“Hắn gửi đến một cành đào xuân sơn, là có ý gì?”
Hoàng hậu Đại Ngụy Thẩm Kim Loan chống cằm bên khung cửa sổ chạm khắc, tay trắng ngần cầm một cành đào tự nói.
Đào xuân sơn là loại đào dại mọc ở vùng Bắc Cương quê hương nàng, khi còn nhỏ nàng rất thích cài lên tóc mai, ở kinh thành không thường thấy.
Bắc cương cách kinh thành một ngàn năm trăm dặm, cành đào xuân sơn này ra roi thúc ngựa nhanh chóng đưa đến cung, đã nở gần tàn, khẽ chạm vào cánh hoa lập tức rơi lả tả.
Người đó tốn bao công sức, từ Bắc cương gửi cho nàng cành đào quý hiếm mà vô dụng này, rốt cuộc là muốn làm gì?
Nàng bệnh lâu ngày ủ rũ, nhìn hoa xuất thần, bất giác ho vài tiếng. Tỳ nữ thân cận Cầm Tư khoác cho nàng một chiếc áo choàng viền lông phượng đáp:
“Người mang hoa đến có mang theo một câu nói của Cố tướng quân, người ấy nói…”
Lời nói đến đây thì ngừng lại.
Những chiếc đèn lồng lưu ly phủ bụi trước điện lay động trong gió, trong Vĩnh Lạc cung lạnh lẽo đột nhiên vang lên tiếng bước chân khe khẽ.
Cầm Tư nhanh chóng im bặt.
Vài tháng trước, chủ tử thi hành nghi lễ yếm thuật trong cung khiến hoàng thượng giận dữ, hoàng hậu và hoàng thượng cãi nhau một trận lớn.
Hoàng thượng giận dữ thu hồi phượng ấn của nàng, những cung nhân thân tín trước đây hầu hạ đều không thấy đâu nữa.
Trong cung đâu đâu cũng là sát khí. Cầm Tư cẩn trọng trong lời nói và hành động, ngày đêm đề phòng có người thừa lúc hoàng hậu và hoàng đế bất hòa, hoàng hậu ốm yếu muốn hãm hại chủ tử.
“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa cung bị đẩy ra.
Là tiểu cung nữ ngày nào cũng đưa thuốc, bưng một bát thuốc đen ngòm bước vào.
Người của Thái Y Viện là chỗ quen biết cũ, luôn đáng tin cậy. Mấy ngày nay uống thuốc điều dưỡng, thân thể đã hồi phục không ít, Thẩm Kim Loan nhắm mắt uống cạn bát thuốc.
Bát thuốc hôm nay thật sự đắng lạ thường. Nàng thậm chí không nhíu mày, dùng khăn lụa chấm nhẹ khóe môi, chỉ nghĩ rằng đợi khi khỏi bệnh, nàng sẽ lại nắm giữ phượng ấn, chấn hưng gia tộc Thẩm gia của nàng.
“Choang——”
Bát thuốc trượt khỏi tay, rơi xuống bên cạnh đôi giày da thêu chỉ vàng của hoàng hậu, mảnh sứ vỡ tung tóe.
Trong khoảnh khắc, sắc mặt Thẩm Kim Loan trắng bệch như giấy, nàng loạng choạng một bước, tay ôm ngực khiến cho hoa văn loan phượng thêu trên vạt áo nhăn nhúm lại.
Cầm Tư kinh hãi tột độ, nhanh chóng bước tới đưa tay đỡ lấy nàng:
“Nương nương… thuốc này, thuốc này có độc?!”
Thẩm Kim Loan suy sụp ngã xuống, tầm nhìn dần trở nên mơ hồ, cuối cùng mất tiêu điểm vào cành đào xuân sơn đã rơi rụng.
Trong lúc mơ màng, cánh hoa đào xuân sơn khẽ rung động, tựa như đang bị một bàn tay thon dài mạnh mẽ nắm chặt.
Theo cành hoa, ánh mắt nàng nhìn lên, mơ hồ nhìn thấy một khuôn mặt lạnh lùng như băng giá.
Người đàn ông đứng giữa trời tuyết trắng xóa, phía sau là núi non trùng điệp vạn dặm vô cùng tĩnh mịch, áo giáp phủ đầy sương trắng. Hắn cũng đang chăm chú nhìn lại nàng, từ trên cao nhìn xuống như đang cười lạnh như đang chế giễu.
