Sau Khi Cá Mặn Làm Bố Của Nhóc Gà Con Học Hành Như Điên

Chương 54

  Nhờ Điền Dực mang bánh lên lầu, Thẩm Khanh ngồi dưới nhà, ấm trà thứ hai còn chưa kịp dâng, mà sống lưng đã bắt đầu cảm thấy... lành lạnh một cách khó hiểu.

Cậu theo phản xạ quay đầu nhìn lên lầu, nhưng do góc nhìn bị che khuất nên chẳng thấy gì.

Đúng lúc đó, Hứa Dự Kiệt lại mở ảnh trong điện thoại ra cho cậu xem.

Thẩm Khanh vừa đúng có kế hoạch đi du lịch châu Âu, mà Hứa tiên sinh thì lại đi rất nhiều nơi, chủ yếu là để du ngoạn, trải nghiệm cuộc sống, nên có thể đưa ra nguyên bộ chiến lược vi vu hoàn chỉnh. Thẩm Khanh cũng chẳng khách sáo, hỏi luôn nên đi đâu chơi thì hợp lý.

Hứa Dự Kiệt nhiệt tình kể cho cậu nghe chỗ nào vui, phong tục địa phương ra sao, chỗ nào ăn ngon, chỗ nào chụp ảnh đẹp.

Đến đoạn kể về mấy nơi "nhiệt tình", hắn còn nhớ ra mình có lưu ảnh, thế là lại lục ảnh cho Thẩm Khanh xem.

Thẩm Khanh không nghĩ ngợi gì nhiều, cầm điện thoại đối phương, vừa xem vừa nghe giới thiệu.

Một lát sau, từ phía cầu thang vang lên tiếng bước chân… Là Đoạt Đoạt mặc bộ đồ ngủ cá mập bé con chạy xuống lầu.

“Sao thế?” Thẩm Khanh ngẩng đầu hỏi.

Ngay sau đó, thiếu gia mặt mũi đen sì như mây mù giẫm xuống bậc thang cuối cùng, đi thẳng lại gần. Cậu bé liếc qua chú Hứa đang ngồi cạnh Thẩm Khanh, rồi mới quay sang hỏi:

“Con muốn mượn bộ đồ thỏ để cho Hứa Vĩ Minh mặc, được không ạ?... Chính là cái bộ có hình thỏ đó.”

Lúc hỏi, Đoạt Đoạt lại giống như một đứa trẻ ngoan luôn xin phép người lớn trước khi làm gì, giọng vừa nghiêm túc vừa kính cẩn, thậm chí còn có tí kiểu nũng nịu.

Tuy là nếu nhìn kỹ thì trên mặt cậu bé chả có tí cảm xúc gì liên quan đến "nũng nịu" cả.

Nhưng Thẩm Khanh vẫn bị kiểu nói chuyện đó của Đoạt Đoạt làm cho sốc nhẹ.

Bình thường Đoạt Đoạt vốn ít nói, lại không thích làm phiền người lớn, hiếm khi chủ động đưa ra yêu cầu.

Toàn tự giữ trong lòng, nhiều lúc còn phải để Thẩm Khanh tự đoán mới biết.

Đây là lần đầu tiên bé hỏi ý kiến cậu một cách nghiêm túc như thế, nên Thẩm Khanh cũng coi trọng hẳn, phản xạ hỏi lại:

“Bộ đồ thỏ nào cơ?”

Vừa hỏi xong thì mới sực nhớ ra, chắc là bộ đồ ngủ hình thỏ trong mấy cái bộ đồ liền thân mới nhận về lúc nãy.

Không đợi Đoạt Đoạt trả lời, Thẩm Khanh đã đáp luôn: “Đương nhiên là được rồi!”

Cậu đặt mua cho cả Đoạt Đoạt lẫn Áo Áo mỗi đứa một bộ theo từng mẫu khác nhau.

Bộ thỏ không chỉ có Áo Áo có, mà Đoạt Đoạt cũng có.

Tuy rằng cảm giác Đoạt Đoạt chắc chắn sẽ không thích phong cách dễ thương như vậy.

Nhưng Thẩm Khanh cũng không cảm thấy bị phí, chuẩn bị sẵn thôi mà, cùng lắm nếu cậu chủ nhỏ không thích thì đem quyên góp vậy.

Không ngờ lại có đứa nhỏ có dáng người gần giống Đoạt Đoạt đến thế xuất hiện, lại còn là một đứa bé rất dễ thương nữa chứ!

Chỉ nghĩ đến hình ảnh Tiểu Vĩ Minh biến thành thỏ là Thẩm Khanh đã vui tít mắt:

“Quần áo của Đoạt Đoạt, do Đoạt Đoạt quyết định thôi. Miễn là con không ngại thì sao cũng được.”

Nghe vậy, Đoạt Đoạt gật đầu. Rõ ràng là trước khi xuống hỏi, bé cũng biết Thẩm Khanh chắc chắn sẽ không từ chối, nhưng vẫn muốn xin phép trước cho phải phép.

Dù sao đây cũng là quà của " ba nhỏ", tự ý cho người khác mặc thì cũng không hay.

Huống hồ...

Đoạt Đoạt lại liếc nhìn cái người đang ngồi bên cạnh ba nhỏ kia, rồi tiến đến gần, ngẩng đầu:

“Vậy ba nhỏ có thể lên lầu với con không? …Con muốn ba chụp mấy tấm hình cho bọn con.”

Nói rồi còn liếc xéo đầy sát khí về phía Hứa Dự Kiệt.

Hứa Dự Kiệt bất thình lình bị ánh mắt của nhóc con dọa sợ: “?”

Thẩm Khanh vốn cũng đã hứa với mẹ của Hứa Vĩ Minh là sẽ chụp vài tấm ảnh gửi cho chị ấy, nên giờ nghe Đoạt Đoạt chủ động mời mình lên lầu, tất nhiên là không từ chối.

Cậu đứng dậy, quay sang Hứa Dự Kiệt:
“Tôi lên xem chút, Hứa tiên sinh…”

Hứa Dự Kiệt cũng nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, thật ra hắn cũng muốn lên xem một chút, dù sao cũng là cháu mình mặc đồ cosplay mà.

Nhưng chưa kịp đứng dậy, đã nhận ngay một ánh mắt như dao chém từ nhóc thiếu gia họ Cố...

