Ngọn lửa trại hắt bóng Cố Tích Triều khổng lồ ra phía sau, bao trùm lấy hình nhân giấy.
Thẩm Kim Loan trốn sau lưng hắn, hồn phách dựa vào thắt lưng hắn, tuy cảm thấy vô cùng kỳ quái nhưng lại bất giác thấy có chút an tâm.
“Nếu đã tò mò như vậy, chi bằng tự mình chết một lần chẳng phải sẽ biết hay sao.”
Cố Tích Triều lạnh lùng ngắt lời A Đức:
“Xem xem có ai nguyện ý cúng tế hồn phách sau khi ngươi chết không.”
“Ngươi đừng hiểu lầm.”
A Đức nhẹ nhàng v**t v* chiếc mặt nạ vu sư chim thú bốn mắt trong tay, cười nói:
“Ta chỉ vừa nghe Ấp Đô nói đây là thê tử ngươi. Ta cũng vừa hay có một người yêu đã mất từ lâu, ta đã dùng mọi cách, muốn nuôi dưỡng hồn phách nàng, nhỡ đâu có cơ hội có thể khiến nàng chết đi sống lại.”
“Nếu hình nhân giấy này thật sự có thể chứa đựng hồn phách lâu dài, ta cũng muốn thử xem… Còn mong ngươi chỉ điểm cho ta.”
“Chết đi sống lại, chuyện hoang đường.”
Lời A Đức còn chưa dứt, Cố Tích Triều đã ôm hình nhân giấy đi về phía bên kia. Bước chân hắn vững vàng, thấy hồn phách trong hình nhân giấy rụt lại, gần như dựa vào hông hắn, đôi mày thanh tú nhíu chặt, hàng mi khẽ run rẩy.
Không hiểu vì sao, hắn khẽ nói một câu:
“Đừng sợ.”
“Ta còn lâu mới sợ.” Thẩm Kim Loan nhanh chóng đáp lời.
Nàng chỉ cảm thấy ánh mắt của A Đức quá lộ liễu, không giống như chỉ nhìn vào cái hình nhân giấy trống rỗng này.
Ngay lúc Thẩm Kim Loan đang bồn chồn bất an, đám người ồn ào cũng đã tản đi gần hết, trước đống lửa trại vọng lại tiếng gọi lớn của Mãng Cơ:
“Rượu cũng uống đủ rồi, cũng nên để chúng ta mang tân nương đi chứ! Cáp Na, ta đến rồi…”
Tân lang Mãng Cơ luôn nhớ thương tân nương, ném chiếc vò rượu đã cạn đáy, đang muốn xông vào lều hỷ để gặp tân nương.
Tiếng gọi này khiến A Đức giật mình quay người lại, bước nhanh tới, lướt qua Mãng Cơ, đi thẳng vào lều của tân nương.
Một lát sau, hắn tự mình ôm ngang tân nương mặc hỷ phục ra khỏi lều nói:
“Cáp Na, hôm nay muội xuất giá, ta đưa muội thêm một đoạn đường nữa.”
A Đức vóc dáng cao lớn, càng làm cho muội muội trong lòng hắn trông nhỏ bé vô cùng.
Thẩm Kim Loan trong lòng khẽ động, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào tân nương Cáp Na.
Hình nhân giấy thấp hơn người thường không ít, khi A Đức ôm ngang Cáp Na lướt qua hình nhân giấy, nàng rõ ràng nhìn thấy thân thể tân nương nhẹ bẫng, chiếc hỷ phục vén lên để lộ một bàn tay, trong bóng tối tái nhợt không chút máu.
“Tân nương này có quái lạ.”
Thẩm Kim Loan trong hình nhân giấy giật mình, chỉ khẽ lẩm bẩm một câu, A Đức vừa lướt qua nàng đột nhiên dừng bước.
Hắn nghiêng đầu, ánh mắt âm u xuyên qua mái tóc lòa xòa trước trán, một lần nữa nhìn thẳng vào hình nhân giấy.
Cố Tích Triều còn chưa kịp ra tay, hắn đã ôm tân nương đi xa, khóe miệng dường như còn vương một nụ cười.
A Đức đặt tân nương im lặng vào chiếc rương gỗ đỏ tươi đã chuẩn bị sẵn, ngay cả vạt áo hỷ phục cũng bị hắn ta vo tròn nhét vào trong rương.
