Sau Khi Cá Mặn Làm Bố Của Nhóc Gà Con Học Hành Như Điên

Chương 90

“……” Thẩm Khanh ngây người.

Móa, hóa ra ban đầu ông lớn không muốn sống… chỉ vì thấy đời quá chán?

Đây đúng là tiêu chuẩn của nam chính truyện Mary Sue đó trời!

Nếu mục tiêu của Cố Hoài Ngộ là cùng thế giới đi đời nhà ma, thì anh đúng chuẩn trùm phản diện diệt thế rồi còn gì!

…Khoan đã, lúc nãy ông lớn còn nói cái gì ấy nhỉ?

Thẩm Khanh cố gắng giữ mặt bình tĩnh, ngăn không cho hai má mình vì máu dồn lên mà đỏ rực như cà chua chín.

“...Cho nên, sau này anh chọn đứng lên, chọn phẫu thuật, là vì… em á?” Thẩm Khanh trợn to mắt, hỏi mà còn không tin vào tai mình.

“Ừ.”

Cố Hoài Ngộ gật đầu không chút do dự: “Vì muốn gặp em, muốn bảo vệ em. Thấy chết tiếc quá.”

Anh dùng giọng điệu bình thản, lạnh lạnh mà từng chữ lại nện thẳng vào tim người ta:

“Anh không ngờ ‘thú vị’ lại đơn giản vậy, chỉ cần mỗi ngày được thấy em, là đủ rồi.”

Thẩm Khanh: …Bùm!!!

Vừa nói xong đã theo phản xạ sờ sờ má mình, chờ đã, em đâu có hỏi kỹ đến vậy đâu trời ơi!!

Từ sau khi biết chắc mình có thể hồi phục, ông lớn hình như nói nhiều hẳn ra luôn ấy…

Thấy người trong lòng trợn tròn mắt, Cố Hoài Ngộ lại liếc liếc má cậu đỏ ửng, thuận đà nói tiếp:

“Tất nhiên, nghĩ tới sau khi anh chết, em có thể sẽ… đi lấy người khác, thì anh lại càng không nỡ chết hơn.”

“Khoan khoan khoan!”

Vừa bị dính combo lời đường mật tấn công xong, Thẩm Khanh còn đang luống cuống chưa hoàn hồn.

Giờ nghe tới vụ ‘lấy người khác’, gen bất chính di truyền trong người cậu lại trỗi dậy mạnh mẽ:

“Gì mà lấy người khác chứ!”

“Cùng lắm thì là em tái hôn! Tìm mẹ kế cho Đoạt Đoạt tụi nó… À mà khoan, em đùa thôi!!!”

Chưa kịp nói xong câu “mẹ kế”, giọng Thẩm Khanh đã bị kéo dài cả cây số vì…

Cậu bị tập kích rồi!

Chả là hiện tại chân cậu đang gác hẳn lên tay vịn xe lăn của ông lớn, lưng và eo hoàn toàn dựa vào cánh tay người ta mà giữ thăng bằng, tính ra là ngồi trực tiếp lên đùi Cố Hoài Ngộ đấy!

Trong tư thế như vậy, bị cù một cái thì cái cảm giác… đúng là thốn tới tim.

Mà còn không dám hét.

Sợ lỡ miệng la lên thì người ta ùa vô, không thì Thẩm Khanh đã cười lăn ra sàn luôn rồi!

“...Ấy đừng, em nói chơi thôi, không cưới đâu, chắc chắn không cưới ai khác đâu… hahaha đừng nghiêm túc vậy mà!” Thẩm Khanh vừa nín cười vừa rơm rớm nước mắt, nhỏ giọng phân bua.

Cố Hoài Ngộ mặt vẫn trắng bệch, hờ hững liếc mắt: “Biết sai chưa? Không dám nói bậy nữa?”

“Không dám rồi!”

Cuối cùng, Thẩm Khanh chán đời nằm xụi lơ như con cá chết, r*n r*:

“Em thật oan ức mà, đâu có định tìm mẹ kế hay ba dượng cho tụi nhỏ gì đâu, chẳng qua tiện miệng… tiện miệng thôi mà đã bị ông lớn dạy dỗ một trận rồi…”

Cậu buồn thiu cam kết: “Sau này em không nói bậy nữa…”

Cố Hoài Ngộ mím môi cười cười, ra chiều hài lòng: “Thế còn tạm được.”

“Nhưng mà… ai cho anh gọi em là ‘thiếu niên màu hồng’ hả?!”

Bỗng nhiên nhớ lại câu mô tả lúc nãy, Thẩm Khanh như bị nhắc lại chuyện xấu hổ, bỗng dưng phản ứng dữ dội:

“Em là gà tây hả?! Nói bao nhiêu lần là em không thích màu hồng rồi mà!”

“Được thôi.”

Sợ cậu động đậy quá mà ngã ra ngoài, Cố Hoài Ngộ siết chặt vòng tay ôm, đổi giọng:

“Em không phải gà tây, cũng không thích màu hồng. Em chỉ là một quả dâu thôi.”

Thẩm Khanh: “Dâu…??”

Cố Hoài Ngộ: “Ừ. Một quả dâu tây tươi mới, vừa nhìn đã muốn ăn.”

Câu sau chưa dứt, Thẩm Khanh lập tức rụt người lại.

Chân dài thon thả co lên, cơ bụng cũng siết lại, rõ ràng đang nằm mà cậu như muốn cuộn người thành cái bánh bao nhân hoảng hốt.