Lúc này Thẩm Kim Loan mới hiểu, ý nghĩa của việc người này gửi đến cành đào xuân sơn này.
Hắn dù ở tận Bắc cương, vừa hay tin nàng thất thế đã không thể chờ đợi mà muốn lấy mạng nàng ngay. Cành đào xuân sơn này chính là vật tế mà hắn dâng lên trước khi hạ độc nàng.
“Cố Tích Triều, ngươi dám…”
Máu tươi trào lên cổ họng khiến nàng không thể thốt nên lời, vừa nghĩ đến người đó, tim nàng đau thắt đến nỗi mồ hôi túa ra ướt cả tóc mai.
Trụ Quốc Đại Tướng quân Cố Tích Triều, là vị công tử thế gia mà nàng quen biết từ thuở nhỏ và cũng là kẻ thù truyền kiếp không đội trời chung của nàng.
Năm mười tuổi, Thẩm Kim Loan mang trên vai mệnh lệnh chấn hưng gia tộc, từ Bắc cương đến kinh thành kết giao với Cố Tích Triều, người xuất thân từ thế gia Cố gia ở Lũng Sơn.
Tổ tiên của Thẩm gia xuất thân từ dân dã vùng biên ải phía bắc, không phải là vọng tộc danh môn. Là một cô nhi xuất thân từ quân hộ thấp kém, khi mới đến kinh thành, nàng không được ai coi trọng, chịu đủ mọi sự giễu cợt.
Chỉ có Cố Tích Triều là đối xử tốt với nàng, bênh vực nàng, ra tay giúp đỡ nhau vào những lúc khốn khó nhất.
Trong suốt những năm tháng chìm trong những lời mỉa mai, chế nhạo, nàng phải sống dựa vào hơi thở của người khác, cẩn trọng từng li từng tí. Mãi mới gây dựng được danh tiếng ở kinh thành, đứng vững được chỗ đứng thì lại nhận được tin dữ từ biên ải, phụ thân và các ca ca của nàng đều đã chiến tử.
Cha nàng, đại ca và nhị ca, ba vị tướng của Thẩm gia bị bao vây nhiều ngày nhưng lại bị đại quân thế gia đi cùng phản bội, không được cứu viện trong thời gian dài, cuối cùng kiệt sức mà chết, đến cả một tấc xương cốt cũng không mang về được.
Thế là từ đó nàng căm hận sâu sắc các thế gia vọng tộc ở kinh thành, căm hận gia tộc Cố gia và cũng căm hận Cố Tích Triều đến tận xương tủy.
Cha và các ca ca chiến tử, Thẩm gia suy tàn, nàng không có căn cơ cũng chẳng còn đường lui. Thế là, nàng vứt bỏ danh tiếng mà bấy lâu nay khổ sở gây dựng từ khi vào kinh, dốc hết tâm cơ không từ thủ đoạn, trong tiếng mắng chửi mà từng bước leo lên vị trí Hoàng hậu.
Trong lòng nàng chỉ có một ý niệm, từng bước tính sổ những thế gia năm xưa đã bỏ mặc quân Bắc Cương, báo thù cho cha và các ca ca.
Khi nàng còn sống, phe cánh của nàng và các thế gia đối đầu gay gắt, đấu đá ngấm ngầm. Nàng và người đứng đầu các thế gia, gia chủ Cố gia Cố Tích Triều càng đấu nhau một mất một còn.
Nàng hãm hại cận thần trung thành nhất của hắn, hắn dụ giết tâm phúc đắc lực nhất của nàng. Nàng lợi dụng triều cục để tước binh quyền của hắn, hắn đưa người vào cung hòng đoạt vị hoàng hậu của nàng. Nàng ép hắn uống rượu độc, hắn lại sai người đưa thuốc độc cho nàng…
Đấu đá mấy năm trời, cuối cùng nàng cũng đợi được một cơ hội ngàn năm có một.
Nàng đích thân bày ra một kế độc, cuối cùng khiến Cố Tích Triều thân bại danh liệt, buộc phải rời khỏi kinh đô, từ đó bặt vô âm tín.
Nàng niệm tình xưa giữ lại cho hắn một mạng, chỉ đày hắn đi, không ngờ hắn lại có thủ đoạn thông thiên, vậy mà còn có thể phản công trở lại, thừa lúc nàng bệnh nặng mà ra tay giết nàng.
