Sau Khi Chết, Kẻ Thù Đốt Hương Mười Năm Cho Ta

Chương 32

Đầu năm Thừa Bình thứ năm, cuộc tranh đấu giữa phe Hậu và thế gia đã kéo dài năm năm, như nước với lửa, không bên nào chịu nhường bên nào.

Cuối năm, dưới mái hiên trước thềm điện Vĩnh Lạc, những chiếc đèn lồng lưu ly vừa được thắp sáng từng chiếc một.

Khi viên nội thị mồ hôi nhễ nhại chạy vào điện Vĩnh Lạc, Thẩm Kim Loan đang soi gương tẩy trang.

Lúc ấy, nàng còn chưa ngã bệnh, người con gái trong gương trông vẫn rạng rỡ, khí chất cao quý, khóe môi được tô vẽ tỉ mỉ như lưỡi dao dính máu che giấu vẻ mệt mỏi ẩn hiện.

Có lẽ cũng vào thời điểm đó, nàng ngày đêm lo lắng, dốc hết tâm lực đã sớm như ngọn đèn cạn dầu, lửa cháy khô khiến nội lực nàng hao tổn, không thể xoay chuyển.

Viên nội thị tâm phúc hốt hoảng đến báo, Quách thị lang dưới trướng thế gia đã thu thập được chứng cứ tham ô của người dưới tay nàng liên quan đến quân lương cho cuộc chinh phạt Nam Yến, số lượng lớn liên lụy nhiều người.

Quách thị lang đã đợi ngoài cổng cung, chỉ chờ hoàng đế triệu kiến. Ngự sử thuộc môn hạ thế gia đã thức đêm soạn thảo sổ con buộc tội, sáng mai sẽ quỳ trước điện tâu lên.

Nàng yên lặng lắng nghe, ngón tay vừa được sơn móng tay đỏ tươi khẽ xoa thái dương, chậm rãi tháo chiếc trâm bạch ngọc khảm vàng trên búi tóc xuống.

Người dưới tay nàng nhiều ắt có kẻ không giữ mình trong sạch, dù sao ra vào cung này thu thập tin tức, đều cần tiền bạc.

Tuy nhiên, năm ngoái quân Đại Ngụy ba lần tiến đánh Nam Yến gần như vét sạch quốc khố, Nguyên Hoằng đã nổi trận lôi đình.

Việc nàng ngấm ngầm kết bè phái trong triều để chống lại thế gia, Nguyên Hoằng vốn dĩ làm ngơ nhưng lần này liên quan đến quân lương, chứng cứ xác thực e rằng hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Thế gia có được cơ hội ngàn năm có một này, có lẽ sẽ nhổ tận gốc bè đảng của nàng.

Trong cung đốt địa long, nóng hầm hập nhưng mồ hôi lạnh của nàng đã thấm ướt trán và thái dương.

Nàng từ từ siết chặt chiếc trâm hỏi:

“Giờ này, bệ hạ còn ở điện Cảnh Minh không?”

Nội thị đáp:

“Bệ hạ chiều nay vẫn luôn ở điện Cảnh Minh cùng Cố tướng quân và các đại thần bàn chuyện xin hàng của Nam Yên, vẫn chưa rảnh triệu kiến Quách thị lang.”

Nàng v**t v* những đường vân gồ ghề trên chiếc trâm ngọc lại hỏi:

“Sáng mai, sứ thần xin hàng của Nam Yên sẽ vào cung yết kiến chứ?”

“Chính là ngày mai.” Nội thị lo lắng khuyên nhủ, “Hoàng hậu nương nương, không thể đợi thêm nữa. Nếu để Quách thị lang vào cung tâu lên bệ hạ…”

Quách Xuân Giang xuất thân từ Quách thị ở Hoằng Xuyên, trăm năm qua đều là gia thần của Cố gia, chỉ nghe theo lệnh của Cố gia. Vụ án tham ô này hôm nay do Quách Xuân Giang tố cáo đầu tiên, rất khó nói không phải là do Cố Tích Triều sai khiến.

Tháng trước, người của nàng mới lật lại vụ án cũ nhiều năm trước về việc Cố Từ Sơn tự ý chiếm đoạt quân lương, muốn Nguyên Hoằng tước bỏ tước hiệu truy tặng của Cố Từ Sơn. Cố Tích Triều liền phản công, tốn bao tâm cơ mượn vụ án tham ô này để hạ bệ nàng, hòng rửa oan cho đại ca hắn.

Sau chuyện rượu độc đêm Trung Thu, nàng đã chừa cho hắn một đường lui, không ra tay nữa nhưng hắn lại muốn dồn nàng vào chỗ chết.

Móng tay đỏ tươi của nàng v**t v* chiếc trâm bạch ngọc ấm áp trong lòng bàn tay, hơi dùng sức, bẻ gãy chiếc trâm ngọc.

