girl kiêm người nhà Cố gia không nhịn nổi nữa- Cố Hoài Dĩnh, vừa là cháu gái vừa là fangirl chính hiệu của Tiêu Hàng Anh, nhảy vào bênh thần tượng:
“Mọi người đừng nói bậy! Anh Hàng Anh của tôi hồi đó còn không chọn Lục ca lúc ảnh còn khỏe mạnh, giờ anh ấy què thì càng không đời nào quay đầu lại đâu!”
Cô vừa dứt lời, không khí xung quanh im bặt một nhịp rồi… nổ tung như cái chảo dầu.
Cố Hoài Xương, chị cô- nhanh chóng kéo tay cô, ánh mắt đầy cảnh cáo và khinh bỉ.
Cố Hoài Dĩnh mới hai mươi mấy tuổi, còn trẻ nên ăn nói hơi thiếu suy nghĩ. Nhưng câu đó... chẳng phải đang ám chỉ Cố tổng chính là "cọng rau bị ăn lại" sao?
Không bàn chuyện Cố tổng có phải “cọng rau” hay không, nhưng thân là người Cố gia mà mở miệng hạ thấp người nhà mình như vậy, đủ thấy nội bộ Cố gia... chẳng mấy hòa thuận.
Mà lúc này, vài dự án lớn của Cố gia vẫn đang dựa hơi Cố Hoài Ngộ mà sống sót, thế nên Cố Hoài Xương cực kỳ lo lắng mấy lời này truyền ra ngoài, gây ảnh hưởng tới giá cổ phiếu và lòng tin của đối tác.
Cố Hoài Dĩnh cũng biết mình lỡ miệng, rụt cổ không dám nói gì nữa.
Dù trong lòng vẫn uất ức, trong mắt cô Lục ca chẳng qua là một phế nhân sống dai, lại còn hại cả Ngũ ca lẫn “chồng quốc dân” của cô, tội lớn như trời!
“Tiểu tam với chính thất gì chứ, nhà tôi với nhà họ Thẩm chỉ là hôn nhân thương mại thôi, làm gì có tình cảm!”
Cố Hoài Xương lên tiếng đổi đề tài, cố kéo lại chút danh dự.
Vốn quen thói ngang ngược, cô ta luôn nghĩ mình có thể kiểm soát cuộc chơi.
Đôi mắt vẽ eyeliner sắc lẹm liếc về phía Thẩm Khanh, giọng điệu lạnh tanh:
“Cậu Thẩm, cậu đừng tưởng nuôi con cho tốt, rồi nhờ may mắn mà nổi tiếng lại là có thể xứng đôi với Cố tổng. Loại như cậu, chỉ là tiểu minh tinh hạng ba…”
“Ồ? Tôi không xứng sao?”
Thẩm Khanh chớp mắt, cười nhạt.
“Vậy chắc mọi người cho rằng Tiêu ảnh đế xứng? Thế ảnh đế với Ngũ thiếu gia rốt cuộc là quan hệ gì?”
“Chuyện của họ không đến lượt cậu xen vào.”
Cố Hoài Diệu chen vào, giọng không kiên nhẫn:
“Cố Hoài Ngộ xưa nay chỉ thích Tiêu Hàng Anh, cậu là người ngoài không biết cũng không lạ. Nhưng giờ thì cậu biết rồi đó.”
Người ngoài nghe xong lại râm ran bàn tán:
“Ý gì đấy, chính miệng người nhà Cố nói luôn là Cố tổng mê ảnh đế?”
“Mà công nhận nha, nhìn kỹ thì Thẩm Khanh với Tiêu Hàng Anh có mấy nét giống thật…”
Cố Hoài Dĩnh lại chen vào:
“Anh Thẩm, nghe nói anh chăm sóc Lục ca rất tốt, chúng tôi đều biết ơn anh. Nhưng anh cũng biết mà, Lục ca anh ta vốn là người lạnh lùng, cả đời chỉ yêu một mình anh Hàng Anh thôi. Anh đừng trách anh ấy…”
“Tôi á?”
Thẩm Khanh nhẹ nhàng tiếp lời:
“Tôi tạm thời chưa định trách anh ấy.”
Trước đó, cậu không nói gì vì chưa hiểu tình hình và mục đích của bên kia.
Nhưng không nói không có nghĩa là để mặc cho mấy người này “hát tuồng” trước mặt mình.
Giọng cậu vang lên trong trẻo, dứt khoát, từng từ rõ ràng:
“Có gì thì đi mà nói với Cố Hoài Ngộ. À mà, có tìm được hay không là chuyện của các người. Còn chuyện giữa tôi và anh ấy, thì để chính miệng anh ấy nói với tôi.”
Nói trắng ra là: “Các người không đủ tư cách.”