Hứa Dự Kiệt: ???

Tự nhiên cảm thấy mình ở đây như kiểu không được hoan nghênh cho lắm ấy nhỉ?

Cái nhóc tên Đoạt Đoạt này, cảm giác không giống bất kỳ đứa trẻ nào mà hắn từng gặp.

Tất nhiên là một người độc thân như hắn thì làm gì có con, tiếp xúc nhiều nhất cũng chỉ là cháu trai Hứa Vĩ Minh và mấy nhóc nhỏ khác trong nhà thôi.

Không phải đứa nào cũng dễ thương như Minh Bảo, tính cách ngoan ngoãn, dễ thương như thiên thần.

Nhưng cũng chưa từng gặp đứa nào, chỉ mới liếc qua mà khiến người ta dựng hết lông tơ như vậy...

Ờ thì… nghĩ lại thì mình dù sao cũng là một chú lạ, mò lên phòng chơi của tụi nhỏ thì hình như cũng hơi sai.

Hứa Dự Kiệt biết điều gật đầu nói:

“Vậy Thẩm tiên sinh cứ lên chơi với tụi nhỏ nhé, tôi còn chút việc, chiều tối tôi quay lại đón Minh Bảo. …Thật phiền anh rồi, Thẩm tiên sinh.”

“Không phiền đâu.” Thẩm Khanh cũng nhận ra rõ ràng là Đoạt Đoạt không thích vị Hứa tiên sinh này, nên cũng không giữ lại, chỉ nói:

“Vậy tối gặp.”

Sau đó, cậu cùng Đoạt Đoạt tiễn Hứa Dự Kiệt ra cửa.

Trên đường quay lại cầu thang, Thẩm Khanh nắm tay cậu bé, hỏi:

“Đoạt Đoạt hình như không thích vị Hứa tiên sinh đó lắm? Có phải chú ấy bắt nạt con không?”

Cậu không thể không nghĩ nhiều như vậy, bởi vì Đoạt Đoạt là kiểu nhóc con hay giấu chuyện trong lòng, ai biết được là tại sao lại không thích người ta?

Lỡ như là từng bị ức h**p thật thì sao?

Thẩm Khanh bắt đầu rơi vào chế độ gà mẹ bảo vệ con.

Nhưng nghe xong câu hỏi đó, Đoạt Đoạt chỉ lắc đầu, nói:

“Con chưa từng gặp vị Hứa tiên sinh⅝ đó.”

Thẩm Khanh: “Vậy tại sao lại không thích?”

Đoạt Đoạt: “Trực giác.”

Thẩm Khanh: “?”

Đoạt Đoạt vẫn lạnh lùng như cũ, gương mặt vô cảm, nhưng cúi đầu xuống.

Cũng đúng thôi, vốn từ còn ít, tuổi lại nhỏ, Đoạt Đoạt không diễn đạt được cảm giác của mình. Chỉ là cậu bé thật sự không thích ánh mắt mà vị chú kia nhìn  ba nhỏ của mình.

Hơn nữa…

Bé lại quay đầu, ngẩng lên nhìn về hướng tầng ba.

Bé cảm thấy cả ba lớn cũng không thích cái chú đó.

Đoạt Đoạt im lặng, Thẩm Khanh cũng không hỏi tiếp nữa, miễn là không bị bắt nạt là được rồi.

Cậu xoa xoa đầu cậu nhóc, chợt đổi chủ đề:

“Đoạt Đoạt giỏi quá, chịu chia sẻ đồ với bạn! Lát nữa ba đứa mỗi đứa mặc một bộ, chắc chắn siêu dễ thương luôn!”

“Dạ.” Đoạt Đoạt đã quá quen với kiểu nhảy chủ đề chớp nhoáng của Thẩm Khanh, trái lại còn thấy nhẹ nhõm hẳn.

Được khen, cậu bé chỉ lặng lẽ “dạ” một tiếng.

Nhưng rồi như nhớ ra gì đó, Đoạt Đoạt đột nhiên nói:

“Hứa Vĩ Minh bảo cậu ấy rất thích bộ đồ thỏ, tối về con muốn tặng cậu ấy luôn, được không ạ?”

“Bộ thỏ đó hả? Được chứ. Dĩ nhiên là được!”

Thẩm Khanh cười tít mắt, lập tức nổ một tràng khen con, nào là bạn bè tình thương mến thương, nào là giúp đỡ lẫn nhau, thậm chí còn lôi cả tinh thần "vị tha quên mình" ra nói.

Cuối cùng, cậu híp mắt cười như hồ ly tinh:

“Con trai ba tốt bụng thế, ba đặt cho con bộ mới luôn nhé!”

Nghe xong câu đó, cánh tay bị nắm của Đoạt Đoạt bỗng cứng đờ, rồi lập tức lắc đầu nguầy nguậy:

“Không cần đâu ạ.”

Thẩm Khanh: “Cần chứ cần chứ~”

Lần đầu tiên Đoạt Đoạt lắc đầu như đánh trống bỏi:

“Không cần.”

Thẩm Khanh: “Sao lại từ chối vậy, Đoạt Đoạt mặc bộ đồ ngủ thỏ chắc chắn đáng yêu lắm đó nha~”

Đoạt Đoạt nhìn ra Thẩm Khanh đang cố tình trêu chọc mình, mặt lạnh tanh:

“…Không dễ thương.”

Thẩm Khanh: “Con chưa thử sao biết không dễ thương?”

Đoạt Đoạt: “…Chắc chắn không dễ thương.”

Sau cùng, Cố Đoạt vẫn kiên quyết bắt Minh Bảo mặc bộ đồ liền hình thỏ con mà mình mang theo.

Bộ đồ Minh Bảo đang mặc hơi trang trọng, đúng là không tiện cho trẻ con leo trèo nghịch ngợm trong nhà. Thay sang bộ ngủ hình thỏ mềm mềm bông bông thì tiện lợi hơn hẳn.

Cậu nhóc vốn da trắng, gương mặt lại xinh xắn, giờ chui vào bộ đồ thỏ liền thân mềm mịn, đội thêm cái mũ tai thỏ dài loằng ngoằng, nhìn trắng trắng tròn tròn, đáng yêu đến mức không ai chịu nổi.