Mảnh ngọc vỡ sắc nhọn cứa vào lòng bàn tay trắng nõn của nàng, máu tươi đỏ thẫm thấm ướt chiếc áo lụa quý giá, các cung nữ trong cung hoảng sợ quỳ rạp xuống đất.

Còn nàng thì nhìn chằm chằm vào vệt máu chói mắt trong lòng bàn tay, một kế hoạch chợt lóe lên trong đầu.

Nàng từ từ dùng khăn gấm lau sạch vết máu sâu trong lòng bàn tay, nhìn người con gái lạnh lùng như sương trong gương nói:

“Trang điểm cho bản cung.”

Khi Cố Tích Triều ra khỏi điện Cảnh Minh thì trời đã tối.

Ngươi hầu đợi ở cửa điện ôm áo choàng lớn của hắn, chạy lon ton theo sau, ân cần muốn khoác lên cho hắn.

Cổng cung sắp đóng, hắn bước nhanh trên con đường cung dài, vạt áo quan màu đỏ tía lộ ra vài phần từ chiếc áo choàng đen tuyền, gió đêm lạnh lẽo lùa vào.

Đèn lồng cung điện ở đây đặc biệt mờ ảo, bóng tường cung phủ xuống, con đường nhỏ hẹp như chìm trong sương mù dày đặc.

Một bóng người khom lưng bước ra từ trong bóng tối, tay cầm một chiếc đèn lồng cung điện, chiếu sáng khoảng đất nhỏ bé này.

Cố Tích Triều liếc mắt nhận ra đó là Cầm Âm, nữ quan thân cận của hoàng hậu, hắn khựng lại một bước rồi lạnh lùng tránh mặt.

Nhưng Cầm Âm lại chắn đường hắn, vẻ mặt lo lắng, khẽ cúi người thấp giọng nói:

“Hoàng hậu nương nương gặp nguy hiểm trong ngự hoa viên, không biết tướng quân có thể ra tay giúp đỡ không?”

Ngoại thần và hoàng hậu, xét về lý lẽ và lễ nghi đều nên tránh hiềm nghi.

Nghe nói sau đêm Trung Thu, những thị vệ ở Lạc Thủy ngày đó đều đã bặt vô âm tín.

Cố Tích Triều quay đầu nhìn người hầu đi theo sau, nhẹ giọng ra lệnh:

“Đi gọi người.”

“Không được.” Cầm Âm lên tiếng ngăn cản, có chút khó xử, hạ thấp giọng nói, “Chuyện này không nên làm lớn chuyện. Chỉ có tướng quân là cận thần của bệ hạ lại là cố nhân của hoàng hậu nương nương, hẳn là người đáng tin…”

Nói xong, Cầm Âm giơ đèn lồng lên, chỉ về phía những khóm hoa rậm rạp sâu hút bên trong.

Cố Tích Triều đứng trong gió lạnh, ngẩng đầu nhìn.

Bóng cây lay động sau tường, tùng bách mùa đông vẫn xanh tươi, một cây mai lạnh mới nở, hương thơm thoang thoảng khó ngửi thấy.

Trong ánh sáng lay động của đèn lồng cung điện, chỉ thấy một bóng người đứng trong bụi cây thấp dưới gốc cây mai, cô đơn lẻ loi, đứng im không nhúc nhích.

Vạt váy thêu hình loan phượng phức tạp của nàng xòe rộng, búi tóc đen như mây chìm vào bóng đêm, chiếc trâm vàng rực rỡ quen thuộc bên thái dương run rẩy trong ánh sáng mờ ảo.

Là hoàng hậu nương nương.

Nàng vừa động đậy, đám cung nhân đứng im như tượng bên ngoài bụi cây liền kinh hãi ngăn cản.

Hóa ra vạt áo và tay áo của nàng bị mắc vào đám gai góc cao nửa người, những chiếc gai nhọn đâm thủng lớp vải đang không ngừng xé rách. Phần cánh tay trắng nõn lộ ra in hằn mấy vệt đỏ, trông mà kinh hãi.

Với thân phận cao quý của nàng, bị mắc kẹt trong đám bụi cây gai góc, không ai dám tự ý hành động, tiến thoái lưỡng nan. Nàng coi trọng thể diện, hơn nữa chuyện này quả thật không hợp với thân phận, không tiện gọi thêm nhiều người đến cứu.

Cố Tích Triều do dự một lát, chỉnh lại vạt áo rồi bước vào trong.

Mấy cung nhân xúm lại, ra vẻ lo lắng khóc lóc với hắn:

“Trong vườn hoa đang nở rất đẹp, nương nương nhất định muốn tự tay hái, nô tỳ ngăn thế nào cũng không được…”

“Thân thể nương nương cao quý, nô tỳ không biết làm thế nào mới có thể cứu nương nương mà không làm tổn thương đến ngọc thể, thật sự là không còn cách nào khác.”

