Sau Khi Cá Mặn Làm Bố Của Nhóc Gà Con Học Hành Như Điên

Chương 91

  Sau lưng bàn làm việc, Thẩm Khanh khẽ nói:

“Em dẫn anh thì được thôi, chỉ là… thật ra em cũng gà lắm.”

Dưới ánh nhìn thăm dò từ đôi mắt hẹp dài của Cố Hoài Ngộ, Thẩm Khanh hơi cúi đầu, có phần ngượng ngùng:

“Cho anh biết trước một chút nhé, cái chức hội trưởng này của em... là nạp tiền mà lên.”

Không phải là mua trực tiếp chức hội trưởng đâu, mà là từ lúc game cho phép nạp tiền, Thẩm Khanh đã bắt đầu đổ tiền vào điên cuồng.

Bởi vì nạp quá nhiều, tên cậu cứ liên tục xuất hiện trên kênh thế giới, khiến ai ai cũng tò mò. Đám đại thần trong game cũng tranh nhau gửi lời mời kết bạn.
Dù lúc đó Thẩm Khanh mới chỉ level 10/100.

Level 10 đã nạp khủng, không biết thao tác thế nào chứ nhìn là biết thuộc loại ngốc nghếch nhiều tiền rồi.

Mà nếu cứ đà nạp này lên tới max level thì còn ra cái thể thống gì nữa!

Thế là các bang hội trong khu đều tranh nhau giành người.

Thậm chí vì tranh cướp Thẩm Khanh, họ đã mở không chỉ một trận đại chiến ngoài map.

Mà đúng là Thẩm Khanh cũng không phụ lòng mong đợi, nhờ nạp tiền mà lên cấp vèo vèo đến full cấp, rồi qua bao vòng tuyển chọn rốt cuộc vào được bang hiện tại. Đúng lúc hội trưởng cũ tốt nghiệp đại học, chuẩn bị ôn thi công chức nên nghỉ game. Sau một đợt bầu chọn nội bộ, Thẩm Khanh được bầu làm hội trưởng.

Cũng phải thôi, lúc đó đại thần Tử Cầm quá nổi rồi, toàn thân mặc full đồ thần, chỉ cần không phải tay mù, thì mười người cũng chưa chắc đánh lại.

Hơn nữa cậu cũng đóng góp nhiều cho bang lắm, thường xuyên nạp tiền phụ cấp, lại hay đứng ra bảo vệ thành viên bị bắt nạt.

Chưa kể, kỹ năng thao tác của Tử Cầm đại thần thật sự ăn đứt người thường, nhất là có một thời gian online liên tục, suốt ngày cắm ở võ đài PK rèn tay, sát khí bốc ngùn ngụt.

Thế nên việc Tử Cầm làm hội trưởng, thật sự là chuyện lẽ đương nhiên.

Mà Thẩm Khanh kể trước với Cố Hoài Ngộ, cũng không phải để khoe mình trâu bò.

Cũng không phải vì tiền cậu nạp là quẹt từ thẻ Cố tổng.

Chỉ đơn thuần là muốn nói: em thật ra chỉ là một con cá mặn, anh đừng kỳ vọng cao quá rồi lại thất vọng.

Dù gì thì cũng là Cố Hoài Ngộ, kiểu người việc gì cũng nghiêm túc, ai mà biết anh chơi game có nghiêm túc thái quá rồi thành try hard, làm một người chơi thực lực chính hiệu không.

Mà Thẩm Khanh thì… lười lắm. Ngoài cái khoảng thời gian Cố Hoài Ngộ nằm viện suýt không qua khỏi khiến cậu buồn quá ngày nào cũng vô võ đài đấm người thì thời gian còn lại đúng kiểu cá mặn chính hiệu.

Ngay cả việc lên full level cũng là thuê người cày hộ.

Nghe xong, Cố Hoài Ngộ không nói gì khác.

Chỉ là đột nhiên hỏi: “Vậy là game này có thể thuê người cày à?”

Thẩm Khanh: “?”

Cố Hoài Ngộ đã bỏ tay khỏi bàn phím, lưng vẫn thẳng tắp: “Tìm giúp anh một người.”

Thẩm Khanh: “???”

Không ngờ nha, ông lớn cũng bắt đầu chơi đường tắt rồi cơ đấy!!!

Dù máy tính của đối phương không phát ra tiếng, nhưng nhìn màn hình chat cuộn không ngừng, cũng biết là đang nói chuyện với rất nhiều người.

Cố Hoài Ngộ nheo mắt đầy nguy hiểm: “Mất bao lâu thì lên full cấp?”

“……”

Nhìn sắc mặt ông lớn, Thẩm Khanh dè dặt hỏi: “Khoan, anh định làm gì vậy?”

Cố Hoài Ngộ mím môi, không giấu giếm chút nào: “Làm "ca ca" của em.”

Thẩm Khanh: “……”

Hóa ra… là ghen?!

Ông lớn ăn dấm rồi, muốn vào game giành vị trí thân mật với cậu!

Thẩm Khanh lộ vẻ ngộ ra chân lý vũ trụ, còn Cố Hoài Ngộ khẽ quay đầu lại, lộ ra gương mặt hơi tái cùng một đôi mắt chính khí lẫm liệt, kiếm mi tinh mâu.

“Nếu anh chơi game cùng em, sẽ không làm phiền em chứ?”

“Không phiền.”

Không ngờ đối phương lại hỏi vậy, Thẩm Khanh ngẩn ra một lúc:

“...Thật sự không phiền mà.”

“Vậy thì tốt.”

Cố Hoài Ngộ khẽ cong môi, rồi lại quay về nhìn chằm chằm vào màn hình.
Khoảnh khắc đó, vẻ mặt của ông lớn bỗng trở nên nghiêm túc và điềm tĩnh hẳn.

Nghiêng mặt nhìn vẫn đẹp trai như xưa, chỉ là khi mắt hơi cụp xuống nhìn màn hình máy tính, ánh mắt kia trở nên sắc bén vô cùng, đôi mắt phượng cứ như muốn đâm thủng màn hình vậy.

Và… tràn đầy khí thế “lấy được là của mình”.

Thẩm Khanh: "…"

Nhưng sao tự dưng cậu lại cảm thấy, câu hỏi vừa rồi của Cố tổng có hơi… “trà xanh” thế nhỉ?

… Anh muốn vào game thì cứ nói thẳng ra đi!

Vả lại không phải anh đã tự mình vào game rồi à? Game cũng tải rồi, laptop cũng đặt rồi, giờ mới hỏi?

Nên rốt cuộc là ai dạy Cố tổng mấy chiêu này vậy?