Trước khi nắp rương đóng lại, Mãng Cơ không nhịn được khẽ v**t v* chiếc rương, dịu dàng nói với Cáp Na bên trong:
“Cáp Na, nàng chịu khó một chút, sắp về đến nhà rồi.”
Tân nương bất động, như không nghe thấy gì.
Mãng Cơ chỉ cho rằng nàng đang xấu hổ, giữa tiếng trêu chọc của Ấp Đô và những người khác, hắn ngại ngùng cúi đầu cười, lòng đầy vui sướng lên ngựa.
Cố Tích Triều cùng Ấp Đô và những người khác mỗi người ôm một góc rương, khi cùng nhau nhấc chiếc rương lên, lông mày hắn khẽ nhíu lại.
Chiếc rương được buộc lên lưng ngựa thồ, dùng dây thừng cột chặt, mọi người chỉ cảm thấy đã hoàn thành nhiệm vụ, vui vẻ hớn hở đi về.
Bộ tộc Kỳ Sơn cũng không ai ra tiễn, vẫn vây quanh đống lửa trại, hóa thành những bóng đen kịt, trong màn đêm như những bóng ma.
Không có chút manh mối nào về Di Lệ Na, xem ra đã rơi vào bế tắc, Thẩm Kim Loan chỉ vào chiếc rương gỗ nói:
“Người bộ tộc Kỳ Sơn lạ nước lạ cái, hơn nữa rõ ràng không có thiện cảm với chúng ta, có lẽ tân nương Cáp Na sẽ bằng lòng nói cho chúng ta biết tin tức về Di Lệ Na. Hay là ngươi hỏi thử nàng xem?”
Cố Tích Triều khẽ co ngón tay lại, gõ nhẹ vào chiếc rương gỗ, nói:
“Cáp Na, ta là bạn của Mãng Cơ. Xin hỏi cô có từng nghe nói đến cái tên ‘Di Lệ Na’ ở bộ tộc Kỳ Sơn không?”
Chỉ nghe tiếng lạc đà kêu leng keng, hồi lâu không nghe thấy tiếng vọng lại từ trong rương gỗ.
Đúng lúc này, vó ngựa đạp phải một viên đá vụn, loạng choạng một bước, chiếc rương gỗ lớn trên lưng ngựa nghiêng một cái lắc lư qua lại.
“Cáp Na, không sao chứ?”
Mãng Cơ vội vã chạy tới, muốn xác nhận tân nương trong rương gỗ có ổn không.
Nhưng không thấy tiếng kêu nào vọng ra từ trong rương.
Cố Tích Triều và Thẩm Kim Loan nhìn nhau một cái, hắn lập tức ngăn đoàn người tiếp tục di chuyển, quát lớn:
“Mở rương ra.”
Mọi người ngơ ngác, la hét ầm ĩ:
“Cái này… cái này không hợp quy tắc…”
“Đúng vậy, theo tục lệ phải đến lều của Mãng Cơ mới được mở ra, nếu không sẽ không may mắn!”
Cố Tích Triều liếc mắt nhìn qua, nói:
“Quan trọng là may mắn, hay là tính mạng?”
Mãng Cơ gạt đám người ra, không còn để ý đến gì nữa, nhào lên rương, hai tay mở khóa.
“Két” một tiếng, chiếc rương từ từ mở ra.
Một mùi hương kỳ lạ từ trong rương xộc ra, ập vào mặt.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, một góc áo bào đỏ tươi đã lộ ra từ mép rương.
Tân nương nằm yên lặng trong chiếc rương gỗ, chiếc hỷ phục rộng thùng thình che phủ thân thể gầy gò, người co quắp lại.
Đôi tay run rẩy của Mãng Cơ vén tấm khăn voan đỏ lên.
Những người đàn ông cường tráng của vương trướng, dù đã trải qua trăm trận chiến, vừa nhìn thấy bên trong rương cũng mềm nhũn cả chân, suýt chút nữa thì không đứng vững.
Tân nương dưới tấm khăn voan đỏ, không có đầu.
Bộ hỷ phục kia kín mít, vừa rồi khi chiếc rương lắc lư, một đôi cổ tay từ trong tay áo trượt ra, da dẻ tím tái.
Một tiếng khóc thét vang lên từ phía sau.
