Sau Khi Chết, Kẻ Thù Đốt Hương Mười Năm Cho Ta

Chương 30

Tiếng gió rít dữ dội dần dần lắng xuống.

Đã rất lâu, rất lâu rồi không nghe thấy cái tên này, quỷ hồn thiếu nữ đứng im tại chỗ, hư ảo như bóng nước, chao đảo mờ ảo.

Khuôn mặt nàng ta như lớp giấy dán tường bong tróc lộ ra lớp xương thịt mục nát bên trong, dù vậy vẫn không giấu được vẻ đẹp thanh tú, vẻ đẹp tàn phai dần trùng khớp với nữ tử tuyệt sắc trên bức tranh thêu.

“Sao cô đoán ra ta chính là Di Lệ Na?”

Vẻ mặt quỷ hồn lạnh lùng đã hoàn toàn khác với vẻ đáng thương cầu xin họ thu liệm xác trước đây.

Thẩm Kim Loan khẽ cười, nói:

“Di Lệ Na, con gái của thủ lĩnh già bộ tộc Kỳ Sơn, mười chín năm trước mất tích vào đêm tân hôn, không thấy xác.”

Ánh sáng xanh u ám quanh người quỷ hồn thiếu nữ biến ảo khôn lường, nàng ta khẽ nói:

“Mười lăm năm rồi, vậy mà vẫn còn người… nhận ra ta?”

Thẩm Kim Loan phẩy tay áo, chậm rãi bước đi, vừa đi vừa nói:

“Chiếc lều nơi hồn phách cô trú ngụ, tuy cũ nát nhiều năm nhưng trước đây cũng vô cùng xa hoa, đó là lều nỉ của thủ lĩnh bộ tộc Kỳ Sơn. Áo cưới trên người cô có hình rồng cuộn của bộ tộc Kỳ Sơn, đó là hoa văn chỉ có con cái của thủ lĩnh mới có tư cách thêu.”

Ánh sáng dần tụ lại trong đôi mắt âm u của quỷ hồn thiếu nữ, nàng ta nhìn Thẩm Kim Loan nói:

“Cô… rốt cuộc cô là ai?”

Thẩm Kim Loan chỉnh lại mái tóc mai, hai tay đặt trước người, vẻ mặt thong dong nghiêm trang nói:

“Trong các bộ tộc du mục ở thảo nguyên, người Khương đặc biệt giỏi bắn cung mà trong số người Khương, người chế tạo cung tên giỏi nhất xuất thân từ Kỳ Sơn. Năm xưa khi phụ thân ta trấn giữ Băc cương, phụ thân ngươi – thủ lĩnh già bộ tộc Kỳ Sơn, Ngõa Khắc Thiện còn từng đến lều bái kiến phụ thân ta, dâng lên phụ thân ta cây cung dài làm từ da thuộc của bộ tộc Kỳ Sơn.”

“Cây cung dài đó có in hình rồng cuộn của bộ tộc Kỳ Sơn, dây cung trăm cân không đứt, vô cùng chắc chắn cũng giống như lời thề của bộ tộc Kỳ Sơn nguyện giao hảo với Đại Ngụy, cũng là cây cung duy nhất của phụ thân ta cho nên ta vẫn luôn nhớ…”

“Nếu vẫn là năm xưa, không cần nói cô, ngay cả phụ thân cô gặp ta cũng phải quỳ lạy ba lần chín lạy…”

Nàng là hoàng hậu Đại Ngụy tôn quý, vốn phải được thiên hạ cúi bái, được thiên hạ cung phụng.

“Cô nương này khẩu khí thật là lớn.”

Di Lệ Na cười một tiếng, lạnh lùng nói:

“Khó trách trên đời này lại còn có người nhận ra phụ thân ta… Nhưng phụ thân ta đã bị người của vương trướng hại chết từ mười lăm năm trước rồi! Năm đó, vào đêm tân hôn của ta, người của vương trướng đã tàn sát cả bộ tộc Kỳ Sơn…”

Thẩm Kim Loan nói:

“Vậy nên, cô trăm phương ngàn kế che giấu thân phận, dụ dỗ chúng ta đưa cô đến vương trướng là muốn báo thù?”

Hồn phách Di Lệ Na lơ lửng quanh quẩn trong lều, vừa hồi tưởng vừa nói:

“Đêm đó, bọn họ không chỉ giết những người đàn ông chống cự mà còn lôi những người phụ nữ trong bộ tộc ra đồng hoang, cuối cùng chỉ để lại trẻ con. Bọn họ giết người còn dễ hơn cả đi săn, những người bị giết đều là người thân thiết nhất của ta…”

“Phụ thân sợ ta bị thương, bảo ta trốn vào chiếc hộp gỗ lớn dùng để cướp dâu. Ai ngờ cả chiếc lều sụp xuống, chôn vùi ta dưới đất, rất lâu rất lâu sau cũng không có ai đến cứu ta, ta không động đậy được, không ra được, cứ bị chôn dưới đất nhiều năm như vậy.”