Chồng mình trước kia… có trà như thế này không?

Thẩm Khanh nheo mắt, nhìn mà cũng muốn bật cười.

Tuy trong lòng thì lẩm bẩm không ngừng, nhưng cậu hoàn toàn hiểu được cảm xúc của Cố Hoài Ngộ lúc này.

Dù sao, đứng trên góc độ của một ông lớn không biết gì về game, anh ấy làm sao hiểu được “cậu và mấy người trong game” chỉ là bạn mạng đơn thuần? Cố tổng chưa từng chơi game, thậm chí còn không giao tiếp xã hội ở đời thực cơ mà!

Trong hoàn cảnh hoàn toàn không hiểu thế giới mạng là gì, đột nhiên phát hiện người yêu mình thân thiết với mấy người khác (dù chỉ là đấu võ mồm trong game), thì có hiểu lầm cũng không quá bất ngờ.

Thế nên Thẩm Khanh thấy, cho Cố tổng vào game cũng tốt.

Vừa khiến anh yên tâm, biết đâu còn nhân tiện giúp đại lão phát triển kỹ năng kết bạn, nâng cao EQ luôn thì sao!
Nghĩ là làm.

Cậu không nhờ người cày thuê mà trực tiếp mua cho anh một acc full cấp.

Bây giờ acc bán nhiều lắm, mà Cố tổng cũng không phải vào game để cày cuốc gì, yêu cầu không cao nên cũng dễ chọn.

Nhưng bệnh nghề nghiệp của Thẩm Khanh lại tái phát: hoặc không làm, đã làm là phải làm cho tới nơi tới chốn.
Thế là cậu quẹo lựa mua luôn một acc gần như top đầu… quẹt bằng thẻ của Cố tổng, tất nhiên rồi.

Nên tương lai acc này chỉ có thể là của Cố tổng.

Do chưa từng chơi game, Cố Hoài Ngộ lúc đầu không biết là acc cũng có thể mua được.

Nhưng nhìn thao tác của Thẩm Khanh, anh liền hiểu ra dụng ý của cậu.

Và còn nhìn ra được thanh niên này hình như… rất hoan nghênh mình chơi cùng?

Biểu cảm của Cố Hoài Ngộ từ từ dịu xuống.

Môi mỏng khẽ cong, khóe miệng cũng có một chút ý cười.

Cuối cùng thì cũng không nghiêm mặt nữa.

“Thế nào? Hài lòng không?”

Trên nền tảng giao dịch chính thức, vừa chuyển khoản xong thì acc cũng ngay lập tức về tay.

Cố Hoài Ngộ nhìn vào màn hình laptop của mình, nơi nhân vật game vừa đăng nhập hiện ra.

“… Không hài lòng lắm. Tên xấu, ngoại hình cũng… thô quá. Hình như còn là con gái?”

Thẩm Khanh nhìn chằm chằm vào nhân vật tóc đỏ, mặc đồ xanh, tên “Đao Ca” trên màn hình, suýt nữa cười sặc.

Rõ ràng là acc của một vị hán tử.

Hơn nữa vị này còn không thèm che giấu luôn mình là hán tử.

Loại acc kiểu này nhiều lắm, thường thì acc chính chủ sẽ có cả đống, thậm chí là nuôi hàng loạt để bán.

Không biết phải giải thích với ông lớn ra sao, Thẩm Khanh đành nói:

“Không sao cả, mấy cái đó chỉnh được hết, có thể sửa được hết!”

“… Giới tính thì không sửa được.”

Thẩm Khanh nghiêm mặt: “Thật đó, anh nhìn em mà xem, game này cái gì cũng có thể làm, trừ chuyển giới!”

“…”

Cố Hoài Ngộ cụp mắt liếc thanh niên bên cạnh, hơi nghiêng đầu:

“Sao anh cảm thấy em có vẻ rất vui… kiểu hóng chuyện ấy?”

Thẩm Khanh vội vàng lắc đầu: “Em không có nha… ha ha ha.”

“…”

Thẩm Khanh: “Nhưng mà đâu sao đâu, nam hay nữ thì chỉ số cũng như nhau. Anh lại đâu định vô game tán tỉnh ai… trừ em.”

Cố Hoài Ngộ: “…”

Ông lớn nhìn ánh mắt đưa tình mà “Tử Cẩm ca ca” cố tình phóng tới rồi trầm mặc.

Về sau, dưới sức mạnh tiền tệ hùng hậu của hai người, cái acc nữ nhỏ xíu đó đã được đại tu một phen.

Tóc đổi thành màu trắng đang hot, quần áo cũng trắng nốt, lập tức trở nên thanh thoát và tao nhã hơn hẳn.

Tên cũng được đổi lại, Cố Hoài Ngộ nghĩ một lát, rồi gõ vào ô tên một cái ID văn nhã sạch sẽ: "Du Du Ngã Tâm".

Thế là một đại thần max cấp, tên Du Du Ngã Tâm, chính thức xuất hiện nơi hoang dã.

[Hệ thống: Chào mừng người chơi ‘Du Du Ngã Tâm’ gia nhập công hội, trở thành thành viên thứ 1003!]

[Người chơi 1]: Gì vậy? Hội trưởng bảo tạm thời không tuyển người mà, ai kéo vào đấy? Nhầm rồi à?

[Người chơi 2]: Ai kéo vậy? Sắp đi đánh boss rồi, đừng để lọt nội gián.

[3]: Báo cáo, chính tay hội trưởng kéo vào.

[4]: Vãi, bấm nhầm vô trang bị của tân thủ—cô ấy mặc full set Huyền Vũ thần trang!

[Tử Cẩm Tử Cẩm (hội trưởng)]: Tôi kéo vào đó. Sau này anh ấy chơi chung với tụi mình.]

[Vẫn là hội trưởng đỉnh, câu về được cả đại thần full đồ thần!]

[Khoan khoan… hội trưởng, anh đổi tên rồi à??]

[Tử Cẩm Tử Cẩm Du Du Ngã Tâm…? Không lẽ tôi suy diễn quá rồi?]

[Đừng lo, không suy diễn đâu. Hai người tên chung format mà.]

[!!!? Rốt cuộc cô nàng Du Du là thần thánh phương nào thế?! Set Huyền Vũ thần trang ở server mình có mấy bộ à, trước giờ đâu có nghe tên!]

[Hội trưởng lôi người từ đâu về thế hả???]

Thẩm Khanh thực ra cũng đã đổi tên, thêm hai chữ vào trước “Tử Cẩm”, còn kèm theo hai ký hiệu đơn giản.

