Sau Khi Cá Mặn Làm Bố Của Nhóc Gà Con Học Hành Như Điên

Chương 116

[Mấy cái vali do mấy nhóc tự thiết kế đấy, ý nghĩa biết bao nhiêu!]

[Trời ơi, tôi mê cái bầu không khí gia đình kiểu này ghê á!]

[Mấy người nói Thẩm Khanh cố tình giả vờ đáng yêu chắc anti nhỉ? Mấy ông bà coi show có em bé thì phải hiểu, cha mẹ có con ai chả thích dùng mấy món đồ dễ thương như vậy.]

[Thật ra dám xách mấy cái vali siêu cute thế này ra đường mới cần dũng khí đó, rõ ràng là thầy Thẩm rất trân trọng thiết kế của tụi nhỏ, lôi đâu ra vụ giả vờ đáng yêu...]

Phần phỏng vấn cũng gần xong, MC thông báo chỉ còn một phần nữa là có thể xuất phát.

Nội dung của phần cuối cùng là: để mấy bé tự chọn một món đồ mà mình muốn mang theo nhất.

“Có thể là đồ chơi, cũng có thể là đồ dùng hàng ngày, nói chung là thứ các bé muốn có bên mình trong ba ngày hai đêm sắp tới. Nhưng mỗi bé chỉ được chọn một món thôi nha.”

MC cẩn thận phổ biến luật chơi.

Thật ra phần này là tổ tiết mục bày ra phút chót, chưa hề bàn bạc trước với phụ huynh.

Chuyện đồ dùng thiết yếu thì cha mẹ đã chuẩn bị sẵn cả rồi.

Còn tiết mục này được thêm vào là để xem tụi nhỏ thật sự thích cái gì, qua đó đoán sở thích, tính cách, lỡ đâu lại cắt ra được vài khoảnh khắc viral.

Ví dụ như ở phòng livestream số ba, bé An Dung nhà số ba vừa nghe xong đã nhắm thẳng vào tủ snack, chuẩn bị chọn một món.

Nhưng nhìn đống snack phong phú quá, bé loay hoay chọn mãi, cuối cùng phải đợi MC đếm ngược thì mới đau khổ bốc đại một bịch.

Vẻ mặt phân vân cực đáng yêu, mà chuyện đắn đo dữ dội như vậy chỉ để chọn snack thôi chứ!

Cứ thế, hình tượng "bé mê ăn vặt" của An Dung lập tức thành thương hiệu riêng.

Khán giả không những không chê, mà còn thấy đáng yêu quá trời, view của phòng số ba cũng tăng vọt.

Còn phòng số năm thì ngược lại. Hai chị em nhà họ Phó vốn nổi nhờ nhảy hát trên mạng. Vừa nghe câu hỏi, ông bố đã nháy mắt ra hiệu bảo tụi nhỏ chọn nhạc cụ, còn dặn phải nói là muốn luyện tập. Thành ra phản ứng của hai chị em cứng đơ, bị netizen soi ra ngay, phòng livestream tụt nhiệt liền.

Bên Thẩm Khanh thì tiến độ nhanh hơn, là gia đình thứ ba bước vào vòng này.

Nhiều người từ phòng số năm cũng nhảy qua hóng luôn, vừa xem vừa tám chuyện vụ nhà số năm.

Ở đây, nghe xong yêu cầu của chị MC, hai bé nhìn nhau một cái rồi đồng thanh:

“Muốn mang theo ba lớn!”

MC: “?”

Bình luận bay vèo vèo: [Ủa là sao?]

“...Không được đâu nha, chỉ được chọn đồ vật thôi.”

MC cũng bất ngờ, nhưng vẫn cố mở rộng đề tài:

“Vậy tức là các bé đều muốn mang ba lớn đi cùng hả?”

[Ủa? Hay là Thẩm Khanh đối xử không tốt, tụi nhỏ mới không muốn đi quay chung?]

Đám antifan bên ngoài như ngửi được mùi drama, gõ chữ lia lịa.

Nhưng cũng có người thấy đáng yêu thiệt sự:

[Không ngờ đại thần nhìn vậy mà thân với mấy nhóc ghê ha.]

Mấy bé vẫn xếp hàng ngay ngắn, Cố Đoạt lên tiếng trước:

“Vì không muốn để ba lớn ở nhà một mình.”

Áo Áo thì nói chậm hơn, ý cũng tương tự:

“Vì muốn ba lớn đi chung với tụi con với ba nhỏ ạ!”

[Dễ thương xỉu, chỉ được mang theo một món mà mấy bé nghĩ ngay tới ba ba… mau cho dì ôm một cái nào!]

[Giờ nghĩ mới thấy, thầy Thẩm dẫn tụi nhỏ đi rồi, để Cố tổng trơ trọi ở nhà cũng tội nghiệp ghê á haha]

[Nhưng tui lại tò mò cảnh thầy Thẩm một mình dắt hai nhóc đi quay lắm]

[Với lại Cố tổng còn phải đi làm, thân phận ảnh cũng không tiện tham gia show mà...]