Nàng ta quay người lại, ngơ ngác nhìn chiếc hộp gỗ cũ nát phía sau, ánh mắt đau buồn xen lẫn oán hận, lẩm bẩm:

“Ta bị chôn trong hộp, chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ thể mình bị sâu bọ gặm nhấm, chúng bò đầy mặt ta, cắn đứt gân cốt ta, đục khoét bụng ta… Ta la hét nhưng không phát ra được bất kỳ âm thanh nào, không ai có thể nghe thấy tiếng kêu cứu của ta…”

Nàng ta che mặt khóc nức nở, thân thể hồn phách trống rỗng vô định.

“Sau khi chết, hồn phách ta còn bị giam cầm trong chiếc lều hỉ đó, mười lăm năm không thể trốn thoát.”

Gió lạnh lẽo thổi tung chiếc áo cưới đỏ như máu của Di Lệ Na như một vết sẹo không thể xóa nhòa. Nàng ta cười nhìn Thẩm Kim Loan, trang sức bạc trên người khẽ kêu leng keng, nói:

“Nếu là cô, mối thù như vậy, có nên báo không?”

Thẩm Kim Loan không khỏi nhìn về phía chiếc hộp gỗ chôn cất Di Lệ Na. Chỉ một cái liếc mắt, sắc mặt nàng hoàn toàn thay đổi.

Những thanh gỗ cũ nát bên trong đã gãy vài chỗ, đáng sợ hơn là bề mặt phủ đầy những vết cào sâu nông khác nhau, như bị ngón tay người ta lặp đi lặp lại, hung hăng cào xé, hết lần này đến lần khác.

Nhìn thấy những vết cào dày đặc trong hộp, nàng chỉ cảm thấy chóng mặt, tim đập thình thịch, suýt chút nữa thì đứng không vững.

Di Lệ Na đã bị chôn sống.

Bốn bề im lặng như tờ, thiếu nữ vừa nói vừa “khanh khách” cười lớn, tiếng cười quỷ dị như tiếng khóc nghẹn.

Oán khí ngút trời, dường như cả chiếc lều sắp sụp đổ tan tành, hóa thành một đống đổ nát.

Thẩm Kim Loan đứng trong cơn gió vô hình, nhìn chằm chằm vào những trang sức đứt gãy và những mảnh vải rách nát trên người nàng ta, đó đều là dấu vết tuyệt vọng giãy dụa trước khi chết.

Tục cướp dâu của người Khương khiến chiếc hộp gỗ này trở thành quan tài của nữ tử. Nhưng tất cả những cuộc hôn nhân trên đời này, chẳng phải cũng là từ chiếc quan tài vô hình của nữ tử sao?

“Mối thù máu như vậy, đương nhiên phải báo.” Thẩm Kim Loan gật đầu, nói, “Ta chỉ tò mò, A Y Bột coi ngươi là người yêu, giữ lại bức họa của ngươi, chín năm qua đã xem không biết bao nhiêu lần, còn vô số lần phái người đi tìm ngươi, vậy mà ngươi lại muốn tìm hắn báo thù?”

“Người yêu?” Di Lệ Na như nghe thấy một từ ngữ nực cười đến cực điểm, cười phá lên, the thé nói: “Hắn là kẻ thù của ta!”

Bóng dáng nàng ta lay động dữ dội, trang sức bạc trên người lay động loạn xạ:

“Đêm đó dẫn người đến tàn sát bộ tộc ta, không ai khác, chính là tân lang của ta, A Y Bột.”

“A Y Bột đâu? Có phải hắn không dám đến gặp ta không? Mười lăm năm rồi, ta chỉ muốn hỏi hắn một câu, tại sao lại đối xử với ta như vậy? Tại sao!…”

Tiếng chất vấn vang lên từng hồi, giọng nói thê lương lơ lửng giữa không trung bao trùm cả không gian.

“Bởi vì, hắn sắp chết rồi.”

Một giọng nói trầm ổn vang lên.

“Lẽ ra hắn đã chết từ mười lăm năm trước nhưng vẫn chờ ngươi đến tận bây giờ.”

Chỉ thấy phía sau rèm lều khẽ động, một ngọn đèn nhỏ sáng lên chiếu rọi một bóng người u ám.