Rõ ràng sáng chói, tên couple với Cố tổng.

Mà thật ra tới nước này cậu cũng chơi chán rồi… ban đầu chẳng qua chỉ muốn trải nghiệm cảm giác nạp tiền như nước thôi, ai ngờ giờ thành ra thế này.

Nhưng mà sau khi trải nghiệm xong thì Thẩm Khanh chỉ cảm thấy: “Ờ, vậy thôi hả?”

Dạo gần đây cậu lên game đơn thuần vì... chán, chẳng có gì làm nên vào nghịch chơi cho đỡ buồn.

Nhưng bây giờ thì Cố Hoài Ngộ cũng vào game rồi… mặc dù nhìn thế nào thì anh cũng chỉ định “ghé chơi một vòng”, Thẩm Khanh lại cảm thấy game bỗng dưng có thú vị hẳn lên.

Cậu không chơi nổi kiểu tình yêu online mờ ảo.

Nhưng mà yêu đương với chồng mình trên mạng thì lại là chuyện khác nhá!

Trong khi kênh bang hội đang lướt đi với tốc độ ánh sáng vì spam, Thẩm Khanh cũng nhận được một đống tin nhắn riêng, từ cả WeChat lẫn QQ, toàn hỏi: “Ơ hội trưởng à, anh tán được thần nữ đồ thần kiểu gì thế?!”

Thẩm Khanh: … mí mắt cụp xuống, nhẹ nhàng cử động mấy đầu ngón tay. Rồi bắt đầu bịa ra một câu chuyện tình yêu đẹp như mơ, dài hẳn năm nghìn chữ, có cả thiên giới và địa phủ.

Lúc đầu mọi người còn hóng hớt đọc rất say mê. Nhưng đọc càng nhiều, cảm giác càng sai sai. Cuối cùng có người nhịn không nổi, nhảy vào group nói:

[Khoan đã nào, cái đoạn hội trưởng đại nhân gặp nữ thần ở trên cầu, đúng lúc trời mưa to, nữ thần mặc váy trắng, tóc đen cầm ô giấy dầu, hội trưởng nhìn một cái là yêu luôn ấy… sao tôi thấy nó quen quen… Đây có phải bản sao của Bạch Xà Truyện không vậy?]

[Còn cái vụ hai người gặp nhau ở học viện, cùng nhau học hành làm nhiệm vụ, rồi cái gì mà "nữ nhi thân không phải nữ nhi thân"… Ờm, đây là Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài phiên bản chuyển giới đấy à?]

[…Không, khoan, mấy người tập trung sai trọng điểm rồi! Trọng điểm là cái câu "nữ nhi thân không phải nữ nhi thân" ấy!!!]

Thẩm Khanh cười sằng sặc trước màn hình, suýt nữa lăn xuống ghế.

Cùng lúc đó, bên phía Cố Hoài Ngộ, mặc dù không định chơi game thật nhưng vẫn theo thói quen tìm hiểu về gameplay, hệ thống, kỹ năng các thứ, cũng nhận được tin nhắn riêng.

[Một Cọng Hành: Zz… Anh Z Tráng Ca là anh phải không? Anh quay lại rồi hả? Sao lại đổi tên thế?!]

Cố Hoài Ngộ dùng chuột click mở ra xem, rồi lẳng lặng tắt luôn khung chat.
Chưa đầy một phút sau, biểu tượng tin nhắn riêng lại nhấp nháy.

Lần này, anh đã biết dùng phím tắt.

[Một Cọng Hành: Ơ kìa, không phải anh sao anh không nói gì… Sao anh lại vào cái hội “Thị Phi Thành Bại” đấy?! Họ là hội địch của mình đó!!]

[Một Cọng Hành: Về đi mà Z Tráng Ca, hội trưởng nhớ anh lắm, hai người làm lành đi. Anh mới quay lại nên chưa biết đâu, hội “Thị Phi Thành Bại” bây giờ có hội trưởng mới là dân chơi tiền tạ, còn giỏi ăn nói! Bữa trước hội chiến, hắn ta chửi cho hội trưởng bên mình tức đến suýt đột quỵ luôn, cái miệng phải nói là… lia lịa. Nghe bảo còn là tiểu bạch kiểm đó! Hội của bọn họ toàn tụ lại vì nhan sắc, thấy đẹp trai là sẵn sàng cày hộ! Tôi thấy vô lý quá, có đáng không chứ…]

 Cố Hoài Ngộ: [Cậu ấy là vợ tôi.]

[Một Cọng Hành: ??????]

Cố Hoài Ngộ: [Còn nữa, cậu tìm nhầm người rồi, acc này tôi mua lại lâu rồi.]

Gửi tin nhắn xong, Cố tổng còn tự học được cách... chặn người.

Có điều khí chất của ông lớn lúc nhìn chằm chằm vào màn hình thay đổi rõ rệt, khiến Thẩm Khanh-  người tự nhận mình là "người dẫn đường" của Cố tổng trong thế giới game cứ tưởng anh gặp phải boss khó nhằn gì đấy, thế là ghé qua nhìn thử.

Vậy nên dù Cố Hoài Ngộ đã nhanh tay chặn người kia, Thẩm Khanh vẫn vô tình thấy được vài dòng tin nhắn.

Cậu vội vàng giải thích: "Em thề là chưa ai từng thấy mặt em... nhưng em có đăng ảnh Áo Áo với Đoạt Đoạt trong vòng bạn bè."

"...Bọn họ có vòng bạn bè của em?" Cố tổng nắm bắt trọng điểm cực nhanh.
Tay anh cầm chuột, mu bàn tay tái nhợt, gân xanh nổi rõ.

"...Cái này bình thường mà, giờ muốn vào công hội nào cũng phải vô nhóm chung cho tiện gọi người." Thẩm Khanh vội nói.

Quan hệ tốt hơn chút hoặc có chuyện riêng tư cần trao đổi thì mới kết bạn riêng.

Câu sau cậu không nói ra, nhưng Cố tổng- người cực kỳ hiểu chuyện đời đã lập tức lĩnh hội.

Thực ra lúc kết bạn riêng, Thẩm Khanh cũng từng nghĩ có nên ẩn vòng bạn bè với mấy người kia không.

Dù gì thì cậu cũng từng là minh tinh mà... Dù giờ rút khỏi giới, thi thoảng vẫn có người trong nghề gửi tin nhắn, cứ như đang nhắc nhở cậu không được quên thân phận vậy.