Vẫn như trước kia, bông hoa đã nhắm trúng thì nhất định phải tự tay hái, không bao giờ chịu nhờ người khác.

Cố Tích Triều bước lên trước.

Thẩm Kim Loan đứng im trong đám cây gai, cúi đầu nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông càng lúc càng gần. Vạt áo bào màu đỏ tía lướt qua đám gai trước mặt nàng, cuối cùng dừng lại cách đó vài bước.

Bàn tay nàng nắm chặt trong tay áo ướt đẫm mồ hôi.

Chỉ mới vài tháng sau yến tiệc Trung Thu. Mấy tháng không gặp, Cố Tích Triều dường như gầy đi không ít, cằm cũng lún phún râu xanh càng thêm vẻ phong trần, không nhìn rõ thần sắc.

Hắn thong thả bước đi, đang từ từ tiến vào cái lưới mà nàng đã dày công giăng ra.

Vẫn như thường lệ không hành lễ với nàng, giọng nói cũng vẫn lạnh lùng cứng rắn:

“Có thể động đậy không?”

Nàng cố gắng nghiêng người nhưng vừa khẽ động tay áo, cổ tay trắng như tuyết của nàng lập tức bị đám cây thô ráp cào xước một vệt dài rướm máu.

Trong tiếng kêu kinh hãi của đám cung nhân, đôi mày lá liễu được vẽ tỉ mỉ của nàng khẽ nhíu lại, vẻ mặt khó khăn lắc đầu với hắn.

Cố Tích Triều không do dự nữa, vén vạt áo quan lên, chân dài bước vào giữa đám cây. Cây gai bị giẫm nát một vùng, không ngừng kêu “rắc rắc” làm rách chiếc áo quan lẫm liệt của hắn.

Những cây gai đen kịt chằng chịt mọc lên như vực sâu tăm tối.

Bàn tay hắn nắm chặt trong tay áo từ từ thả lỏng, cúi người xuống nhặt một góc váy bị mắc kẹt trong đám gai.

Góc váy đó bị những chiếc gai nhọn như móc câu móc quá sâu, quá chặt, hắn chỉ hơi dùng sức, cả vạt váy liền bung ra tứ phía.

Chất liệu gấm vóc của chiếc váy tươi thắm như máu, bị hắn xé rách vài chỗ, giữa những sợi tơ đỏ thắm bị xé toạc hiện ra một vệt da thịt trắng nõn ẩn hiện, ánh sáng chói mắt tựa như tuyết đầu mùa vô tội trên vách đá đầy gai, quyến rũ rung động.

Áo mỏng bị mồ hôi thấm ướt, lộ ra những đường cong uyển chuyển của cơ thể nàng, thoáng qua trước mắt hắn nhưng lại không thể xua tan.

Trong đêm tối mịt mùng, ánh sáng rực rỡ đến chói mắt còn có một mùi hương khó tả lan tỏa về phía hắn. Là hương mai hay là thứ gì khác…

Vạt váy rách tả tơi như gợn sóng tan ra trong lòng bàn tay, đáy lòng hắn cũng có những gợn sóng không thể kiểm soát đang lan tỏa.

Sự mềm mại xa lạ, đường cong nhấp nhô, và nàng của nhiều năm trước hắn từng thấy và cảm nhận đã hoàn toàn khác biệt.

Trong khoảnh khắc đó, hắn đột nhiên nhận ra, người trước mặt không phải là Thẩm Thập Nhất nương khi còn nhỏ hay sai hắn hái hoa mà là Hoàng hậu nương nương.

Tay Cố Tích Triều đột ngột dừng lại giữa đám gai, không nhúc nhích.

Trong lúc giằng co, đôi môi đỏ thắm của nàng khẽ hé mở, giọng điệu run rẩy như tiếng thở than  từ kẽ môi:

“Xiêm y không đáng tiếc, chỉ cầu thoát thân.”

Cố Tích Triều đứng dậy cúi mắt xuống, cởi chiếc áo choàng trên người ra, nhẹ nhàng vung lên, đắp lên người nàng.

Sau đó, hắn lấy từ trong thắt lưng ra một con dao vàng toàn thân khắc hình mãng xà.

Khoảnh khắc đó, tim Thẩm Kim Loan khẽ ngừng lại một nhịp, ánh mắt suýt chút nữa không giấu được tia sáng lóe lên.

Bề tôi vào cung vốn không được phép mang theo binh khí sắc bén. Chỉ có con dao vàng nhỏ nhắn này là do Tiên đế ban tặng, Nguyên Hoằng cho phép Cố Tích Triều mang vào cung, xem như ân sủng.