“...Em làm gì vậy?” Cố Hoài Ngộ nhíu mày, hỏi.

Thẩm Khanh: “…”

Chỉ là bỗng nhiên cậu nhận ra…

Cơ thể của ông lớn sẽ từ từ hồi phục. Không chết được nữa.

Mà anh ấy thì…

Cũng “xài được”.

Vậy chẳng phải…

Sau này chuyện yêu đương của họ sẽ không còn là kiểu triết học thuần túy Plato nữa sao?!

Điều quan trọng là cái câu “nhìn là muốn ăn” kia của Cố Hoài Ngộ, rõ ràng không phải cái kiểu ăn cơm ăn cháo gì hết á!!!

Ăn thịt người thì đúng hơn đó!

Thẩm Khanh cuộn người lại hoàn toàn là bản năng phòng vệ khi nhận ra tình hình đang vượt tầm kiểm soát!

Nhưng nhìn vào ánh mắt Cố Hoài Ngộ, cậu lại thấy hình như mình phản ứng hơi quá đà.

Vì thế, cậu từ từ thả lỏng, lại nằm bẹp ra như cá khô.

“Không có gì.”

Thẩm Khanh đáp, mắt nhìn trần nhà, giọng dửng dưng.

Cậu chỉ là… đang tưởng niệm cho mối tình Plato vừa mới lìa đời của mình mà thôi.

Cố Hoài Ngộ: “?”

Ngay lúc này, trên lầu bỗng truyền đến một tiếng động lạ.

Hai người ở dưới lầu lập tức đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy một cái đầu nhỏ với mái tóc xoăn tít như lông cừu đang thò ra từ tầng trên nhìn xuống, cái đầu hơi nghiêng sang bên, trông như vừa quan sát vừa suy nghĩ chuyện hệ trọng nào đó.

“...Minh Bảo?”

Gọi một tiếng xong, Tiên Cá Mặn không dám tiếp tục nằm chễm chệ nữa, lăn cái “bụp” khỏi đùi ông lớn.

Minh Bảo cực kỳ lễ phép, đứng trên lầu cúi đầu chào các chú dưới lầu. Để thể hiện sự nhiệt tình, còn giơ tay nhỏ xíu vẫy vẫy: “Chú Thẩm! Chú Cố!”

Chào xong vẫn không quên thắc mắc: “Hai chú đang làm gì vậy ạ?”

“À thì... bọn chú đang... ờm...” Thẩm Khanh ngẩng đầu nhìn lên, rồi lại liếc sang Cố Hoài Ngộ, nhất thời cũng không biết nên trả lời ra sao.

Đúng lúc đó, Đoạt Đoạt mặc áo ba lỗ với quần đùi xuất hiện, theo sau là bé Áo Áo. Hai bé vừa ra thì thấy Hứa Vĩ Minh đang chồm ra lan can nói chuyện với ba nhỏ của mình, mặt Cố Đoạt gần như đen như đáy nồi.

Chỉ có bé Áo Áo là hào hứng chạy “thình thịch” đến, cũng học theo tư thế ưỡn mông, chồm ra lan can nhìn xuống.

Cái lan can trong nhà đã được Thẩm Khanh gọi thợ tới gia cố và làm cao hơn, nên Minh Bảo phải nhón chân, kê cằm lên mới nhìn được xuống dưới.

Còn Áo Áo thì vì thấp hơn, đành phải quỳ bò, dán mặt qua khe lan can để nhìn.

Vừa thấy ba lớn và ba nhỏ dưới nhà, Áo Áo liền phát ra tiếng “hừm, quả nhiên”, kiểu như sớm đoán được rồi, chẳng bất ngờ gì hết.

“Anh Minh nè, đừng có ngạc nhiên quá nha!”

Sau khi “trinh sát” xong tình hình, Áo Áo đứng dậy, làm bộ ra dáng người từng trải: “Ba tụi mình chỉ đang hun nhau thôi mà~”

Thẩm Khanh: “... Nói gì đó, nói gì đó hả con?!”

Lần này không thể để Tiểu Long Áo Thiên nhà mình nói bậy nữa rồi.

Quan trọng là, còn chưa kịp hun nhau mà!!

Uất ức muốn rớt nước mắt, Thẩm Khanh từ trạng thái lười như cá chết chuyển sang nổi xung, “thình thịch thình thịch” chạy lên lầu: “Ba đứa tụi con kia! Mấy giờ rồi mà còn chưa chịu ngủ hả?”

Cậu nổi trận lôi đình, mấy nhóc sắp bị bắt quả tang thì “khanh khách khanh khách” tản ra chạy loạn, biệt thự vốn yên tĩnh lại rộn ràng tiếng cười giỡn của lũ nhỏ.

Cố Hoài Ngộ vẫn ở lại dưới lầu, ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn xe lăn, lưng thẳng tắp, tư thế ung dung mà mang chút lười nhác.

Ánh mắt sâu thẳm khẽ nheo lại, anh ngước nhìn lên lầu.

Bỗng khóe môi cong lên, bật cười không tiếng.

.....

Sáng hôm sau, cửa văn phòng của Cố Hoài Ngộ bị gõ cộc cộc.

Chỉ nghe lực gõ là biết ngay ai ở ngoài rồi...

Khóe môi nhếch lên trước một chút, anh đặt tài liệu xuống, ngẩng đầu gọi: “Vào đi.”

Một lát sau, cửa mở, một thanh niên đẹp trai ló đầu vào.

“Ông lớn, anh đang bận lắm không đó?”