Trong khu rừng thưa tối đen, người bộ tộc Kỳ Sơn không biết từ lúc nào đã vây quanh cũng đồng thời chứng kiến cảnh tượng thảm khốc của tân nương trong rương.
Những phụ nữ có mặt vừa nhìn thấy tân nương không đầu liền hét lên một tiếng, có người thậm chí ngất xỉu tại chỗ.
A Đức xông lên trước nhất, cúi người bám vào mép rương, đau lòng nhanh chóng dùng tấm vải đỏ che lại rồi đậy nắp rương lại, không để lại một kẽ hở nào.
Hắn quỳ xuống trước xác chết, lớn tiếng nói:
“Vừa nãy, mọi người đều thấy rồi, là người của vương trướng hại chết nàng!”
Mọi người nhất thời cảm thấy khó hiểu, còn Mãng Cơ thì như mất hồn, mặt xám như tro, vẫn chưa tỉnh lại từ sự kinh ngạc tột độ. Đợi đến khi hắn hoàn hồn liền bò về phía chiếc rương, muốn mở rương ra xem xét:
“Đầu của nàng… đầu của Cáp Na đâu?”
Cáp Na chết trong rương, sao có thể tự nhiên mất đầu? Là ai có thể cách một chiếc rương mà mang đi đầu của nàng?
A Đức đẩy mạnh Mãng Cơ đang cố gắng lại gần chiếc rương ra, ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, hai mắt đầy tơ máu, cười lạnh nói:
“Người của vương trướng các ngươi, không nên đến trêu chọc chúng ta!”
“Ngươi còn chưa hiểu sao? Chính ngươi đã mang đến lời nguyền! Chính ngươi đã hại chết Cáp Na!”
Người Khương truyền thống rất coi trọng việc toàn thây, thi thể mất đầu là đại ác, bị coi là đã bị nguyền rủa.
Lời này vừa thốt ra, trong đám người lập tức vang lên tiếng kinh hô, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.
Mãng Cơ đứng ngây người tại chỗ hồi lâu rồi khẽ nức nở, bộ hỷ phục đỏ thắm trên người hắn ta lê trên đất, hòa vào vũng bùn nhơ nhuốc.
Những người bộ tộc Kỳ Sơn biết rõ nội tình lộ vẻ bi thương, nhỏ giọng bàn tán:
“Trước đây, chúng ta đều khuyên Cáp Na đừng gả cho người của vương trướng nhưng nữ tử một khi đã có người trong lòng thì làm sao mà nghe chứ.”
“Đầu bị chặt, đó là lời nguyền độc ác nhất rồi, bộ tộc Kỳ Sơn chúng ta và vương trướng không thể kết hôn! Đây đã là lần thứ mấy rồi…”
Cố Tích Triều lặng lẽ lắng nghe, hỏi một thiếu niên bộ tộc Kỳ Sơn đứng bên cạnh:
“Chuyện kỳ lạ như vậy trước đây cũng từng xảy ra sao?”
Thiếu niên kia vò vạt áo, ngập ngừng nói:
“Những xác chết phụ nữ không đầu trước đây đều là những tân nương sắp gả đến vương trướng.”
Hắn ta nhìn quanh rồi mới hạ giọng kể:
“Nghe nói mấy năm trước, trong bộ tộc chúng ta có một cô gái thành thân với một dũng sĩ trong vương trướng, kết quả đêm tân hôn, tân nương chết không toàn thây.”
“Từ đó, hễ là phụ nữ của bộ tộc Kỳ Sơn gả cho người của vương trướng đều sẽ gặp chuyện… Nghe nói, đó là lời nguyền do người phụ nữ kia lập ra.”
Một thanh niên khác nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, liếc nhìn trang phục của Cố Tích Triều, lạnh lùng nói:
“Người của vương trướng các ngươi không nên đến bộ tộc Kỳ Sơn chúng ta, chỉ biết hại người hại mình! Lời nguyền của người phụ nữ kia sẽ không tha cho các ngươi đâu.”
Cố Tích Triều nghiêng đầu, nheo mắt lại hỏi:
“Ngươi nói người phụ nữ đó, tên là gì?”