Móng tay sắc nhọn đâm rách da thịt lòng bàn tay, Thẩm Kim Loan hận đến nghiến nát cả răng.
Bởi vì nàng nhiều năm lo lắng cho việc triều chính trên ngôi vị hoàng hậu, thân thể suy nhược cộng thêm nhiều năm tìm kiếm hài cốt cha và ca ca không được, nàng tâm lực hao tổn, u uất trong lòng nên mới sinh bệnh, để kẻ thù có cơ hội lợi dụng.
Thắng làm vua, thua làm giặc, nàng không còn gì để nói, cả đời này không hổ thẹn với quốc gia, chỉ tiếc một điều chính là chưa tìm được hài cốt của cha anh để an táng, thật hổ thẹn với thân làm con.
Lúc hấp hối, Thẩm Kim Loan nằm trong màn trướng tối tăm nhìn chằm chằm vào hình phượng thêu chỉ vàng trên trướng, ánh mắt trống rỗng, ý thức mơ hồ.
Nàng dường như lại trở về vùng Bắc Cương đầy tuyết rơi, nhìn thấy cha và ca ca đã khuất.
Đó là đêm giao thừa khi nàng còn nhỏ, cả nhà quây quần đón năm mới, ba huynh muội đốt pháo chơi ngoài sân tuyết.
Huynh trưởng chín chắn, chỉ khoanh tay đứng nhìn. Nàng nhút nhát, bàn tay to lớn của cha che kín hai tai nàng, ôm nàng vào lòng che chở.
Nhị ca thì hùng dũng giơ cao cây sào dài, bên trong nhét đầy giấy trắng vụn cỏ, châm ngòi lửa, pháo nổ lách tách, những tia lửa dài bắn tung tóe.
Cuối cùng nàng sẽ kéo tay áo nhị ca, đòi huynh ấy lấy tiền mừng tuổi mua kẹo cho nàng.
Lúc đó, nhị ca nàng cũng chỉ cao hơn nàng một cái đầu, vừa đếm những đồng tiền trong lòng bàn tay vừa khó xử nói:
“Không thể cho muội hết được, ta còn phải để dành tiền cưới vợ nữa!”
Thấy nàng bĩu môi, nhị ca thở dài, cuối cùng vẫn chia cho nàng một nửa số tiền.
Đợi nàng ăn xong kẹo, l**m những sợi đường dính trên ngón tay, nàng chắc chắn nói:
“Sau này tiền của muội đều cho nhị ca cưới vợ!”
Cả nhà cười ầm lên, ngoài sân pháo nổ râm ran, rung đến mức tuyết đọng trên cành rơi xuống ào ào.
Nhị ca cố ý hắt tuyết lên áo mới của nàng, cười hì hì bị nàng đuổi đánh.
Nhưng chỉ một cái chớp mắt, những đồng tiền trong tay nàng hóa thành những tờ giấy tiền trắng xóa, khuôn mặt tươi cười của nhị ca trở nên máu me be bét, chỉ còn trơ lại bộ xương trắng hếu, khẽ chạm vào liền hóa thành sương mù tan biến.
Quay đầu lại, huynh trưởng và cha cũng biến mất.
Nàng hét lên, lao vào đống tuyết điên cuồng tìm kiếm, dùng tay không bới đất nhưng mãi vẫn không tìm thấy dù chỉ một mẩu xương.
Nàng tìm, tìm mãi, mười ngón tay cào xé đến chảy máu, đầu ngón tay nàng chạm vào chỉ là một tấm ván quan tài lạnh lẽo, cứng đờ.
Tấm ván quan tài khép chặt, đen kịt như muốn che khuất cả bầu trời, im lìm không một tiếng động.
…
Xung quanh chìm vào bóng tối tĩnh mịch, đôi tay nàng móng tay rách toạc, rỉ máu tuyệt vọng vùng vẫy.
Thời gian trong cỗ quan tài lặng lẽ trôi đi, thoáng chốc vụt tắt. Chẳng biết đêm nay là đêm nào, bàn tay rũ xuống của nàng bỗng chạm phải một tờ giấy.
Mặt giấy khẽ lay động, một tia sáng mờ ảo bất ngờ lọt vào.
Mượn chút ánh sáng yếu ớt này, Thẩm Kim Loan ngước mắt nhìn.