Cố Hoài Ngộ hơi cong môi: “Có chuyện gì?”

Thẩm Khanh dứt khoát bước vào luôn.
Hai tay giấu sau lưng, đi rất nhẹ, dáng vẻ y như đang làm chuyện mờ ám.

Cố Hoài Ngộ nhướng mày: “Lại định tặng anh cái gì đấy à?”

Thẩm Khanh: “! Ông xã, anh thông minh thật luôn đó!”

Bị đoán trúng, Thẩm Khanh cũng chẳng thèm giấu nữa, móc ra cái hộp giấu sau lưng.

Là một cái điện thoại.

Nhìn hộp điện thoại được đặt lên bàn, cộng thêm cái điện thoại đã mở sẵn mà Thẩm Khanh đang cầm, Cố Hoài Ngộ ngẩng đầu nhìn cậu, vẻ mặt hơi khó hiểu.

Thẩm Khanh nói: “Em nghĩ anh sắp khỏi hẳn rồi, nên chắc nên đổi lại dùng điện thoại đi?”

Ánh mắt cậu lại liếc sang chiếc đồng hồ thông minh trẻ em đang nằm chễm chệ trên bàn làm việc của ông lớn.

Hồi trước là nghĩ ông lớn cũng chẳng sống được bao lâu, đâu cần xài điện thoại làm gì, lâu lâu dùng cái đồng hồ để em hay tụi nhỏ liên lạc là được rồi.

Nhưng giờ anh không chết được, còn sắp đứng dậy đi lại, sau này chắc còn phải ra ngoài gặp mặt xã hội đồ nữa, đeo cái đồng hồ học sinh tiểu học thì... nhục mặt quá!!

“Hơn nữa cái đồng hồ đó chức năng cũng chẳng đầy đủ.”

Thẩm Khanh đã sán lại gần bên cạnh anh.

Cậu đưa cái điện thoại mới mở lên, dí vào trước mặt ông lớn, vừa thao tác vừa giới thiệu các chức năng: “Nhìn nè anh, cái này là camera xịn, còn cái này là lướt mạng, rồi app trò chơi này chơi với tụi nhỏ được luôn nha…”

 “Anh xem này, đây là album ảnh, lưu ảnh này nọ đều tiện vô cùng!”

Cố Hoài Ngộ: “……”

“Còn đây là WeChat, sau này chúng ta nhắn tin cũng tiện hơn nhiều… dù chắc phần lớn vẫn là gặp mặt nói chuyện thôi. Nhưng mà khi anh đăng ký WeChat rồi, em còn kéo anh vào nhóm phụ huynh của các thầy cô cho Đoạt Đoạt nữa, sau này trường lớp có chuyện anh xử lý luôn cho khỏe. Hehe… Ồ, còn nữa nhé.”

Thanh niên không nhịn được cười, rồi lập tức chuyển sang giọng điệu nghiêm túc: “Em còn tải cho anh mấy app sinh tồn cơ bản nữa, kiểu ông xã thỉnh thoảng cũng cần nghe nhạc giải trí cho đỡ stress đúng không, giờ điện thoại cái gì cũng làm được!”

“……”

Cố Hoài Ngộ im lặng nghe hết phần demo, đôi mắt mỏng thả lỏng nhìn thanh niên hết sức lịch sự, rồi trầm ngâm hỏi: “… anh trước đây cũng từng dùng điện thoại mà?”

Thẩm Khanh: “……”

Cố Hoài Ngộ: “Ý là mấy cái chức năng này, anh đều biết cả mà ta?”

Thẩm Khanh: “… Ờ, đúng rồi.”

Thanh niên giật mình tỉnh ngộ, hóa ra ông lớn từ hơn hai năm trước bắt đầu đóng cửa với thế giới, không giao tiếp, mới không dùng điện thoại.

Chứ không phải anh là người rừng núi sống đâu!

… Mình cứ lo anh không biết dùng là tại sao…

Thực ra, chủ yếu là lo anh không muốn dùng thôi.

Ông lớn là kiểu người rất đặc biệt mà!
Không dùng điện thoại chính là dấu hiệu anh đang khép kín tâm hồn.

Nhưng mà, vẫn là câu cũ, đã không còn mấy ngày tháng nữa, ông lớn bắt đầu sống tích cực hơn rồi thì phải nhìn về tương lai.

Điện thoại không chỉ là để chat chít, nó còn có cả tá chức năng, chơi game giải trí cũng được!

Chơi nhiều thì không tốt, nhưng thi thoảng cũng cho đầu óc thư giãn chút.
Dù là ông lớ , cũng nên chịu khó tiếp nhận mấy cái rác rưởi tinh thần không cần thiết nhưng không thể thiếu được, mới là người sống động.

“Tiếp nhận rác tinh thần hả?” Cố Tổng nghe lạ lẫm, nhướn mày.

Rồi anh nhận lấy điện thoại.

Cả tay Cố Hoài Ngộ và tay thanh niên cùng chạm nhau trong lòng bàn tay.

Anh nhìn xuống, vụng về bấm bấm vài cái, rồi khẽ nhướn mắt.

“Ảnh đều lưu trong đây hết rồi à?”

Ảnh mà ông lớn nói chính là mấy tháng qua, thanh niên ở nhà chụp hình các nhóc tỳ và vài tấm có cả người lớn cùng chụp chung. Thanh niên vốn không thích selfie.

Thanh niên có in ra album riêng, Cố tổng cũng từng lấy để lưu máy tính.