Khi Cố lão hầu gia xuống phía nam đã tặng nó cho mẫu thân của Cố Tích Triều làm vật đính ước.

Vì vậy, con dao vàng này ngoài thân phận quý giá do hoàng thượng ban tặng còn là vật duy nhất, là kỷ niệm duy nhất mà người mẹ đoản mệnh để lại cho hắn. Cố Tích Triều luôn mang theo bên mình, coi như trân bảo, không bao giờ rời xa.

“Thất lễ.”

Giọng người đàn ông lạnh lùng rút dao ra khỏi vỏ, vừa định chặt đám gai bên cạnh nàng. Cầm Âm, tâm phúc của nàng đã nhanh chân bước lên trước, chắn trước mặt hắn nói:

“Xin để nô tỳ.”

Cầm Âm hai tay giơ cao quá đầu, làm bộ muốn nhận lấy con dao vàng của hắn.

Hắn là ngoại thần, nàng là hoàng hậu.

Tự mình động tay, xét về lý lẽ và lễ nghi đều không hợp. Bước vào giữa đám gai đã là vượt quá giới hạn.

Lời nhắc nhở của đám cung nhân như tiếng chuông cảnh tỉnh bên tai hắn.

Không cho hắn từ chối cũng không thể để hắn từ chối.

Những gợn sóng trong lòng đã hoàn toàn tan biến.

Cố Tích Triều cụp mắt xuống, cuối cùng cũng trao con dao vàng trong tay cho cung nhân của nàng.

Cầm Âm cúi đầu thấp, nhận lấy con dao vàng, vượt qua người đàn ông chạy đến trước mặt nàng, chặt đám gai xung quanh hoàng hậu.

Lớp vải mềm mại đã rách không còn chỗ bám, ỉu xìu rũ xuống. Bên dưới chiếc áo choàng dài thượt, vạt áo bị hắn xé rách, bên dưới là làn da trắng nõn mê ly…

Cố Tích Triều trong nháy mắt tỉnh táo lại, vội vàng dời mắt đi, quay lưng lại tránh mặt, hai tay đặt sau lưng khẽ buông lỏng rồi lại nắm chặt.

Cầm Âm tính đúng thời cơ, ngấm ngầm ra hiệu.

Đám cung nhân đã được sắp xếp nhanh chóng xông lên, mau chóng tách hai người ra. Từng người bận rộn chỉnh sửa vạt áo cho nàng, chải lại búi tóc sau đó, hộ tống nàng vừa thoát nạn nhanh chóng lên kiệu, đi về phía Thái y viện chữa thương.

Cố Tích Triều đứng trong đám gai, nửa khắc sau mới chậm rãi bước ra nhưng thấy mọi người đã đi xa.

Trong tay hắn, vừa bẻ được một cành mai nở đẹp nhất trên cao nhất, trơ trọi đung đưa trong gió.

Một cung nhân bên cạnh hoàng hậu bước lên, cười gượng gạo cúi người với hắn:

“Các thị vệ trực ca đêm không biết trốn đi đâu rồi, lười biếng nhất định phải phạt nặng! Hôm nay, thật sự là làm phiền tướng quân rồi.”

Nói xong, nội thị trả lại chiếc áo choàng cho hắn.

Cố Tích Triều nhét cành mai vừa bẻ vào tay áo, nhận lấy áo choàng quay người rời đi.

Đêm tuyết lạnh lẽo, khi hắn vung áo choàng muốn khoác lên người, một mùi hương còn sót lại không thể ngăn cản xộc vào mũi, đầu ngón tay chạm vào, trong áo choàng vẫn còn chút hơi ấm.

Động tác khoác áo của hắn khựng lại, chiếc áo choàng bay phấp phới trong gió đêm, cuối cùng vẫn bị hắn khoác lên cánh tay, không khoác lên người.

Khoác áo lên người, hương thơm trong lòng, mọi cử chỉ, suy nghĩ đều là vượt quá giới hạn.

Khi đến trước cổng cung đã không kịp ra khỏi cung. Lòng Cố Tích Triều khẽ động, theo thói quen muốn v**t v* chuôi đao, đưa tay lên mới phát hiện bên hông trống rỗng.

Con dao vàng dùng để cứu nàng cũng đã bị người của nàng mang đi rồi.

Trong bóng tối, hắn ngẩng đôi mắt ảm đạm nhìn về phía những bức tường cung vô tận.

Sau khi hồi thần lại, hắn khẽ cười, vẻ mặt lạnh lùng như trút được gánh nặng.

Trong tay áo, cánh hoa rơi rụng tả tơi trong gió tuyết.