Vẻ mặt của mấy thanh niên đột nhiên biến sắc, lúc này mới ý thức được mình không nên mở miệng, vội vàng xua tay nói:
“Không được! Tuyệt đối không được nói ra tên của nàng, nếu không nàng sẽ tìm đến ngươi…”
Cố Tích Triều thản nhiên không để ý đến ánh mắt kinh hãi của mọi người, từng chữ từng chữ thốt ra suy đoán:
“Xin hỏi, tên của nàng có phải là Di Lệ Na không?”
Thanh niên kia trợn tròn mắt, đưa tay muốn ngăn hắn nói ra nhưng đã không kịp nữa rồi.
Vừa nghe thấy cái tên này, không ít người trong bộ tộc Kỳ Sơn đồng loạt quay đầu lại, nhìn về phía Cố Tích Triều.
Trong bộ tộc không còn một tiếng động, một cơn gió lạnh lẽo âm u đột nhiên nổi lên, áo bào của tất cả mọi người đều khẽ động một cách kỳ lạ.
Mọi người cúi đầu im lặng, ánh mắt chỉ hướng về phía A Đức.
Nghe thấy động tĩnh phía sau, A Đức dừng tay từ từ đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo quét qua Mãng Cơ, Ấp Đô và những người khác, cuối cùng dừng lại trên người Cố Tích Triều.
A Đức nhìn chằm chằm vào Cố Tích Triều, giọng nói âm u:
“Ta chưa từng nghe nói đến cái gì Di Lệ Na! Ngươi muốn gặp nàng, trừ phi ngươi chết!”
Mãng Cơ thất thần đứng bên cạnh hoàn hồn, loạng choạng mấy bước, bay người lên, thừa lúc hỗn loạn ôm lấy chiếc rương gỗ đi về, lớn tiếng hét:
“Cáp Na là thê tử của ta, phải do ta mang đi!”
Trong đám người lập tức nổi lên náo loạn, như một hòn đá rơi vào chảo dầu sôi, hai nhà bắt đầu rút dao ra đối đầu, tranh giành chiếc rương gỗ kia.
Trong ánh dao kiếm loang loáng, A Đức đột nhiên ném mạnh con dao trong tay xuống đất, lớn tiếng nói:
“Hừ! Người của vương trướng đều là lũ sói ác độc, ngay cả thi thể của Cáp Na cũng không tha!”
Những ánh mắt hung ác hẹp dài nheo lại, chỉ vào Mãng Cơ và những người khác nói:
Những người đàn ông bộ tộc Kỳ Sơn bị kích động xé bỏ chiếc áo bào hỷ sự trên người, c** tr*n, tay cầm dao găm, mắt lộ vẻ hung dữ, ùa lên la hét:
“Người vương trướng đê tiện vô sỉ, bắt hết bọn chúng lại cho ta, chôn cùng Cáp Na!”
Tiếng hú dài vang lên đồng loạt, cao vút mạnh mẽ như sóng thần ập đến, chấn động cả màng nhĩ.
Mọi người trong vương trướng đương nhiên không chịu yếu thế, rút đao ra khỏi vỏ, đang muốn nghênh chiến thì đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, thân thể mềm nhũn, lần lượt chống dao xuống đất, không còn sức lực.
Cố Tích Triều tiến lên, cánh tay mạnh mẽ nâng lên, đỡ lấy Ấp Đô đang ngã xuống.
“Không sao. Ta chỉ là vừa nãy uống hơi nhiều…” Ấp Đô cố gắng muốn đứng dậy nhưng chân tay bủn rủn.
Mọi người trong vương trướng đều tái mặt, với tửu lượng của Ấp Đô chỉ nửa vò rượu làm sao có thể không đứng vững, không cầm được dao.
Cuối cùng, từng người một ngã xuống, ngón tay chỉ về phía những người bộ tộc Kỳ Sơn đang cười lạnh lẽo trong bóng tối, khản giọng nói:
“Các ngươi lại hạ độc!”
…
Ngục tối của bộ tộc Kỳ Sơn được làm từ những cây gỗ to lớn cao ngút trời, dày đặc đến mức lưỡi dao cũng không thể chặt đứt, trước cửa ngục treo một chiếc khóa đồng lớn. Bốn phía nồng nặc mùi tanh tưởi của máu.
Mọi người trong đoàn của vương trướng đều bị trói chặt hai tay ra sau lưng, nghe thấy những người canh giữ họ đi đi lại lại không xa, tiếng bước chân và tiếng chìa khóa ngục vọng lại trong đêm tối tĩnh mịch.