Nhưng công nhận, xem ảnh bằng điện thoại tiện hơn hẳn.

Quả nhiên khác biệt thật.

“Ừa.” Thanh niên nói: “Thế mới tiện anh xem ảnh.”

“Đấy mới gọi là lợi ích của điện thoại!” Thanh niên nháy mắt, như một nhân viên sales tận tụy.

“Em mong anh dùng cái điện thoại này lắm à?” Cố Hoài Ngộ cười.

“Ừm ừm.” Thanh niên: “Tối qua em đặt mua đấy, hôm nay ship tận nhà luôn! Cái này đời mới nhất, ông xã dùng thì tuyệt đối thể hiện đẳng cấp của anh!”

“……”

Ông lớn hơi cúi mắt, năm ngón tay siết lại rồi kéo thanh niên sát lại gần.

“Được rồi. Cảm ơn.”

Thanh niên liền lấy chiếc đồng hồ điện thoại trẻ con đang để trên bàn, rút sim ra, cười tươi nhét vào điện thoại mới của ông lớn.

Ông lớn nhìn hành động đó, rồi nhìn thanh niên đăng ký WeChat bằng số của mình.

Bước cuối cùng, thanh niên thêm bạn với anh.

“Như vậy sau này liên lạc dễ hơn.”

Thanh niên cười tươi rói.

Cố Hoài Ngộ nhìn cửa sổ chat, nhìn avatar thanh niên, tự nhiên nhếch mép.

Avatar của thanh niên là hình con cáo hoạt hình, mũi nhọn ngẩng lên, mắt cười cong như vạch chỉ trời, vừa buồn cười vừa ngạo nghễ.

Gần đây ông lớn thường thấy điện thoại thanh niên, cùng tin nhắn của cậu với người khác, đã quen thuộc lắm rồi.

Nhưng hôm nay, khi avatar quen thuộc hiện ngay trong cửa sổ chat của mình, cảm giác vẫn…

Không nhịn được, ông lớn khẽ mỉm cười, gật gật đầu tán thưởng: “Ừm.”

“Tuyệt đấy.”

Thanh niên thấy ông lớn phản ứng vậy, liền có chút hãnh diện.

Trước khi mang điện thoại đến, trong lòng đã tin chắc anh sẽ không từ chối quà của mình, dù không muốn dùng điện thoại, anh cũng sẽ nhận.

Nhưng dù có tự tin vậy, lúc đối phương thực sự hài lòng thì người tặng vẫn không tránh khỏi khoái chí.

Đùa chút, cái điện thoại này em bỏ ra hơn hai vạn mua đấy nhé!

Dù với ông lớn thì cũng chẳng là gì.

… Mà cũng dùng tiền anh mua thôi.

Nhưng quan trọng là tấm lòng! Nhìn quanh xem, dường như ngoài mình ra chẳng ai nghĩ đến chuyện để ông lớn có điện thoại…

“Cố tổng, Liêm tổng và Tần tổng đã đến, còn vài tài liệu cần anh xem qua.”

Lúc này, Lý Hồng xách theo mấy tập tài liệu bước vào, phía sau còn có Liêm Cẩm và vài vị lãnh đạo cấp cao của công ty.

Mọi người được cho phép bước vào văn phòng của Cố tổng, thấy Thẩm Khanh cũng đang ở đó thì đồng loạt lễ phép chào: “Chào phu nhân ạ!”

Sau đó, ai nấy đều thấy Cố tổng đang cầm một chiếc điện thoại gập, trong lòng nghĩ thầm: Tình cảm của Cố tổng với phu nhân đúng là tốt thật, phu nhân còn cho Cố tổng xem điện thoại của mình cơ mà.

Nhưng mấy người như Liêm Cẩm, người thường xuyên liên lạc với Thẩm Khanh, lại nghĩ khác: Khoan đã… đó không phải là điện thoại của phu nhân mà.

Liêm Cẩm thậm chí còn thầm thắc mắc: Phu nhân lại đổi điện thoại nữa à?

Không phải mới thay xong hồi trước sao…

Rồi ngay lập tức, cả đám đều nhận ra có gì đó sai sai.

Điện thoại của phu nhân vẫn đang nằm gọn trong tay cậu ấy kìa.

Còn chiếc đồng hồ thông minh trẻ em mà Cố tổng luôn đeo theo người, giờ phút này đang nằm chỏng chơ trên bàn làm việc, bị ai đó tháo luôn sim ra, trông đáng thương như thể mất linh hồn…

Vậy thì… cái điện thoại trong tay Cố tổng là… của Cố tổng!?

Ngoài việc tự mình đổi điện thoại, ai dám động vào đồng hồ trẻ em của Cố tổng chứ!?

“Ồ, vậy mấy người cứ làm việc đi, tôi ra ngoài trước đây.”

Biết Cố Hoài Ngộ sắp bận chuyện công việc, Thẩm Khanh cũng không định ở lại quấy rầy thêm.

Cậu đã sớm rút tay khỏi lòng bàn tay của Cố tổng, giờ cũng đứng thẳng người dậy.

Cố Hoài Ngộ không nói gì nhiều, chỉ đáp khẽ: “Ừ.”

Nhưng ngay sau đó lại cụp mắt xuống, bổ sung một câu: “Xong việc sẽ gọi em.”

“Được ạ.”