Theo yêu cầu khẩn cấp của Cố Đoạt,  người đã đích thân chạy xuống gọi người chụp ảnh, Thẩm Khanh nghiêm túc chụp cho ba nhóc một bộ ảnh “tạp chí thiếu nhi phiên bản tại gia”.

Đoạt Đoạt vốn không thích chụp ảnh, nhưng mà yêu cầu chụp lại là do cậu đề xuất… nên dù không thích cũng phải cố gắng “nghiến răng” mà phối hợp.

Hai đứa còn lại thì cực kỳ hưởng ứng. Áo Áo đặc biệt mê máy ảnh, chủ yếu là vì được người khác chú ý và chơi cùng.

Bất kể là lúc tạo dáng với hai anh, hay nghe Thẩm Khanh chỉ đạo làm động tác gì, bé đều cười khanh khách, vui vẻ hết sức.

Dưới sự chỉ huy của Thẩm Khanh, chú khủng long nhỏ Áo Áo đã “đẻ” ra một loạt tạo hình kinh điển: có kiểu nằm gọn như viên bóng trên thảm, lộ ra mấy cái gai lưng như sườn núi; có kiểu kéo thẳng cái đuôi ra nằm dài như con kỳ đà; có kiểu gồng người dựng đuôi làm quái vật Godzilla, và còn cả những tư thế “khó nhằn” hơn…

Ví dụ như bị hai anh trai kéo đuôi lôi đi trên sàn cosplay… giẻ lau nhà.

...

Hoặc bị người lớn túm “da gáy” nhấc lên, chân không chạm đất.

Tư thế bị kéo đi rất dễ thực hiện, hai nhóc sáu tuổi rưỡi kéo một bé ba tuổi, hoàn toàn không thành vấn đề.

Khủng long Áo Áo nằm trên sàn bóng loáng, trượt tới trượt lui cứ như đang chơi trò “trượt tuyết trong nhà”, đôi mắt nhìn trần nhà cong cong vì cười, hưởng thụ ra mặt.

Chụp ảnh? Ai thèm quan tâm nữa!

Tinh thần của khủng long nhỏ Áo Áo chính là: sống chill, sống vui, sống không lo nghĩ.

Nếu không phải vì cái phông nền là phòng khách, thì nhìn kiểu gì cũng tưởng cậu đang chơi môn “ chó kéo xe trượt tuyết ” rồi ấy chứ…

Thẩm Khanh nói đi nói lại nào là “xong rồi”, “khỏi kéo nữa”, “đủ rồi”, vậy mà hai “tài xế chó kéo xe” vẫn chẳng có dấu hiệu muốn dừng lại, cứ một mực trêu bé Áo Áo cười khúc khích, khiến Thẩm Khanh không khỏi ngẫm nghĩ: Chẳng lẽ mình mua ít đồ ngủ hình thú quá sao…?

Phải chi sắm thêm hai bộ hình husky nữa mới đúng!

Sau đó, Thẩm Khanh đành phải đích thân đi “thu hồi” Áo Áo đang chơi đến điên dại, để tạo ra tư thế “khó nhằn” thứ hai.

Túm áo phía sau cổ bé nhấc bổng lên.

Bộ đồ liền thân rộng rãi, không siết vào cổ, mà phần cổ áo phía sau cũng đúng ngay chỗ “da gáy” , điểm thuận tiện để… xách nhóc lên như xách mèo con. Thẩm Khanh túm một cái là nhấc bé lên khỏi mặt đất, nhẹ hều như không.

Vừa bị nhấc lên là Áo Áo im phăng phắc, y hệt một con mèo hoang bị “ngắt công tắc nghịch”.

Thẩm Khanh vì nghệ thuật đành hy sinh bắp tay, cầm cổ áo xách bé lên chụp lia lịa, chụp đến khi tay mỏi nhừ.

Còn Minh Bảo thì không quan tâm lắm đến tư thế tạo dáng, cậu bé tập trung vào thành quả, tức là ảnh sau khi chụp xong ấy.

Chụp xong, bé còn dán mắt vào màn hình xem “chú đẹp trai” chỉnh ảnh thế nào.

Thỏ con trắng trắng mềm mềm, cái đuôi nhỏ dựng dựng, chẳng cần tạo dáng cầu kỳ, chụp kiểu gì cũng ra một em “bánh trôi nhân sữa” trắng trẻo đáng yêu, gần như chẳng cần chỉnh sửa gì.

Thẩm Khanh chọn mấy tấm tiêu biểu đưa cho Minh Bảo xem, nói: “Những tấm này gửi cho mẹ con được không?”

“Được ạ!” Minh Bảo hăng hái: “Cũng phải có ảnh của Đoạt Đoạt với Áo Áo nữa nha! Gửi cho chú nhỏ của con ấy, chú sẽ in ảnh cho Minh Bảo đó!”

“Chú nhỏ? Là người đưa con đến hôm nay ấy hả?”

“Dạ!”

“Ok luôn.”

Vừa hay trước đó đã kết bạn với chú của Minh Bảo, Thẩm Khanh liền nói: “Vậy chú gửi thẳng cho chú nhỏ nhé, Minh Bảo chọn xem thích mấy tấm nào nào?”

Vừa rồi đã chụp gần bốn chục tấm ảnh nhóm của ba nhóc, màn hình điện thoại giờ toàn là những gương mặt nhỏ xíu trong bộ đồ ngủ hình thú.

Tấm nào cũng không chắc đã hoàn hảo về kỹ thuật, nhưng tấm nào cũng siêu cấp đặc biệt, nhìn là muốn rửa ra đóng khung liền.

Nhìn đống ảnh ấy, Thẩm Khanh cuối cùng cũng hiểu tại sao lại có nhiều người thích khoe con đến thế....
Thật sự là dễ thương quá sức tưởng tượng!

Kiểu dễ thương khiến người ta chỉ muốn chia sẻ ngay cho cả thế giới biết mình đang vui như thế nào.

Đặc biệt là ba cục cưng nhà mình lại cực kỳ ngoan, không khóc, không quậy, không đánh nhau. Anh lớn biết chăm em nhỏ, em nhỏ thì tự chơi ngoan ngoãn. Có những đứa trẻ tiết kiệm công sức thế này, độ dễ nuôi của sự nghiệp nuôi con lập tức tăng lên mấy cấp bậc!