Ngày hôm sau vừa vào triều, hàng tướng của Nam Yến vào cung yết kiến, trước mặt bá quan văn võ, trong số những vật phẩm dâng lên hoàng đế lại có chính là con dao vàng được ban tặng kia. Con dao vàng độc nhất vô nhị của Cố gia.

Triều đình xôn xao.

Lời đồn về việc Trụ Quốc Đại Tướng Quân cấu kết với hàng tướng Nam Yến lan truyền mạnh mẽ, vụ án tham ô của người dưới tay nàng lại không còn một chút sóng gió nào.

Chỉ vì đêm đó trước khi cổng cung đóng, người của nàng đã tìm được Quách Xuân Giang đang đứng ngoài điện Cảnh Minh ôm chứng cứ chờ tâu lên, dùng con dao vàng làm tín vật khiến hắn tin chắc là do Cố Tích Triều sai khiến.

Quách Xuân Giang không chút nghi ngờ, rời cung chờ tin, tháng sau đã bị giáng chức đày ra khỏi kinh, ngay cả cơ hội diện kiến hoàng thượng cũng không còn.

Một con dao vàng, một mũi tên trúng hai đích.

Nàng dùng một chiêu họa thủy, trong chớp mắt phá hủy địa vị của Cố Tích Triều trong triều và sự tin tưởng của Nguyên Hoằng.

Ngày hôm đó tan triều, Nguyên Hoằng cho lui hết mọi người, một mình giữ Cố Tích Triều ở lại điện Cảnh Minh, suốt mấy canh giờ cho đến tận đêm khuya vẫn chưa ra.

Viên nội thị trực đêm ngoài cửa đứng cách xa, từng nghe thấy tiếng hoàng đế giận dữ ném vỡ chén trà.

Đến tận nửa đêm, cửa điện mở ra, vẻ mặt Cố Tích Triều khi rời đi vẫn bình thường. Bên trong điện, vị hoàng đế xưa nay không rõ vui hay giận, lần đầu tiên mặt mày tái mét, vung tay lật tung đống tấu chương cao như núi trên bàn.

Mười ngày sau, Cố Tích Triều một mình đến Bắc Cương, cả đời này không bao giờ trở về kinh đô nữa. Sau khi hắn đi, gia tộc Cố trăm năm hiển hách cũng suy tàn theo.

Không còn ai minh oan cho Cố Từ Sơn, chuyện hắn thấy chết không cứu bỏ trốn đã thành kết luận không thể thay đổi.

Thế là, từ đó về sau cũng không còn ai đe dọa đến danh tiếng của Thẩm gia, làm ô danh quân Bắc Cương.

Thẩm Kim Loan thở phào nhẹ nhõm sau bao lâu kìm nén.

Trong bộ tộc của người Khương, đống lửa trại đưa tang A Y Bột đã gần tàn, chỉ còn những tàn tro bay lả tả khắp nơi.

Đến tận ngày nay, mỗi khi nhớ lại con dao vàng kia, Thẩm Kim Loan vẫn còn kinh hãi, vô cùng nguy hiểm.

Nếu Cố Tích Triều khoanh tay đứng nhìn, không rơi vào kế hoạch của nàng hoặc không chịu lấy con dao vàng ra, mưu tính của nàng thất bại thì cuối cùng sụp đổ chính là phe cánh của nàng, lật đổ chính là Thẩm gia mà nàng cả đời bảo vệ.

Ván cờ sinh tử, một nước định đoạt.

Bao nhiêu năm trôi qua, đây là lần đầu tiên hai người nhắc đến kế độc về con dao vàng đã thay đổi cuộc đời họ.

Nàng coi đó là một chiến thắng hiểm hách, hắn coi đó là tự mình chuốc lấy.

Thẩm Kim Loan nhìn người đàn ông thản nhiên như không có chuyện gì, trong lòng dấy lên nghi hoặc, không nhịn được hỏi:

“Cố Tích Triều, ngươi có biết vì sao con dao vàng cuối cùng lại rơi vào tay ta không?”

Người đàn ông nhìn về phía những đám mây tuyết đang cuồn cuộn ở chân trời, chậm rãi gật đầu.

“Ngươi vậy mà biết sao?… Vậy sao ngươi không đến lấy lại con dao vàng?” Nàng sững người, chỉnh lại mái tóc rối, cố ý dùng vẻ thách thức che giấu sự chột dạ nói, “Không dám đến đòi, là thua ta rồi, không còn mặt mũi nào đối diện nữa sao?”

Dưới ánh trăng và ánh lửa, đường nét khuôn mặt Cố Tích Triều nửa sáng nửa tối.

Hắn nghiêng mặt, ánh mắt nhìn nàng không gợn sóng nhưng lại có vẻ dịu dàng sâu sắc mà nàng không thể nhìn thấu.

“Ta đã đặt cược thì không hối hận. Vậy, nương nương giữ con dao vàng để làm gì?”