Là người trẻ nhất trong đám, muốn nói ra được điều đó một cách văn minh mà vẫn chặt chém không trượt miếng nào, thật không dễ.
Nhưng Thẩm Khanh vừa điềm đạm, vừa cứng rắn, khí chất chủ nhân toát ra ngùn ngụt, khiến bên kia bị dìm không ngóc đầu lên nổi.
Cả đám người Cố gia và Tiêu Hàng Anh đều câm nín.
Cố Hoài Xương từng vài lần đấu khẩu với Thẩm Khanh còn ngỡ ngàng hơn. Mấy tháng trước, cậu thanh niên kia tuy cũng dám cãi lại cô, nhưng không có khí thế bức người như bây giờ.
Còn Tiêu Hàng Anh lần đầu gặp Thẩm Khanh thì cau mày nghĩ:
“Ủa, không phải nghe đồn cậu này nhát gan, thực dụng, dễ điều khiển sao? Sao nhìn kiểu này… khó nuốt vậy ta?”
Thẩm Khanh dứt lời xong thì xoay người bỏ đi, phong thái chính thất đại nhân, không thèm đôi co với đám người lắm miệng.
Tiêu Hàng Anh cũng không muốn làm lớn chuyện lúc này.
Dù sao xung quanh cũng nhiều người, ầm ĩ lên thì ảnh hưởng danh tiếng, không đáng.
Thế nhưng đúng lúc định rút lui chiến lược, thì một giọng nói bất ngờ vang lên:
“Thẩm Khanh.”
Giọng trầm, không lớn, không cố tình gào lên, nhưng chẳng hiểu sao từng chữ lại rơi gọn gàng vào tai tất cả mọi người như thể có loa phát thanh ngầm.
Toàn bộ đám người đồng loạt quay đầu.
Một người đàn ông cao lớn, mặc vest chỉnh tề, sải bước giữa đám đông.
Dáng người cao quá đáng, chân dài tới mức vô lý. Da trắng nhợt do ít ra nắng, nhưng ngũ quan thì sắc nét, tuấn tú không tì vết. Cả người anh toát ra khí chất quý tộc kiểu "cấm dục lạnh lùng", bước đi tưởng như thong thả mà lại như có gió thổi dưới chân.
Quan trọng hơn cả là từ đầu đến cuối, ánh mắt anh chỉ dừng trên một người: Thẩm Khanh.
Anh không dừng, cũng chẳng rẽ, cứ thế đi thẳng một mạch về phía cậu.
Mà kỳ lạ thay, nơi anh đi qua, người ta tự động dạt sang hai bên như Moses rẽ biển.
Cố gia ba anh chị em + Tiêu Hàng Anh đứng đối diện Thẩm Khanh đồng loạt hóa đá.
“Gì cơ… Sao lại là anh ta?!”
Một ai đó trong đám đông buột miệng, giọng lắp bắp:
“C--Cố, Cố tổng…”
Đúng vậy. Chính là anh. Cố Hoài Ngộ.
Không nhìn ngang ngó dọc, anh lướt tới như một cơn gió mang theo khí áp khiến tất cả im bặt.
Và rồi, dừng lại ngay trước mặt Thẩm Khanh.
“Vợ à.”
Cố Hoài Ngộ nhẹ nhàng lên tiếng.
Toàn. Trường. Câm. Lặng.
Ba anh chị em Cố gia mắt trừng như sắp rơi ra ngoài.
Cố Hoài Xương há miệng, không thốt nên lời. Cô ấy thậm chí còn từng chi tiền thuê hẳn đội y tế tư nhân điều tra tình trạng sức khỏe của Cố Hoài Ngộ, báo cáo rõ rành rành: liệt nửa người, không cứu được, chờ đếm ngược.
Cả nhà từ trên xuống dưới đều đã chuẩn bị tâm lý “người sắp ra đi”, chỉ chờ ngày chia tài sản.
Nhưng mà bây giờ, cái người đang “sắp chết” đó…
…đang sải bước như catwalk, da dẻ tuy hơi trắng nhưng tinh thần cực kỳ ổn định, nhìn một cái là biết “trông vậy chứ khoẻ mạnh lắm.”
Cả bọn nhà họ Cố há hốc mồm, shock tới mức không ai nhúc nhích nổi.
Còn Tiêu ảnh đế thì?
Người vừa nãy còn "giả bộ phong độ", giờ thì há hốc mồm nhìn Cố Hoài Ngộ như thấy boss cuối game.
Hắn đứng chết trân, mắt mở to, trong đầu chỉ có một câu:
“Ủa? Không phải bảo sắp chết rồi sao???”
Một giây yên lặng trôi qua.