Nghe vậy, Thẩm Khanh lại lắc nhẹ điện thoại trong tay, cố tình chọn góc mà người ngoài không nhìn thấy. Ý là… gọi điện cho em đó nha, ông xã~

Gương mặt tuấn tú nở nụ cười rạng rỡ, đuôi mày khẽ nhướng, ánh mắt long lanh như có tơ tằm quấn lấy, mềm mại đến độ chạm là dính.

Động tác vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi.
Mắt sáng răng trắng, lại còn cố tình làm ra chút tư thế gợi cảm đầy ám chỉ.

Chỉ thiếu mỗi chuyện đưa ngón tay ra khẽ vẽ một đường lên mu bàn tay Cố tổng, lẳng lơ ngầm bảo đối phương: Gọi điện cho em đi.

Từng cử chỉ đều mang đầy ý tứ trêu ghẹo.

Mà Thẩm Khanh thì cố tình vậy thật, đơn giản chỉ là đang đùa một chút thôi.

Sau đó cậu cũng không muốn làm mất thời gian của mọi người, vội vàng quay lưng bước ra ngoài, không để ý thấy ánh mắt Cố Hoài Ngộ tối lại, yết hầu cũng khẽ chuyển động lên xuống.

“Lại đây.”

Chờ Thẩm Khanh rời khỏi, trước khi mấy người cấp dưới kịp tiến lại gần, Cố Hoài Ngộ liền gập chiếc điện thoại gập kia lại, đặt lên bàn làm việc của mình.
Động tác rất tự nhiên.

Đám cấp dưới: “……”

Khi tới gần bàn làm việc của Cố tổng, đặt mấy tập tài liệu xuống ngay trước mặt anh, trợ lý Lý cố gắng giữ giọng thản nhiên hỏi dò:

“Cái này… Cố tổng anh định… dùng lại điện thoại sao ạ?”

Dù cố gắng tỏ ra như vô tình, nhưng cái đuôi câu cao vút kia vẫn hoàn toàn bán đứng sự kinh ngạc trong lòng Lý Hồng.

Không phải bọn họ chưa từng nghĩ đến chuyện chuẩn bị sẵn điện thoại cho Cố tổng sắp khỏe lại.

Nhưng mà, ai dám mở miệng đề xuất chuyện để Cố tổng dùng lại điện thoại chứ!?

Ờ, người cuối cùng dám ép Cố tổng dùng điện thoại chính là… Cố lão gia- ba của Cố tổng.

Kết quả? Cố tổng một chút nể mặt cũng không có.

Thái độ lạnh lùng, quyết tuyệt đến mức khiến Cố lão gia tức muốn ngửa ra sau mà té xỉu.

Từ đó, chẳng ai dám nhắc đến chuyện đó nữa.

Nhưng Cố tổng đúng là một nhân vật cực gắt, vậy mà nói không dùng điện thoại là thật sự không dùng luôn!

Bởi vì bên cạnh anh ấy đã có cả một đội ngũ trợ lý mạnh như hổ báo, năng lực siêu cao, cộng thêm hệ thống hỗ trợ làm việc hoàn chỉnh, thật sự không cần phải tự mình động tay vào chiếc điện thoại nào cả.

Nhưng giống như Liêm Cẩm, cũng là kiểu cuồng công việc, dù được trợ lý hỗ trợ tận răng, chẳng cần tự làm gì nhiều, mà ngày nào cũng phải vào mạng lướt vài cái video để giảm stress ấy chứ.

Cố tổng là người trẻ tuổi nhất ở đây.

Ấy vậy mà lại là người thực sự sống... không dính chút giải trí nào!

Tình huống này, từ trước đến nay ai nấy đều thấy khó hiểu vô cùng.

Nhưng bây giờ thì...

“Ha ha, chuyện này không cần hỏi cũng biết, chắc chắn là phu nhân tặng rồi.". Liêm Cẩm cười ha hả, thẳng thắn nói toạc ra.

Cố Hoài Ngộ cầm lấy xấp tài liệu trên bàn bằng một tay, tay kia thì đặt chiếc điện thoại vào chỗ dễ thấy.

Ngón tay thon dài khẽ lướt qua viền máy, m*n tr*n lớp vỏ kim loại vẫn còn hơi ấm, ánh mắt hắn cụp xuống, chỉ nhàn nhạt nói: “Họp.”

Đối với suy đoán của cô Liêm, Cố tổng không khẳng định, cũng chẳng phủ nhận.

Cuộc họp kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ cuối cùng cũng kết thúc, mọi người như cá vượt vũ môn, ùn ùn rời khỏi văn phòng.

Chỉ còn lại một mình trong không gian yên tĩnh, ánh mắt Cố Hoài Ngộ lần nữa lướt qua chiếc điện thoại trên bàn, lần này dứt khoát cầm lấy, mở màn hình gập ra, ngay tại khung chat WeChat vẫn chưa thoát, nhắn cho chàng trai có avatar là con cáo kiêu ngạo:

[Đang làm gì.]

Sau đó, Cố Hoài Ngộ lại gập máy, đặt sang một bên, tiếp tục xử lý công việc còn dang dở.

Bình thường hắn xem tài liệu luôn nhanh và tập trung, gần như chưa từng lơ là.

Thế nhưng lần này, lại hơi có phần phân tâm.

... Ba phút trôi qua.

Với tốc độ đọc mười dòng một lần đảo mắt, anh đã xem xong một xấp văn bản.
Điện thoại vẫn không có động tĩnh gì.

“……”

Cuối tài liệu, anh ký tên xác nhận đồng ý với phương án, sau đó rút tiếp một tập mới dày hơn.

Bốn phút nữa trôi qua.