Vòng bạn bè của Thẩm Khanh được cài đặt chế độ “chỉ hiển thị ba ngày gần nhất”, người thêm bạn sau không xem được ảnh cũ. Thêm nữa cậu cũng không có thói quen đăng ảnh selfie nên thấy cũng không vấn đề gì, chẳng phiền đến mức phải đi chặn từng người.

Còn cái tin đồn “chủ hội là tiểu bạch kiểm, nhan sắc cực phẩm, mọi người vì sắc mà bán mạng” gì đó... Thẩm Khanh cũng từng nghe qua.

Nhưng cụ thể bắt nguồn từ đâu thì cậu chịu.

Có một tiểu muội trong hội khá giỏi xã giao nói là do giọng nói của chủ hội quá mê người, cảm xúc ổn định, lúc chỉ huy tổ đội đánh boss thì bình tĩnh, giọng lại siêu êm tai.

Vậy nên filter +1, ai nghe qua cũng mặc định chủ hội là đại mỹ nam.

Cơ mà vì chưa từng ai thấy mặt Thẩm Khanh, bên ngoài cũng bắt đầu có người đoán cậu là... xấu đau xấu đớn. Bằng không chơi game mấy tháng, sao đến một tấm ảnh cũng không có?

Mấy lời đồn này đặc biệt bùng nổ sau khi mọi người phát hiện... cậu có hai đứa con.

Thẩm Khanh không đăng ảnh bản thân, nhưng đôi khi có đăng ảnh hai nhóc.
Vì tụi nhỏ đáng yêu quá đi! Không khoe thì khó chịu!

Mà bạn bè của Thẩm Khanh không chỉ có người trong game. Sau khi Đoạt Đoạt chuyển đến trường hiện tại, cậu còn kết bạn với rất nhiều phụ huynh trong lớp của Cố Đoạt.

Nơi nào có người, nơi đó có “giang hồ”. Phụ huynh với nhau tất nhiên cũng sẽ so đo.

Thẩm Khanh cũng không ngoại lệ.

Thế là một ngày nắng đẹp, cậu tiện tay đăng ảnh Áo Áo và Đoạt Đoạt lên vòng bạn bè. Những người bạn trong game cũng thấy được, từ đó chuyện cậu là ba của hai nhóc nhanh chóng lan rộng, truyền mười thành trăm, rất nhanh lan khắp cả khu, thậm chí là toàn server!

Lúc đó, “Tử Cẩm” đã có chút danh tiếng trong server rồi.

“Có hai đứa con, chuẩn ông chú trung niên rồi còn gì.”

“Bảo sao giàu thế.”

Đó là lời đàm tiếu từ người ngoài.

Nhưng trong công hội “Thị Phi Thành Bại”, mấy người anh em lại không cùng quan điểm:

“Chưa thấy mặt con của Cẩm ca thì đừng nói linh tinh. Nhìn mặt con ảnh là biết gen tốt, ảnh chắc chắn đẹp trai!”

Vì vậy, chỉ vì một câu nói về nhan sắc hội trưởng mới, suýt nữa toàn khu lại nổ ra đại chiến...

Với Thẩm Khanh, một anh đẹp trai không hề có áp lực về nhan sắc thì người ta nói gì thật ra cũng không quan trọng.

Cậu còn thấy khó hiểu: Nhan sắc của tôi quan trọng vậy sao?

Thẩm Khanh trước đây chưa từng cày game thực sự, không hiểu cái tâm hồn hóng chuyện bát quái của các “người chơi đời sống”.

Kể xong chuyện Bạch Xà truyện và Lương Chúc, cậu mặc kệ group đang nhao nhao cái gì, out phụ bản luôn, trực tiếp teleport về thành, tìm Cố Hoài Ngộ.

“Ờ, quan hệ hai đứa mình còn thấp quá, chưa summon được, đành phải chạy bộ.” Thẩm Khanh vừa dặn Tổng Cố đừng di chuyển lung tung, vừa điều khiển nhân vật chạy tới.

“Em tới tìm anh rồi mình tổ đội làm nhiệm vụ luôn, tiện thể tăng độ thân mật.”

Cố Hoài Ngộ: “Ừ.”

Anh tiện tay liếc qua phần giới thiệu trên trang chủ trò chơi muốn summon nhau cần phải có quan hệ đặc biệt: huynh đệ kết nghĩa hoặc vợ chồng, phải đạt mức độ thân mật nhất định mới làm thủ tục được.

Kết nghĩa cần 500 điểm, kết hôn thì phải 1000, bắt buộc phải cày điểm trước mới tới NPC đăng ký được.

Lướt xong một lượt, Cố tổng nghiêng lưng dựa vào ghế, quay đầu nhìn nhân vật nhỏ đang chạy băng băng về phía mình trên màn hình Thẩm Khanh.

Lần đầu vào game, việc đầu tiên vợ dẫn anh làm... là đi cày độ thân mật.

Nhận thức này khiến tâm trạng hơi ghen khi nãy của anh lập tức tiêu tan.

Anh nhìn đôi tay đang linh hoạt thao tác bàn phím, con chuột, nhìn nhân vật trên màn hình nhảy nhót nhẹ nhàng. Tự nhiên dâng lên cảm giác như đang có người “băng qua ngàn núi vạn sông” để đến bên mình.

Cuối cùng, khi Tử Cẩm cũng chạy đến chỗ Du Du Ngã Tâm thủ vị trí, Thẩm Khanh đã mỏi tay muốn chuột rớt luôn rồi.

Game này đúng là có cái dở: map to đùng, truyền tống lại hạn chế.

Bên phía nhà phát hành thì viện lý do tạo cảm giác “nhập vai chân thực”.
Nhưng ai cũng biết, chỉ là chiêu hút máu mà thôi.

Muốn chạy nhanh? Đơn giản nạp tiền nâng kỹ năng, trang bị tốt lên là tốc độ map cũng tăng!

Tất nhiên, thú cưỡi cũng không thể thiếu.

Mà Thẩm Khanh thì kỹ năng max, trang bị thần vậy mà còn chạy mệt muốn chết, mấy người khác chắc chỉ có nước... khóc.

Cũng vì lý do đó, cậu mới không cho Cố tổng lung tung chạy, bảo anh cứ đợi tại chỗ.

Cuối cùng khi nữ acc áo trắng tóc bạc xuất hiện trên màn hình, Thẩm Khanh thở phào, điều khiển nhân vật đáp xuống thật nhẹ nhàng.

Vừa chạm đất, chỗ đáp liền nổ tung thành một màn... pháo hoa.

Thẩm Khanh: ?

[Thế giới: Người chơi “Du Du Ngã Tâm” tặng người chơi “Tử Cẩm” 99 đóa hoa hồng, chúc tình cảm bền lâu.]