Hai bé nghe nói không được mang người đi theo thì cũng không mè nheo gì mấy, thậm chí bình tĩnh hơn khán giả tưởng.

Lại nhìn nhau thêm phát nữa, Đoạt Đoạt không nói gì, Áo Áo giơ đôi bàn tay mũm mĩm lên xua xua:

“Vậy thôi vậy ạ.”

Cả hai đều không khóc không quậy, ngoan thiệt sự luôn.

MC còn phải cảm thán: “Các bé thương ba lớn quá đi mất~”

Áo Áo cúi đầu, bàn tay mũm mĩm lúc nãy lại thả xuống, nũng nịu bảo: “Tụi con không nỡ, ba nhỏ cũng không nỡ ạ.”

MC: “Ủa?”

…Ảo giác không ta, sao nghe Áo Áo nói câu nào là có chiều sâu câu đó vậy trời!

Lúc này Thẩm Khanh nhanh chóng cắt ngang: “...Nói chung lần này ba lớn không thể đi cùng chúng ta được, vậy các con mau đi chọn đồ mình muốn mang theo nhé!”

[Tui thấy nhóc con sắp khai ra bí mật gì rồi đó…]

[Thẩm lão sư đừng cản mà, cho bé nói đi coi hai ba ai là người nỡ ai không nỡ nè!]

[Hình như lúc Áo Áo nói ‘không nỡ’ xong, đại thần còn hơi cười nữa kìa]

[Trời ơi hên là tui có quay màn hình, lát nữa phải tua kỹ lại xem mới được!]

Không phải Thẩm Khanh cố ý cản, mà tại nhóc long trời lở đất nhà mình trước giờ toàn phán mấy câu sốc óc, cậu sợ mà để nói tiếp thì nhóc nó lại kể ra cả đống chi tiết "bất ngờ"… kiểu gì cũng dính mấy màn thơm má nữa cho coi!

Dù livestream không căng thẳng lắm, nhưng ông bố cũng cần giữ thể diện chút xíu chớ!

Camera vẫn ghi lại sát sao phản ứng của cả nhà.

Ba nhỏ bảo tụi nhỏ đi chọn đồ, mà Cố Đoạt vốn định chỉ mang sách vở với đồ học, đã sắp xếp sẵn cả rồi, giờ chẳng biết lấy thêm gì.

Áo Áo đứng yên suy tư, đôi mắt to tròn đảo lia lịa, bàn tay mũm mĩm chống má nghĩ ngợi xem nên mang theo gì đây…

[Tui coi cùng lúc mấy phòng livestream, mấy nhóc khác thì thứ gì cũng muốn mang, hai bé nhà này thì y như chẳng muốn mang gì hết...]

[Trời đất, thiếu gia nhà tui đúng chất ghê luôn!]

Được MC nhắc sắp hết giờ, hai bé cuối cùng cũng chịu hành động.

Cả hai cùng leo cầu thang lên lầu.

Thẩm Khanh vừa đi theo vừa làm thuyết minh: “Phòng của các bé ở trên lầu hai.”

MC gật gù: “À à, về phòng lấy đồ nè.”

Được Thẩm Khanh cho phép, tổ quay phim cũng lên lầu hai luôn.

Vừa đặt chân tới, tầm nhìn mở rộng hẳn, MC suýt nữa phải níu tim:

"Trời ơi, nhà gì mà sang quá xá vậy nè!"

Mà lúc đi tới trước cửa phòng của hai nhóc, nữ MC hoàn toàn sững sờ:

“Phòng của hai bé to vậy luôn á?”

Bên trong trải thảm lông dài màu trắng tinh tươm, cả đoàn quay phim cũng ngại không dám bước vô, chỉ đứng ở cửa quay thôi.

Nhưng chỉ cần đứng ngoài cửa cũng thấy đây gần như là một căn hộ lớn chứ chẳng phải phòng bình thường, không chỉ có một cánh cửa, còn có cả mấy cái kiểu như thông đạo bí mật nữa kìa!

Thầy Thẩm giải thích: “Cụ thể bao nhiêu mét vuông thì tôi không rõ, cơ bản là hai căn hộ ghép lại.”

Nữ MC trợn tròn mắt: “Hai… hai căn hộ…”

Ừ thì, ai bảo đây là nhà ông lớn giàu nhất chứ.

Ai bảo chương trình bọn họ lại chơi trò "cuộc sống thật"... nên mới thấy được sự khác biệt giữa các tầng lớp đây mà.

Đúng lúc đó, hai nhóc đã lần lượt chạy ra, có thể thấy việc chọn đồ mang theo chẳng tốn bao nhiêu thời gian.

Cả hai tay đều ôm một con robot biến hình to bự.

Robot này thiệt sự là to lắm luôn, gần cả mét rồi, Đoạt Đoạt ôm còn hơi khó, huống gì là Áo Áo.

Nhìn mà thấy thương, nguyên người bé tẹo gần như bị cái robot che hết trơn!

“Ờ…”

Tuy đoán trước con trai sẽ chọn mang đồ chơi, nhưng mà mang tới cả con robot kh*ng b* thế này thì cũng hơi…
Trẻ con cỡ này đã chơi mấy con robot công nghệ cao như vậy rồi sao?