Con dao vàng, đối với người chiến thắng là Thẩm Kim Loan cũng là một cái gai trong lòng.

Sau này, Nam Yến xưng thần với Đại Ngụy, Nguyên Hoằng vô cùng vui mừng, đem những vật phẩm cống nạp của sứ thần Nam Yến làm phần thưởng, ban cho mấy phi tần trong hậu cung chọn lựa, để tỏ vẻ sủng ái.

Nàng là hoàng hậu, đứng đầu lục cung, đương nhiên là người chọn đầu tiên.

Giữa vô vàn trân châu dị bảo, con dao vàng kia lại nằm trong đó, chuôi dao tối sẫm dưới ánh đèn phản chiếu ánh vàng nhạt, không ai để ý đến.

Không vì lý do gì, nàng lướt qua những châu báu lộng lẫy, chỉ lấy đi con dao vàng mà Cố Tích Triều từng quý trọng nhất.

Nàng dùng lụa bọc con dao vàng lại, khóa vào chiếc hộp sơn đỏ ở sâu bên trong nội điện. Nàng nghĩ, vật của mẫu thân hắn để lại, hắn sẽ không cam tâm để nó phủ bụi trong quốc khố, càng không để nàng nắm giữ.

Thế là, nàng nghĩ hắn sẽ đến tìm nàng đòi lại.

Nhưng mãi đến ngày nàng chết, phương xa cũng không còn tin tức gì của người xưa. Con dao vàng từng là vật tượng trưng cho vinh sủng vô hạn cũng không còn ai hỏi đến.

Thành công vì con dao vàng, thất bại cũng vì con dao vàng, Cố Tích Triều không còn quan tâm đến con dao vàng từng coi như trân bảo nữa, hẳn là đã thất vọng, chắc chắn cũng hận nàng.

Nàng và hắn quen biết nhau từ nhỏ, hắn từ nhỏ đã coi trọng nhất con dao vàng do mẫu thân hắn để lại. Những tâm sự hắn không bao giờ thổ lộ với người ngoài, chỉ có nàng hiểu rõ.

Người bạn thân thiết nhất từng quen thuộc lại là đối thủ có thể đẩy người kia vào chỗ chết nhất. Một khi ra tay chính là thứ vũ khí sắc bén có thể đâm sâu vào tim, máu chảy đầm đìa.

Đêm đó hai người cùng ở trong bụi gai, mỗi bước chân hắn đi, nàng và hắn đều máu me đầm đìa.

Giờ nghĩ lại, đêm đó dưới ánh đèn cung đình lay lắt, giữa đám bụi gai rậm rạp lại là lần cuối cùng nàng gặp hắn trước khi chết.

Thẩm Kim Loan khép mắt lại, kìm nén cảm xúc, khi mở miệng lần nữa, giọng nói lạnh lùng, cao ngạo:

“Dao vàng đương nhiên là một chiến lợi phẩm.”

“Cố đại tướng quân cũng nên rút kinh nghiệm, không thể đi vào vết xe đổ.”

Cố Tích Triều khẽ cụp mắt, như cười như không, như chế giễu cũng như tự giễu.

Thẩm Kim Loan nói từng chữ:

“Người Khương không thể tin tưởng, năm xưa đã có tiền lệ, bài học đau xót. Cái tên Ấp Đô kia, hiện tại coi ngươi là huynh đệ, nguyện ý không tiếc tính mạng đưa ngươi đến nha trướng. Một khi bọn họ biết thân phận thật của ngươi, chưa chắc sẽ không đâm ngươi một đao sau lưng, đem ngươi giao cho khả hãn Bắc Địch để lập công…”

Ẩn sau sự chế nhạo sắc bén là những chuyện xưa đẫm máu cũng chứa đựng nỗi lo lắng thầm kín của nàng.

“Chuyện giữa ta và người Khương, không cần nương nương bận tâm.”

Cố Tích Triều không ngẩng đầu, chỉ thản nhiên đáp lời nàng:

“Ngươi nói đúng, hôm nay bạn cũ, ngày mai kẻ thù.”

“Tình cảm giữa người với người, vốn dĩ luôn mong manh dễ vỡ.”

Thẩm Kim Loan nhìn hắn, trong khoảnh khắc, không biết hắn đang nói Ấp Đô hay còn có ý khác.

Người đàn ông đứng một mình trên ngọn đồi, hai tay đặt sau lưng, dáng vẻ mệt mỏi nhưng kiên cường, sương tuyết phủ trắng chiếc áo choàng màu xanh đen của hắn.

Bóng dáng hắn, giống như một ngôi mộ cô đơn phủ đầy tuyết.