Không vui mới lạ!

Chỉ tiếc là cả WeChat lẫn Weibo của cậu đều hơi lộn xộn, không tiện khoe linh tinh.

Thế là Thẩm Khanh đành ngoan ngoãn gom hết đống ảnh đã chọn lọc gửi một lượt cho mẹ của Minh Bảo và chú của nhóc.

Mẹ Minh Bảo hình như là một chị đại kiểu “nữ cường” chuyên tâm sự nghiệp, giờ đang công tác, chắc còn đang bay trên trời nên không trả lời được.

Ngược lại, Hứa Dự Kiệt nhắn lại lập tức: [Woa, dễ thương quá, anh Thẩm chụp ảnh giỏi ghê!]

Thẩm Khanh lịch sự đáp: [Là mấy nhóc dễ thương quá thôi, đâu cần kỹ thuật gì của tôi ha ha.]

Mà cũng không phải cậu khiêm tốn, chứ Thẩm Khanh thật sự là thẳng nam thẩm mỹ tiêu chuẩn, chẳng biết chụp ảnh tí gì luôn.

Nhưng Hứa Dự Kiệt vẫn khăng khăng bảo ảnh cậu chụp đẹp, lại có sáng tạo, đến mức suýt nữa khiến cậu tưởng mình là nhiếp ảnh gia tài năng bị vùi dập.

Lát sau, tụi nhỏ chơi đến toát mồ hôi, Thẩm Khanh bèn kêu cả bọn ngồi nghỉ, bật tivi lên xem cho thư giãn.

Đoạt Đoạt và Áo Áo thì không xem tivi, nhưng Minh Bảo lại rất thích.

Bé đang theo dõi mấy bộ hoạt hình cùng lúc, có điều nhà bé quản nghiêm, mỗi ngày chỉ được xem đúng 40 phút, ngày nghỉ thì được cộng thêm 40 phút nữa…

Nên vừa nghe được xem tivi, thỏ con Minh Bảo liền nhảy dựng lên.

Bé trân quý lắm cơ hội hiếm hoi này, khi hoạt hình vừa được bật lên, đôi mắt to tròn ươn ướt lập tức bị màn hình thu hút hoàn toàn.

Ba nhóc ngồi xếp hàng ngay ngắn trên thảm lông ngoài phòng, lần lượt là khủng long nhỏ Áo Áo, cá mập nhỏ Đoạt Đoạt và thỏ con Minh Bảo. Trước mặt tụi nhỏ bày nước trái cây và đủ loại snack.

Áo Áo và Minh Bảo đồng loạt ngẩng đầu, há miệng, duỗi chân, dán mắt vào tivi.

So với tụi nhỏ, Đoạt Đoạt giỏi kiểm soát biểu cảm hơn, không có há miệng, nhưng cũng dán mắt như bị thôi miên.

Đúng là không có đứa nhóc nào chống lại nổi sức mạnh của phim hoạt hình.

Dù có là tổng tài tương lai như Đoạt Đoạt cũng thế thôi.

Thẩm Khanh bắt đầu nghi ngờ lần trước mình chọn sai phim hoạt hình khi rủ Đoạt Đoạt và Áo Áo xem, nên mới khiến bé không hứng thú, còn Áo Áo thì ngủ gục luôn.

Trẻ con đúng là phải xem hoạt hình đúng độ tuổi của trẻ con!

Bị tò mò xúi giục, Thẩm Khanh cũng ngồi bên cạnh coi ké.

Kết quả là ba phút sau…

Cổ cậu nghiêng một bên.

Suýt ngủ gật tại chỗ!

Tụi nhỏ vốn đang say mê xem phim, lập tức quay đầu nhìn cậu đồng loạt.

Thẩm Khanh: “…”

Xấu hổ gãi mặt: “Không sao, mấy đứa xem tiếp đi.”

Cậu nói “không sao”, tụi nhỏ lại đồng loạt quay lại, tiếp tục dán mắt vào màn hình.

Sau đó Thẩm Khanh bò dậy nhìn đồng hồ:

“…Hoạt hình tuy hay nhưng coi nhiều sẽ hại mắt, cho nên… bốn mươi phút nữa chú sẽ quay lại tắt tivi.”

Trẻ con mà, trân trọng cái hiện tại lắm, chưa học được mặc cả đâu. Miễn là còn được xem là vui rồi.

Thành ra câu của Thẩm Khanh chẳng khác nào gió thoảng bên tai. Ba nhóc có đứa gật đầu, có đứa nghe còn chưa rõ anh nói gì, vẫn chìm đắm trong thế giới đầy màu sắc của phim hoạt hình.

Anh vốn còn muốn dặn dò mấy câu như “chơi ngoan, an toàn nhé”, nhưng nhìn ba đứa ngồi thành hàng, ngoan như búp bê thế kia, cảm thấy mấy lời đó đúng là thừa, nên rất thức thời lui khỏi phòng.

Đóng cửa xong, Thẩm Khanh ngáp một cái thật dài.

Mới sáng mà sao buồn ngủ vậy ta?

Phim hoạt hình đúng là có ma lực!

Dù sao thì công cuộc trông trẻ hôm nay cũng được hơn tiếng đồng hồ rồi. Thẩm Khanh đi lấy ly cà phê, rồi lập tức phi về phòng mở laptop lên mạng.

Không vào game liền, cậu sợ lỡ chơi quá hăng lại quên tắt tivi cho tụi nhỏ.

Tự chủ ấy hả, đừng nói trẻ con, người lớn cũng chắc gì làm được.

Vì vậy, Thẩm Khanh còn cẩn thận đặt báo thức trên điện thoại.

Khi chuông reo, cậu đứng dậy trở lại phòng game của tụi nhỏ. Vừa bước vào đã thấy trước tivi chỉ còn một bé khủng long, bé cá mập và bé thỏ đã rút lui không biết từ bao giờ, đang nằm bò dưới đất học ngoại ngữ!

Thẩm Khanh: “???”

Ủa??? Chẳng phải ai cũng không có tự chủ mà?!

Thấy cậu bước vào, Cố Đoạt đang nằm bò lập tức đứng dậy, còn cầm theo sách: “Ba nhỏ quy định thời gian xem tivi đã hết rồi.”

Bé còn giơ tay nhìn đồng hồ điện tử trên cổ tay: “Hết bốn mươi phút.”