Cố Tích Triều từ ngoài lều bước vào, trên vai phủ đầy bông tuyết, cả người chìm trong bóng tối, nặng nề đến nỗi ngay cả quỷ hồn cũng không kịp nhận ra sự tồn tại của hắn.

“Thịch, thịch, thịch…”

Phía sau hắn, một bóng người còng lưng chống gậy, chậm chạp nhưng vội vã bước vào.

“Di Nhi, là nàng sao?”

Giọng nói quen thuộc, dáng hình xa lạ, trong sự ngỡ ngàng của Di Lệ Na, chiếc áo cưới đang cuồn cuộn dừng lại.

Ánh lửa dần đến gần, nơi ánh sáng chiếu tới,xuất hiện khuôn mặt hốc hác của A Y Bột, những nếp nhăn sâu hằn trên khuôn mặt dưới ánh sáng, không rời mắt khỏi người yêu đã mất bao năm:

“Mười lăm năm rồi, cuối cùng cũng có thể gặp lại nàng… Nàng không thay đổi chút nào, còn ta thì đã già rồi.”

Đôi mắt A Y Bột sáng ngời như sao, dường như có vô vàn ánh sáng tuôn trào từ cơ thể đã mục nát này.

Thiếu nữ vẫn mặc chiếc áo cưới năm xưa, màu sắc vẫn vậy, dáng vẻ vẫn thế.

Còn hắn thì tóc đã bạc trắng, bệnh tật triền miên, dáng vẻ già nua.

A Y Bột nhìn chằm chằm vào trán thiếu nữ, run rẩy lấy ra chiếc chiếc đai buộc trán đính ngọc trai:

“Chiếc đai buộc trán mà nàng thích, năm đó ta đã tìm được những viên ngọc trai xứng với nàng, vốn định tặng nàng vào đêm tân hôn…”

“A Y Bột ta, không hề nuốt lời với Di Lệ Na.”

Hắn cười, bàn tay khô gầy như cành củi chậm rãi vươn về phía quỷ hồn thiếu nữ, muốn tự tay đội chiếc đai buộc trán cho nàng.

Trong đôi mắt trống rỗng của Di Lệ Na như phủ đầy tuyết lớn vô tận, bóng tối màu xanh u ám như những lưỡi dao mỏng sắc lạnh, từng tấc từng tấc cứa vào nơi ánh mắt chạm tới.

Nàng ta đột nhiên bay qua, hồn thể vì oán niệm nhiều năm mà đen đặc như mực, móng tay sắc nhọn vỡ vụn vẫn còn vương máu lướt qua những viên ngọc trai sáng ngời, trong nháy mắt bị nàng ta nghiền nát không tiếng động hóa thành tro bụi tan theo gió.

Giây tiếp theo, nàng ta áp sát, bàn tay đen như mực đột ngột bóp chặt cổ A Y Bột.

A Y Bột ngơ ngác nhìn những viên ngọc trai tan biến, người yêu lạnh lùng như băng giá, chậm rãi nhắm mắt lại:

“Nàng nhất định hận ta lắm, đúng không? Năm đó, ta bị phụ thân lừa, ông ấy nói, phụ thân nàng không chịu gả nàng cho ta mà muốn gả nàng cho khả hãn Bắc Địch. Thế là, ta dẫn một đội quân muốn đến bộ tộc Kỳ Sơn cướp dâu.”

“Đội quân đó đều là do phụ thân ta sắp xếp từ trước, hạ lệnh chiếm đoạt toàn bộ bộ tộc Kỳ Sơn, không nghe theo lệnh của ta. Ta biết mình trúng kế cũng không ngăn cản được bọn họ, chỉ muốn đưa nàng đi, ta tìm khắp cả bộ tộc Kỳ Sơ, cũng không tìm thấy nàng…”

A Y Bột ho không ngừng, đau khổ ôm đầu, không ngừng đập vào thái dương, khẽ khóc.

Năm đó hắn không ngủ không nghỉ tìm kiếm trong tuyết một tháng, tay chân bị tê cóng lở loét, đến mức hoại tử, may mắn lắm mới giữ được mạng. Mười lăm năm sau đó, hắn nằm liệt giường, không thể dậy nổi.

Bàn tay Di Lệ Na bóp cổ hắn không buông, ánh mắt hơi nghi ngờ, lạnh lùng nói:

“Ngươi nói, chuyện diệt tộc, ngươi hoàn toàn không biết?”

A Y Bột ưỡn ngực, nắm đấm đấm mạnh vào vai, lớn tiếng nói:

“Thần Thiên Dương ở trên cao, nếu A Y Bột ta nói nửa lời dối trá, hồn phách tiêu tán, không được siêu sinh!”