Chưa kể nhìn qua là biết hàng đắt tiền, trong lúc livestream, có người đã lên mạng tra cứu ngay: đây là phiên bản giới hạn toàn cầu, giá tầm cả vạn tệ đó nha.

Nữ MC liếc mắt nhìn thầy Thẩm, kiểu như hỏi ý xem có cho phép mang không.

Thường thì phụ huynh sẽ lưỡng lự, một là cồng kềnh khó mang, hai là sợ làm bể, đắt đỏ mà.

Nhưng thầy Thẩm lại chẳng có vẻ gì là phản đối, ngược lại còn đưa tay đỡ lấy robot cho hai bé, chỉ hỏi nhẹ:

“Quyết định rồi? Mang cái này hả?”

Đoạt Đoạt gật đầu, nhưng vẫn muốn tự ôm lấy, không cần ba nhỏ giúp.

Còn Áo Áo, khi cái robot được ba nhỏ nhận lấy, gương mặt tròn xoe trắng trẻo lại hiện ra, cậu bé càng hăng hái gật đầu, vui vẻ đáp:

“Dạaaaa!”

Thấy phụ huynh không phản đối, nữ MC cũng không tiện nói gì thêm, bèn chuyển sang hỏi lý do hai bé chọn món đồ chơi này, chắc hẳn phải có ý nghĩa đặc biệt gì đó.

Dù không bước vào trong phòng nhưng ai cũng đoán được rằng kho đồ chơi của hai cậu nhóc chắc chắn rất nhiều.

Thế mà giữa muôn vàn đồ chơi lại chẳng do dự mà chọn hai con robot giống hệt nhau, hẳn là có nguyên do sâu xa.

Đoạt Đoạt trả lời trước: “Đây là robot mà em Áo Áo thích nhất.”

[Mọi người ơi để ý kìa!! Cậu chọn cái robot mà em trai thích nhất đó!]

Bình luận trong phòng livestream nổ tung.

Đến lượt Áo Áo, bàn chân bé tẹo lún sâu trong thảm lông mềm, ngẫm nghĩ chốc lát rồi nói:

“Vì anh hai dạo này đang nghiên cứu phần mềm của cái robot này ạ.”

“Phần mềm?”

“Ý là chương trình.” Thầy Thẩm đứng bên giải thích.

“Đúng rồi ạ!” Áo Áo líu lo xác nhận, rồi nói tiếp:

“Anh hai cần cái này nè, mà anh hai cũng thích cái robot này nữa. Đây là món quà đầu tiên ba lớn tặng cho tụi con đó, có ý nghĩa lắm ạ!”

Nhìn kỹ mới thấy, hai con robot đúng là cùng mẫu, chỉ khác màu.

Mà sau khi được thầy Thẩm và dì Trương kiểm tra lại, đúng là Đoạt Đoạt ôm cái của em trai, còn Áo Áo ôm cái của anh trai.

Nói cách khác, khi chỉ được chọn một món đồ mang đi, hai anh em đều chọn mang giùm món đồ mà đối phương yêu thích nhất.

[Tự dưng thấy cảm động ghê…]

[Hai anh em nhà này đúng là không hề diễn, khác hẳn với cái màn gượng gạo hồi nãy của hai chị em nhà Phó gia…]

[Nhưng mà… "lần đầu tiên tặng quà" là sao nhỉ?]

Thầy Thẩm cũng thấy xúc động. Hai con robot này chính là món quà đầu tiên mà ông lớn tặng cho hai nhóc khi đưa chúng về nhà.

Đây là món quà chính thức, cũng là lần đầu tiên các bé nhận được thứ gì đó quý giá, nên ý nghĩa rất đặc biệt.

Huống hồ hai anh em vốn đều thích loại đồ chơi này, mỗi người một lý do, nên muốn mang theo là chuyện dễ hiểu.

Thầy Thẩm nhớ lần trước, khi người nhà họ Cố không mời mà tới, Áo Áo vốn hay bị họ tranh giành đồ đạc, cứ tưởng “bọn cướp” lại tới cướp đồ, việc đầu tiên nghĩ tới là phải bảo vệ cái robot của anh hai.

Của anh hai đó nha, không phải của bé.
Mà thầy Thẩm cũng biết, nếu đổi lại, Đoạt Đoạt chắc chắn cũng sẽ làm như thế.

Thế nên lần này, tất nhiên hai đứa mới chọn mang giùm nhau món đồ quý giá nhất với đối phương.

Chỉ khác là:

Lần này không có ai ép bọn nhỏ phải từ bỏ món đồ yêu thích, cũng không có ai cướp đi của chúng.

Mà chỉ đơn thuần là chuyến dã ngoại ngắn ngày, các bé muốn mang theo người bạn thân thiết nhất của mình.

Chuyến đi lần này sẽ không khiến chúng mất đi điều gì.

Ngược lại, nó sẽ làm cho tuổi thơ của bọn nhỏ thêm trọn vẹn.

Bình Luận (0)
Comment