Sau Khi Cá Mặn Làm Bố Của Nhóc Gà Con Học Hành Như Điên

Chương 53

  "B-ba nhỏ...?"

Hứa Dự Kiệt trố mắt nhìn Cố Đoạt trong bộ đồ cá mập mini, rồi lại nhìn sang chàng trai trẻ vừa được gọi là “ba nhỏ”, mất một lúc mới tiêu hóa nổi: Ba nhỏ? Gọi thế là sao?

Mới về nước không lâu, nhưng chuyện của hai nhóc nhà họ Cố thì hắn ta cũng nghe phong thanh vài lần.

Dạo này nhà họ Hứa và nhà họ Cố đang trong giai đoạn hợp tác quan trọng, cụ thể là hợp tác giữa Hứa gia và Cố Hoài Ngộ. Dù hắn có lười nghe đến đâu, cũng khó mà thoát khỏi màn lải nhải không dứt của lão gia nhà mình.

Nghe lâu cũng thành quen, thêm hôm nay lại phải đưa Hứa Vĩ Minh sang nhà họ Cố chơi, trước khi đi chị dâu hắn lại kịp “tẩm bổ” thêm một đống thông tin. Tổng hợp lại thì:

Một, hai nhóc Cố Đoạt và Cố Áo vốn là trẻ mồ côi, từng sống lay lắt trong đại trạch nhà họ Cố, giờ đã được lục thiếu gia Cố Hoài Ngộ đưa về nuôi.

Hai, nghe đồn Cố Hoài Ngộ rất cưng hai đứa nhỏ, cưng đến mức khiến người trong nhà họ Cố ghen tỵ nổ đom đóm.

Nhưng mà… mấy đứa nhỏ không phải mồ côi à?

Chỗ nào nói chúng còn có bố nữa thế?

Chẳng lẽ cái gọi là “bố nhỏ” chỉ là biệt danh thân mật do nhóc Đoạt đặt cho giáo viên dạy kèm?

Ngay từ lúc nhìn thấy chàng trai kia, Hứa Dự Kiệt đã ngầm đoán đây là gia sư chuyên chăm sóc hai nhóc, kiểu “cầm tay chỉ việc”, “vừa chơi vừa học” ấy mà…

Thế mà ngay khi vừa nghĩ xong, cậu nhóc tên Đoạt kia bỗng quay phắt sang nói rất rành rọt:

“Ba lớn của con là Cố Hoài Ngộ.”

Câu đó nói thẳng ra, đối diện với Hứa Dự Kiệt, chẳng khác gì tiếng sét giữa trời quang.

Cố Hoài Ngộ?

Tất nhiên hắn ta biết Cố Hoài Ngộ là ai, tuổi trẻ tài cao, độc lập khỏi gia tộc, đến bố hắn còn phải nể mặt.

Vậy nếu Cố Hoài Ngộ là ba lớn, mà chàng trai trẻ kia là ba nhỏ...

Thì... chẳng phải là...?!

Hứa Dự Kiệt: “???”

Đẹp trai thế này mà đã kết hôn rồi? Hay mới chỉ yêu nhau nên tụi nhỏ gọi vậy?

Khoan đã, trọng điểm là Cố Hoài Ngộ ấy, thế mà lại có mối quan hệ kiểu đó với người ta, còn để tụi nhỏ gọi người ta là “ba”?!

Không nghe nói gì luôn đấy! Hắn vẫn tưởng người ta độc thân từ trong trứng cơ mà!

Hứa Dự Kiệt bắt đầu nghi ngờ không biết mình đã rời khỏi Hoa Thành quá lâu hay sao...

Lúc này, chàng trai bị gọi là “ba nhỏ” cuối cùng cũng mở miệng:

“Xin lỗi nhé, quên giới thiệu, tôi là Thẩm Khanh, ba của mấy đứa nhỏ.”

Thấy vẻ mặt như bị chấn động văn hóa của Hứa Dự Kiệt, Thẩm Khanh mới chợt nhớ ra: à nãy giờ mải nghe mọi người nói mà quên cả giới thiệu bản thân.

Tất cả là do cái ông Hứa này quá giỏi nói chuyện.

Từ lúc gặp nhóc Đoạt Đoạt mặc bộ đồ khủng long xanh là đã bắt đầu “Ôi trời ơi dễ thương quá”, “Ui chao sao mà đáng yêu thế này”, đến cả bộ đồ liền thân cũng bị anh ta khen nức nở như bảo vật quốc gia.

Đến mức bình thường vốn cũng khá hoạt ngôn như Thẩm Khanh mà còn phải thầm ghen tỵ vì tài ăn nói của đối phương. Lại còn bị chuỗi lời khen làm cho mê muội, tưởng mình là fashion icon quốc dân nữa chứ!