Ngày hôm sau, Thẩm Kim Loan cuối cùng cũng hiểu ra, vì sao Cố Tích Triều lại đột nhiên nói ra những lời “hôm nay bạn cũ, ngày mai kẻ thù” kia.

Tang lễ của anh hùng bộ tộc Khương, A Y Bột kéo dài ba ngày, đến ngày thứ ba thì bộ tộc có khách không mời mà đến.

Một đội kỵ binh áo giáp đen của Bắc Địch đến vương trướng vào lúc bình minh, dọc đường giẫm nát những chiếc lều của người chăn thả, suýt chút nữa còn giẫm phải những đứa trẻ đang chơi đùa trên bãi cỏ. Mọi người kinh hoàng ôm những đứa trẻ đang khóc thét, trốn tránh thật xa.

Kỵ binh đi đầu quấn một vòng lông thú quanh người, cao lớn vạm vỡ đến trước vương trướng thì ghìm ngựa lại, không xuống ngựa, mặt hướng về phía A Mật Đương đang vội vã chạy tới, lớn tiếng nói:

“Chúng ta theo mệnh của khả hãn đến bắt A Mật Đương!”

Ấp Đô và một đám chiến binh đứng chắn trước A Mật Đương nhe răng trợn mắt, không chịu khuất phục trước người Bắc Địch.

A Mật Đương vội vàng tiến lên, cúi người như bái kiến tổ tiên:

“Ta đã phạm lỗi gì mà khả hãn muốn trừng phạt ta?”

Tên kỵ binh hung hăng liếc nhìn Khương vương và các chiến binh của hắn một lượt, cười lạnh:

“A Mật Đương, người Khương các ngươi không chỉ là những kẻ đào ngũ của khả hãn vĩ đại của chúng ta mà còn vọng tưởng phản bội khả hãn, trốn đến Sóc Châu, muốn đầu hàng người Đại Ngụy. Khả hãn rất tức giận, muốn bắt ngươi về nha trướng, cho ngươi nhớ đời!”

A Mật Đương kinh hãi, mồ hôi lạnh lập tức túa ra từ thái dương.

Người Bắc Địch này đến để gây chuyện rồi.

Từ khi Cố Cửu mang tin tức về thi thể người Khương ở Đại Ngụy đến mới chỉ mười ngày. Hôm đó trong vương trướng chỉ có những cận vệ trung thành bên cạnh hắn, chẳng lẽ kỵ binh Bắc Địch đã đến Sóc Châu, phát hiện ra những thi thể người Khương đó rồi sao?

A Mật Đương trăm mối tơ vò, mồ hôi vã ra như tắm.

“Nếu ngươi không nghe theo, chúng ta đã nhận lệnh của khả hãn, có thể lập tức chém đầu ngươi tại chỗ tế cờ!” Người Bắc Địch nghiến răng, cười ha hả.

Đúng lúc này, một vật gì đó vụt qua đầu đám người, một tiếng “vút” xé gió vang lên.

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, kỵ binh Bắc Địch trên lưng ngựa ngã xuống. Một mũi tên sắc nhọn c*m v** ngực hắn, hắn trợn tròn mắt không thể tin được, chỉ vào A Mật Đương đang ngơ ngác nói:

“Ngươi… ngươi dám ám sát sứ thần… Khả hãn sẽ không tha cho ngươi, còn cả Khương… Khương tộc…”

Lời còn chưa dứt, hắn đã tắt thở.

Những kỵ binh Bắc Địch phía sau hắn xông lên, mắt đen trợn tròn, vừa kinh ngạc vừa giận dữ, tay đã nắm chặt chuôi đao định rút đao tương trợ.

Nhưng đao còn chưa ra khỏi vỏ, ngay sau đó, bọn họ cũng liên tiếp trúng tên ngã ngựa, chết ngay tại chỗ.

Người Khương hoàn hồn lại, vẻ hoảng sợ trên mặt biến thành nỗi kinh hoàng tột độ.

Người Bắc Địch vốn đã nổi cơn lôi đình, sứ thần đến để hỏi tội lại toàn bộ chết trong bộ tộc, chuyện này càng khó giải thích, hoàn toàn cắt đứt đường lui.

Mấy chiến binh cận vệ nhận ra điều gì đó, chạy như điên về hướng mũi tên b*n r*, vượt qua một ngọn đồi phía sau vương trướng rồi dừng bước.

Những ngọn đồi trải dài vô tận, cát bụi mịt mù dần tan đi. Cuối những đụn cát lại hiện ra một vệt vàng nhạt.

Ban đầu, mọi người tưởng là ánh phản chiếu của mặt trời buổi sớm. Cho đến khi ánh vàng đó linh hoạt lay động như vảy cá, cuối cùng bao trùm ập đến bộ tộc.