Thẩm Khanh: “…”

Ờ thì, cậu đúng là có nói là cho xem bốn mươi phút, nhưng rời khỏi phòng xong còn thong thả xuống lầu pha cà phê, về phòng bật máy, rồi mới mở điện thoại bấm giờ… Lúc chuông báo reo xong còn đi thêm một đoạn mới tới đây, có khi thật sự đã “lố” bốn mươi phút cũng nên…

…Không hổ là Đoạt tổng, đúng chuẩn nghiêm túc.

Thẩm Khanh vừa tìm remote để tắt tivi, vừa tò mò hỏi: “Vậy là con bắt đầu học từ trước lúc hết bốn mươi phút luôn à?”

Cố Đoạt không xác nhận cũng không phủ nhận.

Chỉ tiện tay chỉ chỉ Minh Bảo vẫn còn nằm đó: “Kêu cậu vô phòng học rồi mà.”

Minh Bảo chớp chớp mắt, vừa nghe tới chữ “học” là mặt mũi rũ xuống, chu mỏ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy theo sau, từng bước từng bước vào phòng…

Vừa đi vừa ngoái lại nhìn Thẩm Khanh, mỏ vẫn chu tới trời.

Thẩm Khanh: "…."

Sống với tụi nhỏ lâu ngày, cậu cũng đã hiểu phần nào hành vi của Đoạt Đoạt, bé học trước là vì không muốn bỏ lại Áo Áo một mình ngoài này.

Áo Áo mới ba tuổi rưỡi, bình thường toàn là chạy theo học cùng anh trai, mà Đoạt Đoạt thì cũng không nỡ ép em mình học quá sớm.

Cho nên mới có cảnh hai đứa cùng ngồi đây học bài, vừa để kèm vừa để trông em xem hoạt hình.

Còn Minh Bảo hả… ai bảo con hứa dạy Đoạt Đoạt tiếng Đức, còn đòi học tiếng Pháp làm chi!

Bị đôi mắt long lanh của nhóc con dụ tới muốn bể tim, Thẩm Khanh suýt nữa đã định kéo bé về cho xem phim tiếp.

Nhóc con đáng yêu vậy, cho xem thêm chút nữa thì sao chứ!

Nhưng cuối cùng, cậu chỉ có thể tặng bé ánh mắt “chú bất lực rồi”.

Thỏ con Minh Bảo cụp cả tai xuống: "…"

Trước khi đi học, bé vẫn còn lễ phép giơ tay vẫy vẫy chào chú.

Bên này, tivi đã tắt. Áo Áo đang coi đến mê say đột nhiên thấy tối màn hình, vẻ mặt như bị đánh úp, ngơ ngác nhìn Thẩm Khanh, dường như vẫn muốn xem tiếp.

Dù sao cũng mới ba tuổi rưỡi, chưa thể có tự chủ như anh trai.

Nhưng trẻ con cũng có ưu điểm của trẻ con, chính là dễ bị phân tâm. Thẩm Khanh chỉ tay vào phòng trong, nơi cửa chưa đóng hẳn: “Anh trai và Minh Bảo đi học rồi, Áo Áo không đi sao?”

Ánh mắt vẫn còn mơ màng ban nãy của Áo Áo:  "O.O!"

Vừa nghe nói các anh đi học, Áo Áo lập tức “áo” một tiếng, bé con tròn lẳn liền bật dậy, rồi lon ton chạy mất dạng.

Cái đuôi nhỏ vẫn ngoe nguẩy đằng sau, vung vẩy đầy khí thế.

Thẩm Khanh bị đứa nhỏ này chọc cười, lại bước tới lén lút ngó đầu vào, quả nhiên thấy mấy nhóc con đều đã ngồi quanh bàn học nghiêm túc.

Để chào đón Minh Bảo đến chơi, sáng sớm Đoạt Đoạt còn đặc biệt nhờ bà Trương kê thêm một cái ghế con bên bàn… Tóm lại, ba đứa nhóc đều ngoan ngoãn ngồi vào vị trí, trông nghiêm túc như thể đang tổ chức hội thảo học thuật cao cấp.

Lại lần nữa bị tụi nhỏ chọc cười, Thẩm Khanh móc điện thoại ra chụp thêm tấm hình, rồi nhẹ nhàng rút lui.

Cậu gọi người giúp việc tới dọn dẹp phòng ngoài, xác nhận lại bữa trưa với dì Trương, cảm thán lần nữa về việc có nhiều bảo mẫu trong nhà thật sự quá tuyệt, không cần cậu động tay động chân, cứ thế thong thả quay về phòng tiếp tục vui chơi.

Vì hôm nay có Minh Bảo, Thẩm Khanh liền dứt khoát cho cả bọn nhóc ăn trưa trong phòng luôn, không gọi tụi nó xuống nhà ăn.

Dù là học bài hay chơi đồ chơi, đặt mình vào tâm lý mấy đứa con nít, Thẩm Khanh cũng không muốn người lớn xen vào quá nhiều.

Cậu chỉ mong cậu bạn nhỏ Minh Bảo có thể vui vẻ thoải mái khi đến đây chơi.

Bữa trưa cho bọn nhỏ là do dì Trương đích thân chuẩn bị, gần tới giờ ăn, Thẩm Khanh còn đích thân tới xem một lượt, món ăn sắc hương vị đủ cả, lại còn đầy đủ dinh dưỡng.

“Nhìn là muốn ăn liền luôn đó.” Thẩm Khanh cười nói.

Dì Trương vốn thích được khen tay nghề, nghe vậy cười tít mắt, lại nói thêm:

“À đúng rồi, phu nhân, lúc nãy ông chủ có nhắn là trưa nay không xuống ăn, bảo cậu tùy ý dùng bữa…”

“Ủa? Anh ấy có việc gì à? Vậy anh ấy định ăn gì?”

Thẩm Khanh nghiêng đầu hỏi.

“Cái này tôi cũng không rõ lắm” dì Trương đáp, “vừa nãy là Tiểu Điền xuống nói, bảo là ông chủ không ăn trưa dưới nhà, để cậu ăn riêng.”

Thẩm Khanh nghi hoặc nhìn lên lầu. Giờ này biệt thự yên ắng, nắng rọi rực rỡ, trên dưới đều yên tĩnh như tờ, không hề có vẻ gì là đang họp hay bận bịu.