Giờ nhìn lại, thấy người ta vẫn chưa biết mình là ai, Thẩm Khanh mới tỉnh ra, đúng là giỏi nói chuyện thật, đến gặp người lạ cũng có thể mở màn như viết luận văn ba nghìn chữ!

Chắc đây chính là “chúa tể giao tiếp xã hội” mà người ta hay nói.

Thẩm Khanh vừa thầm bái phục, vừa vội vàng tự giới thiệu.

Rồi lúc đó mới ngộ ra tại sao hồi nãy nghe Đoạt Đoạt gọi “ba” mà mình thấy hơi sai sai. Chính mình cũng thấy cái từ “ba” này phát ra từ miệng mình nghe nó... lạ lạ. Lạ đến mức hơi khó nói.

Có lẽ vì từ trước đến nay chưa từng làm ba thật sự...

Nói đi cũng phải nói lại, Thẩm Khanh cảm giác mình vẫn còn là em bé mà, sao tự dưng thành ba người khác rồi?

Cũng không phải cảm giác buồn rầu gì đâu, chỉ là... hơi chưa quen.

Nhưng mà sau vụ từng bị gọi “cậu dâu” rồi, Thẩm Khanh hiểu: loại “không quen” này chỉ diễn ra đúng một lần. Miệng thốt ra một lần, lần sau là mượt như nước chảy.

Huống chi, tự xưng là ba vẫn còn đỡ hơn bị gọi là cậu dâu nhiều chứ!

Tổng thể mà nói, Thẩm Khanh cảm thấy rất ổn áp.

“Ah, đúng rồi.” Thẩm Khanh chìa tay ra khi giới thiệu xong, Hứa Dự Kiệt lập tức bắt tay:

“Chào anh Thẩm, tôi là Hứa Dự Kiệt, chú của Minh Bảo.”

Màn xã giao rất cơ bản thôi, nhưng lại khiến Cố Đoạt đứng bên khẽ ngẩng đầu lên.

Mà trên tầng ba, người đang đứng nhìn xuống là Cố Hoài Ngộ cũng nheo mắt lại.

Bắt tay xong, thả tay ra, Hứa Dự Kiệt lại tự nhiên như ở nhà:

“Tôi thật sự không nghĩ anh lại là... À mà sao lại như vậy? Tôi nghe nói…”

Hắn ta định nói “Tôi nghe nói Đoạt Đoạt và Áo Áo là cháu của Cố tổng cơ mà”, nhưng vì xung quanh toàn trẻ con nên vẫn giữ chừng mực, không nói toẹt ra.

Nhưng Thẩm Khanh nghe là hiểu, liền cười cười giải thích:

“Ừ, vừa làm xong thủ tục nhận nuôi, giờ Đoạt Đoạt và Áo Áo là con của bọn tôi.”

Hứa Dự Kiệt gật gù: “À, ra là vậy.”

Lúc nghe Thẩm Khanh nói “con của bọn tôi”, sắc mặt hắn có hơi cứng một chút, nhưng sau đó lại lập tức bình thường trở lại.

Trên tầng, trợ lý Điền Dực của Cố tổng thì vẫn chưa hiểu vì sao sếp nhà mình căng thẳng như vậy... Dù Tứ thiếu nhà họ Hứa có đẹp trai sát gái thật, nhưng với một người như “phu nhân” của sếp, cái người đầu óc toàn nước đá ấy, chắc cũng không có gì phải lo.

Hơn nữa hôm qua Lý Hồng còn nói, “phu nhân” bây giờ đã biết ghen vì Cố tổng rồi.

Nghĩa là, sống chung với nhau rồi, hai người ngày càng khắng khít!

Dù Tứ thiếu có ba hoa cỡ nào, đẹp trai ra sao, thì vị trí của Cố tổng cũng không dễ bị lay chuyển đâu!

Mà nói mới nhớ, nãy giờ Thẩm Khanh nói rõ rành rành là “con của bọn tôi” đấy thôi.

Từng câu từng chữ đều tự động tính cả Cố tổng vào!

Dsiền Dực bỗng thấy hôm qua Lý Hồng phân tích đúng quá.

“Phu nhân” rõ ràng trong lòng đã có Cố tổng rồi!

Nghĩ đến đây, Điền Dực không nhịn được liền thì thầm mấy câu phân tích cho sếp nghe, không rõ sao, hắn cảm thấy sếp mình nghe mấy lời này sẽ rất thích.

Là nhân viên, nói những gì sếp thích nghe thì mới có tương lai chứ!

Không phải để nịnh hót, cũng chẳng có ý đồ gì cả.

Chỉ là không ai muốn đối mặt với Cố tổng trong chế độ băng giá cả… Nhất là cái kiểu lạnh người như núi băng Himalaya ấy, chẳng ai chịu nổi đâu!