Mãng Cơ thất thần, ngồi thu lu trong góc khẽ nức nở.
“Bọn chúng lại hạ độc vào rượu!” Ấp Đô nghiến răng nghiến lợi, ra lệnh cho đám tráng hán liên tục đập vào cửa ngục, đôi tay bị trói chặt không có lực, không ngừng run rẩy.
“Không phải trong rượu, là trong chiếc rương gỗ kia.” Cố Tích Triều bất động như núi, khẽ nhắm mắt, gương mặt dưới bóng tối không chút gợn sóng, hình nhân giấy kia lặng lẽ ngồi bên cạnh hắn, không hề rời đi.
Ấp Đô chợt hiểu ra:
“Bọn chúng đoán được chúng ta nhất định sẽ mở rương nên đã bôi độc vào trong rương, vừa mở rương ra ta đã ngửi thấy mùi hương đó. Đáng ghét, bọn chúng đã tính toán kỹ lưỡng từ trước rồi.”
Hắn liếc nhìn Cố Tích Triều đang ngồi thẳng lưng thản nhiên, kêu khổ không ngừng:
“Cố Cửu, ngươi thật là gan dạ. Bọn chúng trăm phương ngàn kế muốn hại chết chúng ta, chỉ chờ chúng ta trúng độc mà chết, lát nữa thừa lúc chúng ta không còn sức lực mà chém giết chúng ta… Ngươi thì hay rồi, chết rồi có phải là vui vẻ đi gặp thê tử ngươi rồi không?”
Cố Tích Triều mở mắt ra, thản nhiên nói:
“Muốn giết ngươi, cần gì phải tốn nhiều công sức còn bắt sống các ngươi giam lại. Mùi hương của chiếc rương kia tuy có tác dụng gây ảo giác nhưng không có độc tính mạnh, bọn chúng chắc chắn có mưu đồ khác.”
Nói xong, hắn đột nhiên đứng dậy, hai tay vung lên, sợi dây thừng trên cổ tay tự nhiên rơi xuống đất.
“Khéo tay thật.” Ấp Đô và những người khác kinh ngạc, hóa ra hắn vừa nãy bất động như vậy là đang nghĩ cách cởi trói, mọi người đều vây quanh xem xét kỹ càng, liên tục tán thưởng.
Một tiếng cười khẽ vang lên.
Thẩm Kim Loan trong hình nhân giấy bực bội nói:
“Hừ, chẳng qua là từ nhỏ bị cha hắn trói quen rồi, có bảy bảy bốn chín kiểu trói, hắn chỉ cần một khắc là có thể cởi hết.”
Ấp Đô đương nhiên không nghe thấy lời nàng nói, chỉ thấy Cố Tích Triều sắc mặt bình thường, động tác thuần thục, không khỏi nói:
“Cố Cửu, ngươi không trúng độc sao?”
“Ta vẫn ổn.” Cố Tích Triều gật đầu.
Thẩm Kim Loan liếc nhìn hắn một cái, lắc đầu.
“Trước đây ngươi đã trúng loại độc Khương sâu hơn, độc tính nhẹ như vậy đã không còn tác dụng với ngươi nữa rồi. Nhưng các ngươi cứ bị mắc kẹt ở đây như vậy, chung quy không phải là cách hay.”
Nàng thò nửa đầu ra khỏi hình nhân giấy, lắc lư trước mặt người đàn ông, chỉ vào lá bùa màu vàng phía sau lưng hắn nói:
“Ngươi cởi bỏ cái bùa này cho ta. Ta có cách cứu các ngươi ra ngoài.”
Cố Tích Triều khẽ liếc mắt nhìn qua, im lặng không nói, không tỏ ý đồng tình hay phản đối.
Phía trước ngục tối truyền đến một loạt tiếng bước chân, tiếp theo là tiếng sột soạt, mọi người lập tức dừng động tác trong tay, cho đến khi từ xa vọng lại một mùi cơm thơm.
Hóa ra là người canh giữ bọn họ đang đổi ca, tiếng nói chuyện nhỏ của hai người truyền qua ngục tối tĩnh mịch.
“Tên người Hán kia lại dám nhắc đến Di Lệ Na, thật là không muốn sống nữa!”