Lại ký tên ở cuối tập mới.

Nét chữ rồng bay phượng múa.

Điện thoại... vẫn im lìm như cũ.

Sau khi ký xong phần cuối cùng, Cố Hoài Ngộ gom tất cả giấy tờ phức tạp lại ném sang một bên, ngón tay dài cầm lấy điện thoại, điều khiển xe lăn ra khỏi phòng.

Chàng trai kia đang ở đâu rất dễ đoán.
Vừa ra khỏi phòng, Cố Hoài Ngộ đã nghe thấy tiếng gõ bàn phím dồn dập.

Thì ra đang chơi game.

Mà lại đang ngồi ngay ở thư phòng ngoài phòng ngủ của hai người.

Thậm chí cửa phòng còn chưa đóng kỹ.

Đại khái đoán được chàng trai đang đánh phó bản, vào lúc gay cấn như vậy thì khó có thể xem điện thoại, không trả lời tin nhắn cũng là chuyện bình thường.

Trên gương mặt vốn luôn lạnh nhạt, lần đầu xuất hiện một tia nhẹ nhõm.

Cố Hoài Ngộ khẽ cười, như thể tự giễu.

Mới chỉ mười mấy phút mà thôi.

Anh đang định quay đầu xe trở lại văn phòng thì chợt nghe thấy một giọng nam xa lạ vang lên: “Tử Cẩm ca ca đẹp trai quá! Em muốn sinh khỉ con cho anh!”

"……?"

Bánh xe lăn của Cố Hoài Ngộ khựng lại.

“Tử Cẩm” là nickname trong game của Thẩm Khanh.

Anh không hiểu “sinh khỉ con” nghĩa là gì, nhưng cảm thấy... âm gần giống như “sinh con”.

"???"

Thẩm Khanh vừa đánh xong một phó bản, nghiêng đầu ngẩng mắt lên thì thấy ngay Cố Hoài Ngộ đang ở cửa.

Khí trường của ông lớn thật sự quá mạnh, thực ra lúc nãy đang tập trung đánh nhau kịch liệt, cậu đã cảm nhận được có ánh nhìn soi mói.

Rõ ràng, sắc lạnh mà sắc bén.

Không phải Cố Hoài Ngộ thì còn ai?

Chỉ là, quan hệ giữa cậu và ông lớn đã thân thiết đến mức này... Thẩm Khanh hoàn toàn không nghĩ ánh nhìn kia là nhằm vào mình.

Khi đó, dù đang bận rộn cũng vẫn ngẩng lên liếc nhìn anh một cái.

Nhưng do phó bản quá khó, cậu lại là tanker duy nhất của cả đội, trọng trách nặng nề, không thể phân tâm, nên cũng chỉ kịp liếc một cái.

"..."

Hiện tại, Thẩm Khanh khẽ gọi: “Ông xã?”

Đồng thời đưa tay, thao tác chuột tắt mic trong phần mềm voice chat với đồng đội.

Cố Hoài Ngộ khẽ “Ừm” một tiếng.

Lặng lẽ điều khiển xe lăn tiến vào.

Đúng lúc đó, máy tính Thẩm Khanh lại vang lên tiếng, là giọng nam vừa gọi cậu là “ca ca” đang thúc giục: “Tử Cẩm ca ca, mau lại nhặt đồ nè, sao tự nhiên đứng im vậy?”

Thẩm Khanh bỏ tiền lớn lắp tận hai bộ máy tính, đương nhiên cũng chẳng tiếc chi cho tai nghe, mic các loại.

Nhưng sau này phát hiện nếu không nghe nhạc thì chẳng đeo tai nghe vẫn thoải mái nhất.

Thành ra máy tính của Thẩm Khanh toàn dùng loa ngoài.

Lúc này, mấy người trong đội đang thi nhau gọi cậu, phần lớn là nhắc cậu lại nhặt đồ, hoặc khen cậu đánh quá đỉnh.

Không chỉ có giọng nam, còn xen cả giọng nữ, nghe cực kỳ náo nhiệt. Nhưng điểm chung duy nhất là, tất cả đều gọi cậu là “Tử Cẩm ca ca”.

Thậm chí, có người còn chỉ đích danh nói gì đó với Thẩm Khanh, vì quá nhiều người nói chuyện cùng lúc nên Cố Hoài Ngộ cũng không nghe rõ, chỉ có câu cuối cùng là vang dội nhất:

“Gọi cả chị dâu lên chơi nữa nha~”

Cố Hoài Ngộ trầm mặc nghe tới đây, cuối cùng không kìm được mà nhướng mày.

Anh biết Thẩm Khanh chơi game.

Cũng biết cái game cậu chơi… có thể kết hôn trong đó.

Vậy nên những người kia rõ ràng là gọi Thẩm Khanh, còn bảo cậu gọi chị dâu…

Thẩm Khanh thì lập tức click luôn nút tắt tiếng, không phải vì chột dạ, chỉ là thấy ồn quá mức chịu nổi.

Sau đó cậu mới phản ứng lại được, vội vàng giải thích:

“Không phải, anh đừng hiểu lầm, bọn họ nói ‘chị dâu’ là người trước đây từng là chị dâu em!”

Cố Hoài Ngộ: “……”

Áp suất xung quanh lập tức giảm mạnh.
“…Từng là?” Giọng trầm xuống một độ.

“Vì anh em nghỉ chơi game rồi! Nên chỉ là từng thôi!” Thẩm Khanh nói như thể vô cùng có lý có chứng.

