Trong lớp của Tống Ngữ Kha có một cậu bạn mà cô nàng cực kỳ không ưa. Chẳng có chuyện gì cũng kiếm cớ chọc ghẹo, lại còn khoe mẽ cái mác sống ở nước ngoài từ bé, suốt ngày gọi điện thoại nói mấy thứ tiếng Tây mà cô bé chẳng hiểu nổi.
Biết được Cố Đoạt giỏi ngoại ngữ, Tống Ngữ Kha liền có kế hoạch nhờ cậu bé ra tay, dằn mặt thằng nhóc đáng ghét kia một trận.
Đúng lúc đó, điện thoại của cô lại vang lên, chính là cái tên hay làm phiền ấy gọi tới.
Tống Ngữ Kha lập tức tắt mic, giao điện thoại cho Cố Đoạt phiên dịch, còn mình thì trả lời bằng ngôn ngữ của đối phương.
Quả nhiên, vừa nghe thấy giọng Cố Đoạt, thằng kia sốc luôn.
Nội dung cuộc gọi thì chẳng có gì phức tạp, chỉ là nó hỏi đi hỏi lại Cố Đoạt là ai, nhưng nghe chất giọng vừa ngỡ ngàng vừa thất vọng của thằng bé bên kia mà Tống Ngữ Kha thấy sướng hết cả người.
Ai biểu suốt ngày gọi điện quấy rối người ta.
Lại còn giả vờ nói mấy câu cô không hiểu để chọc ghẹo nữa chứ, hứ!
Bên trong phòng livestream của Tống Ngữ Kha, vì đã tắt mic nên fan cũng chẳng nghe rõ được họ đang nói gì, càng không hiểu nổi mấy câu ngoại ngữ kia.
Nhưng nhờ vào chất giọng phẳng lỳ như robot của Đoạt Đoạt khi dịch lại, khán giả cũng lờ mờ đoán ra tình hình:
Bên kia nói một câu, Đoạt Đoạt dịch thẳng:
"Nó hỏi em là ai."
Tống Ngữ Kha: "Nói với nó, em là ai thì liên quan gì đến nó."
Cố Đoạt liền quay sang chiếc đồng hồ điện thoại của cô, nói một tràng ngoại ngữ. Đầu dây bên kia khựng lại, sau đó tiếp tục lải nhải nguyên một tràng nữa.
Cố Đoạt dịch tiếp: "Nó hỏi em là ai, sao lại được nghe cuộc nói chuyện của hai người. Tại sao chị phải nhờ em phiên dịch, nếu cần thì nó cũng có thể nói tiếng Trung."
Giọng điệu đều đều, từ đầu tới cuối không có tí cảm xúc nào.
Tống Ngữ Kha cười khẩy: "Ừm... nói với nó: em là đứa em trai cực phẩm cực đáng yêu vô địch của chị!"
Cố Đoạt mặt căng như dây đàn, còn chưa kịp nói, đầu dây bên kia đã gào lên:
"Tống Ngữ Kha! Tớ nghe hiểu tiếng Trung mà!!"
Mặc dù đã tắt mic, nhưng tiếng hét non nớt ấy vẫn vang dội vô cùng.
[HAHAHAHA]
[Rõ ràng thằng bé bên kia thích Kha Kha nên mới suốt ngày kiếm chuyện đây mà.]
[Trẻ con tiểu học mà, biểu đạt tình cảm kiểu này đúng chuẩn luôn, buồn cười quá trời.]
[Nhiều đứa bé ở cái tuổi này làm mấy trò, đến chó nó còn lắc đầu cơ mà.]
[Còn nhóc Đoạt Đoạt nhà ta thì siêu dễ thương, nguyên buổi chẳng thừa thãi lấy nửa câu, không bình luận, không chọc ngoáy, tiêu chuẩn phiên dịch của đại sứ quán luôn ấy chứ.]
[Đoạt Đoạt ngầu đỉnh thật sự. Thằng bé bên kia là kiểu khoe mẽ trình độ, còn Đoạt Đoạt thì chân chất, lần đầu tiên thấy đứa trẻ bình tĩnh thế này luôn. Nó là bé số mấy của gia đình thế?]