Nhìn khung chat hệ thống, Thẩm Khanh mới phản ứng lại, hóa ra thứ bao quanh mình không phải pháo hoa, mà là hiệu ứng đặc biệt khi được tặng hoa hồng!

Hiệu ứng xịn sò thế này, hoa hồng rõ ràng không phải vật phàm.

Quả nhiên, vừa có hệ thống thông báo, kênh thế giới đã nổ tung.

Vì sao?

Rất đơn giản hoa hồng là đạo cụ tiêu hao cực kỳ đắt đỏ. Giá bán tại shop chính thức là 30 tệ/hoa. Làm hoạt động đặc biệt hoặc đi phụ bản cũng có thể kiếm được, nhưng nếu mua tay ngoài thì cũng tầm 20 tệ trở lên, tới lễ tình nhân thì có thể bị thổi lên đến 25 tệ/hoa.
Đắt hơn cả hoa thật ngoài đời!

Quan trọng là: mỗi bông chỉ tăng 10 điểm thân mật…

Mà muốn lên 1000 điểm? Cần 100 bông!
=> Tức là muốn đạt điều kiện kết hôn, phải bỏ ra 2.000 ~ 3.000 tệ!

Người chơi bình thường, chơi game mà tốn mấy trăm đã thấy xót.

Thích nạp cũng không ai dám chi một phát cả ngàn để đi cày độ thân mật đâu!
Lễ tình nhân tặng vài bông cho có không khí thì được.

Có hai ba ngàn, không phải nên đi mua vũ khí xịn hơn à?! Thậm chí còn có thể đập ra full set thần trang nữa kìa!

Nhưng điều khiến kênh thế giới thực sự sốc nặng, là cái này:

[Người chơi A: Chờ đã, người được tặng hoa là Tử Cẩm đó hả? Tử Cẩm đại thần đổi tên hồi nào vậy!?]

[Người chơi B: Mà còn đặt tên đôi với người tặng luôn kìa!!]

[c: Tình yêu của nhà giàu đều hoành tráng vậy hả, thế giới của người có tiền tôi thật không hiểu nổi.]

[d: Vừa hay đi ngang qua, mấy cậu nhìn kìa, hai người này đang ngắm pháo hoa ở cái chòi nhỏ ngoài trời đấy, không cần cảm ơn tôi đâu.]

“Anh mua hoa hồng ở đâu vậy?”

Vì ai kia một hơi tặng cậu ta hẳn 99 bông hoa hồng, mà hệ thống thì rất “có tâm”, sẽ lần lượt phát hiệu ứng từng bông một cách nghiêm túc, tuyệt đối không vì tặng cả bó mà tiết kiệm hiệu ứng nào,  có lẽ đây là lý do khiến hoa hồng đắt đỏ ngoài việc lúc tặng còn được lên sóng truyền hình trong game.

Thế là pháo hoa quanh người Thẩm Khanh cứ nổ bùm bùm mãi không dứt.

Màn hình của cả hai cứ nổ tung rực rỡ liên tục.

Người đứng xem thì đông không đếm xuể.

Cố Hoài Ngộ nói: “Mua ở cửa hàng.”

Thẩm Khanh: "…"

Quả nhiên.

Là loại 30 đồng một bông kia!

A a a a, tuy biết chắc trong thời gian ngắn thế này Cố Hoài Ngộ không thể đi lùng mua từng bông từ người chơi khác, xác suất cao là mua trực tiếp luôn.

Nhưng cậu vẫn thấy đau ví lắm.

Cho dù là đại thần nạp khủng thì bản thân Thẩm Khanh vẫn luôn theo phong cách tiêu dùng hợp lý, cái gì đáng thì mới tiêu… vài nghìn tệ mà ném vào đây thì vẫn là lãng phí!

Nhưng Cố Hoài Ngộ thì lại có cách nghĩ riêng: “Nhưng anh đâu có chơi game.”

“Anh vào đây là để chơi với vợ.”

Thẩm Khanh: “…”

Cố tổng mặt nghiêm túc, lời nói dõng dạc, nghe xong còn thấy hợp tình hợp lý nữa cơ.

Đúng ha, người ta đâu phải vào để chơi game, là vào để chơi với mình, nên tiền tiêu cho chuyện làm vợ vui thì đâu tính là phí phạm.

Hơn nữa còn rất hợp lý, rất đáng giá.

Thẩm Khanh bị thuyết phục ngay tắp lự.

Thật tâm cảm thán: … không hổ là ông lớn!

Ông lớn thì luôn biết mình muốn gì!

Trong giao diện game, hai người đứng đối diện nhau.

Mấy người chơi khác chạy đến hóng chuyện thì hoặc là tranh thủ chụp ảnh, hoặc là spam khắp bản đồ.

[Ủa rốt cuộc cái người tên “Du Du Ngã Tâm” kia là ai vậy? Sao lại là cô ta tặng quà cho đại gia, không phải lẽ ra là đại gia tặng cô ta à?!]

[“Du Du Ngã Tâm” chính là “Đao ca” hồi trước đó.]

[Cái gì?! “Đao ca” không phải là trai thẳng thép à! Với cả người yêu cũ của anh ta dạo này còn đang đánh phụ bản với “Thị Phi Thành Bại” mà…]

[Rõ ràng là bán acc rồi, tên đổi rồi, người cũng không giống, đừng suy diễn nữa.]

[Vậy sao đại gia không nói gì đi?]

[Có khi đang chat riêng.]

[Tôi đoán là Tử Cầm ca không nhận lời, hừ, tưởng ném vài nghìn tệ hoa hồng là cưa đổ được à?]

[Thôi giải tán đi, “Thị Phi Thành Bại” có người leak rồi, là “anh”, không phải “cô”, hơn nữa là gia quyến của Tử Cầm thật đó, chính chủ luôn.]

[…]

Sau khi hiệu ứng pháo hoa kết thúc, Cố Hoài Ngộ lại gửi thêm cho Thẩm Khanh một bông hoa hồng nữa.

Dưới chân hai nhân vật lại một lần nữa nổ bung hoa rực rỡ, “Khánh Khánh Tử Cầm” và “Du Du Ngã Tâm” lại lên sóng truyền hình lần nữa.

Trong danh sách bạn bè, độ thân mật giữa hai người chạm mốc 1000 có thể đăng ký kết hôn rồi.

Cố Hoài Ngộ: “Hay là mình đi đăng ký trước đi?”

Thẩm Khanh: “…”

Cơ chế game là, tặng tối đa 99 cái một lần, hơn nữa thì hệ thống tự trả lại vào túi.