“Di Nhi, bộ tộc Kỳ Sơn năm đó, ta thực sự bất lực… Nàng oán hận ta cũng là lẽ đương nhiên, ta chỉ muốn nói rõ sự thật với nàng, thảm kịch của bộ tộc Kỳ Sơn,tuyệt đối không phải điều ta mong muốn. Phụ thân ta năm đó đã quyết tâm tiêu diệt bộ tộc Kỳ Sơn…”

Đây là một cuộc tấn công được lên kế hoạch từ trước, số phận diệt vong của bộ tộc Kỳ Sơn đã được định sẵn, không thể thay đổi.

A Y Bột nhìn sâu vào người yêu xưa, nói:

“Hôm nay ta mới biết, nàng bị chôn dưới đất, suốt mười lăm năm… Những năm này, ta chưa bao giờ quên nàng vẫn luôn phái người đến bộ tộc Kỳ Sơn tìm nàng. Nhưng cuối cùng, không một ai trở về… Những người còn lại đều nói, sau khi nàng chết đã siêu thoát, ta không ngờ, hồn phách nàng vẫn còn…”

Di Lệ Na ngước đôi mắt u ám lên, đôi mắt trống rỗng không ánh sáng như tẩm độc:

“Lẽ ra ta đã sớm siêu thoát… Là A Đức! Hắn dùng tà thuật giam cầm hồn phách ta suốt mười lăm năm.”

Thẩm Kim Loan kinh ngạc nói:

“Sao có thể như vậy! Sao lại bị giam cầm mười lăm năm? A Đức, A Đức nói hắn yêu ngươi mà…”

“Yêu?” Di Lệ Na khanh khách cười, nụ cười lạnh lẽo vô cùng. Chiếc áo cưới trên người nàng bay phấp phới như một ngọn lửa đang cháy.

“Giam cầm ta bên cạnh hắn mười lăm năm là yêu sao?”

“Hại ta đầy người máu tanh, không ra người, không ra quỷ, là yêu sao?”

Thẩm Kim Loan hiểu ra, lẩm bẩm:

“A Đức đang dùng máu thịt người sống để cúng tế nàng, để cầu cho hồn phách nàng không tan biến.”

Vì vậy, Di Lệ Na không thể siêu thoát, oán niệm và sát khí tích tụ ngày càng sâu nặng.

Vì vậy, A Đức bắt Ấp Đô và những người khác không giết ngay, vốn định đưa đến lều hỉ để lệ quỷ nuốt chửng làm thức ăn.

Vì vậy, trong lều hỉ mới có nhiều hài cốt tươi mới như vậy. Những người A Y Bột phái đi tìm nàng chưa từng trở về.

Hai người đàn ông đều nói yêu nàng, một người hại gia đình nàng tan nát, một người hại nàng không được siêu sinh.

Thẩm Kim Loan ngơ ngác há miệng, không nói nên lời.

Oán niệm ngút trời, hồn phách Di Lệ Na lập tức trở nên hung bạo, trong lều chợt ẩn chợt hiện, xung quanh sương mù đen kịt, trong đôi mắt không ánh sáng chỉ toàn là oán độc sâu thẳm.

Sát khí ngập trời như dao cắt cổ. A Y Bột đuổi theo vài bước, vứt bỏ cây gậy muốn đến gần nhưng cơn gió âm lạnh dữ dội bao quanh quỷ hồn khiến hắn vốn đã yếu ớt lại ho sặc sụa không ngừng.

Hắn không thể nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào đám sương mù đã không còn hình người kia.

Những món đồ bạc cổ quấn quanh cổ, eo, cổ tay của thiếu nữ đứt gãy như những con giòi dài bò đầy áo cưới, trải qua mười lăm năm chỉ có tiếng động khi lay động vẫn thanh thúy dễ nghe.

Hắn nâng bàn tay run rẩy lên, muốn v**t v* khuôn mặt tan nát của nàng.

Muốn chạm vào dung nhan ngày đêm mong nhớ nhưng ngón tay chỉ xuyên qua hồn thể trong suốt của nàng.

Làn da của quỷ hồn như sương mù, trống rỗng không một chút ánh sáng.

Chỉ có thể nhìn mà không thể chạm tới.

A Y Bột đứng đờ tại chỗ, trong sự ngỡ ngàng, những giọt nước mắt lăn dài trên má.

Người yêu thành quỷ, đau thấu tim gan.