“Sao vu sư lại nói không quen biết nhỉ, ta rõ ràng đã từng thấy hắn nói mà…”
“Ngươi làm sao mà biết được? Nhỏ tiếng thôi, đừng để người khác nghe thấy, sẽ mất mạng đấy!”
Âm thanh nhỏ dần, Thẩm Kim Loan vẫn luôn chăm chú lắng nghe, khẽ huých vào người Cố Tích Triều đang im lặng bên cạnh:
“Ngươi nghe thấy không, bọn họ biết tung tích của Di Lệ Na. Manh mối hiếm có như vậy, sao ngươi có thể bỏ qua?”
Thấy hắn khẽ nhắm mắt, không nói một lời, Thẩm Kim Loan có chút sốt ruột.
“Cố Tích Triều ngươi nghe ta, cởi bỏ bùa trên hình nhân giấy, ta sẽ qua lấy trộm chìa khóa cửa ngục… giống như lúc ngươi và ta còn nhỏ,” Nàng dừng lại một chút, khẽ nói, “Ngươi trèo qua tường, từ bên trong mở cánh cửa đã khóa trái cho ta vào.”
Thuở nhỏ hai người vô số lần lén lút trốn ra khỏi nhà, chuyện này đã quá quen thuộc. Chớp mắt đã mười lăm năm trôi qua.
Không biết câu nói này đã chạm đến điều gì, Cố Tích Triều từ từ mở mắt ra, nhìn về phía hai bóng người đang thì thầm trước ngục tối.
Người vừa nãy nói ra cái tên “Di Lệ Na”, người biết chuyện đó đang ẩn hiện trong đêm tối, sắp rời khỏi ngục tối.
“Muộn là hết cơ hội rồi! Không tìm được Di Lệ Na thì không tìm được tung tích hài cốt của phụ thân và huynh trưởng ta, ta sẽ hồn phi phách tán, không được siêu sinh! Cố Tích Triều! Ngươi đã hứa với ta rồi!”
“Tách” một tiếng, lá bùa bật lên, được vén ra.
Một hồn phách hiện ra, thoáng chốc biến mất trong bóng tối.
…
Tên cai ngục đối diện với chén rượu nhạt nhẽo, cắn vài miếng bánh nướng, khuôn mặt gầy gò phồng lên phồng xuống.
Một cơn gió lạnh thổi qua, hắn ta bất giác rùng mình, nghe thấy dưới hông có tiếng kêu lanh lảnh nhẹ nhàng, căng thẳng s* s**ng, phát hiện chìa khóa mở ngục vẫn còn ở bên hông liền yên tâm uống một ngụm rượu.
Gió hơi lớn, nhân bánh nướng béo ngậy rơi xuống đất, hắn ta cúi xuống nhặt thì chỉ cảm thấy bên cạnh có một cơn gió lạnh thấu xương lướt qua, áo bào lay động mạnh rồi lại rủ xuống.
Hắn ta không để ý, gãi đầu tiếp tục gặm miếng bánh nướng thơm ngon.
Ở nơi ánh đèn dầu không chiếu tới, một chiếc chìa khóa trên mặt đất tự nhiên di chuyển từng tấc từng tấc, vạch ra một vệt nước mờ ảo trên nền ngục tối ẩm ướt.
Chiếc chìa khóa cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa ngục, không động đậy nữa, rất nhanh, một bàn tay thon dài mạnh mẽ nhặt chiếc chìa khóa lên.
Sau một tiếng động lanh lảnh, chiếc khóa đồng mở ra rơi xuống đất.
“Đi mau.” Cố Tích Triều ra lệnh.
Đồng thời, hình nhân giấy bên cạnh hắn khẽ lắc lư, như có một cơn gió chui vào bên trong, đôi môi đỏ tươi nứt ra một khe hở như đang mỉm cười ra hiệu với mọi người.
Ấp Đô trợn tròn mắt, xoa xoa trán, chỉ cảm thấy quái lạ vô cùng nhưng không còn thời gian để bận tâm nữa.
Một đoàn người áp sát vào vách đá ngục tối, lê những bước chân phù phiếm, từng chút một di chuyển về phía cửa.
Tên cai ngục đang ngồi xổm ở cửa vừa ăn xong bánh nướng, ợ một tiếng no nê, sau lưng liền bị một đòn mạnh, khẽ rên một tiếng rồi ngất xỉu tại chỗ không dậy nổi.