Thẩm Khanh đoán chắc là lúc này Cố Hoài Ngộ mới phát hiện ra thiếu mất một bông.

Mà ông lớn phát hiện thiếu cũng chỉ lặng lẽ bổ sung thêm, chẳng thèm hỏi han một câu.

Đúng chuẩn phong cách của ông lớn cảm xúc luôn ổn định.

Nhưng cái người vừa bình tĩnh như thế, chơi game lần đầu đã nắm bắt tình hình rất nhanh, còn nhớ gửi hoa, lại đang rất nghiêm túc ngỏ ý muốn đi đăng ký kết hôn với cậu…

Dù chỉ là trong game thôi.

Thẩm Khanh bật cười, cười đến rạng rỡ, cố tình vỗ nhẹ đùi đối phương, giới thiệu: “Thực ra độ thân mật 500 là có thể kết bái rồi, kết bái xong là hai người có thể triệu hồi nhau, tiện lắm đó.”

Cố Hoài Ngộ nghe vậy, chậm rãi quay sang nhìn cậu.

Thẩm Khanh cảm thấy ánh mắt của anh sắc quá.

Cậu bèn giả chết: “… Xét về tính năng thì 500 với 1000 chẳng khác gì nhau cả.”

“Vậy.” Cố Hoài Ngộ dùng ngón tay thon dài gõ gõ mặt bàn:

“Em chỉ muốn kết nghĩa anh em với anh?”

Thẩm Khanh: Ặc…

Chớp mắt một cái, cậu cảm thấy tuy giọng điệu ông lớn vẫn điềm tĩnh như thường, nhưng không hiểu sao lại nghe ra một loại cảm xúc không thể tin nổi, thậm chí… có chút ủy khuất?

Khiến Thẩm Khanh cũng mông lung luôn.

Cậu vốn chỉ muốn đùa anh một chút thôi mà!

Mà câu hỏi này là sao chứ, ai hỏi câu “chỉ muốn làm anh em với tôi” kiểu đó hả?!

Tay cậu vẫn đặt trên đùi anh, liền xoa xoa hai cái.

Không bị kéo theo dòng cảm xúc kia, Thẩm Khanh kịp phản ứng, lập tức đổi thế phản công, cười tươi như hoa:

“Không có đâu, tất nhiên là muốn cưới rồi~ Chẳng lẽ quan hệ của hai ta như vầy mà còn làm huynh đệ trong game à?”

Ok, cứ phản đòn như thế, để xem ông lớn ứng phó ra sao!

Ngay lúc Thẩm Khanh còn đang trả lời, ánh mắt của Cố Hoài Ngộ đã sớm rơi xuống cái tay đang không an phận của cậu.

Đợi cậu nói xong, anh lại ngẩng đầu nhìn thẳng, ánh mắt cực kỳ kiên định:

“Bái huynh đệ thì có thể bái với nhiều người, nhưng kết hôn chỉ có thể với một.”

“Người đó chỉ có thể là em.”

Thẩm Khanh: “…”

Ok, không chơi phản vấn nữa thì ông lớn lại quay sang đánh thẳng mặt bằng phát ngôn bá đạo.

Mà chỉ cần anh nghiêm túc, thì bản thân cậu dù có thẳng ruột ngựa đến đâu cũng hoàn toàn không đỡ nổi!

Nói chung là: thua!

Cậu thua rồi, thua triệt để rồi!

Huống hồ, rõ ràng là ông lớn từ đầu đã biết rõ cơ chế game này: kết hôn hay kết bái thì tính năng gần như chả khác gì nhau, chẳng qua là hình thức khác nhau thôi.

Biết vậy, mà anh vẫn kiên định chọn phương án “kết hôn”.

Bởi vì từ đầu tới cuối, anh chỉ mặc định rằng hai người họ phải cưới nhau.

Không có “nếu như”, không có “lựa chọn khác”.

Ý nghĩ đó vừa lóe lên, hô hấp của Thẩm Khanh bỗng chậm hẳn lại. Một bàn tay lớn, hơi lạnh, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay cậu.

Thẩm Khanh: “…”

Cúi đầu nhìn, cậu mới phát hiện thì ra nãy giờ mình suy nghĩ quá nhập tâm, mà tay thì vẫn đang sờ… à không, xoa đùi người ta như thể mình là đại gia đang cân nhắc xem có nên ký hợp đồng hay không vậy.

Thậm chí vài lần còn suýt nữa… suýt nữa thì…

Chạm phải chỗ không nên chạm.

Thẩm Khanh: "!!!!"

Mặt trắng nõn lập tức ửng hồng, ánh mắt bắt đầu loạn bay tán loạn, chẳng biết nên nhìn vào đâu.

Trong không khí tĩnh lặng của căn phòng, cậu tựa như lúc này mới chậm chạp nhận ra, bên cạnh truyền tới một tiếng th* d*c mơ hồ nhưng rõ ràng.

“……Cái đó, em không có ý đó, anh còn bị thương…”

Thẩm Khanh vừa nói vừa né tránh ánh mắt người đối diện, giọng nói cũng bắt đầu vấp váp.

May mà đúng lúc đó, tiếng thông báo tin nhắn từ phần mềm chat vang lên ầm ầm, cứu nguy một cách thần kỳ.

Thẩm Khanh như bắt được cọng rơm cứu mạng, nhanh chóng rút tay ra cầm lấy chuột.

Cố Hoài Ngộ nhìn lòng bàn tay mình đột nhiên trống rỗng, khẽ nhướng mày.
Tiếp đó, anh liếc nhìn sang màn hình máy tính, dòng tin nhắn đang chạy liên tục trên cửa sổ nhỏ, không một chữ nào lọt khỏi mắt anh.

Kênh bản đồ:

[Ủa? Đại thần Tử Cẩm là chính chủ thật hả? Vậy còn “Nước có ga” thì sao?]

[Cái bạn “Nước có ga” đó hả? Có liên quan gì đâu, cùng lắm chỉ là đơn phương thôi, người ta có để ý đâu.]

[Ủa mà cậu đó đẹp trai nha, hình bùng ở diễn đàn xịn thật sự! Nếu tui không phải thẳng thì… :)]

Kênh bang hội:

[“Nước có ga”: Gì vậy? Bang mình có thành viên mới hả?]

[Cuối cùng anh cũng online rồi đó Nước Ca! Có chuyện bự luôn nè: phu quân của hội trưởng hạ phàm rồi đó!]

[“Nước có ga”: ???]

Cố Hoài Ngộ lại nghiêng mắt liếc sang.
Màn hình máy tính của Thẩm Khanh rất to.