Hắn vẫn luôn không biết, đêm đó trong bộ tộc nến đỏ lụa hỉ thực ra là hôn lễ của chính hắn. Khi đó hắn đầy oán hận, cho rằng người yêu bị ép gả cho khả hãn Bắc Địch, dẫn quân xông xáo trong bộ tộc Kỳ Sơn nhưng từ đó lại càng ngày càng xa cách người con gái mình yêu.

Hôm nay, sau mười lăm năm sống chết mịt mờ, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy tân nương năm xưa của mình.

Chiếc áo rách nát tả tơi trong gió sắp sửa tan rã. Những món trang sức bạc quý giá trên người nàng phát ra ánh sáng âm u cũng dần dần vỡ vụn.

Lẽ ra nàng phải mặc chiếc áo cưới đẹp nhất, ngày hạnh phúc nhất của đời con gái, vui vẻ gả cho người mình yêu nhưng hôn lễ lại bị dùng làm âm mưu, cả bộ tộc bị hại vì hắn.

Những món trang sức bạc quý giá trở thành dải lụa trắng thắt cổ nàng, chiếc áo cưới xinh đẹp trở thành tấm vải liệm nàng. Bữa tiệc cưới hoa lệ này là nấm mồ chôn cuối cùng trong cuộc đời nàng.

Tân nương của hắn âm trầm lạnh lẽo, làn sương mù quỷ dị bao quanh cổ hắn, sát ý và oán khí vô tận xông thẳng lên trời.

Trên bầu trời mây đen dày đặc đã có tiếng sấm rền vang giáng xuống bên ngoài lều, vô cùng kinh hãi.

“Không hay rồi, nàng sắp tan biến rồi…” Cảnh tượng trước mắt khiến Thẩm Kim Loan thấy quen thuộc. Nhị ca của nàng cũng đã hồn phi phách tán như vậy.

Áo bào của A Y Bột phất phơ trong gió, hắn lấy từ trong tay áo ba nén hương đã chuẩn bị sẵn, đầu hương đã nhúng bột sừng tê trắng, dùng lửa nến đốt lên.

“Sinh tê bất khả nhiên, nhiên chi hữu dị hương, triêm chi y đái, nhân dữ quỷ thông.”

Hắn lầm thầm đọc câu này.

Trong cơn gió lạnh lẽo, giữa tiếng sấm chớp, hắn kính cẩn đốt hương cho quỷ hồn người yêu.

“Ngươi đừng niệm nữa, ta sẽ không nhận ân tình của ngươi đâu, ta vẫn muốn giết ngươi báo thù! Báo thù…”

Mặc cho lệ quỷ lượn lờ, sấm sét ầm ầm, khuôn mặt hốc hác của A Y Bột vô cùng thành kính, trong mắt chỉ có vô vàn thương xót và tiếc nuối.

Quỷ hồn Di Lệ Na hét lên tránh xa hương khói nhưng làn khói vẫn kiên trì, không ngừng tràn vào hồn thể tàn tạ của nàng ta.

Thẩm Kim Loan ngạc nhiên, nhìn Cố Tích Triều, cau mày nói:

“Sao ngươi lại dùng trò này lừa người nữa vậy?”

Nhưng giây tiếp theo, nàng trợn tròn mắt.

Chỉ thấy trong làn hương khói cháy lâu, sương mù bao phủ dần tan đi, hồn phách gầy gò của thiếu nữ trở nên đầy đặn, lớp da khô ráp bong tróc trên mặt từ từ phục hồi như cũ.

Như thể mới sinh ra.

Tình yêu vô tận thông qua làn hương khói không tan khiến quỷ hồn khô héo của Di Lệ Na dường như mọc ra da thịt.

“Thì ra, hương khói có hiệu quả là vì A Y Bột thực sự yêu nàng… Nàng quả thật là người thân yêu nhất của hắn?”

Thẩm Kim Loan kinh ngạc thốt lên. Vốn tưởng rằng cách cúng tế này dạy cho A Đức vô dụng, là do Cố Tích Triều bịa đặt, không ngờ lại thực sự được A Y Bột sử dụng.

Nàng không khỏi nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi:

“Cố Tích Triều, đây là ngươi xem ở đâu ra vậy? Sao lại hiểu rõ như vậy?”

Cố Tích Triều lười biếng dựa vào tấm vải lều, bóng tối dưới ánh sáng lướt qua khuôn mặt hắn, hắn hỏi ngược lại:

“Chẳng lẽ nương nương chưa bao giờ thắp hương cho người thân yêu nhất của mình sao?”

Giọng nói nhàn nhạt như khói, như thể là chuyện bình thường, một việc nhỏ nhặt.