Cố Tích Triều bước ra khỏi ngục tối, dừng chân quay đầu lại.
“Lần này ta đi nhất định sẽ đưa Di Lệ Na đến trước mặt A Y Bột, đổi lấy tung tích hài cốt của phụ thân và huynh trưởng người.” Trong bóng tối vô tận, Cố Tích Triều nhìn hình nhân giấy, dùng khẩu hình nói với nàng.
“Cố Tích Triều, nếu không phải ta trộm được chìa khóa, ngươi vẫn còn bị nhốt trong ngục. Ta tốn bao nhiêu tâm sức cứu ngươi ra, ngươi lại muốn bỏ rơi ta?” Thẩm Kim Loan không chịu, hồn phách trong hình nhân giấy không ngừng lay động.
Cố Tích Triều nhìn về phía bộ tộc Kỳ Sơn đen kịt, lắc đầu nói:
“Nơi này nguy hiểm, ta không yên tâm. Hơn nữa mang theo hình nhân giấy, hành động bất tiện.”
“Không được…” Thẩm Kim Loan thấy hắn không hề lay chuyển, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, “Tạm thời ta cũng sẽ không hồn phi phách tán. Chúng ta có thể cùng nhau trở về vương trướng trước rồi sau đó sẽ tính tiếp.”
Chuyện liên quan đến Thẩm gia, liên quan đến phụ thân và huynh trưởng, nàng tuyệt đối không yên tâm để một mình Cố Tích Triều hành động.
“A Y Bột mấy ngày nay đã còn không trụ được nữa rồi, không kịp nữa đâu. Chuyện này không do người quyết định.”
Ánh mắt Cố Tích Triều trầm tĩnh, sắc bén như dao khẽ nói:
“Ta đã nói rồi, là nương nương có việc cầu ta thì phải theo quy tắc của ta.”
Nói xong, hắn mặc kệ Thẩm Kim Loan giãy giụa ồn ào, trực tiếp gọi Ấp Đô đang đi phía trước:
“Ấp Đô. Ta có phải là huynh đệ đã đổi đao với ngươi không?”
Ít khi thấy hắn trịnh trọng như vậy, Ấp Đô ngẩn ra vỗ mạnh vào ngực, đáp:
“Đương nhiên là vậy.”
Dưới bầu trời đêm, gió mạnh thổi lồng lộng, thân hình người đàn ông thẳng tắp như tùng bách đứng trong tuyết, sợi tóc mai bạc phơ trong ánh trăng lay động theo gió:
“Tốt. Hiện tại ta giao thê tử ta cho ngươi, xin ngươi đưa nàng bình an trở về vương trướng.”
Cố Tích Triều dừng lại một chút, cuối cùng cúi đầu nhìn thoáng qua hồn phách đang ngỡ ngàng kia, giao hình nhân giấy trong lòng cho Ấp Đô rồi quay người nhanh chóng chạy vào màn đêm cuồn cuộn của bộ tộc Kỳ Sơn.
…
Địa thế bộ tộc Kỳ Sơn phức tạp khó lường, ban đêm càng thêm tối tăm mịt mờ khó mà phân biệt được đường đi. Mọi người chỉ có thể dựa vào những ký ức rời rạc khi đến, mò mẫm tìm đến nơi đã cột ngựa ban đầu.
Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, đến được con sông khi mới vào bộ tộc Kỳ Sơn.
Mặt nước mênh mang như có sức sống. Mọi người lộ vẻ vui mừng, men theo bờ sông đi đến cuối dòng, có người chỉ tay về phía bờ đối diện nói:
“Ngựa của chúng ta đều ở bên kia sông! Chỉ cần qua được sông là có thể trốn thoát khỏi cái nơi quỷ quái này rồi.”
Chỉ có Mãng Cơ đôi mắt trống rỗng, không ngừng nhìn về phía khu rừng rậm phía sau, miệng lẩm bẩm tên “Cáp Na”.
Ấp Đô và những người khác túm lấy Mãng Cơ đang suy yếu, bước nhanh về phía bờ sông.
Trên bầu trời đêm đã xuất hiện vài vệt sáng trắng như bụng cá. Dù là lúc ánh mặt trời mạnh nhất, bên trong bộ tộc Kỳ Sơn vẫn tối tăm mù mịt, như bị bao phủ bởi một lớp mây mù không tan quanh năm.