Quả nhiên, Cố tổng đứng trên tầng ba nhìn xuống, sau khi nghe mấy lời Điền Dực thì sắc mặt dịu đi thấy rõ.

Không còn vẻ “trùm cuối” khó gần nữa.

Dưới lầu, Thẩm Khanh xoa đầu Cố Đoạt, cũng không hỏi sao tự nhiên đổi cách xưng hô, chịu gọi là được rồi.

Có lẽ nhóc đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi.

Nhưng Thẩm Khanh vẫn nhận ra Đoạt Đoạt có vẻ hơi “khó chịu” với anh chàng Hứa Dự Kiệt.

Tuy chẳng rõ lý do gì, nhưng dù sao Hứa tiên sinh chỉ đến đưa Minh Bảo qua chơi thôi, vị khách nhí thật sự là Minh Bảo, còn mấy cái khác thì không quan trọng.

Thẩm Khanh chỉnh lại mái tóc rối của Đoạt Đoạt, chỉ về phía Hứa Vĩ Minh rồi nói:

“Đoạt Đoạt nhìn xem ai tới nèeee~”

...Lại lỡ bật chế độ giọng kẹo kéo.

Tại Minh Bảo đáng yêu quá mà!

Cậu nhóc Hứa Vĩ Minh đang đứng đó, đôi mắt to tròn long lanh nhìn về phía hai người, dáng vẻ ngoan ngoãn cực kỳ.

Tuy vóc dáng ngang ngửa Đoạt Đoạt, không cao hơn tẹo nào, nhưng má thì tròn hơn, da thì trắng hơn.

Lúc này, nhóc chỉ đứng đó, không nói gì, vẻ mặt ngây thơ vô số tội. Nhìn đúng kiểu búp bê sứ trong truyện cổ tích.

Thẩm Khanh liếc một cái là trái tim tan chảy luôn.

Cố Đoạt cũng quay lại nhìn Minh Bảo.

Thực ra Đoạt Đoạt không ưa Hứa tiên sinh lắm là vì... cảm thấy ông chú kia cười với “ba nhỏ” hơi nhiều.

Nhưng Minh Bảo là khách đến thăm, không thể mất lịch sự được.

Thế là trong bộ đồ cá mập bé xíu, Đoạt Đoạt sải bước lại gần Minh Bảo, một tay còn đút túi quần, tay kia đưa ra nắm tay bạn:

“Vào đi.”

Hứa Vĩ Minh hoàn toàn không ngờ Đoạt Đoạt lại chủ động nắm tay, đứng đơ ra luôn.

Thằng bé này nhìn thì ngoan, chứ thực ra là một cây nói không biết mệt.

Tuy nhiên bản tính vẫn là kiểu nhát gan, hướng nội, chỉ nói nhiều khi gọi điện thôi. Còn gặp mặt thì auto ngại.

Nói chung, chỉ khi gặp người cực kỳ thân, bé mới có thể thoải mái.

Dù hai đứa vẫn gọi điện cho nhau suốt thời gian qua, nhưng mà... vừa thấy mặt Đoạt Đoạt chạy tới với biểu cảm như muốn đánh nhau, Minh Bảo liền... hoảng nhẹ.

Lần nào cũng vậy.

Dù điện thoại tám chuyện mấy tiếng không chán, chỉ cần vừa thấy mặt thật của Đoạt với cái bản mặt “đại boss lạnh lùng”, là Minh Bảo lại ngại muốn độn thổ.

Nhưng một khi được nắm tay, nhận ra đây vẫn là cậu bạn học dễ thương thường nghe mình líu lo, thì cái miệng lại không thể ngậm được nữa.

“Wow, Cố Đoạt, nhà cậu to thật đấy! Sao cậu chưa bao giờ kể cho mình là nhà cậu to vậy hả? Còn to hơn cả nhà ông nội mình nữa đó!”

“Đây là em cậu đúng không, lần trước tụi mình gặp rồi đó, chào nha, chào Áo Áo, anh là Minh Bảo!”

Nhóc khủng long Áo Áo bị đi ngang qua: “???”

Không hiểu chuyện gì nhưng vẫn vẫy vẫy cái đuôi con.

Chưa kịp tiêu hóa hết, đã nghe thấy Minh Bảo tiếp lời:

“Khoan khoan đã, mình còn chưa chào ba cậu mà!”

Nghe đến đó, Cố Đoạt lập tức khựng lại.

Cậu bé nhớ ra rồi,  Hứa Vĩ Minh hoàn toàn không biết hoàn cảnh gia đình của mình, không biết vì sao cậu với em trai lại sống ở nhà cậu ruột, và cứ mặc định Thẩm Khanh là ba mình.

Lần sinh nhật trước, Minh Bảo còn khen ba mình đẹp trai, hiền hậu lắm cơ.