Thẩm Kim Loan tức giận bật cười. Tên này lại lấy lời nàng từng mỉa mai hắn ra để đáp trả nàng.

Hương khói cháy, bàn tay hồn phách đang bóp cổ hắn đã có cảm giác thật, bàn tay mềm mại từng tấc từng tấc lướt qua những nếp nhăn trên da hắn.

Trong đôi mắt khô héo của A Y Bột hiện lên dáng vẻ thiếu nữ ngày xưa, hắn run rẩy vươn tay, chạm vào khuôn mặt nàng đã không còn hư vô.

Chỉ một khắc, hắn như không dám tin, hoàn hồn lại, nước mắt đã rơi như mưa:

“Kiếp này, là ta có lỗi với nàng. Gặp lại nàng một lần, ta đã mãn nguyện rồi. Chết trong tay nàng, ta cam tâm tình nguyện. Trước khi chết, ta chỉ muốn nhìn nàng thêm một lần, vì nàng mà thắp hương cầu nguyện, sớm ngày siêu thoát.”

Di Lệ Na nhìn thân thể tươi tắn vừa tạm thời khôi phục của mình, vô cùng kinh ngạc.

Đầu ngón tay lạnh lẽo của quỷ hồn nhẹ nhàng chạm vào đôi mắt đầy nếp nhăn của người đàn ông, đôi môi khô khốc lướt qua cổ họng, một lần nữa cảm nhận xúc cảm âu yếm khi còn là người.

“Chỉ bằng một câu ‘xin lỗi’ của ngươi mà muốn phủi sạch hết mọi chuyện sao? Mười lăm năm qua, ta đã từng chỉ muốn chặt đầu ngươi, lăng trì ngươi…”

Nàng ta ngước mặt nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, trong mắt ánh lên vẻ thanh tĩnh, không còn oán hận thiêu đốt.

“Nhưng hôm nay gặp lại nàng, ta chỉ thấy bi thương và căm hận.”

“Ta hận sự ngây thơ của chính mình, hại chết những người thân yêu nhất.”

“Hận bản thân vô dụng, trơ mắt nhìn bộ tộc Kỳ Sơn bị tiêu diệt.”

“Càng hận chính mình, vì hận thù mà dày vò suốt mười lăm năm, thật không đáng.”

Bàn tay đang bóp cổ nàng từ từ buông xuống, chỉ im lặng nhìn hắn, oán hận sâu sắc dần biến thành nỗi mệt mỏi khôn tả.

Thế nhưng chỉ vì người yêu buông bỏ, A Y Bột, dũng sĩ số một kiên cường của tộc Khương lại suy sụp như cát vụn, ngã quỵ xuống đất, khóc không thành tiếng.

Người yêu xưa kia nay đã trở thành kẻ thù. Hắn hại chết gia đình nàng nhưng lại vì nàng mà hao tổn cả đời, thủy chung không thay đổi.

Rốt cuộc hắn là kẻ thù hay là người yêu của nàng?

Thẩm Kim Loan khẽ thở dài một tiếng, lẩm bẩm:

“Nếu như hôn lễ năm đó, A Y Bột tìm được Di Lệ Na bị chôn dưới đất, nếu như lúc đó hắn có thể giải thích rõ ràng sự hiểu lầm này, liệu có lẽ…”

“Họ chỉ có thể là kẻ thù.”

Giọng Cố Tích Triều vang lên, lạnh lùng đáp lời nàng.

“Bởi vì vương trướng và bộ tộc Kỳ Sơn đã sớm không đội trời chung. Những việc vương trướng làm, A Y Bột làm sao có thể đứng ngoài cuộc? Cho dù năm đó không có hiểu lầm, cuối cùng cũng sẽ là kẻ thù.”

Giọng hắn cứng nhắc, không một chút lay chuyển, kiên quyết như thể đã niệm thầm hàng trăm hàng ngàn lần.

“Trừ phi, có thể chứng minh năm xưa kẻ tàn sát bộ tộc Kỳ Sơn không phải là vương trướng, không phải người của A Y Bột thì họ mới có thể trở lại thành người yêu.”

Thẩm Kim Loan khẽ giật mình, quay đầu lại chỉ thấy trong ánh sáng mờ ảo, Cố Tích Triều cũng đang nhìn nàng, hàng mi khẽ run, giọng nói như dây cung căng chặt, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt.

Khi oán khí của Di Lệ Na tiêu tan, tiếng sấm rền trời cũng dần dần lắng xuống, bầu không khí nặng nề trong lều dịu đi, hồn phách của nàng cũng trở nên càng lúc càng rõ ràng, trong trẻo.