Đó là một mảnh giấy màu đỏ sẫm, hắt bóng một hình người đen kịt, thẳng đứng và cứng nhắc như một chiếc thước đo.
Chính là nàng.
Nàng muốn nhìn rõ hơn nhưng trước mắt chỉ toàn một màu đỏ tươi tràn ngập, từng chùm tua rua rủ xuống che khuất tầm nhìn.
Thẩm Kim Loan đưa tay định vén tấm vải đỏ chướng mắt kia nhưng bàn tay trong suốt xuyên thẳng qua, chẳng thể chạm vào thứ gì, chỉ thấy rõ hồn phách tái nhợt của chính mình.
Trong tĩnh lặng chết chóc, bỗng vang lên một tiếng kèn the thé rồi lại nghẹn uất, xé tan màn đêm.
Tiếng kèn này khiến Thẩm Kim Loan hoàn toàn tỉnh giấc, hồn phách chao đảo không ngừng, nhận ra mình đang ở trong một chiếc kiệu hoa đang di chuyển, kêu cót két không ngừng.
Nhìn xuống lần nữa, thân thể nàng lại là một hình nhân bằng giấy.
Khung xương của hình nhân được làm từ những thanh gỗ, tóc mai được phác họa vội vã bằng mực đậm, đôi mắt là hai hốc đen sâu hoắm không có con ngươi, đầu làm bằng giấy trắng mỏng tang, hai má tô đậm hai vệt phấn hồng, đỏ đến mức như sắp nhỏ máu.
Trên người là bộ y phục tân nương may cẩu thả màu đỏ, vẽ hình rồng phượng sum vầy, ôm trọn một chữ “Hỉ” màu đỏ tươi chói mắt. Nhưng nếu nhìn kỹ lại tựa như chữ “Điện”.
Hình nhân giấy này, rõ ràng là một tân nương đang chờ xuất giá.
“Đại cát đại lợi, ân ân ái ái, hiếu kính cha mẹ chồng, sớm sinh quý tử…”
Phía sau cỗ kiệu có một bà mối theo sát, bước chân run rẩy, đôi môi tô son đỏ chỉ biết cười gượng, cố gắng nặn ra vài câu nói kỳ quái.
“Ngươi là ai?” Nàng lên giọng, mang dáng vẻ cao ngạo của một hoàng hậu, quát lớn về phía người kia.
Không ai đáp lời.
Dù sao cũng đã thành quỷ, người sống nào có thể nhìn thấy nàng? Huống chi, nghe được giọng nói của nàng.
Lướt qua bà mối, nàng nhìn về phía xa, chỉ thấy những lá phướn trắng quấn dải lụa đỏ phấp phới trong gió lạnh.
Phía dưới, vài bóng người mặc đồ tang trắng toát, tay xách chiếc đèn lồng trắng thủng gió, khóc than nức nở, phía sau khiêng một cỗ quan tài lớn hình vuông phủ một lớp vải trắng dày cộm, đầu quan tài chất đầy những nén vàng giấy cao như ngọn núi nhỏ.
Trắng xóa cả một vùng trời, tiền giấy bay lả tả trong tuyết lớn.
Dù là một quỷ hồn đã chết từ lâu, Thẩm Kim Loan cũng phải rùng mình kinh hãi khi nhận ra, một luồng khí lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.
Ai có thể ngờ rằng một vị hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ khi còn sống, sau khi chết chẳng những không thể siêu thoát, linh hồn cô độc lại bị ép buộc vào hôn lễ âm phủ này.
Thẩm Kim Loan vừa kinh hãi vừa tức giận, hồn phách loạn xạ trong hình nhân giấy nhưng khắp người dán đầy những lá bùa vàng óng, hồn phách như bị trói buộc, không thể thoát ra.
Gió âm nổi lên dữ dội, tiền giấy bay múa tán loạn. Có lẽ cảm nhận được oán khí ngút trời của nàng, bên ngoài vọng vào giọng nói nhỏ như tiếng muỗi của bà mối:
“Chúng ta đã bói toán rồi, cha mẹ huynh đệ của cô nương đã chết hết từ lâu, không ai cúng tế, không có mộ phần.”
“Cô nương tuy đã từng kết hôn nhưng chồng cô nương không cho phép cô chôn vào tổ tiên nhà hắn, ngay cả bài vị cũng không để lại cho cô.”