Mà Cố Đoạt chưa bao giờ có ý định giải thích.

Lúc ấy sống sót đã khó rồi, cậu bé không quan tâm người khác nghĩ thế nào về mối quan hệ giữa mình và Thẩm Khanh.
Chỉ cần người đó, Thẩm Khanh đừng quay lại làm tổn thương bé và em là được.

Khoảng thời gian đó, trong lòng Cố Đoạt có rất nhiều cảm xúc.

Kinh ngạc vì Thẩm Khanh bỗng trở nên dịu dàng, hay cười; trân trọng vì chút yên bình hiếm hoi; và nhiều hơn cả là… sợ.

Sợ người này một ngày nào đó sẽ lại biến thành ác mộng như trước.

Nhưng hóa ra thời gian đã trôi qua lâu như vậy.

Thẩm Khanh vẫn là Thẩm Khanh như bây giờ.

Mà chính bé cũng không nhận ra, lâu lắm rồi mình không còn lo lắng chuyện có ai đó sẽ bất ngờ xông vào phòng, đánh em trai mình hay gào thét ầm ĩ nữa.

Vô thức siết lấy mặt dây chuyền đeo trước ngực. Trước khi chính thức gọi Thẩm Khanh là ba, Cố Đoạt thậm chí còn không có khái niệm “ba” rõ ràng.

Ký ức về người đã từng tặng cậu miếng ngọc này đã mờ nhạt từ lâu.

Thứ cậu nhớ rõ hơn… là mẹ từng vất vả nuôi hai anh em, là những ngày sau khi mẹ không còn…

Thậm chí, ký ức rõ ràng hơn cả là lần Thẩm Khanh bất ngờ bước vào phòng, trao lại miếng ngọc này cho bé.

Khi Cố Đoạt còn đang thẫn thờ, thì Hứa Vĩ Minh đã kéo tay cậu chạy về phía Thẩm Khanh, ngẩng đầu nhìn lên, cười toe toét:

“Con chào chú ạ! Hôm nay chú cũng xinh ghê luôn đó!”

Thẩm Khanh: “...Chú là ‘soái’ ( đẹp trai) chứ không phải ‘xinh’, nhưng cảm ơn con đã khen.”

Minh Bảo ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt ngây thơ dễ thương quá mức, khiến Thẩm Khanh không kiềm được mà xoa đầu cậu bé.

Xoa một cái, liền cảm nhận được bé này không chỉ nhìn đáng yêu mà tóc còn mềm mềm, xoăn xoăn y như búp bê luôn!

So với bé nhà mình thì đúng là… tóc vừa đen vừa cứng, chẳng có tí "lông mềm" nào hết trơn...

Thẩm Khanh cười đáp: “Minh Bảo cũng rất soái.”

Chân thành khen lại, rồi Thẩm Khanh quay sang nhìn Đoạt Đoạt ở bên.

Đoạt Đoạt hôm nay không đội mũ, nên phần đặc sắc nhất của bộ đồ ngủ liền thân hình cá mập, cái đầu cá há miệng cũng không lộ ra. Vì vậy, trông bé chẳng có tí khí chất “sát thủ đại dương” nào cả, chỉ còn lại sự ngoan ngoãn dễ cưng.

Nếu không nói ra, thoạt nhìn từ đằng trước thì bộ đồ ngủ này chẳng ai nghĩ là tạo hình cá mập con cả.

Nhưng mà cái phần cổ áo phía trên thiết kế rộng toác, khiến cái đầu của Cố Đoạt trông nhỏ xíu, như thể cậu nhóc đang đội cả bộ mascot bự chảng vậy. Dù không đội cái mũ sau lưng, thì cũng nhìn ra là đang mặc đồ hoạt hình ngốc nghếch gì đó.

Thêm cái nét mặt "cứng đơ như gỗ" và thói quen nhét tay vào túi quần của Đoạt Đoạt, càng tăng thêm cảm giác "cool cool mà lại dễ thương chết người", đúng kiểu đáng yêu theo phong cách đối lập.

Thế nên Thẩm Khanh cũng không tiếc lời khen: “Đoạt Đoạt nhà mình cũng dễ thương lắm chứ bộ!”

Cố Đoạt: “…”

Thẩm Khanh cười nói tiếp: “Thế thì đi chơi đi, lên phòng game trước đi nha. Lát nữa bà Trương sẽ mang trà trái cây lên cho mấy đứa uống.”

“Phòng game á? Tuyệt quá!” Nhóc Hứa Vĩ Minh vừa nghe xong đã nhảy cẫng lên, vội vàng kéo tay Cố Đoạt.

Mà nhóc ấy cũng không quên em trai của Cố Đoạt đang mặc đồ khủng long nhỏ bên cạnh.

“Đi thôi, Áo Áo, đi chơi nè!”