Hồn phách nàng lơ lửng qua lại, quay đầu lại nhìn kỹ Thẩm Kim Loan cũng là một hồn ma, khẽ nói:

“Người bộ tộc Kỳ Sơn chúng ta, có ơn tất báo, có thù tất trả. Cô đã giúp ta thu liệm hài cốt, khiến hồn phách ta thoát khỏi khổ ải, ta không ngại tặng cô thêm một câu.”

“Ta cảm nhận được trên người cô cũng có nỗi hận thù sâu sắc giống như ta, như một cái hang đen ngòm, không tìm thấy lối ra. Hồn phách như cô giống như ta, là định trước sẽ không tồn tại lâu dài… Cô hãy tự lo liệu, sớm ngày siêu thoát.

Giọng Di Lệ Na càng lúc càng nhỏ, như vọng về từ nơi xa xôi vạn dặm.

“Nàng sắp siêu thoát rồi… Để ta tiễn nàng đoạn đường cuối.” A Y Bột khẽ nói.

“Đừng tưởng rằng như vậy, ta sẽ cảm kích ngươi…”

Di Lệ Na khẽ nheo mắt, nhìn chằm chằm vào đôi tay trắng như ngọc của mình, chỉ tay về phía những chiếc lều trắng trải dài của vương trướng, chợt cười nói:

“Ân oán giữa ta và A Y Bột coi như hôm nay kết thúc nhưng mối thù máu giữa bộ tộc Kỳ Sơn và vương trướng vẫn còn xa mới chấm dứt. Vương trướng các ngươi nợ bộ tộc Kỳ Sơn chúng ta rồi sẽ có ngày phải trả bằng máu…”

“Người của bộ tộc Kỳ Sơn, vĩnh viễn không bao giờ quên.”

A Y Bột nhận ra điều gì đó, loạng choạng bước lên trước, muốn đuổi theo nàng:

“Kiếp này khổ sở, nàng và ta ước hẹn kiếp sau, nàng lại làm tân nương của ta một lần nữa, có được không?”

Trong hư không, tiếng nói yếu ớt của thiếu nữ vẫn văng vẳng không dứt nhưng không một lần quay đầu lại:

“Kiếp này, ta vĩnh viễn không tha thứ cho ngươi. Kiếp sau, rốt cuộc là làm người yêu hay kẻ thù của ngươi, xuống dưới kia rồi ta sẽ nói cho ngươi biết.”

A Y Bột cố gắng hét lớn nhưng trong lòng bàn tay chỉ còn lại một làn gió nhẹ, như ngón tay người yêu khẽ chạm vào hóa thành một làn khói, thoáng chốc tan biến.

Hắn thất thần ngã xuống đất. Thoát khỏi cơn ác mộng đeo bám bao năm, hắn đã hao tổn hết sinh lực.

Chợt, dưới đôi mắt trĩu xuống của A Y Bột xuất hiện mũi giày lấm lem bùn đất, một vạt áo bào đen không có hoa văn, như bị xé rách mà vẫn tung bay không ngừng toát lên vẻ lạnh lùng và kiên định khó tả.

A Y Bột hấp hối ngẩng đầu lên, trong tầm nhìn dần mờ ảo nhìn thấy người Hán mặc đồ đen và bóng trắng lảng vảng bên cạnh hắn.

Hắn nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông:

“Chúng ta đã đưa ngươi gặp Di Lệ Na, ngươi nên giữ lời hứa.”

Đôi mắt trống rỗng của A Y Bột nhìn về hướng quỷ hồn tan biến, dường như trong phút chốc đã già đi mấy chục tuổi.

“Không ngờ, ngươi thật sự có thể giúp ta tìm được nàng…”

“A Y Bột ta, lời đã nói ra nhất định làm nhưng…” Hắn hồi thần lại, nhìn Cố Tích Triều nói, “Cho dù ta nói cho ngươi biết nơi chôn cất hài cốt cũng vô ích.”

“Vì sao?”

A Y Bột khẽ dừng lại như hạ quyết tâm, cuối cùng cũng nói ra:

“Bởi vì hài cốt mà ngươi muốn tìm, ở tận nha trướng của Bắc Địch tại Vân Châu.”

Cố Tích Triều nhíu mày, nhạy bén hỏi:

“Sao ngươi biết hài cốt ở Vân Châu?”

“Bởi vì đó là chuyện mà A cha ta đến chết vẫn không thể buông bỏ.”