“Dạ, con biết rồi.”

Thẩm Khanh hiện chưa đói, cũng không vội gọi bếp chuẩn bị.

Nghĩ ngợi một chút, cậu dứt khoát đi thẳng vào thang máy, lên tầng ba.

Ông lớn này mới vừa hứa từ nay sẽ ăn cơm cùng nhau, hôm qua bận bịu vậy mà vẫn xuống ăn, thế mà hôm nay mới sang ngày thứ hai đã trốn, khiến Thẩm Khanh không khỏi nghi ngờ: rốt cuộc là Cố Hoài Ngộ thực sự bận, hay lại có chuyện gì?

Bình thường Thẩm Khanh vốn không quan tâm chuyện riêng tư người khác, trước giờ đi làm hay đi học ở ký túc xá, chuyện đồng nghiệp hay bạn cùng phòng có ăn hay không cậu chẳng bao giờ để tâm, thậm chí còn lười quan sát.

Dù sao cũng không phải kiểu nhóc con như Đoạt Đoạt hay Áo Áo, uống sữa còn phải bị theo dõi sát sao.

Nhưng Cố Hoài Ngộ… thì lại là “cơm áo lâu dài” của cậu mà!

Ông lớn thì khác người thường chứ sao!

Huống hồ, nghe nói ông lớn vốn hơi chán ăn nữa kìa.

Một lòng muốn ông lớn sống thêm vài chục năm, Thẩm Khanh quả thật hơi lo lắng cho sức khỏe của đối phương.

Tầng ba cũng vắng tanh, có vẻ mấy trợ lý đều ra ngoài làm việc, từ lúc bước ra thang máy đến giờ cậu chưa gặp ai, thành ra chẳng hỏi thăm được gì về tình hình của Cố tổng.

Thẩm Khanh đi thẳng tới trước cửa văn phòng của Cố Hoài Ngộ, gõ nhẹ mấy cái, bên trong mơ hồ có tiếng “Vào đi”, thế là cậu đẩy cửa bước vào.

Hôm nay trời vẫn rất đẹp, nắng vàng rực rỡ, rèm cửa trong phòng Cố Hoài Ngộ mở toang.

Rất hiếm khi Thẩm Khanh vào văn phòng anh vào buổi trưa tươi sáng như vậy, vừa bước vào liền thấy căn phòng sáng sủa hơn hẳn mọi khi. Nhưng… cũng lạnh hơn hẳn.

???

Vừa đẩy cửa bước vào, đã chạm ngay ánh mắt lạnh băng của Cố Hoài Ngộ phía sau bàn làm việc, Thẩm Khanh lập tức cảm thấy mình bị “đóng băng” tại chỗ.

Nhìn kỹ thêm chút nữa, Cố tổng không chỉ ánh mắt lạnh, mà cả người còn toát ra khí lạnh bốn phía…

Rõ ràng đối phương từ trước đến giờ vốn chẳng hay biểu cảm gì, lúc nhìn người ánh mắt cũng sắc bén như vậy, nhưng lần này, Thẩm Khanh cảm giác ông lớn đang rất, rất không vui.

Thẩm Khanh: “…Ông xã à?”

Cố Hoài Ngộ: “Có chuyện gì?”

Hai người gần như đồng thanh, nói cùng lúc.

Sau đó lại đồng loạt im bặt.

Thẩm Khanh theo phản xạ mở to mắt.

Thôi xong, ngay cả giọng nói cũng lạnh như băng vậy là sao?

Xem ra đúng là có chuyện gì đó khiến ông lớn mất vui rồi…

Dứt khoát đóng cửa lại, Thẩm Khanh nhanh chóng lẻn vào trong, vòng qua bàn làm việc tiến đến gần.

Hoàn toàn không nghĩ việc ông lớn giận dỗi có thể là do mình, Thẩm Khanh nhẹ giọng hỏi với vẻ thân thiết: “Anh sao vậy? Sao không xuống ăn trưa?”

Đến gần hơn mới phát hiện, miếng bánh cậu nhờ trợ lý Điền mang lên từ sáng vẫn còn nguyên vẹn đặt trong góc bàn, thậm chí muỗng nĩa cũng chưa đụng tới…

Trên bàn Cố Hoài Ngộ ngoài vài tập tài liệu đang mở ra, còn lại được xếp gọn gàng như cũ, chính vì thế mà miếng bánh kia trông vô cùng… chướng mắt.

Cảm giác như bị người ta "ghét bỏ" ấy.

Thật sự thì Thẩm Khanh cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, hỏi thẳng luôn:
“Cái bánh kem em đưa anh cũng không ăn à?”

Cố Hoài Ngộ không trả lời tại sao không ăn, chỉ hơi nhướn mày, sắc mặt nghiêm lại, nhìn Thẩm Khanh chằm chằm:

“Ai đưa cái bánh đó cho tôi?”

Thẩm Khanh: "Ủa?"

Ông lớn bị gì vậy?

… Rõ ràng sáng nay lúc ăn sáng, cậu đã chào hỏi tử tế, nói là hôm nay Minh Bảo sẽ tới, còn bảo dì Trương làm riêng một cái bánh cà rốt cho anh, làm xong sẽ đưa lên tận nơi mà?

Thẩm Khanh nói: “Là em mà. Hôm qua mình nói rồi còn gì…”

Cố Hoài Ngộ lập tức ngắt lời: “Nếu tôi nhớ không lầm thì là trợ lý Điền mang lên.”

Giọng nói chậm rãi, nhưng mỗi chữ phát ra đều lạnh thêm vài phần.

Nói xong, anh còn huơ huơ tập tài liệu trong tay, dựng thẳng lên, cúi mắt nhìn chữ trên giấy.

Thẩm Khanh trợn to mắt: “Ừ đúng rồi, em nhờ trợ lý Điền mang lên mà.”

Cậu đang đứng trước bàn làm việc của Cố tổng, từ vị trí của cậu vẫn có thể thấy rõ khuôn mặt trắng bệch tuấn tú của ông lớn, cùng mí mắt mỏng cụp xuống…

Cái kiểu vừa im lặng vừa chăm chú đọc tài liệu của Cố Hoài Ngộ thật sự rất chi là lạnh lùng và xa cách.