Nhóc khủng long Áo Áo ngước mắt nhìn Thẩm Khanh, Thẩm Khanh hỏi cậu bé muốn theo các anh lên chơi hay ở dưới nhà ăn đồ ngọt với mình. Áo Áo nghĩ một chút, sau đó quyết định theo các anh lên chơi luôn cho vui.

Nhóc Áo Áo mặc bộ đồ ngủ hình khủng long, đi bộ cứ lạch bạch lạch bạch nhưng nhanh không kém ai.

Còn bộ đồ cá mập của Cố Đoạt thì có cái đuôi nhỏ đằng sau, nhưng đi lại không đong đưa như Áo Áo. Thay vào đó là cái đầu cá mập trên mũ thì cứ nhe nguyên hai hàm răng to tướng, ngơ ngác nhìn về phía Thẩm Khanh, trông vừa ngu ngu vừa vô tội một cách khó tả.

Thẩm Khanh đứng đằng sau, tiễn các nhóc lên lầu.

Thật ra thì… chủ yếu là đang nhìn cái đuôi bé xíu của Áo Áo đong đưa qua lại kia kìa.

Ba nhóc con lên lầu bằng cầu thang xoắn, bậc thang thì rộng rãi, đủ cho ba nhóc đi song song với nhau.

Dù Đoạt Đoạt và Minh Bảo không cao, nhưng Áo Áo thì rõ ràng chỉ cỡ chưa tới đầu hai đứa, còn thấp hơn nhiều.

Hai đứa sáu tuổi rưỡi đi lên cầu thang thì không vấn đề gì, mỗi tội Áo Áo thì hơi vất vả.

Chân vẫn còn ngắn quá, chưa đủ dài để nhảy từng bậc lên xuống như mấy đứa kia, phải đi từng bậc từng bậc một.

Nhưng Đoạt Đoạt đã quen đợi em mình rồi, mà Hứa Vĩ Minh thì cũng chẳng thấy Áo Áo leo chậm là vấn đề gì cả.

Thế là Cố Đoạt đứng đợi bên cạnh, Hứa Vĩ Minh cũng đứng chờ theo, miệng thì líu lo không ngừng, nội dung thì vẫn là về nhà Cố Đoạt giàu thế nào, với lại ba của bạn Đoạt đẹp trai ra sao.

Hoàn toàn không bỏ rơi nhóc Áo Áo chút nào.

Thẩm Khanh để ý thấy, khi đi bên Minh Bảo, người cao hơn mình, Áo Áo cũng không hề tỏ ra khó chịu.

Thậm chí khi Minh Bảo nói chuyện, bé còn chủ động tiếp lời. Hai nhóc cứ một đứa nói một đứa đáp, xen giữa là cậu nhóc trầm mặc Đoạt Đoạt, ba đứa nhỏ cứ thế mà hòa hợp vui vẻ.

Một lần nữa chứng minh rằng tính cách của Áo Áo vốn đã rất cởi mở và hướng ngoại, ngay cả khi chơi với mấy đứa lớn tuổi hơn cũng chẳng vấn đề gì, cũng không hề bài xích giao lưu với bạn bè mới.

Vậy nên… có khi đổi cho nó một ngôi trường mẫu giáo mới, một môi trường mới hoàn toàn, thì biết đâu nó sẽ thích thì sao?

“Anh Thẩm, anh đang nghĩ gì vậy?”

Khi đang tập trung suy nghĩ về việc kết bạn của mấy đứa nhỏ, Thẩm Khanh bất chợt nghe tiếng gọi của Hứa thiếu gia.

Lúc này mới nhớ ra còn có người khác đang ở đây, Thẩm Khanh vội vàng lấy lại tinh thần rồi mời khách vào nhà: “Anh Hứa, vào ngồi chơi đã.”

“Cái này… tiện không?” Hứa Dự Kiệt hơi do dự.

Ban đầu, vì không biết anh chàng trước mặt đã có chồng, nên Hứa Dự Kiệt mới nhiệt tình như lúc nãy.

Nhưng giờ thì biết rồi, người ta không những có chồng, mà chồng lại còn là Cố Hoài Ngộ… Cho Hứa Dự Kiệt gan to bằng trời, hắn cũng chẳng dám nghĩ nhiều thêm nữa, chỉ muốn “để lại thằng cháu, còn mình chuồn lẹ” thôi.

Chủ yếu là nghĩ tới chuyện một người trẻ trung rạng rỡ như vậy lại là hoa đã có chủ, trái tim hắn như bị ai bóp nghẹt, không nhìn thì đỡ đau hơn…

Nhưng Thẩm Khanh đã niềm nở mời: “Không sao đâu, vào uống trà chút đi.”