To đến mức chỉ cần liếc qua một cái là anh đã thấy rõ người đang trò chuyện với cậu, nickname chính là: “Nước có ga”.

Mà nhìn biểu cảm của Thẩm Khanh, có vẻ như không mặn mà gì cho cam.

Tùy tiện gõ mấy chữ, cậu liền đóng sầm khung chat lại.

Ngay sau đó, đến lượt Cố Hoài Ngộ nhận được tin nhắn riêng.

[Nước có ga(người lạ): Thật sự là người yêu của hội trưởng à???]

Phản ứng của Cố Hoài Ngộ? Rất đơn giản: tắt khung chat luôn.

Chưa được bao lâu, Thẩm Khanh nhận được lời mời tổ đội từ nhân vật Du Du Ngã Tâm.

Vài phút sau, kênh thế giới bỗng xuất hiện một tin chấn động:

[Chúc mừng người chơi “Tử Cẩm Tử Kính” và “Du Du Ngã Tâm” kết thành phu thê, trăm năm hạnh phúc!]
Cuộc hôn lễ này diễn ra nhanh đến độ khiến các game thủ xung quanh ngỡ ngàng.

Thẩm Khanh lại có tiếng trong game, bạn bè đông như quân Nguyên, kéo nhau đến hỏi thăm cho bằng được.
Cậu mệt đến phát chán, nhưng vẫn cố gắng trả lời từng tin nhắn cho lịch sự.

Cuối cùng chịu hết nổi, bèn @all trong nhóm chat:

“Đúng rồi, hôm nay tôi cưới. Tối phát kẹo cưới cho cả nhóm nhé.”

Lúc này mới coi như tạm yên.

Dù sao cũng đâu còn là thiếu niên lần đầu rung động, Thẩm Khanh thật ra chẳng có cảm xúc gì to tát với việc kết hôn trong game. Nhất là khi ngoài đời hai người vốn đã là "vợ chồng hợp pháp".

Đối với cậu mà nói, chơi game cùng nhau mới là điều đáng mong chờ.

Vậy nên theo đúng kế hoạch ban đầu, Thẩm Khanh cùng Cố Hoài Ngộ lập tổ đội, hai người bắt đầu hành trình song tu, tiêu diệt quái vật, tận hưởng thế giới chỉ thuộc về hai người.

Mà cảm giác này, thật sự mới mẻ.

Không thể phủ nhận rằng, bình thường người dựa dẫm nhiều hơn luôn là Thẩm Khanh.

Cho dù Cố Hoài Ngộ ngồi xe lăn, cơ thể ốm yếu, nhưng trên người anh vẫn toát ra một loại khí chất vững chãi không thể lay chuyển.

Khắc chế bản thân, cảm xúc ổn định, tựa như cái gì cũng biết, cái gì cũng làm được.

Có anh ở đó, cậu chỉ cần ngoan ngoãn nằm im đợi được "cõng" bay.

Nhưng mà vào game thì mọi chuyện ngược lại.

Cố Hoài Ngộ liên tục hỏi: “Cái món đồ kia rơi ra là gì vậy?”

“Em bấm nút nào để dùng kỹ năng?”

Bình thường anh chỉ toàn ra lệnh, rất ít khi hỏi han. Tự tin đến mức khiến người khác tin rằng anh có thể tính xong tam giác lượng mà không cần máy tính.

Thế mà giờ đây, anh lại liên tục đặt câu hỏi sơ đẳng, thậm chí còn điều khiển nhân vật nữ nhỏ nhắn trên màn hình một cách... không được trơn tru cho lắm.

Tình cảnh này, khiến Thẩm Khanh bỗng dâng lên một cảm giác muốn bảo vệ kỳ lạ.

Khi một người mạnh mẽ đến cực điểm, bất ngờ để lộ ra chút thiếu sót, người ta không những không cười nhạo mà còn muốn... giúp người ta giữ lại tí mặt mũi.
Huống chi, đây còn là lần đầu tiên Cố Hoài Ngộ chơi game.

Anh vốn không thích chơi, hoàn toàn có thể yên ổn ở vùng trời của riêng mình, thậm chí dư sức lập một nhóm nghiên cứu để tự tạo ra một game mới.

Thế mà bây giờ, anh lại cẩn thận tìm hiểu từng chút thiết lập, lặng lẽ điều khiển nhân vật thử đánh quái, mặc dù có hơi... ngố.

Thẩm Khanh cũng vì thế mà vô cùng kiên nhẫn trả lời, còn thấy đáng yêu kinh khủng.

Nhìn nhân vật nhỏ trên màn hình vụng về lách qua đám quái, cậu bất giác muốn đưa tay xoa đầu người thật bên cạnh.

Và rồi, đúng là cậu làm thật.

Một lát sau, biểu tượng tin nhắn riêng bên phía Cố Hoài Ngộ lại sáng lên.

[Nước có ga(người lạ): Có giỏi thì ra khu dã ngoại solo 1v1!]

Cố Hoài Ngộ mặt không biểu cảm, ánh mắt lạnh lùng thoáng qua một tia khinh thường.

Ngay sau đó, anh nghiêng đầu, vẫn với giọng điệu nghiêm túc như lúc hỏi về kỹ năng nãy giờ, hỏi cậu một câu:

“Vợ ơi, ‘ra dã ngoại’ là ý gì vậy?”

“Là PK đó, đấu tay đôi kiểu thật luôn, chết là rơi tiền rơi đồ các kiểu... Khoan đã, ai cho anh đi ra ngoài PK hả?!”

Vừa trả lời xong, Thẩm Khanh đã nghiêng người nhìn sang màn hình của Cố Hoài Ngộ.

Lập tức thấy ngay cái avatar quen thuộc: “Nước Có Ga”.

Thẩm Khanh suýt nữa bật thốt: “...Sao lại là cậu ta nữa vậy trời!”

Cậu từ lâu đã ngờ ngợ người này chắc chắn là nhóc con chưa trưởng thành, nếu không sao suốt ngày bày ra mấy trò kỳ cục.

Như cái lần công khai tỏ tình với cậu giữa kênh thế giới, bị cậu từ chối thẳng thừng vì “đã có chồng, không yêu online” rồi mà vẫn cố đấm ăn xôi, đi rêu rao khắp nơi rằng hai người “có gì đó với nhau”.

Nhưng xét thấy đối phương chắc tuổi nhỏ, kiểu gì cũng đang học cấp hai, Thẩm Khanh cũng không muốn chấp, hơn nữa “Nước Có Ga” còn là hội viên lâu năm trong bang, có nhiều bạn chung, gây chuyện chỉ tổ lôi kéo cả bang vào drama.