Bảo sao người ngoài ai cũng sợ anh ta.

Nhưng Thẩm Khanh vẫn cứ ngơ ngác:
“Có vấn đề gì à? Anh không yên tâm vì người mang lên là trợ lý Điền hả? An tâm đi, không có độc đâu.”

Cố Hoài Ngộ: “…”

Bàn tay đang cầm tài liệu khựng lại một cái rõ mạnh.

Tờ giấy trắng tinh lập tức nhàu nhúm vài chỗ.

Anh bất chợt ngẩng đầu, không thèm nhìn tài liệu nữa, nhíu mày như thể không kìm được: “Cái gì mà có độc?”

“Hả?” Thẩm Khanh càng hoang mang,
“Chẳng phải anh không ăn vì sợ cái bánh có độc sao?”

“… Tưởng tượng phong phú thật đấy.”
Cố Hoài Ngộ đánh giá một cách khách quan.

Chỉ là sắc mặt càng lúc càng trắng, hình như là… tức?

Lúc ông lớn không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm thì đáng sợ thật, nhưng một khi mở miệng mà không dùng giọng mắng người, thì lại… đỡ hẳn.

Thẩm Khanh tự động thả lỏng: “Chứ còn gì nữa? Em sợ anh không tin mà không ăn, nên mới cố tình nhờ trợ lý Điền mang lên đấy chứ. Đổi người khác là em không dám giao đâu! Kết quả…”

Kết quả ông lớn thật sự không thèm ăn miếng nào!

Hơi bị lãng phí đồ ăn đấy!

Thẩm Khanh bĩu môi tỏ vẻ bất mãn… hành vi này tám phần là học từ Minh Bảo.

Bên kia, sắc mặt của Cố Hoài Ngộ đột nhiên dịu đi chút, nhưng vẻ mặt thì vẫn lạ lạ.

Anh từ từ đặt tài liệu xuống, lại quay sang nhìn Thẩm Khanh: “Em nói ‘cố tình nhờ trợ lý Điền mang lên’ là… cố tình thế nào?”

Nói đến nửa câu, giọng đã thấp hẳn xuống:
“Sao tôi chẳng cảm nhận được cái gì gọi là cố tình cả?”

Thẩm Khanh: "...."

Cậu cố giải thích: “… Tại nếu bảo người khác mang lên thì kỳ lắm? Khu vực văn phòng chỗ anh đâu phải ai muốn vào cũng được, ngay cả quản gia cũng không vào được mà.”

Cậu đặt mình vào hoàn cảnh đó nghĩ thử, thấy đúng là không đùa được: “Anh nghĩ đi, nếu em bắt dì Trương tự mang bánh lên cho anh, chẳng phải sẽ khiến dì bị áp lực tâm lý à?”

“…”

Cố Hoài Ngộ nghe vậy, im bặt.

Hoặc nên nói là… nghẹn họng.

Rất lâu sau mới hít sâu một hơi: “Rốt cuộc là em sợ tôi, hay sợ dì Trương sẽ bị tôi dọa?”

Thẩm Khanh suy nghĩ nghiêm túc câu hỏi này: “… Cả hai.”

Dù gì thì cậu cũng hơi lo, nhỡ ai mang bánh lên mà ông lớn không thèm đụng thì…

Không phải sợ bánh có độc.

Mà là… ông lớn sĩ diện lắm!

Phải được “làm màu” một chút thì anh mới chịu ăn!

Lần này vì đã nói trước từ sáng nên cậu tưởng là “màu” đủ rồi, nên mới nhờ trợ lý Điền đưa lên cho tiện.

Ai dè…

Ông lớn anh đúng là kiểu… kiêu ngầm ha?

Em chỉ hơi muốn lười một tí thôi mà…

Hiểu rồi, hiểu rồi.

Sau khi Thẩm Khanh nói “cả hai” xong, Cố Hoài Ngộ lại im lặng.

Ánh mắt dao động, biểu cảm càng lúc càng kỳ quái.

Hồi thần lại thì đã thấy cậu đi vòng qua, đứng ngay bên cạnh mình, rồi kéo cả cái khay bánh đặt trước mặt.

Vì là bánh dì Trương làm, không có “trình bày” lại bởi Thẩm Khanh nên hình thức cực kỳ giản dị, chỉ có cốt bánh màu cà rốt và lớp kem trắng phủ bên ngoài.

Nhưng vì nguyên liệu dùng rất chất lượng, lại mới ra lò chưa được bao lâu nên vẫn còn thơm nức mũi.

Ngửi thấy mùi thơm, Cố Hoài Ngộ không nhúc nhích, chỉ chăm chăm nhìn lớp kem trắng muốt kia, khí áp tụt thẳng xuống đáy.

Thẩm Khanh thấy thế, dứt khoát cầm muỗng, xúc một miếng nhọn đầu rồi đưa đến miệng ông lớn:

“Ăn đi.”

Cố Hoài Ngộ: “…”

Không há miệng, chỉ chậm rãi quay đầu nhìn cậu, mắt đen thăm thẳm.

Có lẽ do ánh đèn trong phòng sáng nên ánh mắt dao động của anh bị nhìn thấy rõ, Thẩm Khanh thấy có gì đó giống… sốc nhẹ? Và có chút ánh sáng lấp lánh?

Thẩm Khanh nhỏ giọng: “… Ăn đi mà.”

“…”

“Ngon lắm, em cố tình để dành cho anh đấy.”

Nghe đến đó, Cố Hoài Ngộ nhướng mày: “Lại là em cố tình?”

“Ừa.”Thẩm Khanh gật đầu chắc nịch.

“Lần này thật luôn. Lúc đầu dì Trương chỉ định làm cái nhỏ, mà vì anh chỉ ăn bánh cà rốt, nên em bảo dì làm luôn cái to!”

Cố Hoài Ngộ: “...”

Im lặng thêm lần nữa.

Chỉ là, bầu không khí nặng nề trong phòng hình như tan đi nhiều. Sắc mặt của ông lớn cũng không còn lạnh lùng như nãy nữa.

Thẩm Khanh thấy tình hình có vẻ ổn, không rõ đối phương vì sao đổi mood, nhưng có biến chuyển là tốt rồi, thế là cậu lại đưa muỗng bánh về phía trước.