Hứa Dự Kiệt đấu tranh nội tâm một chút, cuối cùng vẫn không cưỡng nổi nụ cười của Thẩm Khanh, đành ngoan ngoãn vào phòng khách.

Trong phòng khách, Thẩm Khanh mời hắn ngồi ở bàn.

Dù sao cũng là chú của Hứa Vĩ Minh, người đã đến thì mời vào ngồi chút cũng là phép lịch sự. Thẩm Khanh gọi người giúp việc mang trà lên, rồi trò chuyện với anh Hứa đôi ba câu.

Chủ đề thì cũng đơn giản thôi, làm nghề gì, giờ đang bận rộn gì đó.

Có điều cả hai đều thuộc dạng “tám chuyện chuyên nghiệp”, không biết thế nào mà cứ nói qua nói lại, càng nói càng hăng, sau đó thì chuyển qua nói chuyện trời đất vũ trụ luôn.

Hứa Dự Kiệt kể về những năm tháng sống ở nước ngoài, những chuyện vui chuyện lạ.

Thẩm Khanh tuy không có trải nghiệm quốc tế, nhưng trước khi xuyên qua thế giới này thì bạn bè đông như quân Nguyên, ngồi tám chuyện cũng là tay tổ. Gì chứ mấy đề tài linh tinh, cậu bắt chuyện lại được ngay.

Ban đầu Thẩm Khanh còn hơi cảnh giác với người nhà họ Hứa, nhưng sau khi phát hiện Hứa Dự Kiệt, tuy là “Tứ thiếu gia nhà họ Hứa”, nhưng thật ra là người thường xuyên đi học, đi làm ở nước ngoài, không hề dính cái mùi “con nhà giàu vênh váo” chút nào, ấn tượng cũng tốt lên hẳn.

Hai người cứ thế mà ngồi tán gẫu đến hết nửa bình trà, tâm trạng đều khá thoải mái.

Trong khi đó trên tầng ba, trợ lý Điền đang nấp sau lan can nhìn xuống, mắt thì dán chặt vào hai người dưới lầu, tai thì nghe loáng thoáng tiếng cười giòn tan của phu nhân, bất giác xoa mặt một cái…

Cảm giác bất an trỗi dậy, không biết lát nữa phải báo cáo với Cố tổng thế nào cho ổn đây.

Hồi nãy, khi nghe phu nhân nói “Đoạt Đoạt và Áo Áo bây giờ là con của chúng tôi”, Cố tổng chỉ im lặng vài giây, sau đó gạt hết tâm trạng u ám, quay về phòng làm việc tiếp tục xử lý công chuyện như không có gì.

Thế là tội nghiệp trợ lý Điền bị Cố tổng đang “rất thảnh thơi” kia phân công ở lại canh chừng… à không, “luôn trong trạng thái sẵn sàng hỗ trợ phu nhân”, bảo vệ âm thầm!

Ban đầu trợ lý Điền còn hí hửng, nghĩ công việc này quá dễ, chỉ cần nằm bò trên lan can mà nhìn, chẳng có gì vất vả.

Huống hồ mấy nhóc con dưới nhà đều mặc đồ thú bông dễ thương, đứng trên tầng ba nhìn mấy nhóc nô đùa, dù chẳng nghe rõ nói gì, nhưng nhìn thôi cũng thấy như đang coi hoạt hình, còn vui hơn xem phim.

Nhưng kể từ lúc mấy nhóc về phòng, mà phu nhân bắt đầu ngồi tám chuyện với cậu “Tứ thiếu nhà họ Hứa”, trợ lý Điền bỗng có linh cảm, quả nhiên, không có đồng tiền nào dễ kiếm cả.

Phu nhân cười tươi rói như vậy, giờ hắn biết báo cáo thế nào với tổng tài đây?!

Ngay lúc này, Lý Hồng vừa tới, đang chuẩn bị ra ngoài và định đến xin Cố tổng chỉ thị lần cuối.

Điền Dực túm lấy Lý Hồng, ra hiệu hắn nhìn xuống dưới lầu, rồi chỉ vào cánh cửa văn phòng Cố tổng đang mở toang.

Dù sao cũng là trợ lý số một bên cạnh Cố tổng, không cần Điền Dực phải nói nhiều, Lý Hồng lập tức hiểu ra, vừa xoa cằm vừa thì thào:

“Người đó chính là tứ thiếu nhà họ Hứa à?”

Vừa nãy lúc trong phòng, hắn có loáng thoáng nghe ai đó nói là tứ thiếu nhà họ Hứa dẫn bạn của Đoạt thiếu gia tới chơi.

Lý Hồng từng nghe danh nhân vật này rồi, nhưng trước khi nhìn thấy cảnh tượng dưới lầu, hắn cũng không ngờ tứ thiếu lại có "khí thế cường đại” như vậy, phu nhân nhà mình còn nói chuyện với người ta hợp gu đến thế cơ mà...