Nhưng rõ ràng, chẳng giúp ích được gì cho việc giải thích.

Cố Hoài Ngộ hít sâu một hơi, chậm rãi hỏi: “Cho nên em…”

Thẩm Khanh gấp rút tiếp lời: “Không không không! Em chỉ là tiện tay quan tâm thêm một chút… người chơi đó thôi! Em với người ta không có gì hết! Dù sao bây giờ em là hội trưởng mà…”

Cố Hoài Ngộ: “...”

Cách nói nghe thì… tạm có lý.

Anh gõ nhẹ lên tay vịn xe lăn, không nói gì thêm.

Thẩm Khanh lúc này mới “À” lên một tiếng:

“Đúng rồi, có phải anh nhắn tin cho em không?”

Vừa nói vừa với tay cầm điện thoại trên bàn.

Lúc trước đưa điện thoại cho anh, cậu còn dặn là:

“Lúc nào anh rảnh thì nhắn tin cho em nha~”

Sau đó Thẩm Khanh cũng thực sự chờ tin nhắn.

Chờ chừng… một tiếng đồng hồ. Chờ đến chán quá, cậu bị hội viên gọi đi chơi phó bản, thế là đăng nhập luôn.

Mà tính cậu đã làm gì là làm nghiêm túc,  tuy bình thường chẳng mấy khi nghiêm túc.

Nhưng lần này vừa là hội trưởng, vừa là tanker duy nhất trong đội, nhiệm vụ nặng nề, nên cũng không dám phân tâm.

Hình như lúc nãy cậu cũng nghe tiếng điện thoại vang lên, nhưng do bận quá không kịp xem.

Với lại chỉ vang đúng một tiếng, Thẩm Khanh còn tưởng là quảng cáo hay số lạ gọi nhầm. Trong đầu vẫn nghĩ:
“Đợi lát nữa anh ấy chắc sẽ gọi video hoặc nhắn mấy câu nữa…”

…Ai ngờ đâu, chỉ có đúng một tin nhắn.

Thẩm Khanh móc điện thoại ra, quả nhiên thấy tin nhắn từ ông lớn gửi tới!
Xem thời gian… là từ hai mươi phút trước.

Cậu vội vàng giải thích cả cái quá trình “chuyển biến tâm lý” của mình cho anh nghe.

Cố Hoài Ngộ nhàn nhạt nói: “Vậy là… anh vẫn còn quá ý tứ.”

“Lẽ ra nên gọi video thẳng cho em mới đúng, Tử Cầm ca ca.”

Thẩm Khanh: “……”

Tuy Cố tổng thỉnh thoảng sẽ ngồi cạnh nhìn cậu chơi game, nhưng mỗi lần có anh ở bên, Thẩm Khanh rất ít khi mở mic nói chuyện với hội viên.

Có lúc bắt buộc phải bật mic, cậu cũng sẽ đeo tai nghe, tránh làm ảnh hưởng đến công việc của ông lớn.

Cho nên hình như… đây là lần đầu tiên Cố tổng được “vén màn sự thật”, nghe thấy cậu trò chuyện với các đồng đội trong game.

Thẩm Khanh vội chữa cháy:
“Bọn họ gọi em vậy chỉ đùa thôi, em cũng gọi bọn họ là anh này chị nọ mà!”

Cố Hoài Ngộ: “……”

Không rõ có phải do khí áp quá thấp hay không, câu giải thích này chẳng những không giúp tình hình khá hơn, mà còn khiến bầu không khí trở nên… tệ hơn.

Cố tổng lạnh giọng hỏi một câu: “Em gọi những ai là anh này anh nọ?”

Nghe thì như đang hỏi, nhưng ánh mắt kia thì rõ ràng là “khỏi cần trả lời, tôi không muốn nghe.”

Ngay sau đó, Cố Hoài Ngộ mặt càng trắng mà má lại có chút đỏ, như thể bị chọc đến tức, rút ngay cái điện thoại mới của mình ra, trực tiếp gọi điện cho Thẩm Khanh.

Thẩm Khanh, người đang bị gọi điện trước mặt mà không hiểu mô tê gì:

“……??”

Nhưng cuối cùng vẫn nghe máy:

“Alo?”

Cố Hoài Ngộ bình tĩnh đáp:

“Ừm. Cúp máy đi.”

Nói xong, anh… không nương tay gì mà cúp thẳng luôn.

Thẩm Khanh: “???”

Tiếp đó, Cố Hoài Ngộ lại gọi cho trợ lý Lý, dặn đối phương ngay lập tức mang đến một chiếc laptop chuyên để chơi game.

Trợ lý Lý không rõ nguyên do gì, nhưng với tư cách là người đã theo Cố tổng bao năm, hắn đương nhiên hiểu một điều:
Cố tổng nói gì, thì làm cái đó. Không hỏi, không nghĩ, chỉ hành động.

Rất nhanh sau đó, một chiếc gaming laptop đời mới nhất được đặt xuống cạnh máy tính của Thẩm Khanh.

Kế đó, Cố tổng lại ra chỉ thị thứ hai:
Giúp anh cài game mà “phu nhân” đang chơi.

Thẩm Khanh: “……”

Lúc nhìn bên kia đang cắm cúi cài đặt trò chơi, nhìn thấy khuôn mặt nghiêng lạnh lùng nhưng vẫn đẹp đến mức điêu khắc của Cố Hoài Ngộ, Thẩm Khanh lại một lần nữa, rồi lại một lần nữa, rồi lại một lần nữa sau cùng mà bừng tỉnh:

Cuộc gọi khi nãy của Cố tổng…có lẽ là vì trước khi buộc phải gọi cho “người khác”, anh muốn người đầu tiên gọi chính là mình.