Muỗng inox xinh xắn xúc một miếng bánh nhỏ, chạm thẳng vào môi Cố Hoài Ngộ.
Mặc dù chỉ là Thẩm Khanh hơi run tay, đụng nhẹ rồi rút về ngay.

Nhưng cảm nhận được một lớp mềm mềm ẩm ẩm chạm vào môi, Cố Hoài Ngộ vẫn ngẩng đầu nhìn cậu.

Vẫn chưa ăn.

Thẩm Khanh thì không để ý đến chi tiết nhỏ đó, thấy ông lớn còn ôm khay mà không chịu mở miệng, đành nói tiếp:

“Với lại em còn chưa ăn miếng nào đó… cho anh với các con hết rồi, anh… à không, ngài còn không hài lòng chỗ nào nữa?”

Cố Hoài Ngộ nghe vậy, cụp mi nhìn cậu, cuối cùng cũng chịu lên tiếng: “Vậy ăn cùng đi.”

“Được thôi.”

Thẩm Khanh nói rồi nhìn thấy trên khay có tận hai bộ muỗng nĩa, nghĩ chắc lát nữa cũng tới giờ ăn trưa, một mình ông lớn ăn không hết đâu…

Nên dứt khoát đưa thẳng muỗng bánh vào miệng mình.

Cố Hoài Ngộ: “……?”

Anh lần nữa trừng to mắt nhìn cậu.

“…… Gì thế?”

Thẩm Khanh bị ánh mắt đầy chấn động kia nhìn đến mức ngẩn người.

Cảm giác như mình vừa làm điều gì động trời động đất lắm vậy…

Ngơ vài giây rồi cậu lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội lẫn chính nghĩa: Anh không ăn thì chẳng lẽ em cũng không được ăn à?

Cầm muỗng nãy giờ cũng mỏi tay đó, anh tưởng em bằng thép chắc?

Cố Hoài Ngộ: “… Em… vừa rồi tôi… hình như chạm vào…”

Anh nói rồi chỉ chỉ vào môi mình.

“Hả?” Thẩm Khanh chớp mắt mấy cái, hình như hiểu ý ông lớn…

Nhưng mà ban nãy Cố tổng không hề há miệng nhé, cùng lắm là chạm tí thôi, có gì to tát đâu.

“Không sao đâu, em không chê anh.” Thẩm Khanh nói tỉnh queo, chẳng hề câu nệ.

Cậu nhìn Cố tổng, khẽ nhếch môi, đảo mắt một cái lại thấy có gì đó sai sai, hai gã đàn ông cùng gặm một miếng bánh đúng là hơi kỳ cục thật.

Nghĩ vậy, cậu lại cầm dao lên, cắt đôi phần bánh vừa xắn, đưa nửa to hơn ở phía đuôi bánh cho Cố Hoài Ngộ, còn mình thì ăn phần nhọn nhọn ở đầu, chỗ vừa bị cậu khoét qua.

“Giờ thì được chưa?”

Vì cúi người cắt bánh nên áo sơ mi của Thẩm Khanh còn hơi nhăn nhúm. Cậu ngẩng đầu nhìn ông lớn, ánh mắt lấp lánh, cười hớn hở như vừa lập được chiến công gì ghê gớm lắm.

Cố Hoài Ngộ mí mắt cụp xuống, không nói gì. Chỉ lặng lẽ cầm chiếc thìa còn lại lên.

Dụng cụ ăn có hai bộ, nhưng đĩa thì chỉ có một cái.

Để tiện chia nhau ăn bánh, Thẩm Khanh cũng không dám ngồi xa, vòng qua bàn ngồi đối diện với Cố tổng, nửa người nằm rạp trên bàn làm việc nhà người ta, cắm cúi ăn.

Tuy không mê đồ ngọt, nhưng bánh do dì Trương làm quả thật ngon đến mức đỉnh cao nhân gian, độ ngọt vừa đủ khiến Thẩm Khanh chẳng có gì để chê.

So với cậu thì tốc độ ăn của Cố Hoài Ngộ vẫn cực kỳ chậm.

Một miếng nhai tận ba mươi lần.

“Ông lớn à, cho hỏi cái này nha~”

Thẩm Khanh đột nhiên lên tiếng: “Lúc ăn mà anh nhai kỹ như vậy, là do thích ăn hay không thích vậy?”

“Em muốn biết à?”

Cố Hoài Ngộ đang ăn yên lặng, nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn, sau đó hơi khựng lại, rồi đột nhiên nói: “...Lại đây.”

Thẩm Khanh: “Gì nữa đây?”

Miệng thì hỏi vậy, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn đứng lên, hai tay chống mép bàn, rướn người về phía đối diện.

Cố Hoài Ngộ chớp mắt: “Lại gần chút nữa.”

Thẩm Khanh: “Hả?”

Chớp chớp mắt, Thẩm Khanh chẳng hiểu người ta gọi mình lại để làm gì, liên quan gì đến cái vấn đề về nhai đồ ăn kia, nhưng vẫn rất nghe lời, rướn thêm chút nữa.

Ngay sau đó, Cố Hoài Ngộ bỗng giơ tay lên, chạm vào khóe môi cậu.

Thẩm Khanh: “?!”

Đầu ngón tay lạnh lạnh lướt qua môi, khiến Thẩm Khanh giật nảy mình, vội vàng ngẩng đầu nhìn đối phương.

Vừa ngước lên, liền bắt gặp ánh mắt người kia đang nhìn thẳng vào mình.

Nhìn gần mới thấy, đôi mắt phượng đẹp mê của Cố Hoài Ngộ, dường như có chút ý cười?

???

Chưa kịp nhìn kỹ, ánh mắt người ta đã quay đi. Thẩm Khanh lại cúi đầu, vừa hay thấy đầu ngón tay thon dài của anh vẫn đang giơ ra có dính một ít kem.

Mãi đến lúc này cậu mới nhận ra, hóa ra đại lão đang lau miệng cho mình...

Trời ạ, làm có mỗi chuyện đó mà cứ “lại đây lại đây”, nói thẳng ra thì cậu tự lau cũng được mà?

Còn chưa kịp thầm mắng xong, thì má cậu bỗng thấy lạnh lạnh.

Cố Hoài Ngộ thế mà lại quẹt thẳng chỗ kem đó lên mặt cậu!!!!

Bình Luận (0)
Comment