“Vút vút——”
Vào khoảnh khắc giao nhau giữa ngày và đêm, màn đêm mịt mùng bị xé toạc ra mấy vệt trắng xóa.
Vô số mũi tên từ trên trời giáng xuống, dày đặc như tiếng gầm thét, tấn công về phía đoàn người nhỏ bé đang di chuyển trên mặt đất.
“Là trận địa tên của bộ tộc Kỳ Sơn!” Mọi người vội vàng bay người tránh né, chật vật chạy về phía bờ sông.
Trong lúc hoảng loạn, tay Ấp Đô trượt ra, hình nhân giấy tuột khỏi tay, rơi xuống đất, lăn theo địa hình dốc đến dưới một tảng đá, cách hắn đến mười bước chân.
Ấp Đô nghiến răng, bím tóc ngậm chặt trong miệng, đang muốn xông lên cứu lại thì bị người khác ôm chặt lấy:
“Ấp Đô ca, huynh làm gì vậy? Người bộ tộc Kỳ Sơn đuổi tới rồi!”
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy sâu trong rừng rậm có những đốm lửa lấp lánh, bóng người lay động, hóa ra là đang hướng thẳng về phía bờ sông.
Rõ ràng là bọn họ vừa rồi đã kích hoạt bẫy trận địa tên mới dẫn đến sự truy sát của người bộ tộc Kỳ Sơn.
“Không được, ta đã hứa với Cố Cửu, nhất định phải đưa hình nhân giấy về vương trướng.”
“Hắn nói, đây là thê tử hắn… Ta mơ hồ biết, hắn đã đợi một tiểu nương tử rất rất nhiều năm rồi. Lần này ta gặp hắn chưa bao giờ thấy hắn vui vẻ như vậy… Cả người hắn như thể đã sống lại.”
Ấp Đô vung tay lên, thề chết không chịu rút lui, đứng dậy muốn xông tới cứu người.
“Ngươi điên rồi, làm sao có thể là thê tử hắn được chứ!” Người Khương kia vô cùng khó hiểu, trong lúc hoảng loạn, tức giận chỉ vào hình nhân giấy bị bỏ lại nói, “Đó chẳng qua chỉ là một món đồ làm bằng giấy, các cửa hàng làm đồ giấy ở Vân Châu đầy ra đấy, lần sau chúng ta đền cho hắn một cái y hệt là được.”
“Ấp Đô ca, ngươi không muốn sống nữa sao, ngươi mà chết thì thủ lĩnh chúng ta làm sao, cả vương trướng làm sao?…”
Mưa tên bắn thẳng xuống, trong lúc nói chuyện mấy người còn do dự chưa động đã bị người bộ tộc Kỳ Sơn đuổi đến phát hiện, bóng người đã từ bốn phương tám hướng vây lại, muốn chặn đường sống cuối cùng của bọn họ.
Tên lạc bay tới liên tục, nhắm thẳng vào đám người này “vút vút” mà đến, sát khí tứ phía.
Ấp Đô tránh né không kịp, cánh tay trúng một mũi tên, khẽ rên một tiếng rồi quỳ xuống đất, bị mấy người đồng đội không nói lời nào kéo mạnh về phía bờ sông.
Ý thức hắn mơ hồ, cuối cùng quay đầu nhìn lại, phía xa dưới tảng đá là hình nhân giấy cô đơn bị bỏ rơi.
Trong chớp mắt, người bộ tộc Kỳ Sơn đã đuổi đến chỗ tảng đá kia, bóng người dẫn đầu dừng bước, cúi người về phía hình nhân giấy.
Hắn ta tháo chiếc mặt nạ chim thú bốn mắt xuống, bóng lưng cao lớn che phủ hình nhân giấy nhỏ bé.
Hình nhân giấy bất động, mặc cho người kia nhặt lên, nụ cười trên môi nàng như có chút thương xót, như đang chế giễu.
Tất cả đều nằm trong tính toán của nàng.
【Lời tác giả】
Pháo hôi A Đức: Xem ta nhặt được bảo bối gì này~
Tiểu Cố: Ta cho phép ngươi chạy trước 39m trước khi ta rút con dao dài 40m của ta ra.