“Ồ?”

Nghe Thẩm Khanh kể vậy, Cố Hoài Ngộ tỏ vẻ hơi ngạc nhiên: “Hắn từng lộ ảnh trên diễn đàn, trông giống học sinh cấp hai sao?”

Thẩm Khanh sửng sốt: “Em không chơi diễn đàn, chưa từng thấy ảnh hắn đâu.”

“Thật chưa từng thấy?”

“Thật mà.”

Có thể người khác từng gửi ảnh vào group chat, nhưng cậu chẳng mấy khi đọc tin nhắn, loáng cái là lướt qua luôn rồi, thật sự chưa từng để ý.

Cậu không thấy, nhưng người bên cạnh, Cố tổng nhà cậu lại đang hơi nhếch khóe môi.

Thẩm Khanh cảnh giác: “Không đúng! Anh sao biết hắn từng đăng ảnh trên diễn đàn hả?!”

Lúc này Cố Hoài Ngộ đã gõ tin nhắn đáp lại “Nước Có Ga”:

[Có thể.]

Bên kia mạng, “Nước Có Ga” sững sờ:
"!!!"

Chồng của hội trưởng không phải là người không chơi game sao… nick kia mới mua chưa bao lâu, sao dám nhận lời solo với mình ngoài bản đồ?

Cậu ta mê hội trưởng không phải ngày một ngày hai. Thông minh, hài hước, giọng nói trầm thấp quyến rũ, từ lần đầu tiên hội trưởng tổ chức đánh boss là “Nước Có Ga” đã đổ gục.

Sau đó khi hội trưởng công khai nói người mình thích là đàn ông, cậu ta như được bật đèn xanh, bắt đầu theo đuổi.

Kết quả bị từ chối lạnh nhạt: “Có chồng rồi, con còn sắp đi học mẫu giáo, xin lỗi nhé.”

Nhưng cậu ta không chịu từ bỏ, cứ cho rằng yêu đương online có cần nghiêm túc vậy không, với lại… chồng hội trưởng cũng đâu biết chuyện này?

Nhưng hội trưởng cứ một bộ si tình trung thành không phù hợp với phong cách cà lơ phất phơ thường ngày khiến cậu càng thêm ám ảnh.

Càng không thấy hội trưởng online thì càng nhớ, càng tưởng tượng cuộc sống ngoài đời của người kia là thế nào, rồi dần dần phát điên.

Giờ thì hay rồi, cuối cùng cũng đụng mặt “chồng” của hội trưởng.

Cậu không nghĩ người kia sẽ chơi game, nhưng đã chơi thì chẳng bao lâu đã bị cậu dò ra hết thông tin, nick mới, trang bị xịn, rõ ràng là đại gia, nhưng đánh quái thì vụng về, thao tác cực gà, kỹ năng né tránh bằng 0.

“Có thể xử đẹp!”

“Nước Có Ga” nghĩ bụng, tay bắt đầu gõ tin nhắn khiêu chiến.

Nhưng chưa kịp gõ xong, bên kia đã nhắn tới một câu:

[Chiều nhé. Lúc đó tôi gọi.]

“Nước Có Ga”: ?

Ơ…

Là ai đang hẹn ai PK vậy? Sao cảm giác chủ động lại về tay người ta rồi?

Cậu ta nghi ngờ người kia không thèm đọc tin nhắn?

Không thể nào. Nhưng nghĩ lại, người kia là người mới, bạn trong game chưa chắc có ai, ai nhắn gì đâu mà cần đọc.

Chưa kể duy nhất người kia có liên hệ chính là hội trưởng, mà hội trưởng giờ có khi đang ngồi ngay cạnh hắn, hai người cùng chơi game.

Thì dĩ nhiên khỏi cần trả lời tin nhắn rồi!

“Nước Có Ga” lúc này hoàn toàn bùng nổ, ngồi trước màn hình mà chỉ muốn đập máy!

Trong khi đó, Cố Hoài Ngộ quả thật cũng không nhìn lại tin nhắn nào.

Biết nội dung rồi, thì không cần phí thời gian.

Anh chỉ quay sang bảo: “Chiều nay dạy anh PK đi, vợ yêu.”

“Ờ… cũng được…” Thẩm Khanh vừa gật đầu vừa nhìn anh đầy nghi ngờ, “Nhưng mà… anh thật sự muốn ra PK với hắn ta à?”

Cái acc nữ này là Thẩm Khanh mua cho anh, biết rõ cấu hình vượt trội hơn acc của “Nước Có Ga”. Nhưng vấn đề là, Cố tổng lần đầu chơi game, còn đang mò kỹ năng của mình, huống chi làm sao biết kỹ năng bên địch là gì. PK 1v1 rất dễ thua thiệt.

Nhưng Cố Hoài Ngộ chỉ hơi cử động ngón tay, khớp tay rõ ràng, mảnh khảnh mà linh hoạt.

Anh bình thản đáp: “Thử xem, không mất gì cả.”

“Ờ cũng đúng, không ổn thì để em đánh cho.” Thẩm Khanh cười toe toét như con hồ ly nhỏ.

Cố Hoài Ngộ nhìn nụ cười ấy, vô thức cong môi theo.

Vợ sẵn sàng ra tay vì anh- với anh, điều này cực kỳ quan trọng.

Nhưng mà...

Anh không nghĩ mình sẽ thua.

“Còn nếu anh thắng thì…” Giọng Cố Hoài Ngộ bất chợt trầm xuống.

Thẩm Khanh: “Hửm?”

“Thì em phải gọi anh là ‘anh’ đi chứ?”

~~[Đại từ nhân xưng Tiếng Trung giống Tiếng Anh chỗ này, chỉ có 我: wǒ (tôi) và 你: nǐ ( bạn), nhưng 哥哥: gēge là gọi là anh luôn. Còn Tiếng Việt mình thì vi diệu nên dịch ra đủ thứ ^^]

Thẩm Khanh: "…"

Mắt tròn mắt dẹt.

Lúng túng.

Trong game cậu có thể gọi ai là “anh” cũng được, “chị” cũng chả sao, nhưng không hiểu sao vừa tưởng tượng tới chuyện phải gọi Cố Hoài Ngộ là “anh” thì…

Mặt liền đỏ lên chút xíu.

Cậu quay đầu, cố làm ra vẻ dửng dưng mà ngoan cố nói: “Được thôi, không vấn đề.”

“Ừ.” Cố Hoài Ngộ gật đầu, xem như đã cùng vợ mình hẹn ước thành công.

Bình Luận (0)
Comment