“...Không hổ danh là công tử sát trai có tiếng trong giới, tứ thiếu này quả là có bản lĩnh đấy chứ...” Lý Hồng phân tích rất nghiêm túc.

Nhà họ Hứa ở Hoa Thành vốn chẳng phải hào môn thế gia gì, tiếng tăm cũng không quá lớn, so với các gia tộc giàu có thật sự thì đúng là không đáng nhắc tới.

Vậy mà tứ thiếu nhà họ Hứa lại cực kỳ nổi, thậm chí nổi hơn cả họ Hứa luôn... đủ thấy người này cũng “ghê gớm” đấy.

Tất nhiên, Hứa Dự Kiệt nổi không phải vì tài kinh doanh hay tài năng gì khác.

Hắn ta nổi là vì đã từng hẹn hò liên tiếp ba cậu công tử con nhà hào môn, mà lần nào cũng có drama tình yêu oanh oanh liệt liệt. Nghe đồn có lần ba người còn đánh nhau giữa chợ, ầm ĩ đến mức báo đài khu vực còn đưa tin!

Nói không đến mức cả Hoa Thành ai cũng biết thì cũng ít nhất lên tin chính thống vài lần.

Sau đó tứ thiếu không thể tiếp tục ở lại Hoa Thành nữa, đành ra nước ngoài “tu luyện”.

Nghe nói năm nay Tết mới về nước.

Tính ra thì cũng rời Hoa Thành hai ba năm rồi...

Thế mà từng ấy năm trôi qua, chuyện phong lưu cũ vẫn khiến người ta nhớ tới ngay, cho thấy đúng là “có tầm ảnh hưởng”.

Lý Hồng nhìn xuống lầu, không kìm được mà bình phẩm thêm:

“Cơ mà tứ thiếu này hình như không giống với tưởng tượng của tôi cho lắm? Tôi cứ nghĩ chí ít cũng phải bảnh như anh cơ, mà người này… sao lại thanh tú đến mức hơi quá thế?”

Điền Dực bên cạnh vẻ mặt khó hiểu: “Giống tôi? Tôi sao cơ?”

Lý Hồng hạ giọng, cố nói nhỏ sao cho chỉ hai người nghe thấy:

“Ý là anh trông lực lưỡng ấy, chứ không thì sao mà liên tục cua được ba người liền? Không mệt à? Không cần nghỉ à? ...Nhưng mà nhìn kỹ thì tứ thiếu này đúng là biết ăn nói, anh nhìn phu nhân xem, cười tít mắt luôn kìa.”

Điền Dực: “...”

Thôi thì cậu khen tôi cũng được... nhưng mà trợ lý Lý ơi, trọng điểm chú ý của cậu liệu có bị lệch hơi nhiều không?

“Ăn nói gì cơ?”

Chưa kịp để Điền Dực phản ứng, sau lưng họ bỗng vang lên một giọng nói lạnh lẽo, sắc như dao.

…Cố tổng!

Cố tổng sao lại mò ra nữa rồi?! Không phải bảo mình trông chừng đó à? Điền Dực giật thót cả người.

Còn Lý Hồng thì khỏi nói, vừa nãy còn ba hoa thao thao bất tuyệt, giờ thì dựng hết lông gáy.

Hai người lập tức đứng nghiêm trang, tự giác nhường đường cho Cố tổng đi.

Cố Hoài Ngộ điều khiển xe lăn lăn tới sát lan can, mặt không cảm xúc nhìn xuống.

Từ góc độ của anh chỉ thấy được bóng lưng của Thẩm Khanh… chẳng biết họ đang nói gì, chỉ thấy người thanh niên kia khom lưng, tay chống hông, cười đến ngả nghiêng.

Dù không thấy được mặt.

Nhưng tiếng cười thì nghe rõ mồn một.

“…”

Cố Hoài Ngộ nhướng mày.

“Ờm…”

Lý Hồng liếc Điền Dực, rồi đẩy hắn ta một cái, nháy mắt ra hiệu:
“Phu nhân chắc sắp uống hết trà rồi đấy, hay là trợ lý Điền xuống xem sao?”

Điền Dực không ngốc, hiểu liền:
“À à à, được được.”

Nói xong liền chạy xuống lầu.

…Cố tổng bảo mình “trông chừng” phu nhân với tứ thiếu, không phải chỉ là đứng trên lầu nhìn xuống thôi đâu.

Nếu không có gì thì thôi, nhưng giờ rõ ràng là phu nhân nói chuyện càng lúc càng hăng với tứ thiếu, đến mức Cố tổng lại phải lăn ra đây một lần nưa, mà mình còn đứng đây nhìn? Thế là chờ ăn mắng à?

Điền Dực phi như tên xuống lầu, mà Cố tổng thì vẫn im lặng, cũng không cản lại.