A Y Bột cụp mắt xuống, chậm rãi hồi tưởng:

“A Cha từng nói, chủ tướng Đại Ngụy từng có ơn với người Khương. Năm xưa quân Đại Ngụy bị người Bắc Địch đánh tan, bao nhiêu người chết thảm ở Vân Châu. A Cha hận bản thân không thể đưa hài cốt những người đã chết trận trở về lại còn bị ép phải dựa vào người Bắc Địch, cho nên đến chết ông ấy vẫn còn hối hận. Đêm trước khi qua đời, ông ấy mê man, trong miệng vẫn luôn nhắc đến chuyện này…”

“Ông ấy nói cả đời này có lỗi với quân Bắc Cương. Năm xưa ở Vân Châu, ba bộ hài cốt của chủ tướng Đại Ngụy nhanh chóng bị người Bắc Địch mang về nha trướng, ông ấy đuổi thế nào cũng không kịp… Ba bộ hài cốt, ông ấy không mang về được bộ nào…”

Lời này vừa thốt ra, Thẩm Kim Loan cảm thấy trái tim đã lặng lẽ từ lâu như đập trở lại, hai tay trong tay áo càng nắm chặt hơn, hít sâu một hơi, giọng run run hỏi:

“Ba bộ? Tại sao lại có ba bộ hài cốt?”

Nhị ca chết ở Hào Sơn, chủ tướng quân Bắc Cương lẽ ra chỉ còn lại hài cốt của đại ca và phụ thân nàng, vậy bộ còn lại là của ai?

Nàng nảy ra một suy đoán, cảm thấy cả hồn phách đều run rẩy bất thường.

“A Y Bột, ngươi có nhớ nhầm không?”

Giọng Cố Tích Triều vang lên, trong không gian vắng lặng cũng có một chút run rẩy khó nhận ra, thậm chí có chút bi thương.

A Y Bột khẽ nhấc đôi mắt đã nặng trĩu lên, nhìn thoáng qua một người một ma một cách khó hiểu rồi suy nghĩ nửa khắc mới đáp:

“Ta nhớ rất rõ, A Cha trước khi chết mãi không chịu nhắm mắt, lẩm bẩm rất nhiều lần… Hài cốt của người Đại Ngụy quả thật có ba bộ. Trong đó hai bộ hài cốt có giáp trụ khắc hình quỳ ngưu, còn một bộ hài cốt kia lại là giáp trụ mạ vàng hình kỳ lân…”

Giáp trụ hình quỳ ngưu là của quân Bắc Cương không sai nhưng khi nghe thấy ba chữ “hình kỳ lân”, Thẩm Kim Loan trợn tròn mắt như bị điện giật.

Nàng hồi thần lại, đột nhiên bay đến bên cạnh A Y Bột, kinh hãi nói:

“Ngươi nói bậy! Không thể nào… Làm sao lại có giáp trụ hình kỳ lân?”

A Y Bột từ từ khép mắt lại, thở yếu ớt nói:

“A Cha khi chết vẫn luôn nhớ đến người Đại Ngụy, ta… ta sẽ không quên, ông ấy đã nói, bộ giáp trụ mạ vàng hình kỳ lân kia…”

Giọng hắn tắt dần, ngón tay cứng đờ hướng về phía bức thêu vẽ người yêu nhưng dừng lại giữa không trung, cuối cùng bất lực rơi xuống.

Cố Tích Triều nhanh chóng bước lên trước, thăm dò yết hầu của A Y Bột rồi lắc đầu với Thẩm Kim Loan.

Dũng sĩ số một của tộc Khương, A Y Bột dùng hơi thở tàn tạ cuối cùng đã gặp được cô nương mà hắn yêu cả đời, chờ đợi cả đời cũng thực hiện lời hứa với Cố Tích Triều, cuối cùng kiệt sức, đi theo người yêu siêu thoát.

Thẩm Kim Loan đứng lặng lẽ tại chỗ rất lâu, không nói một lời.

Bộ giáp trụ mạ vàng hình kỳ lân mà A Y Bột nhắc đến là vật mà Hoàng đế khai quốc Đại Ngụy ban tặng, chỉ có dòng họ Cố ở Lũng Sơn sở hữu, là độc nhất vô nhị trên đời.

Mà người mặc bộ giáp kỳ lân vàng ở Bắc Cương lúc đó chỉ có một người——

Đại ca của Cố Tích Triều, Cố Từ Sơn.

Lẽ nào, Cố Từ Sơn năm đó thật sự đã đến cứu viện quân Bắc Cương và cũng cùng phụ thân và huynh trưởng của nàng chiến tử ở Vân Châu?

Lẽ nào, nàng sống chết bao nhiêu năm nay đã báo thù nhầm, hận nhầm người?

Bình Luận (0)
Comment