Rồi sau đó, đám đông xung quanh bỗng nổ tung như ong vỡ tổ:
“Là Cố tổng thật kìa!!!”
“Trời đất, đứng lên rồi kìa?! Không phải trước đó ngồi xe lăn sao?!”
“Khoan, gọi ‘vợ’ rõ ràng luôn. Cẩu lương bất ngờ vậy trời??”
“Thế là… anh ấy chưa chết mà còn đứng lên đi bẻ đầu anti luôn?”
Không phải họ không muốn bàn tán to lên đâu, mà là vừa muốn hóng drama, lại vừa không dám hó hé cái gì cả: bởi vì nhân vật chính là Cố Hoài Ngộ đấy!
Nhìn kiểu gì cũng không giống bệnh nhân sắp “bốc hơi”, què chân què tay gì cả, mà là một Cố Hoài Ngộ hoàn toàn khỏe mạnh, phong độ cực tốt luôn!
Đến cả Thẩm Duyên, người vẫn hay có phản xạ che chở cho Thẩm Khanh cũng đơ luôn, quay sang hỏi Thẩm Khanh: “Gì dạ, sao Cố tổng lại đến rồi?”
Thẩm Khanh: "…"
Ờ thì… đúng là hôm nay Cố Hoài Ngộ cũng có mặt ở buổi tiệc này. Nhưng mà lúc nãy khi Thẩm thiếu hỏi sao Cố tổng không đi cùng Thẩm Khanh, Thẩm Khanh còn chưa kịp trả lời thì cậu ấy đã tự động “chữa ngượng” giùm: “À đúng rồi, Cố tổng bình thường cũng không thích mấy dịp như này blabla…”
…Người ta đã nói vậy rồi, Thẩm Khanh cũng ngại không tiện đính chính “chồng tui đến rồi đó nha~”.
Dù gì ban đầu cũng không tính cho Cố tổng lộ mặt.
Với lại Thẩm Khanh cũng không nói dối: Cố tổng đúng là đang trông con.
“Đêm Hoa Thành” không chỉ mời người lớn tham dự, mà còn có cả các ngôi sao nhí, vì tiêu chuẩn không gắt lắm.
Vì có không ít “người trên” dắt nhóc con nhà mình tới cho biết mặt đời.
Mà nói đến sao nhí hot dạo này thì không thể thiếu Áo Áo- đang được đạo diễn Hạ cưng như trứng.
Chỉ có điều, mấy bé con thì không cần đi thảm đỏ. Còn Thẩm Khanh lại phải, nên hai ba con đành tách nhau ra tạm thời. Áo Áo được anh Lâm Văn Giác dắt đi.
Ban đầu Thẩm Khanh cũng hơi lo, muốn đích thân trông con.
Nhưng Cố tổng bảo: “Anh cũng đi mà, để anh trông. Tiện thể đón vợ luôn.”
Rồi là xe của Cố tổng lái thẳng vô hội trường, tới nơi âm thầm như ninja, nghe nói còn tìm được chỗ nghỉ bí mật, không làm rùm beng ai biết.
Còn phần sau thì Thẩm Khanh cũng không nắm rõ. Nếu không gặp Thẩm thiếu thì chắc giờ này cũng tới gặp Cố tổng rồi.
Còn vì sao người nhà họ Cố với Tiêu ảnh đế lại tới hỏi han, thì Thẩm Khanh vẫn không hé răng chuyện Cố tổng có mặt.
Chủ yếu vì sức khỏe của Cố Hoài Ngộ vẫn chưa phục hẳn, nên cứ lowkey thì tốt hơn.
Đã vất vả đến tham dự lén lút rồi, bên ngoài người ta còn đang xì xào bàn tán về tình trạng của anh, Thẩm Khanh cũng chẳng định để họ gặp mặt làm gì.
Huống chi, mấy lời người nhà họ Cố nói, nào là “bạch nguyệt quang” Thẩm Khanh nghe xong chỉ cười trừ.
Bên kia dù có nói xấc xược đến đâu, nhưng lời nhiều thì ắt lòi đuôi. Thẩm Khanh chỉ cần nghe là biết mấy người đó hoàn toàn không hiểu gì về Cố Hoài Ngộ.
Đến tình trạng sức khỏe của ông lớn còn không nắm rõ, thì mấy lời sau này còn đáng tin đến đâu?
Nên á, Thẩm Khanh từ đầu tới cuối chỉ coi mấy màn giới thiệu “Ảnh đế Tiêu Hàng Anh” của họ như đang coi show truyền hình giải trí vậy thôi!
Trước khi điều tra rõ ràng, cậu không tin một chữ nào.
Chính là kiểu người không tự hành hạ tinh thần vì mấy chuyện mơ hồ.
…Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, lúc Cố tổng đến là ngồi xe lăn đấy.