Lý Hồng giờ còn lại một mình, ngó sắc mặt Cố tổng, suy nghĩ nát óc mới gắng gượng nói một câu xoa dịu không khí:
“Phu nhân chắc chỉ là khách sáo, trò chuyện chút cho phải phép thôi ạ...”

Chỉ thấy Cố tổng nửa híp mắt, mặt lạnh như tiền, ánh mắt đóng băng nhìn xuống, chẳng biết đang nghĩ gì.

Nhưng dù nghĩ gì, Lý Hồng cũng thấy có gì đó sai sai! ...Hôm qua Cố tổng mới quyết định “tái sinh”, còn đang tập đi cơ mà!...

Không thể để Cố tổng hiểu lầm được! Lý Hồng nghĩ đến chuyện hôm qua phu nhân còn ghen với chuyện vớ vẩn, bèn lên tiếng:

“Dù sao thì, trái tim phu nhân vẫn luôn hướng về Cố tổng mà, điều này thì khỏi bàn luôn!”

“Ồ?”

Cuối cùng Cố Hoài Ngộ cũng có phản ứng: “Thật sao?”

Lý Hồng: “...Thật ạ!”

Tôi thấy phu nhân ghen bóng ghen gió thì có thật, chứ Cố tổng mới là siêu cấp giấm chua ấy chứ! Phu nhân chỉ trò chuyện vài câu, cười một cái, uống trà với người ta thôi... ơ nhưng khoan, phu nhân vừa nãy gọi người rót trà thật à?

Chắc trà uống hết rồi?

Lý Hồng trợn mắt nhìn xuống lầu.

Đúng lúc đó, tai hắn nghe rất rõ: phu nhân quả thật gọi một người giúp việc đi ngang qua, bảo mang thêm một bình trà mới lên…

Lý Hồng: “...Đúng rồi, chắc cái bình trà nhỏ quá, phu nhân lại khát nước thôi.”

Cố Hoài Ngộ: “…”

Đúng lúc này, dì Trương từ bếp đi ra, tay bê một khay bánh ngọt nhỏ.

Dì Trương: “Phu nhân, đây là phần phu nhân dặn làm riêng cho Cố tổng, tôi để tạm đây nhé?”

Giọng Thẩm Khanh lại vang lên, sáng rỡ và tươi cười:

“Cảm ơn dì Trương nhé, để đó đi, lát nữa con mang lên cho anh ấy.”

“Dạ dạ.”

Dì Trương đặt khay xuống bàn trước mặt Thẩm Khanh, rồi nói:

“Mấy phần của mấy cậu thiếu gia tôi cũng chuẩn bị xong rồi, tôi đi mang lên đây.”

Thẩm Khanh nói: “Dạ, đừng quên sữa hôm nay nhé.”

Dì Trương gật đầu rời đi, còn Lý Hồng thì gần như kích động hét lên:

“Thấy chưa, phu nhân còn đặc biệt dặn chuẩn bị bánh ngọt cho Cố tổng đấy! Rõ ràng là trong lòng luôn nghĩ đến anh, luôn quan tâm đến anh mà!”

“…”

Cố Hoài Ngộ không nói gì.

Chỉ là cơ thể hơi nghiêng về phía trước lúc nãy, giờ lại tựa hẳn vào lưng ghế, tay gõ nhẹ lên tay vịn xe lăn.

Dù mấy động tác này rất nhỏ, nhưng Lý Hồng lập tức hiểu: với tư cách là một trợ lý xuất sắc, mình lại một lần nữa đánh trúng tâm lý của sếp rồi.

Hoàn hảo!

Nghĩ đến chuyện lát nữa phu nhân sẽ đích thân mang bánh lên cho Cố tổng, mà lúc đó tứ thiếu chắc cũng sẽ rút lui, Lý Hồng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể đi làm việc yên tâm được.

Nhưng còn chưa kịp thở hết hơi, thì thấy Điền Dực đã chạy như bay xuống lầu, giả vờ “tình cờ” đi ngang qua chỗ phu nhân.

Có vẻ không biết nên gia nhập câu chuyện giữa phu nhân với tứ thiếu thế nào, Điền Dực chỉ đứng đó hỏi:

“Phu nhân, có gì cần em giúp không ạ?”

Thẩm Khanh quay lại thấy là trợ lý Điền thì lập tức chỉ vào khay bánh, không chút do dự mà nói:

“Không có gì đặc biệt cả, làm phiền trợ lý Điền mang cái này lên cho Cố tổng giùm tôi nhé.”

Giọng cậu nghe còn mang theo chút ngạc nhiên vui vẻ nữa.

Điền Dực: “????”

Lý Hồng: “…..”

Cố Hoài Ngộ: “…..…”!

Bình Luận (0)
Comment