Có lẽ “quy củ” của Cố Hoài Ngộ, chính là: cuộc gọi đầu tiên trên chiếc điện thoại mới, phải là với cậu.

Tín hiệu mạng trong phòng ngủ rất tốt.
Trò chơi nhanh chóng được tải xong.

Cố Hoài Ngộ nói với Lý trợ lý:
“Cái máy này tạm để tôi dùng một thời gian, dùng xong sẽ trả lại cho cậu. Tôi cam đoan sẽ không đụng vào thứ khác.”

“À à không không, Cố tổng anh cứ dùng thoải mái!”

Trợ lý Lý vội vàng đáp lời.

Cố tổng muốn laptop chơi game, trong thời gian ngắn thế này, Lý Hồng lấy đâu ra máy xịn cho kịp? Máy văn phòng thì nhiều, nhưng laptop chuyên dụng để chơi game…

Cuối cùng đành phải móc ra bảo vật trấn trạch của mình, chiếc laptop chơi game mua từ hai năm trước, cẩn thận mang tới đặt trước mặt Cố tổng.

Chiếc máy này hồi đó hắn bỏ gần hai vạn để sắm, tuy không phải cấu hình khủng nhất của dòng đó, nhưng dù đã hai năm trôi qua, vẫn dư sức chiến hết tất cả các game phổ biến hiện tại.

Mà được Cố tổng “ưu ái” sử dụng máy của mình, trợ lý Lý cảm thấy đúng là vinh hạnh to lớn.

Dù sao thì… người đang dùng nó, chính là Cố tổng!

Quả nhiên, lời tiếp theo của Cố tổng là:

“Chuẩn bị thêm hai máy mới. Loại mới nhất, cấu hình cao nhất. Một cái để cậu giữ lại.”

Lý Hồng: "!!!"

Thấy chưa, anh biết mà!!!

Cố tổng chưa bao giờ dùng đồ của cấp dưới một cách “miễn phí”.

Nếu thật sự mượn rồi, vậy thì… cái gọi là “tiền lời” chắc chắn sẽ khiến người ta không dám tưởng tượng.

Cố tổng xưa nay ra tay chưa từng nhỏ mọn.

Ai mà ngờ, một cái laptop chơi hai năm tưởng chừng sắp về hưu, bỗng chốc nghênh đón cơ hội “chuyển kiếp”, đổi đời thành hàng mới đập hộp!

Mà còn là hàng mới, cấu hình khủng nhất!

Nói gì thì nói, vẫn phải...
Cảm tạ Cố tổng!

Cũng phải cảm ơn Cố tổng đột nhiên hứng lên muốn chơi game…

---không đúng, quan trọng là: Cố tổng vậy mà… thật sự muốn chơi game ư??

Trong khoảnh khắc ấy, trợ lý Lý cũng không xác định nổi, rốt cuộc Cố tổng là muốn chơi game, hay là muốn “lấn sân làm game”, hay đơn giản là chuẩn bị thâu tóm cả công ty game về làm của mình…

Cố tổng không nói.

Lý Hồng cũng không dám hỏi.

Lúc này, Cố Hoài Ngộ đã điều khiển xe lăn, trực tiếp đến ngồi trước bàn, đối diện chiếc laptop, bắt đầu đăng ký tài khoản.

Người cũng kinh ngạc đến mức sắp hồn lìa xác… còn có Thẩm Khanh.

Bởi vì ai ai cũng biết, Cố tổng đến cả game điện thoại cũng không thèm chơi.

…… Một người ngay cả xếp hình cũng chưa từng đụng vào, bỗng dưng lại muốn chơi game online cỡ lớn???

“Em ở server nào?”

Lúc đang đăng ký tài khoản, Cố Hoài Ngộ ngón tay dài hơi khựng lại trên bàn phím, giọng tuy nhàn nhạt nhưng vô cùng nghiêm túc.

Thẩm Khanh: “……”

Lập tức bước tới, ngoan ngoãn phối hợp giúp ông lớn đăng ký xong tài khoản.

“Ông lớn, anh thật sự… muốn chơi game sao?”

Sau khi đăng ký xong, Thẩm Khanh vẫn còn hơi bàng hoàng.

Buổi sáng còn lo Cố tổng không chịu dùng điện thoại, vậy mà giờ người ta đã chính thức nhập hội chơi game online rồi!

“Ừ.”

Cố Hoài Ngộ nhìn cậu, môi mỏng mím chặt, vô cùng nghiêm túc nói:

“Tử Cầm ca ca, mang anh bay đi.”

Giọng nói trầm thấp, nghe không hề có chút làm nũng như đồng đội trong game, trái lại vì quá bình tĩnh, không chút lên xuống, nên khiến người ta rợn cả sống lưng.

Phát hiện mọi chuyện có vẻ không giống như mình tưởng, trợ lý Lý lập tức thấy mình không còn lý do gì đứng lại đây thêm một giây nào nữa.

Không phải chuyển ngành làm game, cũng không phải sáp nhập, vậy mình còn đứng đây làm gì?

Hắn lặng lẽ rút lui, đi thực hiện nhiệm vụ mới mà Cố tổng vừa giao- mua hai cái máy mới.
Một cái… dành cho mình giữ lại :)

Bình Luận (0)
Comment