Mà sao giờ tự đi bộ tới luôn rồi?
Đi còn nhanh nhẹn, vững vàng như chưa từng bị bệnh!
Nếu không phải Thẩm Khanh ngày ngày ở bên, tận mắt chứng kiến từng bước luyện tập, từng chút một để có thể đi lại bình thường, thì giờ đây chính anh cũng phải tin… Cố Hoài Ngộ hoàn toàn khỏe mạnh!
Nhưng nghĩ đến chuyện vừa nãy, Tiêu ảnh đế và người nhà họ Cố còn mạnh miệng nói Cố tổng bị liệt, bảo Cố tổng là “tình cũ khó phai” của ảnh đế cơ mà…
Thẩm Khanh lập tức quyết định: Chuyện xe lăn này, thôi, không nhắc nữa.
Thông minh và biết bảo vệ người nhà, chính là như vậy.
Thế là cậu chỉ hỏi: “Anh sao lại tới đây?”
Cố Hoài Ngộ giọng vẫn lạnh nhạt như thường, giơ chiếc hộp trên tay lên: “Đưa cho em cái này.”
“Cái gì vậy…?”
Thẩm Khanh theo phản xạ mở ra.
Một luồng ánh sáng lóa cả mắt bật ra từ trong hộp.
Mọi người xung quanh đồng loạt “A!” một tiếng:
“Đó chẳng phải là… món trang sức vô giá của Lão Tống sao?!”
Người kêu lên đầu tiên là Thẩm Duyên.
Cậu ấm họ Thẩm này vừa mới tám chuyện với Thẩm Khanh về món trang sức đó, vốn là người đam mê mấy thứ lấp lánh quý giá, lại từng thấy hình món này trong một cuốn sách cổ.
Trăm năm tuổi, kim cương tự nhiên, giá trị không thể định được.
Nãy còn tiếc hùi hụi vì không được gặp Lão Tống, giờ thì…
“Chuyện gì vậy trời??!”
Vừa nghe nói đến trang sức của Lão Tống, lại thấy phản ứng quá khích của cậu ấm Thẩm, những người không nhận ra món này ban đầu cũng lập tức hiểu ra:
“Trang sức của Lão Tống? Cái gọi là ‘Ngọc quý trong tay’ nổi tiếng trăm năm đó hả??”
Thẩm Khanh: “…”
Cái tật mở hộp không cần suy nghĩ của mình, đúng là sửa hoài không hết.
Giờ thì cậu bắt đầu thấy hối hận vì đã mở hộp quá sớm, vì món này sáng chói, đẹp lộng lẫy, sang chảnh, mà còn rất, rất đắt!
Đắt đến mức không nên đem ra khoe chốn đông người…
Nhưng trong khi Thẩm Khanh còn đang tiếc nuối, thì ngón tay thon dài của Cố Hoài Ngộ đã đưa qua, cầm luôn sợi dây chuyền lên, đeo thẳng vào cổ câuh.
Động tác dứt khoát, gọn gàng.
Thẩm Khanh cảm nhận rõ ràng cái nặng nặng trước ngực mình.
A a a a!!
Thẩm Khanh cúi xuống nhìn sợi dây chuyền lấp lánh đang đung đưa trên ngực mình, lần này cậu cũng ngẩn người.
“……Anh lấy từ đâu ra vậy?”
Cố Hoài Ngộ chỉnh lại sợi dây trên cổ vợ cho ngay ngắn, vừa làm vừa đáp:
“Lão Tống nhường lại.”
Giọng điệu vẫn nhàn nhạt, giống như thể:
“Tặng vợ đồ kiểu này, chuyện thường ngày ở huyện.”
“……”
Không khí xung quanh như đông cứng lại, mọi người đồng loạt nín thở.
Thẩm Khanh thì… đầu óc lại bắt đầu chạy nhảy lung tung:
Hóa ra mấy lão tiền bối thần long thấy đầu không thấy đuôi đó… cũng trốn trong xó xỉnh nào đấy?
Cố tổng là ở chung với họ sao?
Các người còn tiện thể… uống trà tâm tình với nhau luôn à?
Thẩm Khanh rất muốn hỏi.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, thì Cố Hoài Ngộ đã quay đầu.
Ánh mắt lạnh lùng, nghiêng mặt nhìn qua chỗ người nhà họ Cố và Tiêu Hàng Anh, lạnh nhạt hỏi:
“Tôi từng đơn phương ai, từng si mê ai mà không được sao?”
Anh rõ ràng là đang phản bác câu chuyện “tình cũ khó quên” kia.
Cố Hoài Ngộ dõng dạc nói: “Người tôi yêu, xưa nay chỉ có một mình Thẩm Khanh.”