Hơn trăm lá cờ tung bay trong gió, hình kỳ lân vàng uy nghiêm chiếm cứ trung tâm, vẻ mặt dữ tợn, lạnh lùng sát kh, uy h**p cả đất trời.

Đó là chiến kỳ của quân Đại Ngụy.

Khương vương A Mật Đương và Ấp Đô cùng mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.

Trong màn cát bụi mịt mù che trời lấp đất, không biết từ bao giờ khắp núi đồi đều là kỵ binh của Đại Ngụy. Không đếm xuể có bao nhiêu người, kỵ binh xếp hàng phía trước, cung thủ ở giữa giương cung chờ lệnh, khí thế hùng dũng như ngàn quân vạn mã nhưng lại không tấn công, chỉ đứng im bên ngoài bộ tộc.

Ấp Đô nhìn thấy ở trung tâm quân đội, một bóng người quen thuộc cưỡi ngựa đứng trên ngọn đồi cao nhất.

Người đàn ông đội mũ trụ, mặc giáp trụ có khắc hình kỳ lân, dáng người cao lớn thẳng tắp, tay cầm cung dài chỉ bình tĩnh nhìn xuống chúng sinh, uy áp vô hình đã ập đến.

Vừa rồi mấy mũi tên ám kia là do hắn b*n r*, tên nào trúng tên đó, lực xuyên thấu nội tạng. Bọn người Bắc Địch kiêu căng còn chưa kịp trốn đã chết không rõ nguyên nhân.

Nhận thấy ánh mắt của hắn, bóng người kia khẽ động thúc ngựa chậm rãi đi về phía những người dưới chân đồi. Ánh sáng lạnh lẽo trên giáp trụ như băng tuyết vĩnh cửu trên đỉnh núi, phản chiếu bóng dáng một hình nhân giấy mặc áo đỏ phía sau hắn.

Kỳ dị thu hút, không để ý đến xung quanh.

Nhìn thấy hình nhân giấy kia, Ấp Đô mới nhận ra người đến.

“Cố Cửu, là ngươi!”

Vẻ ngạc nhiên trên mặt Ấp Đô dần chuyển thành phẫn nộ, hắn nắm chặt đao chạy như điên xông thẳng lên đụn cát, cát bụi tung mù mịt.

Hắn hướng về phía người đàn ông vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, gầm lên:

“Cố Cửu, ngươi đang làm cái gì vậy? Ngươi giết người Bắc Địch ở đây là muốn hại chết chúng ta sao?”

Ấp Đô đưa mắt nhìn quanh, thấy đội quân hùng mạnh phía sau hắn, ánh mắt lại dừng trên người người đàn ông.

Hắn đã cởi bỏ bộ đồ da thú thô ráp thường thấy, trên giáp trụ khắc những hình thú dữ tợn lạnh lẽo, đó không phải là giáp trụ mà một tiểu binh Đại Ngụy nên có.

Ngay cả những cận vệ phía sau hắn cũng mặc những bộ giáp trụ hùng tráng, mỗi bộ đều quý giá hơn bất cứ thứ gì trên người hắn.

“Ngươi… ngươi không phải Cố Cửu!” Hắn lùi lại một bước, đột nhiên rút đao chỉ vào người đàn ông, kinh hô.

Thấy Ấp Đô dám rút đao đối đầu với chủ tướng, Lạc Hùng tướng quân cận vệ bên cạnh không vui cau mày, giương cung lắp tên, chuẩn bị bắn rơi thanh đao trong tay hắn.

Người đàn ông trên lưng ngựa khẽ giơ tay, Lạc Hùng liền hạ cung xuống.

Ấp Đô nắm chặt chuôi đao ướt đẫm mồ hôi, nhìn chằm chằm vào người đàn ông, trầm giọng nói:

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

Giữa muôn trùng khói bụi, Cố Tích Triều chậm rãi tháo mũ trụ xuống lộ ra khuôn mặt lạnh lùng dưới lớp giáp sắt, như ác quỷ hiện nguyên hình.

“Ta tên là Cố Tích Triều, Đại Ngụy Trụ Quốc tướng quân, đốc lĩnh quân sự ba châu Bắc Cương.”

“Mười năm trước người Khương phản bội Đại Ngụy, quay sang quy phục Bắc Cương, nay đặc biệt đến đánh dẹp.”

【Lời tác giả】

Tuy biết mọi người rất mong chờ hai người có thể điều tra vụ án, giải trừ hiểu lầm và làm hòa, ngày đó rồi cũng sẽ đến—— Nhưng xin nhắc nhở một chút, trước khi vụ án cũ được điều tra làm rõ hoàn toàn, hiện tại vẫn là kẻ thù, trong lòng mỗi người đều có khúc mắc, không tin tưởng lẫn nhau, mỗi người đều có mưu tính riêng, không hề yên bình.

Bình Luận (0)
Comment