[Cơ mà cũng phải thôi, mới 7 tuổi đã biết lập trình rồi, mấy thứ ngoại ngữ lặt vặt này với cậu ấy chẳng đáng để khoe đâu.]
Bình luận sôi động như pháo hoa, còn Tống Ngữ Kha thì cực kỳ thỏa mãn, dứt khoát dập luôn điện thoại.
Hôm nay cô bé Tống Ngữ Kha buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, tâm trạng sảng khoái vung vẩy mái tóc, hớn hở nói với Cố Đoạt:
"Cảm ơn nha~"
Cố Đoạt điềm tĩnh đáp: "Không có gì."
Dù gì thì... cậu cũng dịch có mấy câu.
Về sau bên kia toàn chuyển sang nói tiếng Trung với chị Kha rồi.
Giúp xong, Cố Đoạt liền chạy đi tìm ba nhỏ và em trai.
Khi lọt vào khung hình của camera số 4, cậu nhìn thấy em trai nhà mình đang ngồi bệt trên đất duỗi chân. Nhưng bên cạnh Áo Áo lại có thêm một cậu nhóc nữa nhỏ hơn hẳn, khiến Cố Đoạt hơi sững người.
Áo Áo giao tiếp giỏi, nhưng bình thường toàn chơi với mấy anh chị lớn. Giờ tự dưng thấy em trai đã kết thân với nhóc con nhỏ tuổi hơn cả mình, Cố Đoạt vừa ngạc nhiên vừa thấy yên tâm.
Thực ra lý do Cố Đoạt tham gia chương trình là vì lúc nào cũng lo lắng không dành đủ thời gian cho em trai. Giờ thấy Áo Áo nhanh chóng có thêm bạn mới, cậu cũng nhẹ nhõm phần nào, bèn ngồi xổm xuống bên cạnh hai đứa nhỏ.
Sau đó, Áo Áo bắt đầu giới thiệu hai bên làm quen.
Lần đầu tiên thấy một anh trai lạnh lùng mặt không cảm xúc, khí chất mạnh mẽ như vậy, An Dung lại trở nên nhút nhát, không dám ngẩng mặt nhìn Đoạt Đoạt.
Nhưng nghe Áo Áo giới thiệu đây là anh trai ruột, mà chính mình mới vừa nhận bánh quy và gói quà từ tay Áo Áo xong,
An Dung lấy hết can đảm, lí nhí chào:
"Ch-chào anh ạ."
"Chào em."
Giọng Cố Đoạt trong trẻo, vẫn là giọng trẻ con chưa vỡ tiếng, nhưng nghe rất vững vàng, toát lên khí chất anh cả.
Sau đó, khi thấy Áo Áo lột áo khoác vo lại thành cái gối đưa cho An Dung, Cố Đoạt cũng cởi áo khoác ngoài của mình đưa cho em trai:
"Lạnh thì mặc vào."
Dù trời thu vẫn có nắng, nhưng gió bắt đầu lành lạnh rồi.
Đưa áo cho em trai xong, Đoạt Đoạt cũng chẳng khách sáo, bệt mông ngồi xuống cạnh hai đứa nhỏ.
Áo Áo đặt áo khoác lên đùi, lại lôi bánh quy to ra chia cho anh trai ăn. Cố Đoạt nhận lấy một cách tự nhiên.
An Dung thì vẫn còn ngơ ngác ôm cái bánh quy to tổ bố, bị Áo Áo thúc:
"Ăn đi chứ."
"À à à..."
An Dung sực tỉnh, cắn ngay một miếng... mặn mặn.
Giòn rụm, thơm phức, ngon cực kỳ.
Vừa mới ăn một miếng mà vẻ căng thẳng trên mặt An Dung đã bay biến sạch. Đôi mắt mở to long lanh nhìn anh trai nhỏ, ánh mắt sáng rỡ đầy vui sướng, rồi lập tức ăn miếng thứ hai.
Chỉ là... nhóc con miệng nhỏ, ăn siêu chậm.
Nhìn cái điệu vừa nhai vừa phồng má qua lại mà mãi chẳng hết được nửa cái bánh, hệt như sóc con.
Mà Áo Áo thì cũng chẳng kém gì, hai đứa chậm như rùa bò.
[Trời ơi đáng yêu muốn xỉu! Hai con sóc nhỏ cute quá >3