Giọng điệu của bà mối run rẩy vì sợ hãi nhưng mỗi chữ thốt ra lại như những mũi kim li ti, đâm vào da thịt.
Thẩm Kim Loan nghe xong liền mắng tên cẩu hoàng đế Nguyên Hoằng vô sỉ hết chỗ nói.
Khi xưa nàng khổ sở tìm kiếm hài cốt của cha và ca ca không được liền liều một phen dùng tà thuật để hỏi vong linh, mong tìm được nơi chôn cất. Việc này bị Nguyên Hoằng biết được, chẳng những giam cầm nàng mà sau khi chết còn không cho nàng an táng theo đúng lễ nghi, không được chôn vào hoàng lăng của Đại Ngụy.
Nàng không ngờ, phu thê thuở thiếu thời, hắn lại ghét nàng đến mức này, người đã chết rồi, một chút thể diện cũng không giữ lại cho nàng.
Sau khi nàng chết, hồn phách bị giam cầm lâu dài trong cỗ quan tài tối tăm chật hẹp, không thể trốn thoát, không thể đầu thai. Đến khi tỉnh lại lần nữa đã bị nhốt trong chiếc kiệu hỉ này.
“Cô nương à, cô nương chỉ là một cô hồn dã quỷ, chẳng ai nhớ thương đâu! Cô cứ ngoan ngoãn gả cho quỷ tướng công đi, đừng phí công nữa.”
Đoàn người đưa đám cưới ma thổi kèn, gõ trống lớn, tiếng vang lên từng hồi, vừa hư ảo vừa mạnh mẽ, giống hệt như tiếng đinh đóng vào quan tài từng tiếng từng tiếng, thề muốn chôn sống nàng trong chiếc kiệu này.
Tuyết bên ngoài kiệu càng lúc càng rơi dày hơn.
Bốn phía vắng lặng, không một bóng người, bỗng có tiếng vó ngựa dồn dập lao tới phá tan tiếng gió âm u.
Tiếng vó ngựa gấp gáp, mặt đất rung chuyển theo, Thẩm Kim Loan giật mình một cái, chiếc kiệu bỗng nhiên chìm nặng xuống lún sâu vào tuyết.
“Mau chạy thôi, quỷ tướng công đến rồi! —”
Sau một tiếng kêu thất thanh, những người xung quanh bị người đến làm cho kinh hãi, tất cả đều sợ hãi bỏ chạy tán loạn, không thấy bóng dáng.
Trong rừng núi hoang vu, màu đỏ và trắng tương khắc nhau, kiệu hỉ và quan tài bị bỏ lại bên cạnh, dải lụa đỏ và phướn trắng không còn phấp phới, tiền giấy tung bay giữa không trung cũng rơi hết xuống, tĩnh lặng trên mặt tuyết.
Giữa trời đất, bỗng trở nên im ắng lạ thường.
Chỉ còn tiếng bước chân của người vừa đến, trầm ổn mạnh mẽ, đi đến trước chiếc kiệu hỉ đỏ thẫm của nàng rồi dừng lại, không tiến thêm bước nào.
Chẳng lẽ, người đến chính là vị quỷ tướng công kết âm hôn với nàng?
Nàng cũng muốn xem thử, là ai to gan lớn mật như vậy, dám cưới hồn ma của hoàng hậu Đại Ngụy.
Thẩm Kim Loan ngồi yên bất động, đang định hé mắt nhìn ra ngoài qua khe hở của khăn voan, một trận gió lạnh thấu xương đột nhiên ùa vào kiệu.
Một mũi dao vẫn còn rỉ máu đã thò vào kiệu, nhanh chóng vén chiếc khăn voan hỉ của nàng lên.
Khăn voan từ từ rơi xuống. Thẩm Kim Loan khẽ nhấc mí mắt, ánh mắt từ từ di chuyển lên gương mặt người vừa đến, trong khoảnh khắc trái tim nàng như bị sét đánh trúng, chẳng khác nào nhìn thấy quỷ.
Cơn đau do chén thuốc độc mang lại lại một lần nữa xuyên thấu ruột gan, lan ra khắp người.
Nàng không ngờ, tân lang đến cưới hồn phách nàng lại chính là kẻ thù đã hạ độc giết nàng, kẻ địch suốt kiếp này, Cố Tích Triều.